Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế
Chương 24: Đối mặt lũ cướp #1
Yuuchiro
04/12/2019
Chiếc xe lúc này đã lăn bánh được vài tiếng. Cũng sắp tới thành phố C rồi. Trên xe, hai anh em Thành Nam và Yến Nhi nói chuyện rôm rả, Thiên
cũng vừa lái xe vừa góp vui vào. Chuyện cũng không có gì quá đặc biệt mà chỉ nói về cuộc sống bình thường.
Qua cuộc nói chuyện Thiên cũng biết hai anh em kia là con của một thầy giáo trong trường AOH 1. Họ được chỉ dạy rất nghiêm khắc bởi người cha của mình. Nên không phụ lòng cha, họ đã đạt được thành tích cao và quãng thời gian để làm An Ninh cũng được kéo ngắn đi.
Mà trở lại,...
Hai anh em đã ngủ mất, dựa vào nhau ngủ trên hàng ghế sau, Thiên thấy vậy thì cũng lái xe đi nhanh đến thành phố C để họ được nghỉ ngơi. Không biết hai anh em này chiến đấu kiểu gì nhỉ ? Thiên cũng nghĩ ngợi, bởi vì tập sự và các An Ninh thực thụ có cách chiến đấu hơi khác nhau. Chính vì vậy, Thiên cần biết khả năng chiến đấu của bọn họ.
Đến thành phố C, Thiên xuất trình giấy tờ. Thành Nam và Yến Nhi cũng bị đánh thức dậy. Chiếc xe rẽ vào một căn nhà nhỏ. Cái xe Toyota được Thiên cất cẩn thận vào nhà để xe.
Thành Nam và Thiên mỗi người một chiếc ba lô mang vào nhà. Yến Nhi thì đã ở trong nhà từ lúc nào rồi. Căn nhà được bài trí rất giống một quán trà sữa. Mà chính xác là quán trà sữa. Vừa vào đã thấy Yến Nhi ngủ gục trên bàn pha chế. Nam đến gần đánh thức em gái mình dậy.
Hai anh em đứng thẳng lên, Thiên nói :
- Đây là nhà cửa tôi. Nó là một quán trà sữa. Nhiệm vụ của chúng ta là nằm vùng "câu" thông tin. Khi nào có lệnh sẽ hành động. Tầng hai có 3 phòng ngủ và một nhà vệ sinh, một nhà tắm. Phòng bếp ở tầng một. Mọi người lên tự chọn phòng. Phòng có cái bảng ghi chữ Trần Thiên treo ngoài cửa là của tôi. Đừng vào. Sắp xếp xong tập hợp ở đây cho tôi.
- Rõ.
- Tốt !
- Nhưng mà tiền bối, anh là người thành phố D mà. Sao lại có nhà ở đây.
- Ừ. Đây là quán trà nhà tôi. Ít nhất trước đại dịch là vậy. Còn nhà của tôi ở thành phố D.
-.....
- Thôi. Chuẩn bị đi. Xong nhớ mặc quần áo nhân viên vào.
- Tại sao vậy tiền bối.
- Nhiệm vụ chúng ta là nằm vùng mà. Vì vậy chúng ta sẽ làm nhân viên bán trà.
- Ô !
- Yên tâm. Tôi sẽ pha chế. Mọi người chỉ phải làm việc phụ thôi.
- Rõ.
Rất nhiều ngày sau...
- Chán quá. Mấy hôm nay không có nổi một khách nào luôn. - Yến Nhi thở dài.
- Biết sao được. Nhiệm vụ của chúng ta là nằm vùng chứ đâu phải là bán trà sữa.
-...Mà, anh hai này. Tiền bối đi đâu rồi ?
- Hừm. Anh ấy nói rằng mình đi thu thập thông tin.
-...Thế à.
Cùng lúc này, tại một trạm xe buýt. Hai người đang nói chuyện với nhau. Một trong số đó là Thiên.
- Vẫn chưa có gì mới à ? - Đạt hỏi.
- Làm như dễ lắm. Tôi đã cố gắng tìm hiểu, hỏi thăm xung quanh, đến các nơi bất thường nhưng chẳng có gì về chúng.
- Thế à. Gặp sau vậy. - Đạt nói rồi bước đi.
Chiếc xe buýt đến, Thiên bước lên xe. Ngồi vào chỗ ngồi, chiếc xe lăn bánh, quang cảnh thành phố C hiện ra, một chút mộng mơ, ồn ào, tấp nập người ra kẻ vào. Không khí đô thị ở khắp nơi.
Chợt, một vị khách mặc chiếc áo có mũ chùm kín đầu đứng lên.
Hắn rút ra một khẩu súng, chỉ thẳng lên trời.
"Đoàng !"
- Tao là cướp đây. Có gì đưa hết ra đây, không tao giết.
Khách trong xe hỗn loạn tiếng la hét thất thanh. Tên cướp chỉ súng vào đầu bác lái xe.
- Nhanh lên. Đi đến chỗ tao chỉ.
- Vâng. Vâng... - Bác lái xe lâp bắp.
Chiếc xe rẽ đến gần một sân bóng. Đồ đạc mọi người trên xe bị trấn lột sạch. Đến lúc tên cướp gặp Thiên, hắn chỉ súng vào Thiên.
- Thằng này. Mày đi theo tao. Không tao sẽ bắn chết đám khách kia.
"Đoàng" Hắn lại bắn lên trời cảnh cáo.
- Được.
Thiên đi theo tên cướp vào sân bóng, chiếc xe buýt chạy vút đi. Vào sâu trong cái sân bóng, Thiên mới thấy rõ đây là một sân bóng bỏ hoang. Khá là rộng.
Trong phòng nghỉ, Thiên cùng tên cướp đi vào. Trong đó, một nhóm khác cũng lăm lăm vũ khí chờ sẵn Thiên.
- Quả này phát tài rồi. - Một tên cướp không kiềm nổi vui sướng la lên.
- Phải ! Phải ! Mày tốt lắm, bắt được món hàng rồi đấy, Tiêu à.
- Tao mà.
- Mà này. Tao đập nó nhé.
- Hả ?
- Đại ca chỉ kêu là để nó sống thôi mà.
- Ok. Làm nó đau tý đi.
Tên cướp lao tới, hắn chợt dừng lại. Cầm cái hộp đựng ghita của Thiên lên.
- Ô. Là nhạc sĩ à. Tốt tốt.
Hắn cầm cái hộp chuẩn bị nệ xuống đầu Thiên thì một cú đấm đưa lên. Thẳng mặt. Tên cướp bật ngửa ra sau, máu mũi chảy đầy sàn nhà. Bất tỉnh. Tên Tiêu ở sau cũng bị ăn ngay một cái củ chỏ vào mặt. Hai tên cầm mã tấu lao tới. Thiên lấy đà đá thẳng vào mặt tên đầu tiên. Rồi lấy mặt hắn làm điểm tựa, nhảy lên cao, xoay người, đá vào mặt tên còn lại. Bốn tên nằm gục trong chưa đầy hai giây. Thiên tóm cổ áo một tên lôi lên.
- Đại ca mày ở đâu ?
- Dạ...dạ...Ở quán bar Trọng Tinh Nguyễn ạ.
- Tốt.
Thiên ném tên đó xuống sàn, mở điện thoại ra và gọi.
- A lô. Tiền bối ư ? Có gì sao ?
- Ừ. Chuẩn bị đi Nam. Tối nay. Ta có việc.
Tối đó.....
Hai tên dẫn Thiên vào quán bar Trọng Tinh Nguyễn. Tên bảo vệ trước cửa thấy đám người liền hỏi :
- Idol mày là ai ?
- Trần Dần.
- Tốt. Đi đi.
( Hợp lý :)) )
Tên Tiêu và một tên khác dẫn Thiên qua đám đông đang quẩy ViNaHouse, có vài đại gia vừa uống rượu vừa ôm gái. Nhiều tiền nhỉ. Đó là Volka 1967 đó.
Đến một căn phòng Vip. Hai tên lại thấy một kẻ đứng bảo vệ :
- Mày thích bài gì ?
- Simple Love. - Tiêu nói.
- Love love cái con c*c. Vào đi. Đại ca đang chờ.
Bước vào. Trong căn phòng lại có một đám người gần trăm kẻ đang đứng, tay lăm lăm vũ khí. Trên ghế, hai đôi nam nữ cầm mic hát.
- Simple Love, yah. Simple love á simple love..
- Đập vỡ cây đàn giận người đổi trắng thay đen.
- Ứ ứ. Bà xã à, sai cmn nhạc rồi.
- Ứ ứ. Ông xã à. Simple love cái beep.
( Ăn nói rất là có văn hóa :) )
- Đại ca !
- Gì ?
Gã đại ca mặc áo vest trắng, cổ đeo vòng vàng đính đá quý. Tay đầy nhẫn, cổ tay xăm trổ những hình con rồng, com hổ. Còn người phụ nữ thì ăn mặc rất đẹp và sang trọng. Trông khác hẳn người ngồi bên cạnh.
- Em bắt được "hàng" rồi.
- Tốt tốt ! Mày giỏi ghê. Đại ca lôi ra hai tệp đô la đưa cho tên Tiêu.
- Hí hí. Em cảm ơn.
- Mà sao mặt mày bầm thế. Hai thằng bạn mày đâu ?
- Bọn em bị chó đuổi nằm viện mất hai người ạ.
- Đây. Mua cho bọn nó bó hoa cúc vàng cho nhanh khỏe. - Đại ca vừa nói vừa đưa thêm một bọc tiền.
- Dạ. Dạ. - Tiêu cầm lấy đống tiền nhưng mặt vẫn lo lắng.
- Sao vậy ? Thiếu à ?
- Dạ không.....
Vừa nói xong, Tiêu bị tên đằng sau đấm cho một phát ngã gục. Thiên tháo khắn trùm mặt, tên đằng sau tháo mũ, là Nam.
- Giơ tay lên thằng ấu dâm ! FBI đây. - Nam rút súng ngắn ra chĩa vào mặt tên đại ca.
- Này. Nhầm rồi. Thằng này ăn chay. - Đại ca nói.
- Thế à. Mà không quan trọng. Mày đầu hàng đi. Cảnh sát vây quanh rồi.
- Mày nghĩ tao sợ. Anh em đâu. Bắn !
Đám thân cận rút súng ra. Nhắm vào hướng Thiên và Nam. Tên đại ca và bà xã hắn nhân cơ hội bỏ chạy.
- 48...49...50...., rồi, Nam, cho chú tất. Anh đuổi theo tên kia đây.
- Nà ní ?
Thiên lao thẳng lên, cầm lấy cái ống tuýp, vung đập vào những kẻ đang mặc áo đen. Chúng lần lượt bị Thiên hạ gục. Không kịp bắn, Thiên luôn tấn công vào đầu, cổ và hạ bộ. Khiến chúng đau đớn mà ngã quỵ.
Lao qua đám đông. Ra ngoài. Thiên thấy một tên áo đen đứng sẵn.
- Chờ đã. Hạ tao rồi tao cho mày qua.
- Mày là ai ?
- Tao là Khá Thốn. Bảo vệ của đại ca. Mày phải qua xác tao....
"Bốp !" Tên Khá Thốn ăn ngay một phát dùi cui vào mặt. Hắn gục xuống.
- Lắm lời. Làm thế này nhanh hơn. - Thiên nói.
Đang định chạy, tên Thốn giữ chân Thiên lại. Hắn nói :
- Mày phải qua xác tao....
- Mày hết HP rồi. Đợi hồi sinh đi.
- Ừ. Quên mất.
Tên Thốn nằm xuống, miệng lẩm bẩm :
- 47...46...45... Mà khoan đây là đời thực. Thằng chó, mày lừa bố !
Lúc này Thiên đã trên com xe Exciter đuổi theo tên Đại ca đang lái Méc-xe-đéc rồi.
Khung cảnh như Fast and Furious. Hiệu ứng cháy nổ. Tiếng còi xe Exciter liên tục bấm, động cơ gầm rú.
Thiên và tên đại ca liên tục lạng lách trên quốc lộ, một gã trong xe ngó ra ngoài cầm khẩu Uzi sấy vào Thiên. Thiên né sang một bên, kẻ kia sấy hết băng đạn lại thay băng mới. Hắn tiếp tục sấy, như một gã điên.
"Bụp !"
- Nổ bánh xe rồi !
Qua cuộc nói chuyện Thiên cũng biết hai anh em kia là con của một thầy giáo trong trường AOH 1. Họ được chỉ dạy rất nghiêm khắc bởi người cha của mình. Nên không phụ lòng cha, họ đã đạt được thành tích cao và quãng thời gian để làm An Ninh cũng được kéo ngắn đi.
Mà trở lại,...
Hai anh em đã ngủ mất, dựa vào nhau ngủ trên hàng ghế sau, Thiên thấy vậy thì cũng lái xe đi nhanh đến thành phố C để họ được nghỉ ngơi. Không biết hai anh em này chiến đấu kiểu gì nhỉ ? Thiên cũng nghĩ ngợi, bởi vì tập sự và các An Ninh thực thụ có cách chiến đấu hơi khác nhau. Chính vì vậy, Thiên cần biết khả năng chiến đấu của bọn họ.
Đến thành phố C, Thiên xuất trình giấy tờ. Thành Nam và Yến Nhi cũng bị đánh thức dậy. Chiếc xe rẽ vào một căn nhà nhỏ. Cái xe Toyota được Thiên cất cẩn thận vào nhà để xe.
Thành Nam và Thiên mỗi người một chiếc ba lô mang vào nhà. Yến Nhi thì đã ở trong nhà từ lúc nào rồi. Căn nhà được bài trí rất giống một quán trà sữa. Mà chính xác là quán trà sữa. Vừa vào đã thấy Yến Nhi ngủ gục trên bàn pha chế. Nam đến gần đánh thức em gái mình dậy.
Hai anh em đứng thẳng lên, Thiên nói :
- Đây là nhà cửa tôi. Nó là một quán trà sữa. Nhiệm vụ của chúng ta là nằm vùng "câu" thông tin. Khi nào có lệnh sẽ hành động. Tầng hai có 3 phòng ngủ và một nhà vệ sinh, một nhà tắm. Phòng bếp ở tầng một. Mọi người lên tự chọn phòng. Phòng có cái bảng ghi chữ Trần Thiên treo ngoài cửa là của tôi. Đừng vào. Sắp xếp xong tập hợp ở đây cho tôi.
- Rõ.
- Tốt !
- Nhưng mà tiền bối, anh là người thành phố D mà. Sao lại có nhà ở đây.
- Ừ. Đây là quán trà nhà tôi. Ít nhất trước đại dịch là vậy. Còn nhà của tôi ở thành phố D.
-.....
- Thôi. Chuẩn bị đi. Xong nhớ mặc quần áo nhân viên vào.
- Tại sao vậy tiền bối.
- Nhiệm vụ chúng ta là nằm vùng mà. Vì vậy chúng ta sẽ làm nhân viên bán trà.
- Ô !
- Yên tâm. Tôi sẽ pha chế. Mọi người chỉ phải làm việc phụ thôi.
- Rõ.
Rất nhiều ngày sau...
- Chán quá. Mấy hôm nay không có nổi một khách nào luôn. - Yến Nhi thở dài.
- Biết sao được. Nhiệm vụ của chúng ta là nằm vùng chứ đâu phải là bán trà sữa.
-...Mà, anh hai này. Tiền bối đi đâu rồi ?
- Hừm. Anh ấy nói rằng mình đi thu thập thông tin.
-...Thế à.
Cùng lúc này, tại một trạm xe buýt. Hai người đang nói chuyện với nhau. Một trong số đó là Thiên.
- Vẫn chưa có gì mới à ? - Đạt hỏi.
- Làm như dễ lắm. Tôi đã cố gắng tìm hiểu, hỏi thăm xung quanh, đến các nơi bất thường nhưng chẳng có gì về chúng.
- Thế à. Gặp sau vậy. - Đạt nói rồi bước đi.
Chiếc xe buýt đến, Thiên bước lên xe. Ngồi vào chỗ ngồi, chiếc xe lăn bánh, quang cảnh thành phố C hiện ra, một chút mộng mơ, ồn ào, tấp nập người ra kẻ vào. Không khí đô thị ở khắp nơi.
Chợt, một vị khách mặc chiếc áo có mũ chùm kín đầu đứng lên.
Hắn rút ra một khẩu súng, chỉ thẳng lên trời.
"Đoàng !"
- Tao là cướp đây. Có gì đưa hết ra đây, không tao giết.
Khách trong xe hỗn loạn tiếng la hét thất thanh. Tên cướp chỉ súng vào đầu bác lái xe.
- Nhanh lên. Đi đến chỗ tao chỉ.
- Vâng. Vâng... - Bác lái xe lâp bắp.
Chiếc xe rẽ đến gần một sân bóng. Đồ đạc mọi người trên xe bị trấn lột sạch. Đến lúc tên cướp gặp Thiên, hắn chỉ súng vào Thiên.
- Thằng này. Mày đi theo tao. Không tao sẽ bắn chết đám khách kia.
"Đoàng" Hắn lại bắn lên trời cảnh cáo.
- Được.
Thiên đi theo tên cướp vào sân bóng, chiếc xe buýt chạy vút đi. Vào sâu trong cái sân bóng, Thiên mới thấy rõ đây là một sân bóng bỏ hoang. Khá là rộng.
Trong phòng nghỉ, Thiên cùng tên cướp đi vào. Trong đó, một nhóm khác cũng lăm lăm vũ khí chờ sẵn Thiên.
- Quả này phát tài rồi. - Một tên cướp không kiềm nổi vui sướng la lên.
- Phải ! Phải ! Mày tốt lắm, bắt được món hàng rồi đấy, Tiêu à.
- Tao mà.
- Mà này. Tao đập nó nhé.
- Hả ?
- Đại ca chỉ kêu là để nó sống thôi mà.
- Ok. Làm nó đau tý đi.
Tên cướp lao tới, hắn chợt dừng lại. Cầm cái hộp đựng ghita của Thiên lên.
- Ô. Là nhạc sĩ à. Tốt tốt.
Hắn cầm cái hộp chuẩn bị nệ xuống đầu Thiên thì một cú đấm đưa lên. Thẳng mặt. Tên cướp bật ngửa ra sau, máu mũi chảy đầy sàn nhà. Bất tỉnh. Tên Tiêu ở sau cũng bị ăn ngay một cái củ chỏ vào mặt. Hai tên cầm mã tấu lao tới. Thiên lấy đà đá thẳng vào mặt tên đầu tiên. Rồi lấy mặt hắn làm điểm tựa, nhảy lên cao, xoay người, đá vào mặt tên còn lại. Bốn tên nằm gục trong chưa đầy hai giây. Thiên tóm cổ áo một tên lôi lên.
- Đại ca mày ở đâu ?
- Dạ...dạ...Ở quán bar Trọng Tinh Nguyễn ạ.
- Tốt.
Thiên ném tên đó xuống sàn, mở điện thoại ra và gọi.
- A lô. Tiền bối ư ? Có gì sao ?
- Ừ. Chuẩn bị đi Nam. Tối nay. Ta có việc.
Tối đó.....
Hai tên dẫn Thiên vào quán bar Trọng Tinh Nguyễn. Tên bảo vệ trước cửa thấy đám người liền hỏi :
- Idol mày là ai ?
- Trần Dần.
- Tốt. Đi đi.
( Hợp lý :)) )
Tên Tiêu và một tên khác dẫn Thiên qua đám đông đang quẩy ViNaHouse, có vài đại gia vừa uống rượu vừa ôm gái. Nhiều tiền nhỉ. Đó là Volka 1967 đó.
Đến một căn phòng Vip. Hai tên lại thấy một kẻ đứng bảo vệ :
- Mày thích bài gì ?
- Simple Love. - Tiêu nói.
- Love love cái con c*c. Vào đi. Đại ca đang chờ.
Bước vào. Trong căn phòng lại có một đám người gần trăm kẻ đang đứng, tay lăm lăm vũ khí. Trên ghế, hai đôi nam nữ cầm mic hát.
- Simple Love, yah. Simple love á simple love..
- Đập vỡ cây đàn giận người đổi trắng thay đen.
- Ứ ứ. Bà xã à, sai cmn nhạc rồi.
- Ứ ứ. Ông xã à. Simple love cái beep.
( Ăn nói rất là có văn hóa :) )
- Đại ca !
- Gì ?
Gã đại ca mặc áo vest trắng, cổ đeo vòng vàng đính đá quý. Tay đầy nhẫn, cổ tay xăm trổ những hình con rồng, com hổ. Còn người phụ nữ thì ăn mặc rất đẹp và sang trọng. Trông khác hẳn người ngồi bên cạnh.
- Em bắt được "hàng" rồi.
- Tốt tốt ! Mày giỏi ghê. Đại ca lôi ra hai tệp đô la đưa cho tên Tiêu.
- Hí hí. Em cảm ơn.
- Mà sao mặt mày bầm thế. Hai thằng bạn mày đâu ?
- Bọn em bị chó đuổi nằm viện mất hai người ạ.
- Đây. Mua cho bọn nó bó hoa cúc vàng cho nhanh khỏe. - Đại ca vừa nói vừa đưa thêm một bọc tiền.
- Dạ. Dạ. - Tiêu cầm lấy đống tiền nhưng mặt vẫn lo lắng.
- Sao vậy ? Thiếu à ?
- Dạ không.....
Vừa nói xong, Tiêu bị tên đằng sau đấm cho một phát ngã gục. Thiên tháo khắn trùm mặt, tên đằng sau tháo mũ, là Nam.
- Giơ tay lên thằng ấu dâm ! FBI đây. - Nam rút súng ngắn ra chĩa vào mặt tên đại ca.
- Này. Nhầm rồi. Thằng này ăn chay. - Đại ca nói.
- Thế à. Mà không quan trọng. Mày đầu hàng đi. Cảnh sát vây quanh rồi.
- Mày nghĩ tao sợ. Anh em đâu. Bắn !
Đám thân cận rút súng ra. Nhắm vào hướng Thiên và Nam. Tên đại ca và bà xã hắn nhân cơ hội bỏ chạy.
- 48...49...50...., rồi, Nam, cho chú tất. Anh đuổi theo tên kia đây.
- Nà ní ?
Thiên lao thẳng lên, cầm lấy cái ống tuýp, vung đập vào những kẻ đang mặc áo đen. Chúng lần lượt bị Thiên hạ gục. Không kịp bắn, Thiên luôn tấn công vào đầu, cổ và hạ bộ. Khiến chúng đau đớn mà ngã quỵ.
Lao qua đám đông. Ra ngoài. Thiên thấy một tên áo đen đứng sẵn.
- Chờ đã. Hạ tao rồi tao cho mày qua.
- Mày là ai ?
- Tao là Khá Thốn. Bảo vệ của đại ca. Mày phải qua xác tao....
"Bốp !" Tên Khá Thốn ăn ngay một phát dùi cui vào mặt. Hắn gục xuống.
- Lắm lời. Làm thế này nhanh hơn. - Thiên nói.
Đang định chạy, tên Thốn giữ chân Thiên lại. Hắn nói :
- Mày phải qua xác tao....
- Mày hết HP rồi. Đợi hồi sinh đi.
- Ừ. Quên mất.
Tên Thốn nằm xuống, miệng lẩm bẩm :
- 47...46...45... Mà khoan đây là đời thực. Thằng chó, mày lừa bố !
Lúc này Thiên đã trên com xe Exciter đuổi theo tên Đại ca đang lái Méc-xe-đéc rồi.
Khung cảnh như Fast and Furious. Hiệu ứng cháy nổ. Tiếng còi xe Exciter liên tục bấm, động cơ gầm rú.
Thiên và tên đại ca liên tục lạng lách trên quốc lộ, một gã trong xe ngó ra ngoài cầm khẩu Uzi sấy vào Thiên. Thiên né sang một bên, kẻ kia sấy hết băng đạn lại thay băng mới. Hắn tiếp tục sấy, như một gã điên.
"Bụp !"
- Nổ bánh xe rồi !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.