Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế

Chương 3: Nhiệm vụ sắp tới.

Yuuchiro

19/11/2019

Thiên mở mắt dậy, đồng hồ điểm sang 8 giờ tối. Vậy là Thiên đã ngủ khoảng 4 tiếng rồi.

Đứng dậy và nhìn xung quanh, điều làm Thiên bất ngờ là có một nhân viên của chính phủ đến tìm anh.

- Cậu là Trần Thiên ? - Người lạ mặt hỏi.

- Phải. Tôi đây, có chuyện gì vậy ?

- Đi theo tôi.

-.....

Thiên hiểu ra sự việc liền xin người kia một chút thời gian để tìm quần áo thay, bởi lẽ quần áo của anh lúc này đã dính rất nhiều máu rồi.

Vài phút sau....

Thiên trở lại từ phòng thay đồ với bộ sơmi trắng và quần đen. Bộ quần áo này lấy từ đồ của một cảnh sát trẻ với danh nghĩa đồ mượn.

Đúng lúc Thiên và người kia định đi thì Sếp lại xuất hiện :

- Cậu đi đâu vậy ?

- Trụ sở. - Thiên đáp gọn.

Nét mặt của sếp tỏ vẻ hơi tức giận rồi lại trở về bình thường. Cô bình tĩnh nói, nhưng vẫn để lộ vẻ cố gượng một cái gì đó.

- Đi tốt nhé.

- Cảm ơn sếp. Nhờ sếp lo cho hai đứa nhỏ.

- Được rồi.

Lên chiếc xe ô tô suzuki màu đen tuyền, người kia nói với vị tài xế :

- Di chuyển đến điểm đã hẹn.

- Hiểu rồi. - Vị tài xế bí ẩn nói.

Xe bắt đầu lăn bánh qua các cung đường, đi qua cả trụ sở nơi vừa bị tấn công, giờ vẫn đang được canh phòng cẩn mật với lực lượng cảnh sát và quân đội.

Người áo đen bắt chuyện với Thiên :

- Các An ninh cậu giết người không thấy ghê tay à ? Cỡ cũng tầm trăm con người đấy.

- “Con người” ? Nếu mà coi đó là con người thì chúng tôi đã bỏ xác từ lúc cái đại dịch khốn kiếp này bắt đầu rồi.

-.....

- Kể cả đó có là đồng đội vừa mới đứng bên cạnh hay là người thân đi chăng nữa. Đã là thây ma thì phải giết, thây ma sẽ chẳng tha cho anh đâu.

- Với số lượng đạn ít ỏi và mấy khẩu súng ngắn mà các cậu cầm cự giỏi nhỉ ?

- Hầu hết các An ninh đều có kinh nghiệm chiến đấu ngang với các lực lượng lính thuỷ đánh bộ rồi. Nếu không, sẽ chẳng làm An ninh đâu.

- Thế à ? Giỏi quá nhỉ ? Thế mà còn mỗi 13 An ninh sống thôi đấy.

Thiên biết thừa các câu hỏi vừa nãy đều mang tính chất tra hỏi và mỉa mai dành cho các An ninh như anh. Trong lòng Thiên rất ghét lũ nhân viên chính phủ này. Bởi vì chúng chẳng khác gì một lũ “chó” của những người cầm đầu cả.

-........ - Thiên im lặng.

- Được rồi. Đến rồi. Xuống xe đi. - Người tài xế nói.

Thiên bước xuống xe, nhân viên chính phủ kia đi cùng anh, còn người tài xế thì rời đi.

Trước mặt Thiên là một quán cà phê nhỏ, nằm dọc con đường D9. Thiên được dẫn vào bên trong quán. Quanh quán đều là những con người rất bình thường nhưng nếu bạn là một con người đã trải qua nhiều sự kiện của chính phủ thì có thể biết ngay rằng những người kia đều là nhân viên chính phủ và đều mang súng và sẵn sàng chi bạn chục cái lỗ trên cơ thể nếu bạn dám động tới việc họ đang làm.

Trong căn phòng nhỏ mà Thiêm được dẫn vào chỉ có Thiên và một cô gái, người nhân viêm kia lập tức lui ra ngoài.

Cô gái ngồi đối diện Thiên mặc một bộ váy trắng, mái tóc màu tím nhạt với một khuân mặt vô cùng xinh đẹp. Quả thực con người này rất đẹp, có lẽ lời nói cũng chẳng thể miêu tả cô ấy.



- Chào cậu Thiên. - Cô gái nói, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, đủ để đốn tim những người đàn ông khó tính nhất.

- Chào ngài. Ngài có chuyện gì muốn nói với một An ninh quèn như tôi ?

-.... Cậu có thể nói chuyện bình thường được chứ ? Chúng ta là bạn mà ?

- Tôi chỉ sợ mấy người ngoài kia cho tôi mấy cái lỗ trang trí trên cơ thể nếu nói thế thôi.

- Yên tâm, họ không nghe lén đâu. Cậu cứ thoải mái.

- Uhm, vậy cậu muốn hỏi tôi chuyện gì hả Phàn Băng ?

- Tớ muốn nhờ cậu một việc....

-..... Việc gì vậy ?

- Tham gia vụ tiêu diệt tên xác sống đó.

-......... Thông tin đã lộ ra chưa ? - Thiên hỏi.

- Mọi chuyện đã được giữ bí mật. Thông tin về nó được nguỵ trang bằng một vụ bạo động mà thôi.

- Bạo động ? Bạo động mà chết những 187 người ư ? Thật vô lý.

- Cậu cũng hiểu mà Thiên. Chuyện đó không được phép để lộ ra ngoài.

- Lão già đó. Chắc chắn ông ta đã bịt kín chuyện này. Đúng không Phàn Băng ?

- Phải. Là bố tớ đã che giấu chuyện này. Chính vì vậy, tớ muốn nói với cậu về nó. Làm ơn đừng nói kiểu đó nữa.

-..... Tôi rõ rồi. Tôi sẽ không nói vậy nữa được chưa.

- Uhm. - Phàn Băng nở nụ cười. - Vậy cô ấy không đến ư ?

- À, cô ấy vẫn không thích chính phủ mà nói đúng hơn là căm ghét...... - Thiên trầm giọng xuống.

- Vậy ư ? Chính phủ quả thực có lỗi nhiều với nhân dân nhỉ ? Tớ xin lỗi vì không thể làm được gì hơn.

- Đừng nói như vậy. Lỗi đều là do lão ta và những kẻ trên vai lão. Cậu không có lỗi gì cả. Đừng suy nghĩ nhiều. Phải giữ hình tượng trước mọi người chứ.

- Cảm ơn cậu vì đã an ủi.

- Không có gì. Nói thế là đủ rồi, cậu có thể cho tôi thông tin về nhiệm vụ chứ ?

Phàn Băng lấy ra một cái thẻ nhớ nhỏ, đưa cho Thiên :

- Đây là tất cả thông tin mà các nhân viên trong khu vực quản trị Alpha thu thập được với thông tin nhiệm vụ. Cậu hãy đọc kĩ, nó sẽ có ích đấy.

Thiên cầm lấy cái thẻ nhớ và nói :

- Cảm ơn cậu rất nhiều.

- Không có gì. Cậu định về ư ? Có thể nán lại đây chút không ?

- Xin lỗi, thời gian vừa nãy là đủ rồi. Tôi chỉ cần thông tin thôi. Mong cậu thông cảm.

- Vậy tạm biệt cậu. Hãy gửi lời hỏi thăm của tớ tới cô ấy nhé.....

- Uhm.

Thiên đẩy cửa ra thì giọng nói đó lại nói thầm vào tai anh.

-.....và đừng quên lời hứa năm xưa đấy. Đi cẩn thận nhé.

Thiên hơi bất ngờ, quay lại chỉ thấy Phàn Băng mỉm cười. Lúc ra về, anh được tiễn tới tận cửa. Chiếc xe lại lăn bánh, Thiên ngoái nhìn lại thấy một bóng cô gái vẫn nhìn anh với ánh mắt trìu mến và ẩn chứa tình cảm.

- Cậu định làm gì với ngài Phàn Băng vậy. - Vị tài xế hỏi Thiên.

- Không. Tôi đâu dám, chỉ là có lời hứa phải làm mà thôi.

- Thế à ? Thế thì nhớ mà làm tốt vào. Làm con gái ta giận thì mi xác định đấy.



Câu nói đó làm Thiên bất ngờ, anh ngạc nhiên :

- Cái gì ? Lão già ? Sao lão lại ở đây ?

- Mi nghĩ ta không theo dõi mi sao ? Đừng có nghĩ mình sẽ có thể lấy được con gái ta. - Người kia nói.

- Một người cầm đầu khu vực Alpha ở đây làm gì ? Mà ông giỏi thật. Cải trang đến mức tôi không nhận ra luôn.

- Cảm ơn vì đã khen. Ta chỉ nói một câu thôi, không được phép làm

nhiệm vụ này thất bại. Bằng không.....

- Tôi biết, tôi sẽ làm. Nhưng ông nên nhớ tôi không phải “con chó” của chính phủ. - Thiên ngắt lời người kia.

- Tư tưởng chống phá cách mạng tốt đấy.

- Được rồi. Thả tôi xuống, đến nhà tôi rồi.

Chiếc xe dừng lại và Thiên bước ra khỏi nó. Trong xe, một ánh mắt sắc lạnh vẫn nhìn anh. Rồi cái xe vụt mất, ánh mắt đó cũng mất đi. Thiên bước vào trong nhà của mình, tự nhủ :”Lại về muộn rồi.”

Trong nhà ai cũng đã ngủ, tiếng thở đều đều và những tiếng sột soạt làm cho Thiên lại thấy bình yên hơn. Dẫu vậy, đây chỉ là khoảng bình yên trước cơn bão mà thôi. Nhẹ nhàng khoá cửa và bước lên

phòng mình. Thiên mở cái laptop lên, tra thẻ nhớ vào trong. Các thông tin hiện lên, Thiên ngồi đọc nó.

- Ra là như vậy, bảo sao nó lại có thể thâm nhập dễ như thế..... - Sếp đằng sau Thiên nói.

- Sếp ư ? Cô chưa ngủ sao ?

- Tôi không ngủ được. Ngồi đây hóng chuyện thôi, tôi đâu còn khả năng làm các nhiệm vụ thế này nữa.

- Vậy hả ? - Thiên vừa nói vừa gập cái máy tính lại. - Tính ra vẫn có người quan tâm cô đấy.

- Là cậu à ?

- Không, tôi đâu dám, là Phàn Băng.

- Là con bé ư ? Tôi rất vui khi nghe được đấy.

Sếp nói rằng là vui nhưng vẫn toát lên sự tức giận.

- Với Băng thì không sao, nhưng lão già đó, nếu lão mà tới đây..... tôi sẽ khiến lão sống không bằng chết......

-...... Chuyện quá khứ rồi đừng để tâm nữa sếp à. Tôi sắp tới sẽ phải làm nhiệm vụ đây.

- Tôi biết chứ. Đằng nào, mọi việc khó khăn sẽ đến cậu hết.

-....

- Thôi tôi lại buồn ngủ rồi. Cho tôi ghé đây được chứ ?

- Sếp định ngủ phòng tôi à ? Bọn nhỏ thấy thì sao ?

- Chúng ta là đồng nghiệp mà có sao đâu ?

- Haiz.... Thôi tôi làm việc đây. Chúc sếp ngủ ngon. Tôi làm đến sáng đấy lên đừng lo.

- Thật là....Chúc ngủ ngon. - Sếp nằm lên chiếc giường của Thiên.

Chưa đầy năm phút cô ấy đã ngủ rồi, mọi chuyện hôm nay quá căng thẳng rồi. Nên để cô ấy ngủ. Thiên thầm nghĩ như vậy, rồi lại quay ra làm việc mà không để ý từ khe cửa một ánh mắt đầy sự ghen tỵ nhìn vào.

- Đồ hám gái. - Tố Uyên nói thầm rồi cười. - Có lẽ lên để họ yên vậy.

Tố Uyên bước về phòng mình, khuân mặt mang vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Dù được sếp kể cho chuyện đã xảy ra nhưng thực sự nó vẫn khó tin. Với thân phận là một EX của Thiên, cô cũng không thể ngồi yên được.

Ngoài trời gió thỉnh thoảng nổi lên, ánh trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời đêm. Phảng phất là mùi máu tanh và sự oán hận không nguôi của kẻ nào đó. Một kẻ mà Thiên sắp phải đối đầu.

- Thằng chó đó ! Mày nhớ mặt tao. - Hắn hét lên.

Mọi chuyện sẽ ra sao đây. Chẳng ai rõ nữa, mọi người đều chờ đợi cả sếp, cả Thiên, cả Tố Uyên và Phàn Băng hay là cả “hắn” nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook