Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế
Chương 12: Ngoại truyện : Capatin Nam Sang (phần 1)
Yuuchiro
19/11/2019
Chiếc trực thăng dần đáp
xuống mặt đất, từ trên đó một người nhảy ra. Chiếc trực thăng lập tức bay đi. Người đó cầm một khẩu M4A1(14) đầy đủ phụ kiện, áo giáp chống đạn, trên mũ có một cái kính nhìn đêm, đạn dược, pháo sáng, lựu đạn, bom choáng,.... Thôi kể thế này hết ngày mất.
Hắn từ từ đi trên con đường đêm, kéo cái kính nhìn đêm xuống, vài con zombie trước mặt hắn.
- Khó mà tin lại có nhiều thây ma thế này. - Hắn nói.
"Phụt...phụt....." Tiếng súng giảm thanh bắn ra. Mấy con zombie ngã xuống, chết thẳng cẳng. Hắn tiếp tục tiến lên. Rồi chợt dừng lại, nép vào một góc tường.
- Slashser ?
Một con zombie bước dần trên đường, nó nhìn xung quanh để tìm con mồi. Như phát hiện ra cái gì đó, nó dừng lại, để ý xung quanh.
- Khà, khà, khôn thế cơ à ?
Hắn khẽ nhếc miệng cười. Cầm khẩu Glock 18 giảm thanh lên, hắn bật chế độ tự động, con thây ma đi qua. Vừa đến góc nhà hắn núp. Tên thây ma lập tức bị siết chặt cổ lại. Một họng súng đè lên thái dương nó.
"Tạch,...tạch...tạch....tạch...." Một loạt đạn liên tiếp bắn vào trong đầu. Não và thịt bắn ra.
Xác con thây ma được đặt một cách nhẹ nhàng xuống đất. Hắn mở cái bản đồ lên, xem lại vị trí nhiệm vụ.
- Chà ! Không xa lắm nhỉ ?
Hắn gập chiếc bản đồ lại, tiếp tục đi trong màn đêm, thời gian này, ban đêm, zombie hầu như đều ít chuyển động, chúng cũng phải nghỉ ngơi để sạc lại năng lượng. Đừng nghĩ chúng là zombie mà không cần sức lực hay năng lượng. Chúng chỉ "tiến hóa" hơn con người nên có thể chất và sức mạnh vượt trội hơn người thường mà thôi.
-... Chán quá nhỉ ?
Hắn đưa tay lấy một thanh sô-cô-la rồi đưa lên miệng, nhai,...
Cái thời gian đêm này, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng làm cho đám thây ma kia thức dậy, hơn thế còn có những con zombie chuyên săn mồi về đêm và những con thây ma có trí khôn mới hoạt động nhiều vào ban đêm mà thôi.
Trước mặt hắn là một cái xe đâm thẳng vào bức tường một tòa nhà. Vây quanh đó là một đám thây ma. Hắn chỉnh khẩu súng trường sang chế độ đơn.
"Phụt...phụt...phụt..." Ba viên vào đầu, ba thây ma nằm xuống đất đánh cái "bịch !".
- Hẳn là có người trong kia. Nhìn xe thì có lẽ là quân đội khu này. - Hắn nghĩ.
Trèo qua bức tường, hắn tiến vào khuôn viên tòa nhà. Hắn tiến đến cánh cửa. Trong tòa nhà có ánh đèn le lói, vậy đúng là có người rồi. Đúng như tin hắn được báo.
Vài giờ trước.....
Tứ bật dậy, hắn không bị thương.
- May mắn vl. - Hắn nghĩ.
Nhưng, ba đồng đội hắn thì đếch may mắn như vậy, họ đều bị vang ra xa khỏi xe, và vẫn may mắn, họ đang ở trong khuôn viên của căn nhà nên không bị bọn zombie bắt được. Tứ nhanh chóng vác ba người kia vào trong tòa nhà, khóa chặt cửa.
Hắn lôi hộp diêm ra, tìm lấy một cái nến trong ba lô của mình, đánh lửa lên, giờ đã tối mất rồi. Hắn kiểm tra lại ba người đồng đội.
- Tốt ! Vẫn còn sống.Không bị thương nặng nhưng vẫn bị thương, hắn cần tìm đồ cứu thương.
Lục ba lô thằng Lượm, hắn lôi ra một cái hộp trắng có dấu chữ thập đỏ.
- Cái này éo phải hộp cứu thương thì bố mày nhảy lầu.
Tứ mở ra, trong hộp toàn là những tệp đĩa có in chữ "FBI warning" và một tấm giấy ghi chữ : "Cái này hay, Lượm đã cover lại, mấy anh y tá nhớ xem, à nhớ chứng minh Tôi không phải robot trước khi xem, thân ! Lượm của các onii-tan"
Đọc xong dòng chữ, Tứ chỉ muốn thốt lên một câu :
- Ai cho tôi lọ keo con chó để nhỏ mắt cái !
Vậy đồ cứu thương, a ! Túi thằng bằng, Tứ tiếp tục lôi ra một gói vải được bọc bằng nilon in dấu thập đỏ.
- Mong lần này là băng gạc.
Tứ lôi cuộn băng ra, "Cô-tếch" siêu thấm hút, chuyên dùng cho phái nữ.
- Nà ní ? Mày sưu tầm cái gì vậy Bằng ? Thôi tao băng tạm cho mày.
Tứ rút cuộn băng ra băng vào vết thương trên tay Bằng.
- À ! Còn anh đội trưởng ! Mà quên, anh ta có mang ba lô đâu.
Tứ đành rút cái hai cuộn gạc mà hắn mang theo băng cho hai người còn lại. Hắn không bị thương nên không cần băng. Bụng bắt đầu sôi, hắn lôi thanh lương khô ra nhai. Cái loại lương khô này nhạt thếch, chẳng có vị gì, chẳng ngon bằng gói "Hảo Hảo tôm chua cay" nữa.
- A ! Nhớ cái thời trước cái tận thế khốn nạn này quá.
Tứ dựa lưng vào tường, giờ không thể liên lạc với tổng bộ nên hắn chỉ có thể đợi người ta đến cứu thôi. Giờ sao ? Chán quá, thôi lôi mấy cái đĩa của thằng Lượm ra xem vậy, thằng Bằng mang theo cái laptop mà.
May cho Tứ, cái máy tính mà Bằng mang theo đã thành đống sắt vụn do vụ lật xe ban nãy.
-..... Đi ngủ. Không "h*ntai" và "waytay" nữa.
Hiện tại....
Người đặc nhiệm của chúng ta xô thẳng vào. Trước mặt hắn, một đội bốn người đang nằm. Một kẻ ngủ, ba người cũng nằm, chắc là bất tỉnh. Đáng chú ý, có một kẻ được băng bó bằng "cô-tếch".
- Cạn lời.
Cả bốn đều là bộ đội, chắc là chạy trốn sau vụ thây ma tấn công vào cụm căn cứ Thanh Hóa. Hắn lay tên đang ngủ dậy. Kẻ đang ngủ mở mắt, hắn dụi mắt nhìn người trước mặt.
- A ! Capatin Pride ! Ngài tới cứu tôi ư ?
- Ảo game à ? Ta là đội trưởng Nắm Sáng. Đếch phải cái tên Pride của "Call Of Duty".
Sau khi trố mắt, vẻ mặt Tứ lại thất vọng, hắn kéo cái chăn mỏng lên ngủ tiếp.
- Tưởng gì, dăm ba cái thằng Nắm Sáng bằng sao được Idol của mình.
- !!!!
"Cốp !" Một tiếng gõ vào đầu Tứ, Tứ ôm đầu đau điếng.
- Làm cái gì vậy ? - Tứ ngạc nhiên.
- Có đi hay không ? Muốn bỏ xác cho đám thây ma ăn hả ?
- Ít ra phải nói cho tôi là đi đâu và ông là ai chứ ?
- Xin tự giới thiệu, ta tên Nắm Sáng, chức danh Trung Tá, làm việc ở khu đặc nhiệm tận thế, chuyên đi cứu mấy tên như ngươi đấy ! Cấm gọi ta là ông ! Ta mới 26 tuổi.
- Có hơn mình một tuổi(nói nhỏ), vậy chúng ta đi đâu hả Trung Tá ?
- Đi giúp các An Ninh rồi chúng ta sẽ trở về Alpha.
Mắt Tứ sáng lên, sắp được về nhà rồi. Nhưng còn đồng đội của hắn, họ đang bất tỉnh, giờ sao ?
- Còn họ ? - Tứ chỉ tay về đồng đội mình.
- Yên tâm ! Ta đã đánh dấu vị trí, chút nữa quân tiếp viện sẽ tới cứu.
- Quân tiếp viện ?
- Ừ. Và cả không quân luôn.
- Dăm ba con thây ma nãy đuổi tao. Khà, khà, chúng mày sợ tao đi là vừa. - Tứ tự thuật.
Mặt của Nắm Sáng méo sệch, tự nhiên lại đào ra một thằng ATSM(15) thế này. Mệt cho hắn quá, thôi được, dù gì hắn éo phải nhân vật chính, cái gì khó khăn thằng main lo hết mà.
- Cậu tên gì ?
- Binh nhì Trần Văn Tứ. Hãy gọi tôi là Tứ.
- Ok ! Tứ ! Đi thôi ! Đi làm gỏi bọn thây ma.
- Rõ !
Hai người rời khỏi nhà, bước vào màn đêm. Điều gì sẽ chờ đợi họ ? Hỏi Nắm Sáng ấy.
Tác làm sao biết được ?
Còn tiếp....
-----
Lời tác : Như đã hứa với bạn Nguyentandatx0.
Cảm ơn vì bạn đã ủng hộ.
Cầu đề cử và like.
Chap tiếp theo sẽ ra mắt vào thứ 7 tuần sau.
Hết tập 1......
------
(14) M4A1 : Khẩu súng trường do Mỹ chế tạo, độ giật ổn định, có thể gắn nắp nhiều phụ kiện, bắn loại đạn 5.56x45mm ( đạn 5.56NATO).
Được trang bị cho nhiều lực lượng quân đội Mỹ.
(15) ATSM : Ảo tưởng sức mạnh.
xuống mặt đất, từ trên đó một người nhảy ra. Chiếc trực thăng lập tức bay đi. Người đó cầm một khẩu M4A1(14) đầy đủ phụ kiện, áo giáp chống đạn, trên mũ có một cái kính nhìn đêm, đạn dược, pháo sáng, lựu đạn, bom choáng,.... Thôi kể thế này hết ngày mất.
Hắn từ từ đi trên con đường đêm, kéo cái kính nhìn đêm xuống, vài con zombie trước mặt hắn.
- Khó mà tin lại có nhiều thây ma thế này. - Hắn nói.
"Phụt...phụt....." Tiếng súng giảm thanh bắn ra. Mấy con zombie ngã xuống, chết thẳng cẳng. Hắn tiếp tục tiến lên. Rồi chợt dừng lại, nép vào một góc tường.
- Slashser ?
Một con zombie bước dần trên đường, nó nhìn xung quanh để tìm con mồi. Như phát hiện ra cái gì đó, nó dừng lại, để ý xung quanh.
- Khà, khà, khôn thế cơ à ?
Hắn khẽ nhếc miệng cười. Cầm khẩu Glock 18 giảm thanh lên, hắn bật chế độ tự động, con thây ma đi qua. Vừa đến góc nhà hắn núp. Tên thây ma lập tức bị siết chặt cổ lại. Một họng súng đè lên thái dương nó.
"Tạch,...tạch...tạch....tạch...." Một loạt đạn liên tiếp bắn vào trong đầu. Não và thịt bắn ra.
Xác con thây ma được đặt một cách nhẹ nhàng xuống đất. Hắn mở cái bản đồ lên, xem lại vị trí nhiệm vụ.
- Chà ! Không xa lắm nhỉ ?
Hắn gập chiếc bản đồ lại, tiếp tục đi trong màn đêm, thời gian này, ban đêm, zombie hầu như đều ít chuyển động, chúng cũng phải nghỉ ngơi để sạc lại năng lượng. Đừng nghĩ chúng là zombie mà không cần sức lực hay năng lượng. Chúng chỉ "tiến hóa" hơn con người nên có thể chất và sức mạnh vượt trội hơn người thường mà thôi.
-... Chán quá nhỉ ?
Hắn đưa tay lấy một thanh sô-cô-la rồi đưa lên miệng, nhai,...
Cái thời gian đêm này, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng làm cho đám thây ma kia thức dậy, hơn thế còn có những con zombie chuyên săn mồi về đêm và những con thây ma có trí khôn mới hoạt động nhiều vào ban đêm mà thôi.
Trước mặt hắn là một cái xe đâm thẳng vào bức tường một tòa nhà. Vây quanh đó là một đám thây ma. Hắn chỉnh khẩu súng trường sang chế độ đơn.
"Phụt...phụt...phụt..." Ba viên vào đầu, ba thây ma nằm xuống đất đánh cái "bịch !".
- Hẳn là có người trong kia. Nhìn xe thì có lẽ là quân đội khu này. - Hắn nghĩ.
Trèo qua bức tường, hắn tiến vào khuôn viên tòa nhà. Hắn tiến đến cánh cửa. Trong tòa nhà có ánh đèn le lói, vậy đúng là có người rồi. Đúng như tin hắn được báo.
Vài giờ trước.....
Tứ bật dậy, hắn không bị thương.
- May mắn vl. - Hắn nghĩ.
Nhưng, ba đồng đội hắn thì đếch may mắn như vậy, họ đều bị vang ra xa khỏi xe, và vẫn may mắn, họ đang ở trong khuôn viên của căn nhà nên không bị bọn zombie bắt được. Tứ nhanh chóng vác ba người kia vào trong tòa nhà, khóa chặt cửa.
Hắn lôi hộp diêm ra, tìm lấy một cái nến trong ba lô của mình, đánh lửa lên, giờ đã tối mất rồi. Hắn kiểm tra lại ba người đồng đội.
- Tốt ! Vẫn còn sống.Không bị thương nặng nhưng vẫn bị thương, hắn cần tìm đồ cứu thương.
Lục ba lô thằng Lượm, hắn lôi ra một cái hộp trắng có dấu chữ thập đỏ.
- Cái này éo phải hộp cứu thương thì bố mày nhảy lầu.
Tứ mở ra, trong hộp toàn là những tệp đĩa có in chữ "FBI warning" và một tấm giấy ghi chữ : "Cái này hay, Lượm đã cover lại, mấy anh y tá nhớ xem, à nhớ chứng minh Tôi không phải robot trước khi xem, thân ! Lượm của các onii-tan"
Đọc xong dòng chữ, Tứ chỉ muốn thốt lên một câu :
- Ai cho tôi lọ keo con chó để nhỏ mắt cái !
Vậy đồ cứu thương, a ! Túi thằng bằng, Tứ tiếp tục lôi ra một gói vải được bọc bằng nilon in dấu thập đỏ.
- Mong lần này là băng gạc.
Tứ lôi cuộn băng ra, "Cô-tếch" siêu thấm hút, chuyên dùng cho phái nữ.
- Nà ní ? Mày sưu tầm cái gì vậy Bằng ? Thôi tao băng tạm cho mày.
Tứ rút cuộn băng ra băng vào vết thương trên tay Bằng.
- À ! Còn anh đội trưởng ! Mà quên, anh ta có mang ba lô đâu.
Tứ đành rút cái hai cuộn gạc mà hắn mang theo băng cho hai người còn lại. Hắn không bị thương nên không cần băng. Bụng bắt đầu sôi, hắn lôi thanh lương khô ra nhai. Cái loại lương khô này nhạt thếch, chẳng có vị gì, chẳng ngon bằng gói "Hảo Hảo tôm chua cay" nữa.
- A ! Nhớ cái thời trước cái tận thế khốn nạn này quá.
Tứ dựa lưng vào tường, giờ không thể liên lạc với tổng bộ nên hắn chỉ có thể đợi người ta đến cứu thôi. Giờ sao ? Chán quá, thôi lôi mấy cái đĩa của thằng Lượm ra xem vậy, thằng Bằng mang theo cái laptop mà.
May cho Tứ, cái máy tính mà Bằng mang theo đã thành đống sắt vụn do vụ lật xe ban nãy.
-..... Đi ngủ. Không "h*ntai" và "waytay" nữa.
Hiện tại....
Người đặc nhiệm của chúng ta xô thẳng vào. Trước mặt hắn, một đội bốn người đang nằm. Một kẻ ngủ, ba người cũng nằm, chắc là bất tỉnh. Đáng chú ý, có một kẻ được băng bó bằng "cô-tếch".
- Cạn lời.
Cả bốn đều là bộ đội, chắc là chạy trốn sau vụ thây ma tấn công vào cụm căn cứ Thanh Hóa. Hắn lay tên đang ngủ dậy. Kẻ đang ngủ mở mắt, hắn dụi mắt nhìn người trước mặt.
- A ! Capatin Pride ! Ngài tới cứu tôi ư ?
- Ảo game à ? Ta là đội trưởng Nắm Sáng. Đếch phải cái tên Pride của "Call Of Duty".
Sau khi trố mắt, vẻ mặt Tứ lại thất vọng, hắn kéo cái chăn mỏng lên ngủ tiếp.
- Tưởng gì, dăm ba cái thằng Nắm Sáng bằng sao được Idol của mình.
- !!!!
"Cốp !" Một tiếng gõ vào đầu Tứ, Tứ ôm đầu đau điếng.
- Làm cái gì vậy ? - Tứ ngạc nhiên.
- Có đi hay không ? Muốn bỏ xác cho đám thây ma ăn hả ?
- Ít ra phải nói cho tôi là đi đâu và ông là ai chứ ?
- Xin tự giới thiệu, ta tên Nắm Sáng, chức danh Trung Tá, làm việc ở khu đặc nhiệm tận thế, chuyên đi cứu mấy tên như ngươi đấy ! Cấm gọi ta là ông ! Ta mới 26 tuổi.
- Có hơn mình một tuổi(nói nhỏ), vậy chúng ta đi đâu hả Trung Tá ?
- Đi giúp các An Ninh rồi chúng ta sẽ trở về Alpha.
Mắt Tứ sáng lên, sắp được về nhà rồi. Nhưng còn đồng đội của hắn, họ đang bất tỉnh, giờ sao ?
- Còn họ ? - Tứ chỉ tay về đồng đội mình.
- Yên tâm ! Ta đã đánh dấu vị trí, chút nữa quân tiếp viện sẽ tới cứu.
- Quân tiếp viện ?
- Ừ. Và cả không quân luôn.
- Dăm ba con thây ma nãy đuổi tao. Khà, khà, chúng mày sợ tao đi là vừa. - Tứ tự thuật.
Mặt của Nắm Sáng méo sệch, tự nhiên lại đào ra một thằng ATSM(15) thế này. Mệt cho hắn quá, thôi được, dù gì hắn éo phải nhân vật chính, cái gì khó khăn thằng main lo hết mà.
- Cậu tên gì ?
- Binh nhì Trần Văn Tứ. Hãy gọi tôi là Tứ.
- Ok ! Tứ ! Đi thôi ! Đi làm gỏi bọn thây ma.
- Rõ !
Hai người rời khỏi nhà, bước vào màn đêm. Điều gì sẽ chờ đợi họ ? Hỏi Nắm Sáng ấy.
Tác làm sao biết được ?
Còn tiếp....
-----
Lời tác : Như đã hứa với bạn Nguyentandatx0.
Cảm ơn vì bạn đã ủng hộ.
Cầu đề cử và like.
Chap tiếp theo sẽ ra mắt vào thứ 7 tuần sau.
Hết tập 1......
------
(14) M4A1 : Khẩu súng trường do Mỹ chế tạo, độ giật ổn định, có thể gắn nắp nhiều phụ kiện, bắn loại đạn 5.56x45mm ( đạn 5.56NATO).
Được trang bị cho nhiều lực lượng quân đội Mỹ.
(15) ATSM : Ảo tưởng sức mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.