Chương 202: Áp sát
Phương Tưởng
16/03/2013
Trên tay Tả Mạc đang cầm nghịch chơi Dịch Thú bài, một con bướm sặc sỡ đang quấn quanh hắn nhảy múa. Con bướm sặc sỡ này được Thuần Vu Thành đặt tên là bướm Hồng Ban, là linh thú xuất sắc nhất mà hắn trước mắt có thể nuôi dưỡng ra.
Tả Mạc có thể cảm giác thấy một cỗ tâm niệm nhỏ yếu do Hồng Ban điệp truyền đến. Cổ tâm niệm này thập phần nhỏ yếu, có rất nhiều bộ phận mơ hồ, đây là đặc trưng của linh thú cấp thấp. Phẩm giai của linh thú càng cao thì linh tính của nó càng đầy đủ. Trí tuệ của cao giai linh thú cùng tu giả không có khác biệt quá lớn.
Bướm Hồng Ban này chẳng qua chỉ là tam phẩm, linh trí sơ khai, tự nhiên sẽ có rất nhiều tin tức Tả Mạc không nhận biết được.
Tuy nhiên, đối với mệnh lệnh của Tả Mạc nó có thể lĩnh hội một cách chuẩn xác, mười phần khôn khéo. Thú trì vốn được làm để tích trữ tinh thạch sử dụng, không nghĩ tới bây giờ trong tay hắn nhiều tinh thạch đến thế, một lượng lớn bướm được nuôi dưỡng cũng từ để bán chuyển sang tự dùng.
Bướm Hồng Ban là xuất sắc nhất trong ba con bướm, có đủ ba chủng pháp quyết, thải đồng, huyễn độc, độc biến.
Lệnh cho bướm Hồng Ban thi triển thải đồng, chỉ thấy bướm Hồng Ban vỗ nhè nhẹ hai cánh, một đạo quang mang màu sắc tiến tới trên người Tả Mạc. Trong mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một tầng nhàn nhạt ngũ thải quang mang, Tả Mạc cảm giác thấy thế giới trước mắt biến đổi.
Nơi này chỉ là một mảnh xám trắng.
Lẳng lặng giải thích tâm niệm mà bướm Hồng Ban truyền đến, Tả Mạc mới bừng tỉnh. Cái gọi là thải đồng chính là phân biệt độc đồng tử, có thể phân biệt được độc tính của sự vật.
Tả Mạc không tu độc, đạo pháp quyết này đối với hắn tính thực dụng không lớn, duy nhất có thể vận dụng chính là dùng vào việc luyện đan.
So với thải đồng, huyễn độc có tác dụng hơn nhiều. Huyễn độc chính là dùng độc để tạo ảo giác, Tả Mạc cảm thấy rất hứng thú. Hắn lập tức nghĩ đến nơi có thể dùng pháp quyết, nếu như trong phù trận của mình bố trí xuống mấy nơi có huyễn độc, này chính là thiên y vô phùng (kín như áo trời).
Nhưng nếu khiến Tả Mạc coi trọng nhất trong ba đạo pháp quyết thì chính là pháp quyết thứ ba - độc biến! Độc biến là một pháp quyết hay chính xác là một loại thiên phú. Theo như giải thích của Thuần Vu Thành thì chỉ cần cho bướm Hồng Ban ăn độc vật, đặc biệt là độc có phẩm chất cao đạt tới một lượng nhất định có thể khiến cho bướm Hồng Ban phát sinh biến hoá, từ đó có thể đề thăng phầm giai.
Đề thăng phẩm gia, linh tính của linh thú sẽ tăng lên nhiều, thậm chí có khả năng sẽ tăng thêm pháp quyết. Đáng tiếc, Tả mạc đối với độc tố không có mấy hứng thú, càng không nói đến độc tố có phẩm giai cao.
Đột nhiên, Tả Mạc vỗ đầu, làm sao lại quên được chứ? Chính mình có Mặc Dung Bạch hoả, không phải là kịch độc sao? Tứ phẩm mặc liên tử được luyện hoá ra cũng chính là độc.
Mặc Dung Bạch hoả phẩm giai quá thấp, Tả Mạc quyết định lấy Kim Ô hoả làm chủ. Đúng vậy, khi phân giải Mặc Dung Bạch hoả thì độc cấp cho bướm Hồng Ban, lửa cấp cho tháp nhỏ, mặc dù Mặc Dung Bạch hoả phẩm giai không cao nhưng cũng là hoả chủng, vật tính tinh thuần.
Chẳng qua lúc trước, Tả Mạc còn cần phải làm một chuyện, đó chính là luyện chế Lam Băng kiếm. Lam băng lăng tinh chỉ có thể dùng để luyện chế Băng Diễm, Kim Ô hoả tuy phẩm giai rất cao nhưng vật tính bất hoà.
Phôi kiếm lam băng lăng tinh ước chừng dài nửa xích, toàn thân giống như một khối mảnh hình lăng kính, quang tuyến lăng tinh chiết xạ ở trên mặt kính nhìn rất đẹp mắt.
Ba ngày sau, Lam Băng kiếm thành hình!
Toàn thân băng lăng lam sắc, mũi kiếm bén nhọn sắc sảo, thân kiếm do trên trăm mặt kính tạo thành, lơ lửng ở trên không trung, xung quanh thân kiếm tự nhiên sinh ra một vòng vụ khí nhàn nhạt.
Tả Mạc tâm niệm vừa động, xoạt, Lam Băng kiếm chìm vào dưới đất, chỉ lưu lại kiếm nhãn. Xung quanh kiếm nhãn có một vòng băng ngấn rất rõ ràng, trông giống như một loại băng hàn.
Thủ pháp luyện khí của Tả Mạc không tính là cao siêu, thanh Lam Băng kiếm này chẳng qua cũng chỉ là tứ phẩm hạ giai. Mặc Dung Bạch hoả cuối cùng phẩm giai quá thấp luyện chế ra tứ phẩm phi kiếm còn có chút miễn cưỡng.
Đối với điều này hắn cũng không quá quan tâm lắm, Ngũ Ý sáo kiếm chính là năm thanh kiếm vật tính kiếm ý có thể phối hợp.
Nhưng thật ra phân giải Mặc Dong Bạch hỏa mất của Tả Mạc không ít công sức, mặc liên tử độc đã sớm dung nhập vào hỏa diễm cùng loại, muốn đem chúng chia nhỏ ra đối với tu vi của Tả Mạc là chưa đủ. Nhưng hắn ngay lập tức nghĩ đến một biện pháp xảo diệu đó là để tiểu tháp tới phân giải.
Bây giờ tiểu tháp còn kém một chút liền đột phá tứ phẩm, lực khống chế tăng nhiều, nó có thể khống chế phân giải những vật dính liền.
Mặc Dong Bạch hỏa nhanh chóng bị chia lìa, hỏa chủng bên trong là mặc liên tử chi độc được tách rời ra, ngoài ý muốn của Tả Mạc là đoàn mặc liên tử chi độc lại là vô hình chi vật. Khi hắn dùng linh lực cẩn thận mà bao vây lấy cổ kịch độc này, nhất thời bị doạ cho giật mình, linh lực của hắn rất nhanh bị tiêu hao.
Quả nhiên không hổ là làm ra từ tứ phẩm độc mặc liên tử!
Phát hiện này cũng làm hắn có chút do dự, bướm Hồng Ban có thể hay không tiếp nhận kịch độc bá đạo như vậy? Nhưng rất nhanh, hắn liền cảm thụ được sự mong đợi và vui sướng của bướm Hồng Ban. Chỉ thấy bướm Hồng Ban nhẹ nhàng vỗ đôi cánh màu sắc rực rỡ, một vòng quang mang bao lấy cổ kịch độc.
Vòng sáng không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất.
Tả Mạc có chút thất vọng.Trên cánh của bướm Hồng Ban điệp có thêm một cái hoa văn, không còn thêm bất cứ động tĩnh gì nữa. Tiểu tháp hấp thu hỏa chủng cũng không có chút dấu hiệu nào chứng tỏ đột phá.
Được rồi, làm người không nên quá tham lam, Tả Mạc trong miệng lầm bầm.
Hắn bắt đầu hấp thu Kim Ô hỏa.
Bầu không khí trên đảo Hoang Mộc có chút khẩn trương bất an, sắc mặt mỗi người đều có chút trầm trọng. Mấy ngày hôm trước, đột nhiên có vài tên tu giả thụ thương theo ranh giới sông chạy thoát về.
Bọn họ gặp một nhóm ttu giả có thực lực phi thường kinh khủng, đám người kia gặp người liền giết, có rất nhiều tu giả chưa kịp trốn thoát liền bị sát hại.
Nhất thời bầu không khí trên đảo Hoang Mộc khẩn trương hẳn lên, những tu giả bị thụ thương này không có sức bay qua đại dương mênh mông, chỉ có thể dừng lại trên đảo Hoang Mộc. Mà những tu giả ban đầu dự định thông qua ranh giới sông đến Tiểu Sơn giới, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, quan sát tình huống rồi mới quyết định.
Tu giả trên đảo Hoang Mộc gia tăng mãnh liệt, nhưng không người nào dám làm càn. Ngoại trừ uy hiếp của ba gã kim giáp vệ, bọn họ cũng biết rằng nếu thật sự có địch nhân lợi hại đến, đại trận trên đảo mới là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ.
Không có thú trì, Thuần Vu Thành cũng nhàn nhã hơn, vẻ mặt lo lắng: "Hiện tại tu giả trên đảo đã có hơn sáu trăm người, ngưng mạch có hai mươi người, nếu xảy ra biến cố gì thì điều này không tốt lắm. Sư huynh lại đang bế quan..."
"Sợ cái gì?" Công Tôn Sai hồn nhiên không thèm để ý, vô tâm nói: "Cùng lắm thì chúng ta chạy trốn."
"Ngươi thử nói xem đám người ở ranh giới sông kia là ai đây? Không có việc gì gặp người là giết! Quả thực không coi ai ra gì (nguyên văn: vô pháp vô thiên)!" Thuần Vu Thành lòng đầy căm phẫn.
Công Tôn Sai đùa giỡn với bướm xám, lười biếng đáp: "Trời biết, có thể là một lũ gia hỏa đầu óc có vấn đề."
Bỗng nhiên, trên đảo xảy ra một trận ồn ào, hai người nhất thời ngừng tay, đứng lên.
Chỉ thấy xa xa bầu trời bỗng nhiên xuất hiện rậm rạp điểm đen.
Thuần Vu Thành hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt trắng bệch, thanh âm run rẩy chỉ vào điểm đen trên bầu trời: "Kia... đó là cái gì?"
Công Tôn Sai cũng sững sờ tại chỗ, lộ ra vẻ kinh hãi.
Rậm rạp điểm đen lấy tốc độ kinh người hướng đảo Hoang Mộc bay tới, giống như một đoàn mây đen, từ nơi xa cuồn cuộn mà đến, kèm theo uy thế làm người khác hít thở không thông, lặng yên không một tiếng động mà nhanh chóng bay đến cách đảo Hoang Mộc hai mươi dặm.
"Yêu... Yêu ma..."
Không biết là người nào, run rẩy nói hai chữ này khiến đảo Hoang Mộc lặng yên như tờ giống như bị ném vào một viên thuốc nổ, rồi đột nhiên nổ tung.
"Yêu ma..." Thuần Vu Thành chỉ cảm thấy hai chân bủn rủn vô lực, ngã dập mông xuống đất.
Trong mắt Công Tôn Sai cũng lộ ra vài phần sợ hãi, nhưng là sợ hãi trong mắt hắn rất nhanh biến thành hiếu kỳ.
Đây là yêu ma sao?
Không phải chỉ có hắn mới có ý nghĩ này, thực tế, trên đảo rất nhiều người đều không tự chủ mà hiện lên ý niệm này trong đầu.
Ngoại trừ có chút quái dị là màu da xanh đen, những yêu ma trên bầu trời cùng tu giả cũng không có khác biệt quá lớn. Bọn họ ở trên trán đều có một khối tinh thạch, nhan sắc khác nhau, hình dạng khác nhau, thân hình đa số tương đối thon gầy, vô luận nam nữ đều là tuấn mỹ dị thường.
"Đây là yêu ma? Không lầm chứ!" Công Tôn Sai nói, hắn vuốt cằm: "Ồ, đều đẹp trai giống ta. Điểm này thật không tốt."
