Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế
Chương 22: Nhiệm vụ đội Delta #2
Yuuchiro
04/12/2019
Hai người ngồi trong đó một lúc lâu. Tố Uyên ngồi trên chiếc ghế nhựa ở ngoài lều, tay đưa ra để đón nhận hơi ấm từ một cái máy sưởi. Thật
lạnh...., anh sĩ quan kia cũng đã vào trong lều rồi. Họ đang có việc gì
đó rất bí mật mà không cho Tố Uyên tham gia, cô nàng thở dài, khói trắng bốc ra...
Kể cả đã mặc áo khoác dày, đi tất chân, tất tay, cũng khó ai mà chịu nổi cái lạnh này của Hà Nội. Từ sau khi đại dịch xảy ra, thời tiết biến đổi rất kì lạ. Không chỉ ở các vùng cao, mà chỉ cần đứng ngay ở Hà Nội, bạn sẽ thấy tuyết rơi vào cuối tháng 12 và đầu tháng 1....
Tố Uyên đang ngồi sưởi thì đột nhiên có cái gì ấm ấm chạm vào mặt cô. Ngước lên, là Thiên, tay đang cầm hai lon nước, một lon thì đã mở, lon còn lại thì đang áp vào mặt Tố Uyên. Tố Uyên cầm lấy chai nước, Thiên cũng ngồi vào cái ghế bên cạnh Tố Uyên.
- Em đợi lâu không ? - Thiên hỏi.
- Không lâu đâu ạ....Mà rốt cuộc đã có chuyện gì vậy anh ?
- Không có gì đâu. Chỉ là vài chuyện cần giải quyết thôi.
-...
Tố Uyên im lặng, cô mở lon nước hiệu "Fire" trên tay. Uống một ngụm, Tố Uyên thấy người mình ấm hẳn lên. Loại nước nhân sâm này vẫn là thứ tốt nhất cho mùa đông. Quay sang nhìn Thiên, Tố Uyên thấy ánh mắt anh nhìn đi một hướng xa xăm, dường như vô định. Thấy Tố Uyên nhìn mình, Thiên có chút bất ngờ rồi trở lại bình thường. Thiên nói với Tố Uyên :
- Em đi về đi, Tiểu Như ở nhà chắc đang đợi đấy.
- Nhưng mà anh có sao không ?
- Ổn mà. Chuyện này xảy ra suốt.
-...Được rồi. Em về đây.
Tố Uyên đứng dậy, bước đi về nhà. Cô vẫn rất lo cho Thiên, nhưng sự tin tưởng mà cô dành cho Thiên nhiều hơn. Cô và Thiên đã trải qua quá nhiều truyện để có thể có sự tin tưởng như vậy. Mặc dù trong mắt Thiên cô không hơn không kém một người em gái. Nhưng Tố Uyên vẫn mong rằng vị trí đó sẽ thay đổi. Trong tình cảm mà cô dành cho Thiên luôn có một phần không phải tình cảm anh em.
Chắc là nó sẽ thay đổi sớm thôi, Tố Uyên vừa nghĩ vừa bước về nhà.
Trở lại với Thiên. Sau khi Tố Uyên rời đi. Thiên ngồi cạnh chiếc máy sưởi, anh vẫn đang suy nghĩ về những gì Sếp nói.
Bọn khủng bố từ đâu ra, sao chúng lại điều khiển được zombie, hẳn là chúng đang được giúp đỡ bởi một thế lực nào đó. Một điều không thể chối bỏ là lần này chúng đã hoàn toàn gây bất ngờ cho các lãnh đạo và người dân Alpha. Xa xa, ta vẫn có thể nghe tiếng trực thăng và xe tăng đi khắp nơi. Chọn thời điểm chuẩn xác, điều khiển zombie gây láo loạn. Thực sự, chúng đã trở lại.
Đang miên man suy nghĩ, một bàn tay vỗ vào vai Thiên.
- Đạt ?
