Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế

Chương 4: Nhiệm vụ bắt đầu

Yuuchiro

19/11/2019

Trời tờ mờ sáng, Thiên thức dậy, 6 giờ 36 phút. Vậy là tối qua Thiên chỉ kịp chợp mắt 3 tiếng. Đứng dậy, Thiên vươn vai cơ thể, cái cổ của anh ta giờ đang mỏi nhức vì ngủ trên mặt bàn.

Ngay cạnh đó, Sếp vẫn ngủ say như chết, Thiên nhẹ nhàng rút cái thẻ nhớ ra rồi rời khỏi phòng. Căn nhà tĩnh mịch, không một chút tiếng động. Nhưng có một bóng người vẫn đang làm gì đó ở bếp.

- Uyên ? Em làm gì đấy ?

- A ! Anh Thiên. Em đang làm bữa sáng.

- Thôi, không cần đâu. Đi với anh, chúng ta có việc cần làm.

- A... được rồi.

Thiên ngồi lên chiếc xe máy, Tố Uyên ngồi phía sau. Hai người họ di chuyển trên đường. Sáu giờ sáng nhưng đường phố rất đông đúc. Khác hẳn với thời bình, lúc mà chưa có đại dịch thì tầm này đường phố chỉ có học sinh và những người đi làm sớm mà thôi. Giờ thì có cả cảnh sát lẫn quân đội. Vụ việc hôm qua vẫn là một điều cần phải để ý.

Dừng lại trước một quán rượu nhỏ. Thiên bước vào, Tố Uyên khá ngạc nhiên, tại sao Thiên lại dẫn cô vào một quán rượu ?

- Đi nhanh lên nào. - Thiên nói.

- Được rồi. Chờ em chút.

Cánh cửa mở ra, một “ông lão” đang lau chùi cốc.

- Một ông già ? - Tố Uyên hỏi nhỏ Thiên.

- Không, lão ta mới 47 thôi. Chưa già đến mức đó đâu.

-.....

Vừa thấy hai người, thì lão Hạc ( cho ai chưa biết thì đây là nhân vật xuất hiện ở chap 1 nhé) đã cất tiếng chào :

- Chào hai người. Hôm nay có việc gì mà đến đây vậy ?

- Tôi đến đây uống cà phê. - Thiên nói.

- À... - Lão Hạc à lên một tiếng như hiểu chuyện gì đó.

Nghe Thiên nói xong, lão liền vào trong căn phòng kho. Thấy lão rời đi, Tố Uyên hỏi Thiên :

- Uống cà phê trong quán rượu là sao hả, anh Thiên ?

- Cứ chờ đi.

Vài phút sau....

Lão Hạc bước ra với vài khẩu súng, lão đặt lên bàn và nói :

- Hai người chọn đi. Đây là những loại phù hợp rồi đấy.

- Tôi lấy cái này. - Thiên cầm lấy khẩu AK-47(8).

Tố Uyên còn chưa kịp hiểu cái gì xảy ra thì đã bị Thiên giục :

- Lấy nhanh đi chứ, Uyên ?

- Vâng. - Tố Uyên lấy tạm khẩu súng gần nhất.

Xong xuôi các khẩu súng còn lại được cất vào, lão Hạc còn hỏi tiếp :

- Cần gì nữa không ?



- Tất nhiên là cần đạn rồi và...

- ?

-.... cho tôi luôn 2 suất ăn sáng.

- Được rồi.

Hai suất ăn sáng được dọn ra, Thiên và Tố Uyên chọn lấy một cái bàn để ngồi. Vừa ăn, Tố Uyên vừa hỏi Thiên về mọi chuyện, có vẻ cô vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.

- À. Ông ta là một nhà cung cấp vũ khí cho các An ninh. Người nào muốn mua thì phải có câu “mật” riêng. - Thiên giải thích.

- Ra vậy. Vừa bán rượu vừa bán vũ khí, nghe giống phim xã hội đen nhỉ.

- Có thể. Mà ăn nhanh lên, chúng ta còn có nhiệm vụ phải làm đấy.

- Lẽ nào....

- Phải, chúng ta sẽ ra ngoài tường thành. Không thì anh dẫn em đi mua súng làm gì.

Vài tiếng sau...

Khi đã chuẩn bị đủ các đồ dùng cần thiết, Tố Uyên và Thiên tập trung ở sân bay. Vừa đến nơi, họ được yêu cầu xuất trình giấy tờ.

- Yêu cầu đồng chí xuất trình giấy tờ và thông tin. - Một nhân viên nói.

- Đây là thông tin về chúng tôi. - Thiên đưa hai tấm thẻ của An ninh khu vực cho người nhân viên kia.

- Đợi tôi chút. - Người nhân viên kiểm tra gì đó trên máy tính. - Được rồi. Hai người sẽ thực hiện nhiệm vụ H211. Hai người theo đội thông thường hay đội EX.

- Chúng tôi theo đội EX. Đây là EX của tôi. - Thiên chỉ vào Tố Uyên.

- Được rồi. Hai người được thông qua. Vui lòng để lại hành lý và vũ khí để chúng tôi kiểm tra và vào trong phòng chờ.

Thiên và Tố Uyên đến phòng chờ, có vẻ như rằng họ đã tới đây nhiều lần nên đường đi không khó khăn mấy. Vừa ngồi xuống ghế ở phòng chờ, Thiên để ý trong đây có khoảng 12 người. Tức là 6 đội nữa sẽ đi cùng Thiên. Một người nhận ra Thiên, anh ta nói :

- Cậu là người ở trong vụ hôm qua. Đến trả thù cho đồng đội hả ?

- À... Cũng không hẳn như vậy. Tôi chỉ làm theo những gì được giao mà thôi.

- Vậy à.

- Mà theo như thông tin nhiệm vụ thì có mười đội tất cả. Vậy tại sao ở đây lại chỉ có 7 đội. - Thiên hỏi người kia.

- Ba đội còn lại vừa rời đi. Họ đã kiểm tra xong.

- Lần nào cũng lâu như vậy. - Uyên than thở.

- Thế chưa lâu đâu. Hồi đại dịch, khi mà tôi chờ cứu hộ. Một phút mà cứ như mười năm vậy. - Người kia nói.

- Quả thật là vậy. - Một người khác nói vào.

- Đây là EX của cậu à ? - Một người hỏi Thiên.

- Phải. Con bé là đồng đội EX của tôi.

- Chà. Vừa nãy cũng có một cô gái có đồng đội là EX đấy. Cô ta cũng ở trong vụ hôm qua.

Vừa nghe xong, Thiên biết ngay đó là ai. Cùng lúc cái loa trong phòng thông báo :



- Trần Thiên và Trần Tố Uyên. Hai người đã hoàn thành việc kiểm tra. Vui lòng ra khu vực bay và lấy đồ của mình

- Chào mọi người. - Thiên chào những người trong phòng.

Ra khỏi căn phòng. Trước mắt Thiên là hai cái trực thăng đang đợi những An ninh bước vào. Thiên và Tố Uyên nhanh chóng lấy ba lô của mình và tiến tiếp.

- Lần này nhanh hơn mọi khi nhỉ ? - Tố Uyên hỏi.

- Ừ. Lần này anh được hậu thuẫn bởi chính phủ mà.

- Hai người sẽ ở trực thăng số 265. - Một người chiến sĩ cạnh đó nói.

- Lên thôi.

Bước lên chiếc trực thăng. Đối diện chỗ ngồi của Thiên là cô gái hôm nọ và EX của cô ấy. Nhưng dường như cô ta không để ý đến Thiên cho lắm. Cô ta hôm nay để tóc màu đen. Thiên không biết đó là do nhuộm hay gì nữa. Các đồng đội khác cũng nhanh chóng lên chiếc trực thăng. Chiếc trực thăng bắt đầu khởi động cánh quạt, tiếng gió thổi như xé không khí ra làm nhiều mảnh.

- Cậu đóng cửa lại giúp tôi được chứ. - Phi công nói với Thiên.

- Ok ! - Thiên giơ ngón tay cái ra dấu hiệu.

Cánh cửa được kéo lại. Hai phi công bắt đầu liên lạc với tổng bộ.

- Đây là 265. Chuẩn bị cất cánh. Địa điểm hạ cánh là Thọ Xuân, Thanh Hoá.Trên trực thăng có 12 người. Yêu cầu HQ(9) đưa ra chỉ thị.

- Tổng bộ cho phép rồi. Bay thôi. Mong quý vị nào bị say thì hãy nôn hết đi. Lúc trực thăng rơi mà nôn thì mệt lắm.

-... Tầm này mà còn tấu hài à ? - Một người hỏi.

- Làm tý cho vui vẻ thôi mà. - Phi công trả lời. - Yên tâm đi. Không rơi đâu.

Chiếc trực thăng cất cánh mang theo những người trong đó đến chỗ nhiệm vụ. Những thông tin và các quy định lẫn bản đồ đã được đưa hết cho các An ninh nên không cần nhắc lại nữa.

Sau vài giờ bay, trời chuyển về đêm. Lấp ló đằng xa là Thanh Hoá. Thành phố mà Thiên và Tố Uyên sẽ phải làm nhiệm vụ. Chiếc trực thăng hạ cánh xuống khu rừng. Phi công thứ nhất nói với phi công thứ hai :

- Không có xác sống ! Đáp xuống đi.

- Ờ.

Trực thăng đáp xuống, mọi người ra ngoài. Phía xa chính là thành phố, một số ngôi nhà nhấp nhô hoặc đã bị phá huỷ chỉ còn móng nhà. Trên đường những bóng đen vô hồn của lũ xác sông đang vật vờ di chuyển.

- Uyên Uyên, đi thôi. - Thiên rút khẩu AK ra.

- Uhm.

Trên đầu chiếc trực thăng đang rời đi. Một số con zombie đuổi theo nhưng không để ý nhóm người An ninh. Mọi người bắt đầu tiến vào thành phố Thanh Hoá.

Operation start....

To be continued....

———

(8)AK-47 : Khẩu súng huyền thoại chế tạo bởi Liên Xô cũ vào năm 1947. Dùng cỡ đạn 7.62x39mm. Giá thành chế tạo rẻ, phù hợp với mọi địa hình. Sức tấn công đáng nể.

Tất cả các điểm trên đã biến AK thành một con quái vật theo đúng nghĩa.

Bây giờ chỉ còn các phiên bản AK-47 cải tiến với chóp bù giật và thép loại mới.

(9) HQ : Tổng bộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook