Chương 201: Vũ trang tận răng
Phương Tưởng
16/03/2013
Tả Mạc bị loá mắt bởi những pháp bảo sáng chói đang bày ra trước mắt.
Để ý biến hoá ánh mắt Tả Mạc, Hồng Dương trong lòng không khỏi đắc ý.
Hắn tiện tay lấy ra một đôi cánh ngân sắc lớn bằng đôi bàn tay.
“Ngài nhìn, đây là cánh của Phích Lịch Lưu Quang, tứ phẩm trung giai. Là cánh đã tiến hoá của Phích Lịch, nhanh như ánh sáng, lấy tốc độ mà nổi danh. Đôi cánh Phích Lịch Lưu Quang là do cao thủ Kim Đan luyện chế mà thành, không gì có thể sánh ngang tốc độ với nó, linh lực tiêu hao để không chế nó cũng được giảm xuống tối thiểu. Thi triển hết tốc độ, mỗi canh giờ tiêu hao là một tinh linh lực, mà nếu bảo trì tốc độ là tám thành thì trong mỗi canh giờ chỉ tiêu hao hết nửa tinh. Cực phẩm như này chỉ cần sáu mươi khoả tứ phẩm tinh thạch!”
Tả Mạc không chút do dự gật đầu: “Mua!”
Muốn hưởng thụ cực hạn của khoái cảm ư? Câu quảng cáo về cánh Phích Lịch này hắn đã quá quen thuộc. Đây lại còn là cánh Phích Lịch Lưu Quang thượng phẩm, tốc độ lại càng nhanh, trên đôi cánh màu bạc to bằng bàn tay dày đặc điện quang bao phủ, đẹp đến cực điểm.
Hồng Dương vui mừng khôn xiết, còn chưa nói xong liền nghe thấy Tả Mạc bổ sung một câu: “Mua bốn đôi!”
Bốn đôi! Hai trăm bốn mươi khoả tứ phẩm tinh thạch! Hồng Dương chỉ cảm trong lòng nở hoa, cả người tràn ngập hạnh phúc. Đi chuyến này thật là xứng đáng.
Khách sộp! Tuyệt đối là khách sộp!
Nhìn khí độ này, tiền tài này, đây đích thực là khách sộp!
Hồng Dương vui mừng, toàn thân hưng phấn không thôi. Hắn rất mẫn cảm, lập tức muốn biết trong túi Tả Mạc rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Giống như đánh tiết gà, cảm giác toàn thân huyết dịch như đang bị châm đốt đến bạo phát, đè nén kích động muốn kêu lên, hắn tiếp tục thổi kèn hiệu chiến đấu. (chào hàng tiếp nào :tungtung: )
“Bao tay Vạn Tượng, lấy chủ ý tứ Bát Nhã vạn tượng, tứ phẩm hạ giai, tuy không phải là cực phẩm nhưng cũng tương đối thực dụng. Đeo nó lên có thể có sức mạng của vạn tượng, một kiếm bổ núi, vạn người không ngăn nổi! Nếu chỉ là như thế, ta cũng không có ý muốn lấy ra chào bán. Ưu điểm lớn nhất của nó chính là không cần tiêu hao linh lực, chỉ cần là Trúc Cơ kì là có thể đeo được. Hai mươi khoả tứ phẩm tinh thạch, đồ tốt giá rẻ!”
“Mua!” Đeo thử thứ này lên tay Tả Mạc không chút do dự gật đầu: “Bốn đôi!” Nghĩ đến ba Kim Giáp vệ đeo đôi bao tay Vạn Tượng này lên phối hợp cùng với đại kiếm màu đỏ thì thật là khoa trương, giữa chốn địch nhân xông pha. Tả Mạc không khỏi hưng phấn một hồi.
“Thất Tinh kiếm ủng, tứ phẩm trung giai, mang theo Thất Tinh bộ pháp huyền bí vô cùng, thần quỷ khó lường, chỉ cần ngươi đeo nó vào, có thể dễ dàng tránh né các loại công kích, đạp không vô ngân, là sự chọn lựa tốt nhất khi di chuyển trong phạm vi nhỏ. Ngoại trừ điều này, trên thân ủng còn mang theo Thất Tinh kiếm trận, kiếm trận tự thành, người khác không thể đề phòng. Mỗi đôi chỉ cần phải trả bảy mươi tứ phẩm tinh thạch.”
“Mua!” Tả Mạc hai mắt rực sáng, không chút do dự gật đầu: “Bốn đôi!”
Hồng Dương rơi vào trạng thái hưng phấn trước nay chưa từng có, hắn lấy ra một kiện vòng cổ bằng bảo thạch: “Vòng cổ Đồng Tâm, đây chính là pháp bảo tứ phẩm thượng giai hiếm có, xứng đáng là tác phẩm của thần. Nó có thể giúp ngài đồng thời cùng sáu người khác tâm thần tương thông, tiến thoái tự nhiên, phối hợp nhuần nhuyễn, là lợi khí trong quần chiến! Một trăm năm mươi khoả tứ phẩm tinh thạch!”
Tròng mắt Tả Mạc như muốn lồi ra, hắn lập tức gật đầu: “Mua!”
Này đúng là đồ vật tốt a!
Hắn lập tức gọi ba Kim Giáp vệ đi tới, đeo lên người vòng cổ Đồng Tâm, án chiếu theo pháp quyết mà làm lập tức cảm thấy ba cổ như có như không mà lại thập phần rõ rệt liên hệ. Tâm niệm vừa động, một Kim Giáp vệ đột nhiên bước về phía trước ba bước.
Tả Mạc cực kì mừng rỡ, có vòng cổ này, chiến đấu lực đề cao rất nhiều.
“Đây là đai lưng Xà Đồng...”
Chiến đấu không có kết thúc...
Hồng Dương đi về nơi trọ của mình, tinh thần có chút hoảng hốt, kinh nghiệm hôm nay giống như một giấc mơ vậy. Pháp bảo trong giới chỉ của hắn hầu như đã bị Tả Mạc mua hết. Hắn trước nay không hề gặp qua một người khách nào có nhiều tiền như vậy, thật đáng sợ!
Nghĩ đến bên trong giới chỉ một đống hộp Linh Lung, cảm giác không chân thực kia càng thêm mãnh liệt.
Lần này, thật sự là trúng lớn!
Tả Mạc nhìn lại những Kim Giáp vệ được trang bị tận răng, không khỏi nhếch miệng muốn cười to. Toàn thân được trang bị pháp bảo tứ phẩm, làm người ta cảm thấy hoa mắt, Kim Giáp vệ lúc này hoàn toàn có thể dùng bốn chữ để hình dung – hung khí nhân gian!
Công Tôn Sai cùng Thuần Vu Thành nhìn đến phát ngốc, này còn được gọi là tu giả sao? Quả thực chính là ba đồ vật biểu diễn pháp bảo! (ý chỉ 3 thằng như con manơcanh show hàng )
Trên dưới toàn thân Kim Giáp vệ chỉ cần có chỗ có thể treo pháp bảo, Tả Mạc cũng không để trống.
Tay cầm xích hoả đại kiếm, toàn thân kim giáp, chân đi Thất Tinh kiếm ủng, tay mang bao tay Vạn Tượng, eo thắt đai lưng Xà Đồng, trên lưng đeo cánh Phích Lịch Lưu Quang!
Đỏ có, xanh lá có, vàng có, bạc có, lấy con mắt thẩm mỹ vất đi của Tả Mạc tự nhiên sẽ không có chút mỹ quan nào, mỗi người khi nhìn thấy lần đầu tiên thì trong đầu chỉ có một ý niệm – giàu sổi! Thực sự là giàu sổi!
Giống như tài chủ ở dưới quê, răng vàng đầy miệng, hận không thể cho tất cả mọi người đều biết.
Ngay cả Công Tôn Sai cùng Thuần Vu Thành hèn mọn có thừa, vẫn là bị doạ cho kinh hồn táng đởm. Ba Kim Giáp vệ toàn thân nồng nặc sát khí, khiến người ta không thể nhìn thẳng, ẩn trong sự xấu xí kia là sức mạnh khủng bố!
Công Tôn Sai và Thuần Vu Thành cũng lấy rất nhiều pháp bảo, đại đa số là pháp bảo dùng để hộ thân, hai người bọn họ căn bản là không có chút chiến đấu lực nào, pháp bảo chiến đấu rơi vào tay họ không phát huy được một thành uy lực. Ngược lại những ngọc giản có hướng dẫn cách nuôi dưỡng và giải phẫu thú khiến hai người mặt mày hớn hở. Đặc biệt là Công Tôn Sai, từ sau lần lấy được Bạch bài lại tiến thêm một bước, nhưng là ngọc giản khó tìm
Trừ pháp bảo, Tả Mạc còn từ Hồng Dương mua rất nhiều tài liệu, đặc biệt là tứ phẩm tài liệu.
Nhưng điên cuồng mua sắm cũng khiến Kim Ô hoả trên người hắn bán đi hết.
Tả Mạc không để ý, Kim Ô hoả lúc nào cũng có thể lấy ra, đối với hắn mà nói không phải là việc khó. Có nhóm pháp bảo này, cái khác không nói, chiến đấu lực của bọn họ tăng lên không ít, hắn tin tưởng có thể đối mặt với bất cứ kẻ nào từ Kim Đan kì trở xuống.
Nhưng làm hắn cảm giác thấy nản lòng chính là Kim Giáp vệ giống như trời sinh chiến sĩ, bọn họ cơ hồ không cần phải luyện tập liền có thể nhanh chóng phát huy uy lực lớn nhất của những pháp bảo này, Tả Mạc nhìn vào mà trợn mắt há mồm.
Tả Mạc bị đả kích thật mạnh chỉ có thể từ từ thích ứng. Giống như Thất Tinh kiếm ủng, muốn phát động kiếm trận cần phải bảy bước liên hoàn, phương vị nối liền chuẩn xác.
Khi toàn bộ vũ trang của Kim Giáp vệ vào ngày thứ hai xuất hiện tại đảo Hoang Mộc thậm chí còn dẫn đến một trận ồn ào, mỗi tu giả nhìn vào đều không khỏi lộ ra vẻ ngây ngốc.
Hồng Dương không dám lưu lại lâu, ngày thứ hai liền ly khai.
Bồ yêu lạnh lùng nhìn vào hồ nước đen đang dần thu nhỏ ở trước mặt. Hồ nước đen lúc này chỉ bằng một phần tư lúc trước, những quái vật người không ra người từ trong hồ nước đen từ từ vận chuyển nước đến bên tế đàn.
Tế đàn cổ xưa rất đơn giản, toàn thân đen nhánh, không có một chút ánh sáng nào.
“Không sai.” Bồ yêu rầm rì, trong miệng phun ra một ngụm hắc khí, những quái vật người không ra người kia lần nữa chìm vào trong nước hồ.
Tiếp theo hắn vẫy nhẹ tay áo, tất cả tài liệu theo đó mà rơi vào bên trong hồ nước, có rất nhiều tài liệu đều là do Tả Mạc mua được từ Hồng Dương. Hồ nước đen bọt nổi lập phập phềnh phập phềnh, giống như cháo đen được nấu sôi vậy.
Tay phải Bồ yêu giơ lên, một ngọn lửa màu đỏ đen bỗng chốc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Ào!
Chưa nhìn thấy tay hắn làm gì thì ngọn lửa màu đỏ đen đã hoá thành một con rồng lửa hướng tế đàn nhào tới.
Ngọn lửa màu đỏ đen cuồn cuồn bao bọc lấy tế đàn, lửa phần phật, phun nuốt không cố định, vạn phần yêu dị.
Bồ yêu hít sâu một ngụm, đôi tay vươn ra.
Thủ thức biến hoá, huyết đồng vốn khép hờ mạnh mẽ mà trợn tròn, trong miệng khẽ quát: "Lên!"
Chỉ thấy tế đàn bị hoả diễm bao bọc, ứng tiếng mà lên, hướng hồ nước đen bay tới. Bay thẳng tới trung ương của hồ, tế đàn chậm rãi rơi xuống, mang theo ngọn lửa màu đỏ đen, trôi nổi ở trung tâm của hồ.
Bồ yêu thần tình tập trung, ánh mắt ngưng trọng, không dám có chút chậm trễ, đôi tay tiếp tục biến thế.
Chỉ thấy ánh lửa giống như phù du, men theo mặt nước đen khuếch tán bốn phía, trong chớp mắt, toàn bộ bề mặt hồ nước đen đều bị hoả diễm bao bọc.
Bồ yêu lúc này mới có chút buông lỏng, bàn tay xoè ra, hồ nước đen nhanh chóng thu nhỏ lại cuối cùng nhỏ như bàn tay, giống như một hồ nước đen thu nhỏ, bay vào trong bàn tay hắn, chung quanh hoả diễm vẫn không ngừng thiêu đốt.
Chỉ cần lại trải qua vài tháng luyện hoá U Minh trì liền có thể thành hình!
Mệt mỏi từ sâu trong người nổi lên, Bồ yêu cảm giác thật mệt nhọc, trong lòng không khỏi cảm thán, không ngờ bản thân bây giờ lại hư nhược đến thế.
Tả Mạc trong lòng hưng phấn còn chưa hết, hắn trước nay chưa từng mua một lần nhiều pháp bảo đến vậy, mà lại còn là rất nhiều tứ phẩm pháp bảo nữa!
Cảm giác giàu nhanh thật tốt!
“Không sai, ngươi đã Ngưng Mạch rồi.” Bồ yêu đột nhiên đi đến, hắn nhìn có chút mệt mỏi: “Kia tiếp tục nhé, địa khí.”
Tả Mạc chỉ cảm giác giống như bị dội một bồn nước lạnh lên đầu.
Hấp ngược địa khí! Hắn cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là vui quá hoá buồn...
Tốt rồi, điều này thật ra đối với mình cũng có chỗ tốt, từ đáy lòng Tả Mạc tự an ủi bản thân.
Động tác của Bồ yêu xưa nay vốn rất nhanh, trong chớp mắt, địa khí trong cơ thể Tả Mạc nhất thời bị quét sạch không còn tí gì. Tả Mạc toàn thân cứng ngắc ngã ở trên đất, thân thể thỉnh thoảng run lên cầm cập. Bồ yêu liếc mắt nhìn Tả Mạc ở dưới đất, mặt giãn ra, sau đó biến mất.
Tả Mạc đầu óc trống rỗng.
Đến tận hai canh giờ sau, đầu hắn mới từ tê dại dần dần khôi phục lại.
Vì sao, vì sao lần này so với trước kia cảm giác càng thêm mãnh liệt?
Chẳng nhẽ chính bởi mình đột phá Ngưng Mạch nên mang tới tác dụng phụ sao?
Lúc trước vốn cho rằng bản thân đã dần quen với đau đớn mà hấp ngược địa khí mang lại, không nghĩ tới đau đớn đột nhiên gia tăng, không hề phòng bị, Tả Mạc lúc này bi thảm vô cùng.
Một người con gái đang nhìn về phía sông lớn. Phía sau nàng, một đội ngũ yên lặng đứng chỉnh tề thành từng dãy.
“Tra xét rõ ràng chưa?”
“Vâng!” Một vị trung niên chắp tay bẩm báo: “Phát sinh ban ngày sao hiện chính là tại Thiên Nguyệt giới. Thời gian cũng không xa lắm, đại khái khoảng một năm trước.”
“Một năm trước...” Nữ tử than nhẹ: “Thật là tò mò, không biết là vị đại nhân nào đây.”
Trung niên hán tử ánh mắt lộ vẻ cuồng nhiệt: “Có thể từ trong Luyện Yêu tháp trốn ra nhất định là đại nhân ngàn năm trước đại chiến còn sống sót.”
“Ngàn năm đại chiến... Rất xa xôi.”
“Tiểu thư!”
“Không có gì, ta chỉ cảm khái một chút thôi." Cô gái cười cười: “Chúng ta vận khí thật là tốt.”
“Vâng!” Trung niên hán tử thần tình không tự chủ được kích động.
“Có hay không mục tiêu khả nghi?”
“Không có.” Trung niên hán tử đưa ra phương án thực tế: “Sông ranh giới của Thiên Nguyệt giới đã tra xét rõ ràng, chúng ta chỉ cần phong toả con sông, bỏ ra thời gian, chầm chậm điều tra.”
“Tốt rồi, này thật đúng một biện pháp ngu ngốc.”
“Vâng! Lúc trước xâm nhập, chúng ta gặp phải người phá hoại cho nên...”
“Không sao, biện pháp ngu ngốc có khi lại hữu hiệu.” Người con gái khoát khoát tay.
“Vâng.”
Liếc mắt nhìn con sông ranh giới, người con gái nói: “Xuất phát đi.”
“Vâng!”
Để ý biến hoá ánh mắt Tả Mạc, Hồng Dương trong lòng không khỏi đắc ý.
Hắn tiện tay lấy ra một đôi cánh ngân sắc lớn bằng đôi bàn tay.
“Ngài nhìn, đây là cánh của Phích Lịch Lưu Quang, tứ phẩm trung giai. Là cánh đã tiến hoá của Phích Lịch, nhanh như ánh sáng, lấy tốc độ mà nổi danh. Đôi cánh Phích Lịch Lưu Quang là do cao thủ Kim Đan luyện chế mà thành, không gì có thể sánh ngang tốc độ với nó, linh lực tiêu hao để không chế nó cũng được giảm xuống tối thiểu. Thi triển hết tốc độ, mỗi canh giờ tiêu hao là một tinh linh lực, mà nếu bảo trì tốc độ là tám thành thì trong mỗi canh giờ chỉ tiêu hao hết nửa tinh. Cực phẩm như này chỉ cần sáu mươi khoả tứ phẩm tinh thạch!”
Tả Mạc không chút do dự gật đầu: “Mua!”
Muốn hưởng thụ cực hạn của khoái cảm ư? Câu quảng cáo về cánh Phích Lịch này hắn đã quá quen thuộc. Đây lại còn là cánh Phích Lịch Lưu Quang thượng phẩm, tốc độ lại càng nhanh, trên đôi cánh màu bạc to bằng bàn tay dày đặc điện quang bao phủ, đẹp đến cực điểm.
Hồng Dương vui mừng khôn xiết, còn chưa nói xong liền nghe thấy Tả Mạc bổ sung một câu: “Mua bốn đôi!”
Bốn đôi! Hai trăm bốn mươi khoả tứ phẩm tinh thạch! Hồng Dương chỉ cảm trong lòng nở hoa, cả người tràn ngập hạnh phúc. Đi chuyến này thật là xứng đáng.
Khách sộp! Tuyệt đối là khách sộp!
Nhìn khí độ này, tiền tài này, đây đích thực là khách sộp!
Hồng Dương vui mừng, toàn thân hưng phấn không thôi. Hắn rất mẫn cảm, lập tức muốn biết trong túi Tả Mạc rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Giống như đánh tiết gà, cảm giác toàn thân huyết dịch như đang bị châm đốt đến bạo phát, đè nén kích động muốn kêu lên, hắn tiếp tục thổi kèn hiệu chiến đấu. (chào hàng tiếp nào :tungtung: )
“Bao tay Vạn Tượng, lấy chủ ý tứ Bát Nhã vạn tượng, tứ phẩm hạ giai, tuy không phải là cực phẩm nhưng cũng tương đối thực dụng. Đeo nó lên có thể có sức mạng của vạn tượng, một kiếm bổ núi, vạn người không ngăn nổi! Nếu chỉ là như thế, ta cũng không có ý muốn lấy ra chào bán. Ưu điểm lớn nhất của nó chính là không cần tiêu hao linh lực, chỉ cần là Trúc Cơ kì là có thể đeo được. Hai mươi khoả tứ phẩm tinh thạch, đồ tốt giá rẻ!”
“Mua!” Đeo thử thứ này lên tay Tả Mạc không chút do dự gật đầu: “Bốn đôi!” Nghĩ đến ba Kim Giáp vệ đeo đôi bao tay Vạn Tượng này lên phối hợp cùng với đại kiếm màu đỏ thì thật là khoa trương, giữa chốn địch nhân xông pha. Tả Mạc không khỏi hưng phấn một hồi.
“Thất Tinh kiếm ủng, tứ phẩm trung giai, mang theo Thất Tinh bộ pháp huyền bí vô cùng, thần quỷ khó lường, chỉ cần ngươi đeo nó vào, có thể dễ dàng tránh né các loại công kích, đạp không vô ngân, là sự chọn lựa tốt nhất khi di chuyển trong phạm vi nhỏ. Ngoại trừ điều này, trên thân ủng còn mang theo Thất Tinh kiếm trận, kiếm trận tự thành, người khác không thể đề phòng. Mỗi đôi chỉ cần phải trả bảy mươi tứ phẩm tinh thạch.”
“Mua!” Tả Mạc hai mắt rực sáng, không chút do dự gật đầu: “Bốn đôi!”
Hồng Dương rơi vào trạng thái hưng phấn trước nay chưa từng có, hắn lấy ra một kiện vòng cổ bằng bảo thạch: “Vòng cổ Đồng Tâm, đây chính là pháp bảo tứ phẩm thượng giai hiếm có, xứng đáng là tác phẩm của thần. Nó có thể giúp ngài đồng thời cùng sáu người khác tâm thần tương thông, tiến thoái tự nhiên, phối hợp nhuần nhuyễn, là lợi khí trong quần chiến! Một trăm năm mươi khoả tứ phẩm tinh thạch!”
Tròng mắt Tả Mạc như muốn lồi ra, hắn lập tức gật đầu: “Mua!”
Này đúng là đồ vật tốt a!
Hắn lập tức gọi ba Kim Giáp vệ đi tới, đeo lên người vòng cổ Đồng Tâm, án chiếu theo pháp quyết mà làm lập tức cảm thấy ba cổ như có như không mà lại thập phần rõ rệt liên hệ. Tâm niệm vừa động, một Kim Giáp vệ đột nhiên bước về phía trước ba bước.
Tả Mạc cực kì mừng rỡ, có vòng cổ này, chiến đấu lực đề cao rất nhiều.
“Đây là đai lưng Xà Đồng...”
Chiến đấu không có kết thúc...
Hồng Dương đi về nơi trọ của mình, tinh thần có chút hoảng hốt, kinh nghiệm hôm nay giống như một giấc mơ vậy. Pháp bảo trong giới chỉ của hắn hầu như đã bị Tả Mạc mua hết. Hắn trước nay không hề gặp qua một người khách nào có nhiều tiền như vậy, thật đáng sợ!
Nghĩ đến bên trong giới chỉ một đống hộp Linh Lung, cảm giác không chân thực kia càng thêm mãnh liệt.
Lần này, thật sự là trúng lớn!
Tả Mạc nhìn lại những Kim Giáp vệ được trang bị tận răng, không khỏi nhếch miệng muốn cười to. Toàn thân được trang bị pháp bảo tứ phẩm, làm người ta cảm thấy hoa mắt, Kim Giáp vệ lúc này hoàn toàn có thể dùng bốn chữ để hình dung – hung khí nhân gian!
Công Tôn Sai cùng Thuần Vu Thành nhìn đến phát ngốc, này còn được gọi là tu giả sao? Quả thực chính là ba đồ vật biểu diễn pháp bảo! (ý chỉ 3 thằng như con manơcanh show hàng )
Trên dưới toàn thân Kim Giáp vệ chỉ cần có chỗ có thể treo pháp bảo, Tả Mạc cũng không để trống.
Tay cầm xích hoả đại kiếm, toàn thân kim giáp, chân đi Thất Tinh kiếm ủng, tay mang bao tay Vạn Tượng, eo thắt đai lưng Xà Đồng, trên lưng đeo cánh Phích Lịch Lưu Quang!
Đỏ có, xanh lá có, vàng có, bạc có, lấy con mắt thẩm mỹ vất đi của Tả Mạc tự nhiên sẽ không có chút mỹ quan nào, mỗi người khi nhìn thấy lần đầu tiên thì trong đầu chỉ có một ý niệm – giàu sổi! Thực sự là giàu sổi!
Giống như tài chủ ở dưới quê, răng vàng đầy miệng, hận không thể cho tất cả mọi người đều biết.
Ngay cả Công Tôn Sai cùng Thuần Vu Thành hèn mọn có thừa, vẫn là bị doạ cho kinh hồn táng đởm. Ba Kim Giáp vệ toàn thân nồng nặc sát khí, khiến người ta không thể nhìn thẳng, ẩn trong sự xấu xí kia là sức mạnh khủng bố!
Công Tôn Sai và Thuần Vu Thành cũng lấy rất nhiều pháp bảo, đại đa số là pháp bảo dùng để hộ thân, hai người bọn họ căn bản là không có chút chiến đấu lực nào, pháp bảo chiến đấu rơi vào tay họ không phát huy được một thành uy lực. Ngược lại những ngọc giản có hướng dẫn cách nuôi dưỡng và giải phẫu thú khiến hai người mặt mày hớn hở. Đặc biệt là Công Tôn Sai, từ sau lần lấy được Bạch bài lại tiến thêm một bước, nhưng là ngọc giản khó tìm
Trừ pháp bảo, Tả Mạc còn từ Hồng Dương mua rất nhiều tài liệu, đặc biệt là tứ phẩm tài liệu.
Nhưng điên cuồng mua sắm cũng khiến Kim Ô hoả trên người hắn bán đi hết.
Tả Mạc không để ý, Kim Ô hoả lúc nào cũng có thể lấy ra, đối với hắn mà nói không phải là việc khó. Có nhóm pháp bảo này, cái khác không nói, chiến đấu lực của bọn họ tăng lên không ít, hắn tin tưởng có thể đối mặt với bất cứ kẻ nào từ Kim Đan kì trở xuống.
Nhưng làm hắn cảm giác thấy nản lòng chính là Kim Giáp vệ giống như trời sinh chiến sĩ, bọn họ cơ hồ không cần phải luyện tập liền có thể nhanh chóng phát huy uy lực lớn nhất của những pháp bảo này, Tả Mạc nhìn vào mà trợn mắt há mồm.
Tả Mạc bị đả kích thật mạnh chỉ có thể từ từ thích ứng. Giống như Thất Tinh kiếm ủng, muốn phát động kiếm trận cần phải bảy bước liên hoàn, phương vị nối liền chuẩn xác.
Khi toàn bộ vũ trang của Kim Giáp vệ vào ngày thứ hai xuất hiện tại đảo Hoang Mộc thậm chí còn dẫn đến một trận ồn ào, mỗi tu giả nhìn vào đều không khỏi lộ ra vẻ ngây ngốc.
Hồng Dương không dám lưu lại lâu, ngày thứ hai liền ly khai.
Bồ yêu lạnh lùng nhìn vào hồ nước đen đang dần thu nhỏ ở trước mặt. Hồ nước đen lúc này chỉ bằng một phần tư lúc trước, những quái vật người không ra người từ trong hồ nước đen từ từ vận chuyển nước đến bên tế đàn.
Tế đàn cổ xưa rất đơn giản, toàn thân đen nhánh, không có một chút ánh sáng nào.
“Không sai.” Bồ yêu rầm rì, trong miệng phun ra một ngụm hắc khí, những quái vật người không ra người kia lần nữa chìm vào trong nước hồ.
Tiếp theo hắn vẫy nhẹ tay áo, tất cả tài liệu theo đó mà rơi vào bên trong hồ nước, có rất nhiều tài liệu đều là do Tả Mạc mua được từ Hồng Dương. Hồ nước đen bọt nổi lập phập phềnh phập phềnh, giống như cháo đen được nấu sôi vậy.
Tay phải Bồ yêu giơ lên, một ngọn lửa màu đỏ đen bỗng chốc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Ào!
Chưa nhìn thấy tay hắn làm gì thì ngọn lửa màu đỏ đen đã hoá thành một con rồng lửa hướng tế đàn nhào tới.
Ngọn lửa màu đỏ đen cuồn cuồn bao bọc lấy tế đàn, lửa phần phật, phun nuốt không cố định, vạn phần yêu dị.
Bồ yêu hít sâu một ngụm, đôi tay vươn ra.
Thủ thức biến hoá, huyết đồng vốn khép hờ mạnh mẽ mà trợn tròn, trong miệng khẽ quát: "Lên!"
Chỉ thấy tế đàn bị hoả diễm bao bọc, ứng tiếng mà lên, hướng hồ nước đen bay tới. Bay thẳng tới trung ương của hồ, tế đàn chậm rãi rơi xuống, mang theo ngọn lửa màu đỏ đen, trôi nổi ở trung tâm của hồ.
Bồ yêu thần tình tập trung, ánh mắt ngưng trọng, không dám có chút chậm trễ, đôi tay tiếp tục biến thế.
Chỉ thấy ánh lửa giống như phù du, men theo mặt nước đen khuếch tán bốn phía, trong chớp mắt, toàn bộ bề mặt hồ nước đen đều bị hoả diễm bao bọc.
Bồ yêu lúc này mới có chút buông lỏng, bàn tay xoè ra, hồ nước đen nhanh chóng thu nhỏ lại cuối cùng nhỏ như bàn tay, giống như một hồ nước đen thu nhỏ, bay vào trong bàn tay hắn, chung quanh hoả diễm vẫn không ngừng thiêu đốt.
Chỉ cần lại trải qua vài tháng luyện hoá U Minh trì liền có thể thành hình!
Mệt mỏi từ sâu trong người nổi lên, Bồ yêu cảm giác thật mệt nhọc, trong lòng không khỏi cảm thán, không ngờ bản thân bây giờ lại hư nhược đến thế.
Tả Mạc trong lòng hưng phấn còn chưa hết, hắn trước nay chưa từng mua một lần nhiều pháp bảo đến vậy, mà lại còn là rất nhiều tứ phẩm pháp bảo nữa!
Cảm giác giàu nhanh thật tốt!
“Không sai, ngươi đã Ngưng Mạch rồi.” Bồ yêu đột nhiên đi đến, hắn nhìn có chút mệt mỏi: “Kia tiếp tục nhé, địa khí.”
Tả Mạc chỉ cảm giác giống như bị dội một bồn nước lạnh lên đầu.
Hấp ngược địa khí! Hắn cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là vui quá hoá buồn...
Tốt rồi, điều này thật ra đối với mình cũng có chỗ tốt, từ đáy lòng Tả Mạc tự an ủi bản thân.
Động tác của Bồ yêu xưa nay vốn rất nhanh, trong chớp mắt, địa khí trong cơ thể Tả Mạc nhất thời bị quét sạch không còn tí gì. Tả Mạc toàn thân cứng ngắc ngã ở trên đất, thân thể thỉnh thoảng run lên cầm cập. Bồ yêu liếc mắt nhìn Tả Mạc ở dưới đất, mặt giãn ra, sau đó biến mất.
Tả Mạc đầu óc trống rỗng.
Đến tận hai canh giờ sau, đầu hắn mới từ tê dại dần dần khôi phục lại.
Vì sao, vì sao lần này so với trước kia cảm giác càng thêm mãnh liệt?
Chẳng nhẽ chính bởi mình đột phá Ngưng Mạch nên mang tới tác dụng phụ sao?
Lúc trước vốn cho rằng bản thân đã dần quen với đau đớn mà hấp ngược địa khí mang lại, không nghĩ tới đau đớn đột nhiên gia tăng, không hề phòng bị, Tả Mạc lúc này bi thảm vô cùng.
Một người con gái đang nhìn về phía sông lớn. Phía sau nàng, một đội ngũ yên lặng đứng chỉnh tề thành từng dãy.
“Tra xét rõ ràng chưa?”
“Vâng!” Một vị trung niên chắp tay bẩm báo: “Phát sinh ban ngày sao hiện chính là tại Thiên Nguyệt giới. Thời gian cũng không xa lắm, đại khái khoảng một năm trước.”
“Một năm trước...” Nữ tử than nhẹ: “Thật là tò mò, không biết là vị đại nhân nào đây.”
Trung niên hán tử ánh mắt lộ vẻ cuồng nhiệt: “Có thể từ trong Luyện Yêu tháp trốn ra nhất định là đại nhân ngàn năm trước đại chiến còn sống sót.”
“Ngàn năm đại chiến... Rất xa xôi.”
“Tiểu thư!”
“Không có gì, ta chỉ cảm khái một chút thôi." Cô gái cười cười: “Chúng ta vận khí thật là tốt.”
“Vâng!” Trung niên hán tử thần tình không tự chủ được kích động.
“Có hay không mục tiêu khả nghi?”
“Không có.” Trung niên hán tử đưa ra phương án thực tế: “Sông ranh giới của Thiên Nguyệt giới đã tra xét rõ ràng, chúng ta chỉ cần phong toả con sông, bỏ ra thời gian, chầm chậm điều tra.”
“Tốt rồi, này thật đúng một biện pháp ngu ngốc.”
“Vâng! Lúc trước xâm nhập, chúng ta gặp phải người phá hoại cho nên...”
“Không sao, biện pháp ngu ngốc có khi lại hữu hiệu.” Người con gái khoát khoát tay.
“Vâng.”
Liếc mắt nhìn con sông ranh giới, người con gái nói: “Xuất phát đi.”
“Vâng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.