- Ờ. Tôi đây. Làm gì mà suy nghĩ chăm chú vậy.
- À, không có gì. Tôi chỉ suy nghĩ về việc Sếp đã nói thôi.
-....Lần này. Quả thực, tôi rất bất ngờ về chuyện đã xảy ra. Bọn chúng tấn công nhanh thật.
- Ừ. Và chúng lôi cả đám thây ma nữa. Một lễ hội đã được chuẩn bị công phu, bảo vệ kĩ càng, lại bị tấn công. Từ hạnh phúc chuyển sang chết chóc. Đó là điều mà tôi căm thù ở bọn chúng... Một lũ man rợ và ghê tởm.
- Phải. - Vừa nói, mặt Đạt vừa lộ rõ vẻ tức giận.
Ai cũng biết, lũ khủng bố này đã xuất hiện ngay khi đại dịch xảy ra. Chúng lấy danh nghĩa là "Người cứu trợ" để giết người, cướp bóc. Mà không ai làm gì chúng, chúng cũng giết, chỉ để cho vui mà thôi. Thật đáng kinh tởm.
- Hai người làm gì vậy ?
Giọng của Sếp, cô đã bước ra. Như một lẽ tự nhiên. Sêp ngồi vào bên cạnh Thiên.
- Không có gì. Chúng tôi nói chuyện chút thôi mà.
- Phải. - Đạt nói.
- Vậy thì tôi đi nhé.
- Khoan đã. - Thiên giữ Sếp lại.
- Có gì sao ?
- À... Sếp cứ ngồi đi. Càng đông càng vui mà.
- Không được. Tôi có việc rồi.
-....
Sếp đi ra hướng của khu y tế tạm thời. Thiên và Đạt thì ở lại. Tất nhiên, qua mọi chuyện. Những người An Ninh sẽ không được nghỉ ngơi.
Ngày mai, một chiến dịch nữa sẽ bắt đầu. Và, Thiên có mặt trong đó.
Giờ giới nghiêm đã tới. Nhà nhà đều đóng cửa lại. Quân đội đi tuần khắp nơi. Tiếng xe quân sự và người đi lại rầm rập. Đạt cầm lấy khẩu AK đeo sau người ra. Anh ta đi ra ngoài cùng một tiểu đội nhỏ.
- Tôi đi đây.
- Ừ.
Thiên cũng vào trong lều. Đang có người đợi anh ở đó. Trước mắt Thiên, một dáng người quen thuộc.
- Ellie...à không, Sói.
- Phải. Nhiệm vụ sắp bắt đầu rồi. Chuẩn bị thôi.
-.....
- Mà trước tiên. Chúng ta nên gọi thêm người chứ nhỉ ?
-....Ừ.
Cùng lúc,...
Khu vực phía Nam thành phố D ( Alpha chia làm 4 thành phố : A, B, C, D. Nằm ở bốn phía. Thiên ở thành phố D)
Những tiếng la hét vang lên, đạn xả dữ dội. Những người lính đang xả những viên đạn AK vào đám zombie "ba sọc" đang lao tới.
Chợt, một bóng người lao ra, hắn cầm cái ống tuýp đập vào người bọn zombie. Những đường xiên "lút cán" vào thẳng đầu đám thây ma.
À, khoan đã, đó là nữ mà ? Mặc một chiếc áo khoác da, cộng thêm cái quần bò và chiếc mũ lưỡi trai. (Ơ, cái cách phối đồ này quen ta)
Cô ta lao thẳng vào đám zombie, không ngần ngại chiến đấu, ẩn trong ánh mắt đó như một cách thèm thuồng giết chóc. Một tay cầm cái mã tấu, một tay cầm cái ống tuýp. Những con zombie liên tục bị băm cho thành bã.
- Ghê quá ! Ai vậy ? - Một người lính ngạc nhiên.
- Hạng 30 - Linh "Cẩu". - Một người khác trả lời.
- An Ninh sao ?
- Ừ. Đó là một kẻ cuồng giết chóc theo nghĩa đen đấy.
Chẳng đợi đám lính đi tiếp. Linh liên tục lao đến xử từng tên zombie.
Chợt, cô ta đứng lại. Miệng cười gian :
- Phía trước có kẻ đáng gờm đây.
Kể cả đã mặc áo khoác dày, đi tất chân, tất tay, cũng khó ai mà chịu nổi cái lạnh này của Hà Nội. Từ sau khi đại dịch xảy ra, thời tiết biến đổi rất kì lạ. Không chỉ ở các vùng cao, mà chỉ cần đứng ngay ở Hà Nội, bạn sẽ thấy tuyết rơi vào cuối tháng 12 và đầu tháng 1....
Tố Uyên đang ngồi sưởi thì đột nhiên có cái gì ấm ấm chạm vào mặt cô. Ngước lên, là Thiên, tay đang cầm hai lon nước, một lon thì đã mở, lon còn lại thì đang áp vào mặt Tố Uyên. Tố Uyên cầm lấy chai nước, Thiên cũng ngồi vào cái ghế bên cạnh Tố Uyên.
- Em đợi lâu không ? - Thiên hỏi.
- Không lâu đâu ạ....Mà rốt cuộc đã có chuyện gì vậy anh ?
- Không có gì đâu. Chỉ là vài chuyện cần giải quyết thôi.
-...
Tố Uyên im lặng, cô mở lon nước hiệu "Fire" trên tay. Uống một ngụm, Tố Uyên thấy người mình ấm hẳn lên. Loại nước nhân sâm này vẫn là thứ tốt nhất cho mùa đông. Quay sang nhìn Thiên, Tố Uyên thấy ánh mắt anh nhìn đi một hướng xa xăm, dường như vô định. Thấy Tố Uyên nhìn mình, Thiên có chút bất ngờ rồi trở lại bình thường. Thiên nói với Tố Uyên :
- Em đi về đi, Tiểu Như ở nhà chắc đang đợi đấy.
- Nhưng mà anh có sao không ?
- Ổn mà. Chuyện này xảy ra suốt.
-...Được rồi. Em về đây.
Tố Uyên đứng dậy, bước đi về nhà. Cô vẫn rất lo cho Thiên, nhưng sự tin tưởng mà cô dành cho Thiên nhiều hơn. Cô và Thiên đã trải qua quá nhiều truyện để có thể có sự tin tưởng như vậy. Mặc dù trong mắt Thiên cô không hơn không kém một người em gái. Nhưng Tố Uyên vẫn mong rằng vị trí đó sẽ thay đổi. Trong tình cảm mà cô dành cho Thiên luôn có một phần không phải tình cảm anh em.
Chắc là nó sẽ thay đổi sớm thôi, Tố Uyên vừa nghĩ vừa bước về nhà.
Trở lại với Thiên. Sau khi Tố Uyên rời đi. Thiên ngồi cạnh chiếc máy sưởi, anh vẫn đang suy nghĩ về những gì Sếp nói.
Bọn khủng bố từ đâu ra, sao chúng lại điều khiển được zombie, hẳn là chúng đang được giúp đỡ bởi một thế lực nào đó. Một điều không thể chối bỏ là lần này chúng đã hoàn toàn gây bất ngờ cho các lãnh đạo và người dân Alpha. Xa xa, ta vẫn có thể nghe tiếng trực thăng và xe tăng đi khắp nơi. Chọn thời điểm chuẩn xác, điều khiển zombie gây láo loạn. Thực sự, chúng đã trở lại.
Đang miên man suy nghĩ, một bàn tay vỗ vào vai Thiên.
- Đạt ?
- Ờ. Tôi đây. Làm gì mà suy nghĩ chăm chú vậy.
- À, không có gì. Tôi chỉ suy nghĩ về việc Sếp đã nói thôi.
-....Lần này. Quả thực, tôi rất bất ngờ về chuyện đã xảy ra. Bọn chúng tấn công nhanh thật.
- Ừ. Và chúng lôi cả đám thây ma nữa. Một lễ hội đã được chuẩn bị công phu, bảo vệ kĩ càng, lại bị tấn công. Từ hạnh phúc chuyển sang chết chóc. Đó là điều mà tôi căm thù ở bọn chúng... Một lũ man rợ và ghê tởm.
- Phải. - Vừa nói, mặt Đạt vừa lộ rõ vẻ tức giận.
Ai cũng biết, lũ khủng bố này đã xuất hiện ngay khi đại dịch xảy ra. Chúng lấy danh nghĩa là "Người cứu trợ" để giết người, cướp bóc. Mà không ai làm gì chúng, chúng cũng giết, chỉ để cho vui mà thôi. Thật đáng kinh tởm.
- Hai người làm gì vậy ?
Giọng của Sếp, cô đã bước ra. Như một lẽ tự nhiên. Sêp ngồi vào bên cạnh Thiên.
- Không có gì. Chúng tôi nói chuyện chút thôi mà.
- Phải. - Đạt nói.
- Vậy thì tôi đi nhé.
- Khoan đã. - Thiên giữ Sếp lại.
- Có gì sao ?
- À... Sếp cứ ngồi đi. Càng đông càng vui mà.
- Không được. Tôi có việc rồi.
-....
Sếp đi ra hướng của khu y tế tạm thời. Thiên và Đạt thì ở lại. Tất nhiên, qua mọi chuyện. Những người An Ninh sẽ không được nghỉ ngơi.
Ngày mai, một chiến dịch nữa sẽ bắt đầu. Và, Thiên có mặt trong đó.
Giờ giới nghiêm đã tới. Nhà nhà đều đóng cửa lại. Quân đội đi tuần khắp nơi. Tiếng xe quân sự và người đi lại rầm rập. Đạt cầm lấy khẩu AK đeo sau người ra. Anh ta đi ra ngoài cùng một tiểu đội nhỏ.
- Tôi đi đây.
- Ừ.
Thiên cũng vào trong lều. Đang có người đợi anh ở đó. Trước mắt Thiên, một dáng người quen thuộc.
- Ellie...à không, Sói.
- Phải. Nhiệm vụ sắp bắt đầu rồi. Chuẩn bị thôi.
-.....
- Mà trước tiên. Chúng ta nên gọi thêm người chứ nhỉ ?
-....Ừ.
Cùng lúc,...
Khu vực phía Nam thành phố D ( Alpha chia làm 4 thành phố : A, B, C, D. Nằm ở bốn phía. Thiên ở thành phố D)
Những tiếng la hét vang lên, đạn xả dữ dội. Những người lính đang xả những viên đạn AK vào đám zombie "ba sọc" đang lao tới.
Chợt, một bóng người lao ra, hắn cầm cái ống tuýp đập vào người bọn zombie. Những đường xiên "lút cán" vào thẳng đầu đám thây ma.
À, khoan đã, đó là nữ mà ? Mặc một chiếc áo khoác da, cộng thêm cái quần bò và chiếc mũ lưỡi trai. (Ơ, cái cách phối đồ này quen ta)
Cô ta lao thẳng vào đám zombie, không ngần ngại chiến đấu, ẩn trong ánh mắt đó như một cách thèm thuồng giết chóc. Một tay cầm cái mã tấu, một tay cầm cái ống tuýp. Những con zombie liên tục bị băm cho thành bã.
- Ghê quá ! Ai vậy ? - Một người lính ngạc nhiên.
- Hạng 30 - Linh "Cẩu". - Một người khác trả lời.
- An Ninh sao ?
- Ừ. Đó là một kẻ cuồng giết chóc theo nghĩa đen đấy.
Chẳng đợi đám lính đi tiếp. Linh liên tục lao đến xử từng tên zombie.
Chợt, cô ta đứng lại. Miệng cười gian :
- Phía trước có kẻ đáng gờm đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.