Nhưng là rất nhanh hắn liền nói không nên lời.
Chỉ thấy yêu ma trên bầu trời đang di chuyển về phía trước kéo dài tới ba dặm.
Tất cả mọi người bị hoảng hốt.
Mọi người lúc này mới phát hiện, những yêu ma có da màu xanh trên bầu trời, đội ngũ thẳng tắp ngay ngắn, giống như dùng thước đo vạch ra vậy. Trong quá trình di chuyển, toàn bộ đội ngũ không có một chút hỗn loạn, chỉnh tề tuân lệnh người điển khiển.
Nếu chỉ là có mười người như vậy, mọi người sẽ cảm thấy bình thường thôi, nhưng đây là mấy nghìn người chỉnh tề như vậy, một cổ áp lực vô hình bức bách tự nhiên sinh ra, giống như đột nhiên bỏ một tảng đá mấy nghìn cân vào trong lòng mọi người, khiếp sợ mãnh liệt. Sở hữu âm thanh ồn ào, toàn bộ mọi người giống như bị bóp chặt cổ họng, tắc nghẽn không thoát ra được.
"Thực sự là tinh nhuệ!" Công Tôn Sai hai mắt rực sáng, thì thào tự nói, ngay lập tức đồng tình nhìn thoáng qua trên đảo những tu giả đang hoảng loạn, nhịn không được cảm khái: "Đám ô hợp!"
Sự khác biệt giữa song phương là quá nhiều, đối phương mấy nghìn người không ai nói chuyện, yên tĩnh như chết, mà trên đảo đám tu giả như ruồi nhặng không đầu, kinh hoàng thất thố.
"Chuẩn bị chạy trốn đi." Công Tôn Sai quay sang Thuần Vu Thành nói.
"Sư huynh thì sao?" Thuần Vu Thành thần tình mờ mịt hỏi.
"Tìm hắn đi." Công Tôn Sai nói.
"Ta đây." Tả Mạc không biết khi nào xuất hiện ở phía sau lưng hai người.
"Trốn thôi." Công Tôn Sai tỏ vẻ bất lực nói với Tả Mạc.
Tả Mạc trong lòng cũng cười khổ, hắn không nghĩ tới, vừa mới xuất quan thì gặp phải việc này. Hắn biết rõ Công Tôn Sai nói đúng, tuy rằng trên đảo có hơn sáu trăm tu giả, nhưng chỉ là một đám ô hợp.
Thấy tác phong đối phương nghiêm chỉnh đáng sợ giống như quân nhân, Tả Mạc trong lòng cũng hiện lên một chút cảm giác vô lực. Lực lượng cách biệt như này không phải một cái phù trận có thể giải quyết được.
"Thật sự là yêu ma sao?" Thuần Vu Thành có chút mờ mịt, Công Tôn Sai vẻ mặt hiếu kỳ nhìn về phía Tả Mạc.
"Ừ, là yêu, không phải ma." Tả Mạc gật đầu: "Đa số là Quỷ Thị yêu, cũng có một ít Dạ La yêu."
"Quỷ Thị yêu? Dạ La yêu?" Công Tôn Sai lộ ra vẻ hứng thú. Đối với bọn họ mà nói, yêu ma là quái vật rất xa xôi.
"Yêu bình thường nhất gọi tiểu yêu, tương đương với chúng ta luyện khí. Cao hơn một tầng là Quỷ Thị yêu, tương đương chúng ta trúc cơ. Dạ La yêu tương đương với ngưng mạch của chúng ta." Tả Mạc giải thích đơn giản.
"Đừng làm ta sợ. Chúng ta chẳng phải là có thể cố thủ sao?" Thuần Vu Thành vẻ mặt hưng phấn nói.
Công Tôn Sai lắc đầu, không nói gì, Tả Mạc cười khổ nói: "Chỉ sợ thủ không ổn. Yêu ma trọng giết chóc, từ nhỏ ma luyện từ trong giết chóc, so với chúng ta khắc khổ hơn nhiều lắm. Hơn nữa, ngươi xem bọn họ kỷ luật nghiêm minh, chúng ta bên này, một lũ ô hợp, không phải đối thủ."
"Bây giờ làm sao đây?" Thuần Vu Thành khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
"Trốn!" Tả Mạc cắn răng một cái, kiên quyết đáp.
Hắn trong lòng tràn ngập bi thương.
Ngày tháng tươi đẹp ngồi mát ăn bát vàng đã qua rồi...
Tả Mạc có thể cảm giác thấy một cỗ tâm niệm nhỏ yếu do Hồng Ban điệp truyền đến. Cổ tâm niệm này thập phần nhỏ yếu, có rất nhiều bộ phận mơ hồ, đây là đặc trưng của linh thú cấp thấp. Phẩm giai của linh thú càng cao thì linh tính của nó càng đầy đủ. Trí tuệ của cao giai linh thú cùng tu giả không có khác biệt quá lớn.
Bướm Hồng Ban này chẳng qua chỉ là tam phẩm, linh trí sơ khai, tự nhiên sẽ có rất nhiều tin tức Tả Mạc không nhận biết được.
Tuy nhiên, đối với mệnh lệnh của Tả Mạc nó có thể lĩnh hội một cách chuẩn xác, mười phần khôn khéo. Thú trì vốn được làm để tích trữ tinh thạch sử dụng, không nghĩ tới bây giờ trong tay hắn nhiều tinh thạch đến thế, một lượng lớn bướm được nuôi dưỡng cũng từ để bán chuyển sang tự dùng.
Bướm Hồng Ban là xuất sắc nhất trong ba con bướm, có đủ ba chủng pháp quyết, thải đồng, huyễn độc, độc biến.
Lệnh cho bướm Hồng Ban thi triển thải đồng, chỉ thấy bướm Hồng Ban vỗ nhè nhẹ hai cánh, một đạo quang mang màu sắc tiến tới trên người Tả Mạc. Trong mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một tầng nhàn nhạt ngũ thải quang mang, Tả Mạc cảm giác thấy thế giới trước mắt biến đổi.
Nơi này chỉ là một mảnh xám trắng.
Lẳng lặng giải thích tâm niệm mà bướm Hồng Ban truyền đến, Tả Mạc mới bừng tỉnh. Cái gọi là thải đồng chính là phân biệt độc đồng tử, có thể phân biệt được độc tính của sự vật.
Tả Mạc không tu độc, đạo pháp quyết này đối với hắn tính thực dụng không lớn, duy nhất có thể vận dụng chính là dùng vào việc luyện đan.
So với thải đồng, huyễn độc có tác dụng hơn nhiều. Huyễn độc chính là dùng độc để tạo ảo giác, Tả Mạc cảm thấy rất hứng thú. Hắn lập tức nghĩ đến nơi có thể dùng pháp quyết, nếu như trong phù trận của mình bố trí xuống mấy nơi có huyễn độc, này chính là thiên y vô phùng (kín như áo trời).
Nhưng nếu khiến Tả Mạc coi trọng nhất trong ba đạo pháp quyết thì chính là pháp quyết thứ ba - độc biến! Độc biến là một pháp quyết hay chính xác là một loại thiên phú. Theo như giải thích của Thuần Vu Thành thì chỉ cần cho bướm Hồng Ban ăn độc vật, đặc biệt là độc có phẩm chất cao đạt tới một lượng nhất định có thể khiến cho bướm Hồng Ban phát sinh biến hoá, từ đó có thể đề thăng phầm giai.
Đề thăng phẩm gia, linh tính của linh thú sẽ tăng lên nhiều, thậm chí có khả năng sẽ tăng thêm pháp quyết. Đáng tiếc, Tả mạc đối với độc tố không có mấy hứng thú, càng không nói đến độc tố có phẩm giai cao.
Đột nhiên, Tả Mạc vỗ đầu, làm sao lại quên được chứ? Chính mình có Mặc Dung Bạch hoả, không phải là kịch độc sao? Tứ phẩm mặc liên tử được luyện hoá ra cũng chính là độc.
Mặc Dung Bạch hoả phẩm giai quá thấp, Tả Mạc quyết định lấy Kim Ô hoả làm chủ. Đúng vậy, khi phân giải Mặc Dung Bạch hoả thì độc cấp cho bướm Hồng Ban, lửa cấp cho tháp nhỏ, mặc dù Mặc Dung Bạch hoả phẩm giai không cao nhưng cũng là hoả chủng, vật tính tinh thuần.
Chẳng qua lúc trước, Tả Mạc còn cần phải làm một chuyện, đó chính là luyện chế Lam Băng kiếm. Lam băng lăng tinh chỉ có thể dùng để luyện chế Băng Diễm, Kim Ô hoả tuy phẩm giai rất cao nhưng vật tính bất hoà.
Phôi kiếm lam băng lăng tinh ước chừng dài nửa xích, toàn thân giống như một khối mảnh hình lăng kính, quang tuyến lăng tinh chiết xạ ở trên mặt kính nhìn rất đẹp mắt.
Ba ngày sau, Lam Băng kiếm thành hình!
Toàn thân băng lăng lam sắc, mũi kiếm bén nhọn sắc sảo, thân kiếm do trên trăm mặt kính tạo thành, lơ lửng ở trên không trung, xung quanh thân kiếm tự nhiên sinh ra một vòng vụ khí nhàn nhạt.
Tả Mạc tâm niệm vừa động, xoạt, Lam Băng kiếm chìm vào dưới đất, chỉ lưu lại kiếm nhãn. Xung quanh kiếm nhãn có một vòng băng ngấn rất rõ ràng, trông giống như một loại băng hàn.
Thủ pháp luyện khí của Tả Mạc không tính là cao siêu, thanh Lam Băng kiếm này chẳng qua cũng chỉ là tứ phẩm hạ giai. Mặc Dung Bạch hoả cuối cùng phẩm giai quá thấp luyện chế ra tứ phẩm phi kiếm còn có chút miễn cưỡng.
Đối với điều này hắn cũng không quá quan tâm lắm, Ngũ Ý sáo kiếm chính là năm thanh kiếm vật tính kiếm ý có thể phối hợp.
Nhưng thật ra phân giải Mặc Dong Bạch hỏa mất của Tả Mạc không ít công sức, mặc liên tử độc đã sớm dung nhập vào hỏa diễm cùng loại, muốn đem chúng chia nhỏ ra đối với tu vi của Tả Mạc là chưa đủ. Nhưng hắn ngay lập tức nghĩ đến một biện pháp xảo diệu đó là để tiểu tháp tới phân giải.
Bây giờ tiểu tháp còn kém một chút liền đột phá tứ phẩm, lực khống chế tăng nhiều, nó có thể khống chế phân giải những vật dính liền.
Mặc Dong Bạch hỏa nhanh chóng bị chia lìa, hỏa chủng bên trong là mặc liên tử chi độc được tách rời ra, ngoài ý muốn của Tả Mạc là đoàn mặc liên tử chi độc lại là vô hình chi vật. Khi hắn dùng linh lực cẩn thận mà bao vây lấy cổ kịch độc này, nhất thời bị doạ cho giật mình, linh lực của hắn rất nhanh bị tiêu hao.
Quả nhiên không hổ là làm ra từ tứ phẩm độc mặc liên tử!
Phát hiện này cũng làm hắn có chút do dự, bướm Hồng Ban có thể hay không tiếp nhận kịch độc bá đạo như vậy? Nhưng rất nhanh, hắn liền cảm thụ được sự mong đợi và vui sướng của bướm Hồng Ban. Chỉ thấy bướm Hồng Ban nhẹ nhàng vỗ đôi cánh màu sắc rực rỡ, một vòng quang mang bao lấy cổ kịch độc.
Vòng sáng không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất.
Tả Mạc có chút thất vọng.Trên cánh của bướm Hồng Ban điệp có thêm một cái hoa văn, không còn thêm bất cứ động tĩnh gì nữa. Tiểu tháp hấp thu hỏa chủng cũng không có chút dấu hiệu nào chứng tỏ đột phá.
Được rồi, làm người không nên quá tham lam, Tả Mạc trong miệng lầm bầm.
Hắn bắt đầu hấp thu Kim Ô hỏa.
Bầu không khí trên đảo Hoang Mộc có chút khẩn trương bất an, sắc mặt mỗi người đều có chút trầm trọng. Mấy ngày hôm trước, đột nhiên có vài tên tu giả thụ thương theo ranh giới sông chạy thoát về.
Bọn họ gặp một nhóm ttu giả có thực lực phi thường kinh khủng, đám người kia gặp người liền giết, có rất nhiều tu giả chưa kịp trốn thoát liền bị sát hại.
Nhất thời bầu không khí trên đảo Hoang Mộc khẩn trương hẳn lên, những tu giả bị thụ thương này không có sức bay qua đại dương mênh mông, chỉ có thể dừng lại trên đảo Hoang Mộc. Mà những tu giả ban đầu dự định thông qua ranh giới sông đến Tiểu Sơn giới, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, quan sát tình huống rồi mới quyết định.
Tu giả trên đảo Hoang Mộc gia tăng mãnh liệt, nhưng không người nào dám làm càn. Ngoại trừ uy hiếp của ba gã kim giáp vệ, bọn họ cũng biết rằng nếu thật sự có địch nhân lợi hại đến, đại trận trên đảo mới là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ.
Không có thú trì, Thuần Vu Thành cũng nhàn nhã hơn, vẻ mặt lo lắng: "Hiện tại tu giả trên đảo đã có hơn sáu trăm người, ngưng mạch có hai mươi người, nếu xảy ra biến cố gì thì điều này không tốt lắm. Sư huynh lại đang bế quan..."
"Sợ cái gì?" Công Tôn Sai hồn nhiên không thèm để ý, vô tâm nói: "Cùng lắm thì chúng ta chạy trốn."
"Ngươi thử nói xem đám người ở ranh giới sông kia là ai đây? Không có việc gì gặp người là giết! Quả thực không coi ai ra gì (nguyên văn: vô pháp vô thiên)!" Thuần Vu Thành lòng đầy căm phẫn.
Công Tôn Sai đùa giỡn với bướm xám, lười biếng đáp: "Trời biết, có thể là một lũ gia hỏa đầu óc có vấn đề."
Bỗng nhiên, trên đảo xảy ra một trận ồn ào, hai người nhất thời ngừng tay, đứng lên.
Chỉ thấy xa xa bầu trời bỗng nhiên xuất hiện rậm rạp điểm đen.
Thuần Vu Thành hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt trắng bệch, thanh âm run rẩy chỉ vào điểm đen trên bầu trời: "Kia... đó là cái gì?"
Công Tôn Sai cũng sững sờ tại chỗ, lộ ra vẻ kinh hãi.
Rậm rạp điểm đen lấy tốc độ kinh người hướng đảo Hoang Mộc bay tới, giống như một đoàn mây đen, từ nơi xa cuồn cuộn mà đến, kèm theo uy thế làm người khác hít thở không thông, lặng yên không một tiếng động mà nhanh chóng bay đến cách đảo Hoang Mộc hai mươi dặm.
"Yêu... Yêu ma..."
Không biết là người nào, run rẩy nói hai chữ này khiến đảo Hoang Mộc lặng yên như tờ giống như bị ném vào một viên thuốc nổ, rồi đột nhiên nổ tung.
"Yêu ma..." Thuần Vu Thành chỉ cảm thấy hai chân bủn rủn vô lực, ngã dập mông xuống đất.
Trong mắt Công Tôn Sai cũng lộ ra vài phần sợ hãi, nhưng là sợ hãi trong mắt hắn rất nhanh biến thành hiếu kỳ.
Đây là yêu ma sao?
Không phải chỉ có hắn mới có ý nghĩ này, thực tế, trên đảo rất nhiều người đều không tự chủ mà hiện lên ý niệm này trong đầu.
Ngoại trừ có chút quái dị là màu da xanh đen, những yêu ma trên bầu trời cùng tu giả cũng không có khác biệt quá lớn. Bọn họ ở trên trán đều có một khối tinh thạch, nhan sắc khác nhau, hình dạng khác nhau, thân hình đa số tương đối thon gầy, vô luận nam nữ đều là tuấn mỹ dị thường.
"Đây là yêu ma? Không lầm chứ!" Công Tôn Sai nói, hắn vuốt cằm: "Ồ, đều đẹp trai giống ta. Điểm này thật không tốt."
Nhưng là rất nhanh hắn liền nói không nên lời.
Chỉ thấy yêu ma trên bầu trời đang di chuyển về phía trước kéo dài tới ba dặm.
Tất cả mọi người bị hoảng hốt.
Mọi người lúc này mới phát hiện, những yêu ma có da màu xanh trên bầu trời, đội ngũ thẳng tắp ngay ngắn, giống như dùng thước đo vạch ra vậy. Trong quá trình di chuyển, toàn bộ đội ngũ không có một chút hỗn loạn, chỉnh tề tuân lệnh người điển khiển.
Nếu chỉ là có mười người như vậy, mọi người sẽ cảm thấy bình thường thôi, nhưng đây là mấy nghìn người chỉnh tề như vậy, một cổ áp lực vô hình bức bách tự nhiên sinh ra, giống như đột nhiên bỏ một tảng đá mấy nghìn cân vào trong lòng mọi người, khiếp sợ mãnh liệt. Sở hữu âm thanh ồn ào, toàn bộ mọi người giống như bị bóp chặt cổ họng, tắc nghẽn không thoát ra được.
"Thực sự là tinh nhuệ!" Công Tôn Sai hai mắt rực sáng, thì thào tự nói, ngay lập tức đồng tình nhìn thoáng qua trên đảo những tu giả đang hoảng loạn, nhịn không được cảm khái: "Đám ô hợp!"
Sự khác biệt giữa song phương là quá nhiều, đối phương mấy nghìn người không ai nói chuyện, yên tĩnh như chết, mà trên đảo đám tu giả như ruồi nhặng không đầu, kinh hoàng thất thố.
"Chuẩn bị chạy trốn đi." Công Tôn Sai quay sang Thuần Vu Thành nói.
"Sư huynh thì sao?" Thuần Vu Thành thần tình mờ mịt hỏi.
"Tìm hắn đi." Công Tôn Sai nói.
"Ta đây." Tả Mạc không biết khi nào xuất hiện ở phía sau lưng hai người.
"Trốn thôi." Công Tôn Sai tỏ vẻ bất lực nói với Tả Mạc.
Tả Mạc trong lòng cũng cười khổ, hắn không nghĩ tới, vừa mới xuất quan thì gặp phải việc này. Hắn biết rõ Công Tôn Sai nói đúng, tuy rằng trên đảo có hơn sáu trăm tu giả, nhưng chỉ là một đám ô hợp.
Thấy tác phong đối phương nghiêm chỉnh đáng sợ giống như quân nhân, Tả Mạc trong lòng cũng hiện lên một chút cảm giác vô lực. Lực lượng cách biệt như này không phải một cái phù trận có thể giải quyết được.
"Thật sự là yêu ma sao?" Thuần Vu Thành có chút mờ mịt, Công Tôn Sai vẻ mặt hiếu kỳ nhìn về phía Tả Mạc.
"Ừ, là yêu, không phải ma." Tả Mạc gật đầu: "Đa số là Quỷ Thị yêu, cũng có một ít Dạ La yêu."
"Quỷ Thị yêu? Dạ La yêu?" Công Tôn Sai lộ ra vẻ hứng thú. Đối với bọn họ mà nói, yêu ma là quái vật rất xa xôi.
"Yêu bình thường nhất gọi tiểu yêu, tương đương với chúng ta luyện khí. Cao hơn một tầng là Quỷ Thị yêu, tương đương chúng ta trúc cơ. Dạ La yêu tương đương với ngưng mạch của chúng ta." Tả Mạc giải thích đơn giản.
"Đừng làm ta sợ. Chúng ta chẳng phải là có thể cố thủ sao?" Thuần Vu Thành vẻ mặt hưng phấn nói.
Công Tôn Sai lắc đầu, không nói gì, Tả Mạc cười khổ nói: "Chỉ sợ thủ không ổn. Yêu ma trọng giết chóc, từ nhỏ ma luyện từ trong giết chóc, so với chúng ta khắc khổ hơn nhiều lắm. Hơn nữa, ngươi xem bọn họ kỷ luật nghiêm minh, chúng ta bên này, một lũ ô hợp, không phải đối thủ."
"Bây giờ làm sao đây?" Thuần Vu Thành khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
"Trốn!" Tả Mạc cắn răng một cái, kiên quyết đáp.
Hắn trong lòng tràn ngập bi thương.
Ngày tháng tươi đẹp ngồi mát ăn bát vàng đã qua rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.