Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế

Chương 16: Nhiệm vụ mới, nỗi lo cũ.

Yuuchiro

04/12/2019

Thiên vẫn ra sức đuổi theo tên cướp, đám cảnh đằng sau đã thở hồng hộc rồi. Tên trộm này chạy nhanh quá. Rẽ qua một con đường, tên cướp liền đá cái thùng rác ra sau, Thiên liền né sang lề đường, hai người cảnh sát đằng sau bị chiếc thùng rác va vào ngã lăn mấy vòng ngay trên đường.

- Xì, chỉ hạ được hai tên thôi à. - Tên trộm tự nhủ.

- Đứng lại ! - Giọng Thiên sát ngay sau.

Hai người rượt nhau ngày càng xa, tên trộm thấy gặp phải kẻ khó nhằn, hắn cố gắng cắt đuôi Thiên một cách nhanh nhất có thể.

Hắn liên tục rẽ vào các ngõ hẹp hòng làm cho kẻ đuổi theo mình rối loạn. Không may cho hắn, Thiên cũng không phải dạng vừa. Anh bám theo tên cướp này hơn hai mưới phút rồi mà trán không đổ chút mồ hôi nào.

- Mẹ kiếp ! Thôi đuổi theo ta đi !

- Ngươi lấy ví của ta, ta phải lấy lại.

- Đây là nghề của ta. Ngươi không đuổi được ta đâu.

Tên cướp rút khẩu súng của hắn ra, nhắm vào Thiên và bóp cò.

"Đoàng !" Viên đạn bay sượt qua mặt Thiên, nếu mà không né có lẽ Thiên đã không xong rồi.

- Đạn cao su ? - Thiên bất ngờ.

Nhưng tên cướp vẫn ở phía trước, hắn đang mất sức dần rồi. Cứ thế này sẽ bắt được thôi, nhưng Thiên phải kết thúc nó một cách nhanh chóng.

- Trích dẫn 5% sức mạnh.

Một bóng người vụt qua một cách nhanh chóng về phía tên cướp khiến hắn không kịp phản ứng. Thiên quật ngã tên cướp. Hắn đạp Thiên để bỏ chạy nhưng một cú đấm thẳng vào mặt hắn.

Máu mũi tên cướp chảy dài xuống cổ, hắn đeo một cái khẩu trang và đeo mắt kính nên không thể thấy rõ nhân dạng.

- Thằng khốn ! - Tên cướp hét lên.

Hắn lao vào đấm tới tấp đến chỗ Thiên, Thiên lập tức phản đòn lại, hai nắm đấm chạm vào nhau phát ra những tiếng xương gãy, à... Không phải xương của Thiên đâu.

Tên cướp rụt tay lại.

- Au ! Mày là thể loại gì vậy ? Gãy tay tao rồi !

Không để cho tên cướp tiếp tục, Thiên cho luôn một nắm đấm móc, tên cướp xoay một vòng 360° rồi ngã sõng soài xuống mặt đất.

Hắn bất đã bất tỉnh, cùng lúc, những người cảnh sát chạy lại.

- Tên....tên cướp.....đâu rồi ?

- Hắn ngất rồi.

- Đâu ?

- Hả ?

Thiên quay lại, trên mặt đất chỉ còn lại cái ví của Thiên và vài giọt máu của tên cướp.

-.... Chạy mất rồi.

Vài phút sau,...

Thiên lê bước về nhà, mỗi lần cố gắng sử dụng thứ sức mạnh kia thì cơ thể Thiên lại bị hút cạn sức lực.



- Khoan đã, nếu ngày mai là Lễ hội cuối thu thì...

Thiên chợt đổi hướng, đi theo đường ngược lại, anh ta đang đi để gặp ai đó.

Đi ngược về hướng nhà của Thiên, không nơi nào khác, chính là nhà của Sếp. Chỉ một lúc, Thiên đã đứng trước cửa nhà của Sếp rồi. Căn nhà của cô ấy vẫn vậy. Chỉ là một căn nhà hai tầng nho nhỏ, đủ cho hai người sống ở trong. Bề ngoài được sơn màu trắng, cửa sổ và cửa chính đều làm từ gỗ, mái nhà thì làm từ ngói đỏ, trông giống với những căn nhà từ năm 2000. Thiên bấm chuông, chưa đầy một phút, một bóng người vội vã chạy ra, mở cánh cửa sắt, thấy Thiên người đó lộ vẻ bất ngờ rồi bình thường trở lại.

- Chào Sếp. - Thiên lên tiếng trước.

- Chào Thiên, cậu đến nhà một người phụ nữ độc thân vào giờ này để làm gì vậy ?

- Có chuyện cần nói thôi, tôi không làm gì đâu.

- Vậy à, được rồi, vào nhà đi, ngoài này lạnh lắm.

Thiên và Sếp bước vào trong căn nhà. Căn nhà khá bình thường, nói là bừa bộn cũng không phải mà nói là sạch sẽ cũng chẳng đúng. Trong nhà có một bộ bàn ghế con con, xinh xắn. Một chiếc tủ sách chứa những quyển sách về đạo Khổng Tử và các danh nhân thế giới,..v.v..

Nhà của Sếp vốn đơn giản, chẳng có gì khác lạ, tôi cá bạn sẽ nghĩ thế nếu chưa ghé qua phòng ngủ của cô ấy. Còn phòng ngủ cô ấy như thế nào ?

Việc gì tôi phải trả lời mọi người ? (Vẫn là trích từ ai đó.)

Đùa thôi, cứ đọc sẽ rõ.

Lúc này, Thiên ngồi xuống chiếc ghế, đối diện Thiên là Sếp. Cô ấy mang hai ly cà phê nóng đặt lên bàn.

- Uống chứ ?

- Tất nhiên rồi. Mà, tôi có cái này...

Thiên đặt lên bàn cái hộp thịt mua ban nãy. Mùi thơm của thịt vẫn tỏa ra thơm nức.

- Thịt nướng que ?

- Vì nó mà tôi suýt bị mất cái ví đấy.

- Hừm, cậu không lo lũ trẻ sẽ đòi sao ?

- Không sao, tạ tội với hai đứa nó sau cũng được mà.

- Vậy à ? Vậy tôi không ăn đâu.

- Chắc không vậy ?

Chưa đầy hai phút sau,...

Năm que thịt đã biến mất sạch, và tất nhiên nãy giờ anh chàng Thiên của chúng ta chỉ uống cà phê mà thôi.

- Ăn xong rồi. Cậu muốn nói gì ?

- À,.... Khả năng của cô kinh khủng thật đấy Sếp à ?

- Này, cậu muốn nói gì vậy ? Tôi nghe không rõ.

-.... Thôi được rồi. Ngày mai, là lễ hội cuối thu, nhưng...

- Nhưng ?



- Cho tôi xin lỗi nhé. Tôi có nhiệm vụ bảo vệ ở đó. Nên không đi cùng mọi người được.

- Vậy ư ? Đáng lẽ cậu nên nói với hai đứa nhỏ trước chứ ?

- Nói thế là sai rồi. Muốn thông báo gì, phải nói với người chủ trì trước chứ.

- .... Được rồi. Tôi cho phép đấy, dưới danh nghĩa là đội trưởng đội Delta được chứ.

- Cảm ơn sếp nhiều.

Cả hai người đứng dậy, Sếp vẫn có một chút gì đó muốn nói với Thiên. Có lẽ, mọi chuyện không chỉ có thế.

- Cậu vẫn có điều muốn nói phải không ?

- Phải, tuần trước, tôi có gặp lão già và Phàn Băng.

- Và mọi chuyện không chỉ có vậy ? - Mặt Sếp có chút tối lại.

- Phải.... Sếp à,... Bao giờ cô mới định từ bỏ mối thù với họ Phàn vậy ?.....Bao giờ cô mới để chúng tôi gọi cô bằng tên đây ?

-......Đó là câu hỏi khó trả lời đấy. Mà, tôi vẫn là sếp của cậu, cứ gọi là Sếp như mọi khi là ổn rồi. - Mặt Sếp dãn ra, trên khuôn mặt nở một nụ cười nhẹ.

-.... Vậy,...chào Sếp nhé.

- Uhm, chào cậu. Đi cẩn thận. Không tiễn nhé. Cảm ơn về chỗ thịt vừa nãy. - Sếp lại trở về với tính cách thường.

- Uhm !

Thiên bước ra khỏi căn nhà, khép cửa lại. Anh bước về, lòng không khỏi nghĩ ngợi.

"Bao giờ, bao giờ, cô mới từ bỏ ý định đó vậy, Phàn Liên Hoa ?".....

Trong một góc tối của khu vực Alpha....

- Mẹ kiếp ! Tên khốn đó. Không ngờ hắn lại mạnh vậy,.. Chờ xem, mai ta sẽ xử đẹp mi.

Tên cướp vừa ngồi băng vết thương vừa tự nhủ với bản thân.

Sáng hôm sau, lễ hội cuối thu...

Thiên đứng ở vị trí làm việc, nhìn vào đồng hồ, 4 giờ ba mươi phút. Rồi lại nói vào chiếc radio liên lạc.

- Đây là Thiên, khu hội chợ một không phát hiện gì bất thường. Báo cáo hết !

- Rõ ! Yêu cầu đồng chí giữ vững vị trí !

- Rõ ! Hết !

- Hết !

Thiên trở lại về vị trí gác, nhưng từ xa, vẫn có những kẻ bí ẩn lăm lăm nhìn vào.....

- Đây là đội trưởng Nắm Sáng. Đã vào vị trí bắn tỉa.

- Rõ....!

Not simple....It's dangerous !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook