Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế
Chương 13: Rời viện.
Yuuchiro
04/12/2019
Thiên mê man, chợt, một mùi thuốc khử trùng lọt vào mũi Thiên. Choàng tỉnh, Thiên nhìn xung quanh.
- Bệnh viện ư ? Vậy là mình đã về Alpha rồi à ?
Thiên đang ở trong một căn phòng bệnh nhân nào đó. Nhìn qua cửa sổ, có thể thấy những trạm gác, những chiếc xe díp(jeep hay UAV), xa xa là ánh đèn thành phố. Mọi thứ đều cho thấy Thiên đang ở một bệnh viện của quân đội chứ không phải là một bệnh viện bình thường.
Có lẽ, lúc ngất đi trên trực thăng, Thiên đã được chở luôn tới bệnh viện. Tháo bỏ cái dây truyền nước, Thiên nhìn lại mình, giờ trên người anh ta đã khoác một bộ áo bệnh nhân màu trắng, cái áo khoác da của Thiên được để ngay bên cạnh.
-....
Một mùi cà phê quyện vào trong không khí, tiếng nhạc trầm bổng, du dương như để người ta thư giãn, bất giác, Thiên nhìn sang bên cạnh, một người đàn ông trả, trạc tuổi Thiên, đang ngồi, một tay cầm quyển sách, một tay cầm ly cà phê. Khuôn mặt của người đó để lộ rõ sự thanh tú, mái tóc đen được chải một cách gọn gàng, trên người khoác một bộ vest đen, nhìn kiểu gì cũng thấy đây là một con người vừa bí ẩn, vừa rất đẹp trai.
Như hiểu ý của Thiên, người đàn ông lạ mặt lên tiếng :
- Muốn hỏi tên ta à ?
Người kia không để Thiên nói tiếp. Người kia tiếp lời luôn.
- Ta tên là Author. Cứ gọi như vậy đi, "kẻ được chọn".
- Author,....tác giả ?
- Không hẳn. Đề cao ta quá rồi. Ta chỉ là một người ghi chép lại câu truyện mà thôi. À, dù sao, cậu vẫn lên kính trọng ta, ta lớn tuổi hơn cậu tưởng đó. Để xem nào,...tính đến nay,...hm, chắc khoảng 424 tuổi.
- Hả, nói cái gì kì lạ vậy, cậu là ai ? Sao lại ở phòng tôi ?
- Đã nói nên tôn trọng ta rồi mà.
"Cách,...." Một tiếng búng tay, khoảng không quanh Thiên dừng lại, những chiếc lá đang bay ngoài trời đứng yên.
- Cái quái ? - Thiên giật mình.
"Cách...!" Một tiếng búng tay nữa, mọi thứ lại bình thường, chiếc lá lại bay đi.
- Giờ đã đủ để cậu tôn trọng ra chưa ? - Author hỏi.
-....Cái.....
- Chà, ta ở đây để cho cậu biết về những gì đã xảy ra.
-...Ý ông là sao ?
- Về GOD.
- !!!
- Thứ sức mạnh cậu đạt được là do GOD ban cho. Nó được gọi là "sự giác ngộ", đây đã là lần thứ hai cậu giác ngộ, bởi vì lần trước cậu đã từ bỏ nó.
- Thế là sao ? Sự giác ngộ. Ý ông là virus G ?
- Nó không phải là virus, nó là một thực thể sống, và nó chỉ chọn cho mình một chủ nhân duy nhất mà thôi.
-... - Thiên im lặng nghe người kia nói, kẻ kia dường như biết tất cả quá khứ về Thiên, quanh người đó, một sức mạnh, một quyền uy thứ khiến kẻ khác phải phục tùng tỏa ra.
- Để nâng cao tỉ lệ trích dẫn sức mạnh cậu phải gặp "cô gái của sự tưởng tượng" để thực hiện quá trình "tiến hóa".
- Cô gái của sự tưởng tượng ? Tiến hóa ?
- Ồ, quên cái tên mình đặt cho nhỏ tóc hồng rồi à ?
- !
- Mà thôi, ta chỉ nói thế thôi. Còn sao tùy cậu. Bye.
Thiên chẳng kịp nói gì, một tiếng mở cửa đánh cạch. Thiên quay người về hướng đó. Là Tố Uyên, cô đang mở cửa. Cánh tay trái mở chiếc cửa ra, còn tay phải, cuốn băng, được nâng lên bởi một miếng vải quấn và thút nút đằng sau cổ (kiểu như người gãy tay í. Chấc mọi người biết người gãy tay quấn băng kiểu gì rồi.)
- Anh Thiên ! Anh tỉnh rồi ư ? Anh đã hôn mê hai ngày rồi đấy ! Mọi người lo lắng lắm đó. - Tố Uyên vừa nói vừa chạy nhanh đến chỗ Thiên, trên khóe mắt đọng một chút lệ.
- A ! Ừ... Anh tỉnh rồi. Mà đâu đến mức phải khóc chứ.
Tố Uyên khựng lại, quay mặt đi. Thái độ khác hẳn.
- Hứ ! Em không khóc. Người ta lo cho còn nói.
- Biết rồi. Anh tỉnh rồi. Được chưa ?
- Vâng ! - Mặt Tố Uyên vui vẻ trở lại.
A ! Người đó. Thiên quay ra hướng người đàn ông lạ mặt vừa ngồi, chiếc ghế trống trơn, người không có, mùi cà phê biến mất, tiếng nhạc cũng vậy.
- Có gì sao ? - Tố Uyên ngạc nhiên.
- À, không có gì đâu ? Mà...cánh tay kia là sao ? - Thiên nghiêm nghị.
- Cái đó,.... - Uyên bối rối.
- Trả lời thực đi. Có chuyện gì đã xảy ra vậy Uyên ?
- ...Vẫn là vụ đó mà anh.
- Vụ nào ?
- Nhiệm vụ ở Thanh Hóa....
- Anh nhớ em đâu bị thương lúc trở về đâu ?
- Chuyện là,....
Tố Uyên kể hết cho Thiên, tức là lúc dùng chiêu thức thứ 30, cơ thể cô còn vẫn bị căng cứng do hậu quả của việc bị chịu một lượng điện khá lớn vào người. Sau đó, lại dùng một lực lớn vào cánh tay, gây ra sự giãn xương và cơ đột ngột, kết quả là gãy xương tay.
-.... Haiz, đa phần là lỗi của anh, xin lỗi nhé.
- Không sao đâu. Bác sĩ nói em sau ba tuần là chiến đấu lại được mà. Xem này, ay da !
Tố Uyên cố chứng tỏ mình còn khỏe nhưng thực ra cơn đau là thứ không thể tránh khỏi.
-....Anh thấy dù cho em có bị thương nặng nữa thì vẫn ngốc như mọi khi.
- Hả ?
- Thôi, đi về thôi. Nhớ chăm sóc cho bản thân mình cẩn thận đấy. Có cần anh cõng đi không ? - Thiên vừa nói, vừa có ý châm chọc.
- A... - Mặt Tố Uyên hơi đỏ.
- Sao vậy ? Hồi đại dịch, anh cõng em suốt mà.
- Cái đó khác, ai lại để người ốm cõng chứ, vả lại, em là em gái anh mà.
- Được rồi. Về chứ ?
Chẳng đợi Tố Uyên giải thích, Thiên đã đi trước rồi.
- Này đợi đã.
- Đây.
........
Trước cửa, Sếp đã đợi sẵn, cầm tờ vé xuất viện trên tay, Thiên đi về hướng cô.
- Chào !
- Chào sếp !
- Hai người vẫn giống một đôi hơn là anh em đấy.
- Sếp lại gán ghép lung tung rồi. Con bé còn nhỏ, đừng để nó nghe thấy.
- A, chào Sếp ! - Tố Uyên cất tiếng chào châm chọc.
- Ồ, xin chào "Uyên bé bỏng". Tay sao vậy ?
- Cái gì ? Nói ai bé bỏng cơ ? Đồ bò sữa.
- Ara, ara, em gái nuôi thì không "thịt" được nhỉ, Thiên ?
- Cô nói cái gì ?
- Tha cho tôi. Tôi vừa bất tỉnh hai ngày đấy.
Quả thực, hai người này như nước với lửa, nghe họ cãi nhau chắc là Thiên tổn thọ mất. Mặc kệ hai người, Thiên lên chiếc xe ô tô của Sếp. Hai người kia thấy thế liền dừng cãi nhau, vào trong chiếc xe. Và, đơn giản, Sếp lại lái xe.
Dọc đường về, Sếp hỏi thăm tình hình của Thiên và Tố Uyên. Dù hay cãi nhau, nhưng họ vẫn rất quan tâm nhau, vì họ đều coi nhau là gia đình rồi.
Dừng lại trước căn nhà. Sếp tạm biệt hai người rồi đi mất.
Thiên và Tố Uyên bước vào nhà, mùi căn nhà làm Thiên thật hoài liệm.
- A ! Anh hai, chị hai !
- Ừ ! Chào em, Tiểu Như, bọn anh về đây.
- Tay chị bị sao vậy, chị Uyên ?
- Chút tai nạn nghề nghiệp ấy mà. - Tố Uyên nói.
- A ! Quên mất. Hai người vừa trở về phải vào nhà chứ ! Hì, hì,...
Tối đó....
Thiên ngồi tựa trên ghế sofa. Suy nghĩ nhiều điều, về gã thây ma, về cô gái tóc hồng lạ mà quen thuộc, về người đàn ông tự xưng mình là tác giả. Về...
- Đúng rồi ! Cái đó ! - Thiên lôi ra một viên đá nhỏ màu xanh lam nhẹ, thỉnh thoảng nó lại ánh lên vài tia sáng, thứ này lấy từ chiến trường hôm đó, hẳn là rơi từ xác tên thây ma chỉ huy ra.
- Ngày mai phải đến gặp Băng Băng rồi.
Tố Uyên đi qua, không để ý đến viên đá, cô gợi chuyện.
- Anh nhớ đội EX kia chứ ?
- A,..à, có chứ.
- Họ đã thay ta làm rất nhiều việc trong lúc anh bất tỉnh đấy. Và cũng là người đưa anh vào viện.
- Vậy phải cảm ơn họ rồi.
Vốn công việc mà An Ninh phải xử lý sau một lần ra ngoài thành là rất nhiều, trở lại cũng vậy, đã thế lần này còn là một chiến dịch nữa. Có họ làm hộ, thật đỡ phần nào.
- À mà. Cái chị Supporter ấy, là con gái của lão Hạc gì đó hôm trước ấy.
- Vậy à,...Khoan ! Cái gì ?
Thiên lại tựa vào ghế, có nhiều chuyện hư cấu đang xảy ra quá rồi. Thôi, hôm nay nghỉ ngơi, mai giải quyết.
- Bệnh viện ư ? Vậy là mình đã về Alpha rồi à ?
Thiên đang ở trong một căn phòng bệnh nhân nào đó. Nhìn qua cửa sổ, có thể thấy những trạm gác, những chiếc xe díp(jeep hay UAV), xa xa là ánh đèn thành phố. Mọi thứ đều cho thấy Thiên đang ở một bệnh viện của quân đội chứ không phải là một bệnh viện bình thường.
Có lẽ, lúc ngất đi trên trực thăng, Thiên đã được chở luôn tới bệnh viện. Tháo bỏ cái dây truyền nước, Thiên nhìn lại mình, giờ trên người anh ta đã khoác một bộ áo bệnh nhân màu trắng, cái áo khoác da của Thiên được để ngay bên cạnh.
-....
Một mùi cà phê quyện vào trong không khí, tiếng nhạc trầm bổng, du dương như để người ta thư giãn, bất giác, Thiên nhìn sang bên cạnh, một người đàn ông trả, trạc tuổi Thiên, đang ngồi, một tay cầm quyển sách, một tay cầm ly cà phê. Khuôn mặt của người đó để lộ rõ sự thanh tú, mái tóc đen được chải một cách gọn gàng, trên người khoác một bộ vest đen, nhìn kiểu gì cũng thấy đây là một con người vừa bí ẩn, vừa rất đẹp trai.
Như hiểu ý của Thiên, người đàn ông lạ mặt lên tiếng :
- Muốn hỏi tên ta à ?
Người kia không để Thiên nói tiếp. Người kia tiếp lời luôn.
- Ta tên là Author. Cứ gọi như vậy đi, "kẻ được chọn".
- Author,....tác giả ?
- Không hẳn. Đề cao ta quá rồi. Ta chỉ là một người ghi chép lại câu truyện mà thôi. À, dù sao, cậu vẫn lên kính trọng ta, ta lớn tuổi hơn cậu tưởng đó. Để xem nào,...tính đến nay,...hm, chắc khoảng 424 tuổi.
- Hả, nói cái gì kì lạ vậy, cậu là ai ? Sao lại ở phòng tôi ?
- Đã nói nên tôn trọng ta rồi mà.
"Cách,...." Một tiếng búng tay, khoảng không quanh Thiên dừng lại, những chiếc lá đang bay ngoài trời đứng yên.
- Cái quái ? - Thiên giật mình.
"Cách...!" Một tiếng búng tay nữa, mọi thứ lại bình thường, chiếc lá lại bay đi.
- Giờ đã đủ để cậu tôn trọng ra chưa ? - Author hỏi.
-....Cái.....
- Chà, ta ở đây để cho cậu biết về những gì đã xảy ra.
-...Ý ông là sao ?
- Về GOD.
- !!!
- Thứ sức mạnh cậu đạt được là do GOD ban cho. Nó được gọi là "sự giác ngộ", đây đã là lần thứ hai cậu giác ngộ, bởi vì lần trước cậu đã từ bỏ nó.
- Thế là sao ? Sự giác ngộ. Ý ông là virus G ?
- Nó không phải là virus, nó là một thực thể sống, và nó chỉ chọn cho mình một chủ nhân duy nhất mà thôi.
-... - Thiên im lặng nghe người kia nói, kẻ kia dường như biết tất cả quá khứ về Thiên, quanh người đó, một sức mạnh, một quyền uy thứ khiến kẻ khác phải phục tùng tỏa ra.
- Để nâng cao tỉ lệ trích dẫn sức mạnh cậu phải gặp "cô gái của sự tưởng tượng" để thực hiện quá trình "tiến hóa".
- Cô gái của sự tưởng tượng ? Tiến hóa ?
- Ồ, quên cái tên mình đặt cho nhỏ tóc hồng rồi à ?
- !
- Mà thôi, ta chỉ nói thế thôi. Còn sao tùy cậu. Bye.
Thiên chẳng kịp nói gì, một tiếng mở cửa đánh cạch. Thiên quay người về hướng đó. Là Tố Uyên, cô đang mở cửa. Cánh tay trái mở chiếc cửa ra, còn tay phải, cuốn băng, được nâng lên bởi một miếng vải quấn và thút nút đằng sau cổ (kiểu như người gãy tay í. Chấc mọi người biết người gãy tay quấn băng kiểu gì rồi.)
- Anh Thiên ! Anh tỉnh rồi ư ? Anh đã hôn mê hai ngày rồi đấy ! Mọi người lo lắng lắm đó. - Tố Uyên vừa nói vừa chạy nhanh đến chỗ Thiên, trên khóe mắt đọng một chút lệ.
- A ! Ừ... Anh tỉnh rồi. Mà đâu đến mức phải khóc chứ.
Tố Uyên khựng lại, quay mặt đi. Thái độ khác hẳn.
- Hứ ! Em không khóc. Người ta lo cho còn nói.
- Biết rồi. Anh tỉnh rồi. Được chưa ?
- Vâng ! - Mặt Tố Uyên vui vẻ trở lại.
A ! Người đó. Thiên quay ra hướng người đàn ông lạ mặt vừa ngồi, chiếc ghế trống trơn, người không có, mùi cà phê biến mất, tiếng nhạc cũng vậy.
- Có gì sao ? - Tố Uyên ngạc nhiên.
- À, không có gì đâu ? Mà...cánh tay kia là sao ? - Thiên nghiêm nghị.
- Cái đó,.... - Uyên bối rối.
- Trả lời thực đi. Có chuyện gì đã xảy ra vậy Uyên ?
- ...Vẫn là vụ đó mà anh.
- Vụ nào ?
- Nhiệm vụ ở Thanh Hóa....
- Anh nhớ em đâu bị thương lúc trở về đâu ?
- Chuyện là,....
Tố Uyên kể hết cho Thiên, tức là lúc dùng chiêu thức thứ 30, cơ thể cô còn vẫn bị căng cứng do hậu quả của việc bị chịu một lượng điện khá lớn vào người. Sau đó, lại dùng một lực lớn vào cánh tay, gây ra sự giãn xương và cơ đột ngột, kết quả là gãy xương tay.
-.... Haiz, đa phần là lỗi của anh, xin lỗi nhé.
- Không sao đâu. Bác sĩ nói em sau ba tuần là chiến đấu lại được mà. Xem này, ay da !
Tố Uyên cố chứng tỏ mình còn khỏe nhưng thực ra cơn đau là thứ không thể tránh khỏi.
-....Anh thấy dù cho em có bị thương nặng nữa thì vẫn ngốc như mọi khi.
- Hả ?
- Thôi, đi về thôi. Nhớ chăm sóc cho bản thân mình cẩn thận đấy. Có cần anh cõng đi không ? - Thiên vừa nói, vừa có ý châm chọc.
- A... - Mặt Tố Uyên hơi đỏ.
- Sao vậy ? Hồi đại dịch, anh cõng em suốt mà.
- Cái đó khác, ai lại để người ốm cõng chứ, vả lại, em là em gái anh mà.
- Được rồi. Về chứ ?
Chẳng đợi Tố Uyên giải thích, Thiên đã đi trước rồi.
- Này đợi đã.
- Đây.
........
Trước cửa, Sếp đã đợi sẵn, cầm tờ vé xuất viện trên tay, Thiên đi về hướng cô.
- Chào !
- Chào sếp !
- Hai người vẫn giống một đôi hơn là anh em đấy.
- Sếp lại gán ghép lung tung rồi. Con bé còn nhỏ, đừng để nó nghe thấy.
- A, chào Sếp ! - Tố Uyên cất tiếng chào châm chọc.
- Ồ, xin chào "Uyên bé bỏng". Tay sao vậy ?
- Cái gì ? Nói ai bé bỏng cơ ? Đồ bò sữa.
- Ara, ara, em gái nuôi thì không "thịt" được nhỉ, Thiên ?
- Cô nói cái gì ?
- Tha cho tôi. Tôi vừa bất tỉnh hai ngày đấy.
Quả thực, hai người này như nước với lửa, nghe họ cãi nhau chắc là Thiên tổn thọ mất. Mặc kệ hai người, Thiên lên chiếc xe ô tô của Sếp. Hai người kia thấy thế liền dừng cãi nhau, vào trong chiếc xe. Và, đơn giản, Sếp lại lái xe.
Dọc đường về, Sếp hỏi thăm tình hình của Thiên và Tố Uyên. Dù hay cãi nhau, nhưng họ vẫn rất quan tâm nhau, vì họ đều coi nhau là gia đình rồi.
Dừng lại trước căn nhà. Sếp tạm biệt hai người rồi đi mất.
Thiên và Tố Uyên bước vào nhà, mùi căn nhà làm Thiên thật hoài liệm.
- A ! Anh hai, chị hai !
- Ừ ! Chào em, Tiểu Như, bọn anh về đây.
- Tay chị bị sao vậy, chị Uyên ?
- Chút tai nạn nghề nghiệp ấy mà. - Tố Uyên nói.
- A ! Quên mất. Hai người vừa trở về phải vào nhà chứ ! Hì, hì,...
Tối đó....
Thiên ngồi tựa trên ghế sofa. Suy nghĩ nhiều điều, về gã thây ma, về cô gái tóc hồng lạ mà quen thuộc, về người đàn ông tự xưng mình là tác giả. Về...
- Đúng rồi ! Cái đó ! - Thiên lôi ra một viên đá nhỏ màu xanh lam nhẹ, thỉnh thoảng nó lại ánh lên vài tia sáng, thứ này lấy từ chiến trường hôm đó, hẳn là rơi từ xác tên thây ma chỉ huy ra.
- Ngày mai phải đến gặp Băng Băng rồi.
Tố Uyên đi qua, không để ý đến viên đá, cô gợi chuyện.
- Anh nhớ đội EX kia chứ ?
- A,..à, có chứ.
- Họ đã thay ta làm rất nhiều việc trong lúc anh bất tỉnh đấy. Và cũng là người đưa anh vào viện.
- Vậy phải cảm ơn họ rồi.
Vốn công việc mà An Ninh phải xử lý sau một lần ra ngoài thành là rất nhiều, trở lại cũng vậy, đã thế lần này còn là một chiến dịch nữa. Có họ làm hộ, thật đỡ phần nào.
- À mà. Cái chị Supporter ấy, là con gái của lão Hạc gì đó hôm trước ấy.
- Vậy à,...Khoan ! Cái gì ?
Thiên lại tựa vào ghế, có nhiều chuyện hư cấu đang xảy ra quá rồi. Thôi, hôm nay nghỉ ngơi, mai giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.