Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế
Chương 21: Nhiệm vụ đội Delta.
Yuuchiro
04/12/2019
Đầu đau nhói, Thiên cố gắng mở mắt, quanh lại là một màu trắng xóa. Lại là cái không gian này rồi !
- Chẳng lẽ mình lại chết rồi sao ? - Thiên tự hỏi mình.
- Cậu chưa chết đâu. Nhưng vì thấy thời cơ thích hợp nên tôi ném cậu vào đây thôi. - Một giọng nói vang lên.
Người đàn ông vừa nói đang cầm trên tay một quyển truyện tranh, mà chính xác là quyển "Khải Huyền Hệ Thống". Người đó không ai khác chính là Author.
- Anh là....cái người mà tôi đã gặp ở bệnh viện.
- Phải. Đó chính là ta.
- Sao tôi.....
- Ta biết cậu muốn hỏi cái gì. Nhưng cứ từ từ, muốn thoát cũng không dễ thế đâu.
Thiên im lặng, Author gập quyển sách lại và đặt lên cái bàn. Mà lạ thật, tự nhiên cái không gian này lại có một bộ bàn ghế ?
- Ngồi đi. - Author nói.
Thiên ngồi lên chiếc ghế đối diện với Author. Hai người bắt đầu nói chuyện.
- Đầu tiên. Chắc cậu muốn hỏi tại sao mình lại ở đây chứ gì ?
- Phải !
- Hừm, như cô gái tóc hồng mà cậu đã gặp lúc trước, đây là không gian nơi ý thức của con người tồn tại.
- Tức là tôi đang ở trong ý thức của mình.
- Một câu trả lời không thể đúng hơn. Mà...tôi tưởng cậu biết rồi ?
"Mình không nhớ nổi luôn." Thiên tự nghĩ.
- Thế...tôi sẽ ở đây đến bao giờ ?
- Chịu. Chắc là đến khi bản thể của cậu tỉnh dậy. Còn đây chỉ là tiềm thức mà thôi. Đến sự xuất hiện của ta cũng do cậu tưởng tượng ra mà.
- Lại là tưởng tượng...
Nói xong, Author lại cầm quyển sách lên và chăm chú đọc. Thiên thì ngồi dậy, dường như có tiếng gì đó đang gọi Thiên dậy. Thiên mở mắt lần nữa, lần này là thực tại. Cạnh Thiên là Tố Uyên, nhìn thẳng lên thì là một màu xanh. Thiên đang ở trong một cái lều dựng tạm.
Cùng lúc...
Thiên vừa bước đi, cô gái tóc hồng đi ra.
- Sao cô không gặp cậu ta vậy ? - Author hỏi.
- Chưa đến lúc, vào thời điểm thích hợp tôi sẽ gặp anh ấy.
- Vậy à.
- Còn ông ? Một "Kiếm Vương" lại làm gì ở đây ?
- Chỉ là ghi chép lại mọi chuyện thôi. Mà từ lâu ta đã chẳng còn cái tên đó rồi.
- Huyền thoại vẫn nên tôn trọng. À,...cũng phải giờ ông là Author rồi chứ không còn là kẻ cũ nữa.
- Phải... Thôi, ta đi đây. Chào cô, hi vọng cô sẽ giúp cậu ta.
- Tôi biết rồi. Kể cả không cần ông nhắc tôi vẫn làm thôi.
- Ừ. Vì sự trường tồn của thế giới này.
-...
Nói xong, Author biến mất. Cô gái tóc hồng vẫn đứng ở không gian "tiềm thức". Một nụ cười hiện ra.
- Mọi chuyện thú vị hơn rồi.
Trở lại, Thiên vừa tỉnh dậy.
- Ư. - Thiên lấy tay sờ lên trán, trán Thiên lúc này đã được băng bó lại bằng một miếng gạc vô trùng.
Vừa thấy Thiên có ý ngồi dậy, Tố Uyên liền đỡ Thiên lại.
- A,..Uyên.
- Anh nằm lại đi. Đừng di chuyển. Anh bị thương nặng lắm đấy.
-...Ừ..
Thiên nằm trở lại trên tấm đệm. Đầu Thiên lúc này vẫn đang đau, anh không di chuyển nhiều, miệng chỉ hỏi Tố Uyên về những chuyện đã xảy ra.
- Này, Uyên.
- Vâng ? Có chuyện gì vậy, anh ?
- Mọi chuyện thế nào rồi ?
Hiểu ý của Thiên, Tố Uyên liền đáp :
- Mọi chuyện ổn rồi. Quân đội đã kiểm soát được tình hình. Hầu hết khủng bố và zombie đã bị tiêu diệt rồi.
- Vậy thì ổn rồi.
- Ừm. Nên anh cứ nghỉ ngơi đi. Em đi lấy thuốc.
Tố Uyên vừa định bước ra khỏi lều thì Thiên lại ngước lên hỏi.
- Mà Uyên này, chúng ta đang ở đâu vậy ?
- A, em quên mất, chúng ta đang ở trại cứu trợ tạm thời của quân đội. Chỗ này được dựng ngay ở khu lễ hội.
- Ừm được rồi.
- Vậy em đi nhé.
- Ừ.
Tố Uyên đi ra ngoài, để lại Thiên ở bên trong. Cửa lều được đóng lại. Thiên nhìn quanh, quanh chỗ Thiêm cũng có vài người. Nhưng họ đều đã ngủ hết rồi. Thiên đành nhắm mắt lại, thực ra Thiên định hỏi Tố Uyên nhiều hơn. Nhưng mà thấy cô đang bận việc nên Thiên cũng không đành hỏi.
Một lát sau, Tố Uyên bước vào, mang theo một vỉ thuốc giảm đau và một chai nước khoáng.
- Thuốc đây. Anh uống đi. - Tố Uyên vừa mỉm cười vừa nói.
Thiên cầm lấy chai nước và bỏ hai viên thuốc vào miệng. Ực, Thiên uống xong hai viên thuốc.
- Sao anh biết được đơn thuốc vậy ? Em đã nói đâu. - Tố Uyên ngạc nhiên.
- Loại này anh uống nhiều rồi. Nên không lạ gì.
- Vậy là không tốt đâu. Việc đó chứng tỏ anh hay bị thương đấy. Em lo cho anh lắm đấy.
- Xin lỗi mà.
- À đúng rồi. Em đã gặp anh lúc đang chiến đấu phải không ?
-....Không. Em được Sếp gọi đến mà, khi đến thì đã thấy anh thế này rồi.
-.....Thôi, không có gì.
- Đúng rồi. Tại sao anh thương nặng vậy ?
- Anh cũng chẳng nhớ nữa. Hình như là bị đánh vào đầu.
-...
Một người lính bước vào. Anh ta cắt ngang cuộc trò chuyện của Thiên và Tố Uyên.
Nhìn sang phía hai người kia, người lính nói :
- Ở đây ai là Trần Thiên ?
- Tôi. - Thiên giơ tay lên.
- Mời cậu ra ngoài. Có người cần gặp.
Thiên ngồi dậy, Tố Uyên đỡ anh lên. Hai người bước theo người lính kia. Tố Uyên có hỏi rằng cần giúp đỡ việc đi lại không nhưng Thiên nói rằng anh tự đi được.
Nhìn kĩ, người lính kia có tên được đính trên ngực áo trái. Có vẻ không phải là lính thường, mà tên anh ta là...Nguyễn Tấn Đạt.
Đi ra bên ngoài, trời đã dần chuyển chiều tà. Một sắc màu ảm đạm. Người bị thương được đặt trên đệm, chỗ nào cũng có thể thấy họ. Đủ loại người, thường dân, An Ninh, bộ đội. Các lều bạt được dựng lên. Bác sĩ, lính cứu thương đi khắp nơi, xa xa, những người lính mang vũ khí đi tuần trên những con đường bao quanh khu lễ hội. Xa hơn nữa là những cột khói bốc lên từ thành phố. Mùi máu tươi vẫn ẩn hiện đâu đây trong không khí.
Ba con người bước nhanh đến một cái lều có ghi chữ Delta bên ngoài. Người lính đứng ở ngoài. Còn Thiên và Tố Uyên vào trong.
Trong lều, một bộ bàn ghế đã được chuẩn bị sẵn, ngồi ngay ghế cuối chính là Sếp. Thiên và Tố Uyên cũng nhanh chóng ngồi vào ghế, mặt Sếp khá nghiêm túc, có vẻ có chuyện rồi.
- Chào đội Delta.
- Chào Sếp. - Thiên và Tố Uyên đồng thanh.
- Được rồi....
- Có chuyện gì rồi sao Sếp ?
- Không. Mọi chuyện ổn rồi. Nhưng vẫn có vấn đề. Trước tiên, xin lỗi vì gọi cậu lúc bị thương nhé Thiên.
- Không có chuyện gì đâu, Sếp cũng bị thương mà. - Thiên nhìn rõ, bàn tay trái của Sếp được băng bó, khuôn mặt cô có chút xây xát.
- Xem ai nói kìa. - Sếp chống hai tay lên cằm, khủy tay đặt xuống mặt bàn, miệng cười. Một điệu bộ hay thấy ở cô ấy. - Hừm, nhưng mà, Tố Uyên, phiền em ra ngoài, chuyện này chỉ có Thiên nghe được thôi.
- Hả ? - Tố Uyên ngạc nhiên.
- Uyên, phiền em ra ngoài đi.
- Vâng...
Tố Uyên bước ra ngoài, Sếp liền nói với Thiên.
- Được rồi. Bắt đầu cuộc họp thôi.
- Chẳng lẽ mình lại chết rồi sao ? - Thiên tự hỏi mình.
- Cậu chưa chết đâu. Nhưng vì thấy thời cơ thích hợp nên tôi ném cậu vào đây thôi. - Một giọng nói vang lên.
Người đàn ông vừa nói đang cầm trên tay một quyển truyện tranh, mà chính xác là quyển "Khải Huyền Hệ Thống". Người đó không ai khác chính là Author.
- Anh là....cái người mà tôi đã gặp ở bệnh viện.
- Phải. Đó chính là ta.
- Sao tôi.....
- Ta biết cậu muốn hỏi cái gì. Nhưng cứ từ từ, muốn thoát cũng không dễ thế đâu.
Thiên im lặng, Author gập quyển sách lại và đặt lên cái bàn. Mà lạ thật, tự nhiên cái không gian này lại có một bộ bàn ghế ?
- Ngồi đi. - Author nói.
Thiên ngồi lên chiếc ghế đối diện với Author. Hai người bắt đầu nói chuyện.
- Đầu tiên. Chắc cậu muốn hỏi tại sao mình lại ở đây chứ gì ?
- Phải !
- Hừm, như cô gái tóc hồng mà cậu đã gặp lúc trước, đây là không gian nơi ý thức của con người tồn tại.
- Tức là tôi đang ở trong ý thức của mình.
- Một câu trả lời không thể đúng hơn. Mà...tôi tưởng cậu biết rồi ?
"Mình không nhớ nổi luôn." Thiên tự nghĩ.
- Thế...tôi sẽ ở đây đến bao giờ ?
- Chịu. Chắc là đến khi bản thể của cậu tỉnh dậy. Còn đây chỉ là tiềm thức mà thôi. Đến sự xuất hiện của ta cũng do cậu tưởng tượng ra mà.
- Lại là tưởng tượng...
Nói xong, Author lại cầm quyển sách lên và chăm chú đọc. Thiên thì ngồi dậy, dường như có tiếng gì đó đang gọi Thiên dậy. Thiên mở mắt lần nữa, lần này là thực tại. Cạnh Thiên là Tố Uyên, nhìn thẳng lên thì là một màu xanh. Thiên đang ở trong một cái lều dựng tạm.
Cùng lúc...
Thiên vừa bước đi, cô gái tóc hồng đi ra.
- Sao cô không gặp cậu ta vậy ? - Author hỏi.
- Chưa đến lúc, vào thời điểm thích hợp tôi sẽ gặp anh ấy.
- Vậy à.
- Còn ông ? Một "Kiếm Vương" lại làm gì ở đây ?
- Chỉ là ghi chép lại mọi chuyện thôi. Mà từ lâu ta đã chẳng còn cái tên đó rồi.
- Huyền thoại vẫn nên tôn trọng. À,...cũng phải giờ ông là Author rồi chứ không còn là kẻ cũ nữa.
- Phải... Thôi, ta đi đây. Chào cô, hi vọng cô sẽ giúp cậu ta.
- Tôi biết rồi. Kể cả không cần ông nhắc tôi vẫn làm thôi.
- Ừ. Vì sự trường tồn của thế giới này.
-...
Nói xong, Author biến mất. Cô gái tóc hồng vẫn đứng ở không gian "tiềm thức". Một nụ cười hiện ra.
- Mọi chuyện thú vị hơn rồi.
Trở lại, Thiên vừa tỉnh dậy.
- Ư. - Thiên lấy tay sờ lên trán, trán Thiên lúc này đã được băng bó lại bằng một miếng gạc vô trùng.
Vừa thấy Thiên có ý ngồi dậy, Tố Uyên liền đỡ Thiên lại.
- A,..Uyên.
- Anh nằm lại đi. Đừng di chuyển. Anh bị thương nặng lắm đấy.
-...Ừ..
Thiên nằm trở lại trên tấm đệm. Đầu Thiên lúc này vẫn đang đau, anh không di chuyển nhiều, miệng chỉ hỏi Tố Uyên về những chuyện đã xảy ra.
- Này, Uyên.
- Vâng ? Có chuyện gì vậy, anh ?
- Mọi chuyện thế nào rồi ?
Hiểu ý của Thiên, Tố Uyên liền đáp :
- Mọi chuyện ổn rồi. Quân đội đã kiểm soát được tình hình. Hầu hết khủng bố và zombie đã bị tiêu diệt rồi.
- Vậy thì ổn rồi.
- Ừm. Nên anh cứ nghỉ ngơi đi. Em đi lấy thuốc.
Tố Uyên vừa định bước ra khỏi lều thì Thiên lại ngước lên hỏi.
- Mà Uyên này, chúng ta đang ở đâu vậy ?
- A, em quên mất, chúng ta đang ở trại cứu trợ tạm thời của quân đội. Chỗ này được dựng ngay ở khu lễ hội.
- Ừm được rồi.
- Vậy em đi nhé.
- Ừ.
Tố Uyên đi ra ngoài, để lại Thiên ở bên trong. Cửa lều được đóng lại. Thiên nhìn quanh, quanh chỗ Thiêm cũng có vài người. Nhưng họ đều đã ngủ hết rồi. Thiên đành nhắm mắt lại, thực ra Thiên định hỏi Tố Uyên nhiều hơn. Nhưng mà thấy cô đang bận việc nên Thiên cũng không đành hỏi.
Một lát sau, Tố Uyên bước vào, mang theo một vỉ thuốc giảm đau và một chai nước khoáng.
- Thuốc đây. Anh uống đi. - Tố Uyên vừa mỉm cười vừa nói.
Thiên cầm lấy chai nước và bỏ hai viên thuốc vào miệng. Ực, Thiên uống xong hai viên thuốc.
- Sao anh biết được đơn thuốc vậy ? Em đã nói đâu. - Tố Uyên ngạc nhiên.
- Loại này anh uống nhiều rồi. Nên không lạ gì.
- Vậy là không tốt đâu. Việc đó chứng tỏ anh hay bị thương đấy. Em lo cho anh lắm đấy.
- Xin lỗi mà.
- À đúng rồi. Em đã gặp anh lúc đang chiến đấu phải không ?
-....Không. Em được Sếp gọi đến mà, khi đến thì đã thấy anh thế này rồi.
-.....Thôi, không có gì.
- Đúng rồi. Tại sao anh thương nặng vậy ?
- Anh cũng chẳng nhớ nữa. Hình như là bị đánh vào đầu.
-...
Một người lính bước vào. Anh ta cắt ngang cuộc trò chuyện của Thiên và Tố Uyên.
Nhìn sang phía hai người kia, người lính nói :
- Ở đây ai là Trần Thiên ?
- Tôi. - Thiên giơ tay lên.
- Mời cậu ra ngoài. Có người cần gặp.
Thiên ngồi dậy, Tố Uyên đỡ anh lên. Hai người bước theo người lính kia. Tố Uyên có hỏi rằng cần giúp đỡ việc đi lại không nhưng Thiên nói rằng anh tự đi được.
Nhìn kĩ, người lính kia có tên được đính trên ngực áo trái. Có vẻ không phải là lính thường, mà tên anh ta là...Nguyễn Tấn Đạt.
Đi ra bên ngoài, trời đã dần chuyển chiều tà. Một sắc màu ảm đạm. Người bị thương được đặt trên đệm, chỗ nào cũng có thể thấy họ. Đủ loại người, thường dân, An Ninh, bộ đội. Các lều bạt được dựng lên. Bác sĩ, lính cứu thương đi khắp nơi, xa xa, những người lính mang vũ khí đi tuần trên những con đường bao quanh khu lễ hội. Xa hơn nữa là những cột khói bốc lên từ thành phố. Mùi máu tươi vẫn ẩn hiện đâu đây trong không khí.
Ba con người bước nhanh đến một cái lều có ghi chữ Delta bên ngoài. Người lính đứng ở ngoài. Còn Thiên và Tố Uyên vào trong.
Trong lều, một bộ bàn ghế đã được chuẩn bị sẵn, ngồi ngay ghế cuối chính là Sếp. Thiên và Tố Uyên cũng nhanh chóng ngồi vào ghế, mặt Sếp khá nghiêm túc, có vẻ có chuyện rồi.
- Chào đội Delta.
- Chào Sếp. - Thiên và Tố Uyên đồng thanh.
- Được rồi....
- Có chuyện gì rồi sao Sếp ?
- Không. Mọi chuyện ổn rồi. Nhưng vẫn có vấn đề. Trước tiên, xin lỗi vì gọi cậu lúc bị thương nhé Thiên.
- Không có chuyện gì đâu, Sếp cũng bị thương mà. - Thiên nhìn rõ, bàn tay trái của Sếp được băng bó, khuôn mặt cô có chút xây xát.
- Xem ai nói kìa. - Sếp chống hai tay lên cằm, khủy tay đặt xuống mặt bàn, miệng cười. Một điệu bộ hay thấy ở cô ấy. - Hừm, nhưng mà, Tố Uyên, phiền em ra ngoài, chuyện này chỉ có Thiên nghe được thôi.
- Hả ? - Tố Uyên ngạc nhiên.
- Uyên, phiền em ra ngoài đi.
- Vâng...
Tố Uyên bước ra ngoài, Sếp liền nói với Thiên.
- Được rồi. Bắt đầu cuộc họp thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.