Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế
Chương 15: Black Thunder và tên giật ví.
Yuuchiro
04/12/2019
Đi cùng giáo sư Lâm, Thiên bước vào một con đường hẹp, trên trần
những bóng đèn chiếu xuống trông rất ảo diệu. Cuối con đường, một cánh
cửa nhỏ làm bằng một thứ hợp kim sáng loáng, trên đó một cái bảng nhỏ.
- Yêu cầu xác định khuôn mặt và vân tay. - Giọng nói robot phát ra từ cái bảng điều khiển.
Giáo sư Lâm tiến gần vào cái bảng, một thứ ánh sáng xanh quét qua người ông.
- Khuôn mặt đã xác nhận. Yêu cầu xác nhận dấu vân tay.
Giáo sư áp bàn tay vào màn hình của cái bảng.
- Bíp...bíp...bíp... Đã xác nhận giáo sư Lê Văn Lâm. Giáo sư có thể qua cửa. Người đi cùng giáo sư là ai ? Xin xác nhận.
- Tôi là Trần Thiên. An Ninh hạng 30000. - Thiên nói trước giáo sư.
- Đã xác nhận. Được phép qua. Chúc hai người chế tạo vui vẻ, hệ thống cứu thương đã sẵn sàng.
-.... Tôi có cảm giác không lành chút nào đâu giáo sư à.
- Yên tâm. Không sao đâu.
Thiên và giáo sư bước vào phòng, trong đây chứa khá nhiều thiết bị, đồ đạc cũng nhiều không kém. Với Thiên, căn phòng này không khác phòng Tố Uyên là mấy.
- Đi thôi. - Giáo sư nói.
- ... Được rồi.
Hai người bước nhanh vào sâu trong phòng. Ngay giữa căn phòng, một thanh kiếm ở đó. Thanh kiếm katana đã được tra vào bao kiếm một cách cẩn thận. Tay cầm của kiếm bọc vải trắng đan xen những nấp vải xanh. Cuối chuôi còn được mạ một lớp bạc óng ánh. Miếng bảo vệ hình chữ nhật, được khắc những hoa văn màu xang lam, xen kẽ là màu vàng.
Vỏ kiếm được sơn một màu đen tuyền, trông rất bí hiểm.
- Cầm nó lên đi. - Giáo sư nói với Thiên.
Thiên gật đầu, tiến lại cây kiếm, rút nó ra một cách nhẹ nhàng, lưỡi kiếm...đen, đen một cách hoàn toàn.
- Hắc kiếm ?!
- Phải, nó là hắc kiếm, làm từ hắc diện thạch đó, cậu trai à.
- Thứ này chỉ ở trong đáy núi lửa thôi. Lẽ nào....
- Bọn tôi đã phải bay sang tận Nhật để lấy nó đấy.
- Thật sắc, một thanh kiếm hai lưỡi. Tôi có cảm tưởng như thứ này chỉ dùng để cắt vậy.
- Tất nhiên. Nó là kiếm mà. Để kiểm chứng, cậu chém nó đi.
Giáo sư chỉ tay vào một hình nhân, hình nhân đó được phủ một lớp bạc.
- Thứ đó là thép nguyên chất đấy, nhưng không là gì với cây kiếm này đâu.
- Đó là thép đấy, ông nghĩ gì khi để một cây katana chém một khối thép như vậy ?
- Yên tâm. Cậu cứ chém đi.
- Gãy là tôi không chịu trách nhiệm đâu.
Thiên hít một hơi sâu, đứng thẳng, rồi đi vào thế chém, chân phải lùi về sau, chân trái đưa lên đằng trước, đầu hơi cúi xuống, tay giữ chặt kiếm. Sau đó, Thiên lập tức lao tới hình nhân, một đường chém được tung ra, không một chút động tác thừa. Tiếng kim loại va vào nhau..."keng...", những tia lửa ánh lên.
"Xoẹt...!"
Hình nhân bị cắt làm đôi trước sự bất ngờ của Thiên. Cây kiếm này....quá sắc !
- Sắc quá.... - Thiên vẫn chưa hết bất ngờ.
- Tất nhiên rồi. Nhưng bây giờ mới là màn chính. Đưa cây kiếm cho ta.
- Được rồi.
Thiên đưa cây kiếm cho giáo sư, giáo sư Lâm đặt cây kiếm lên chiếc bàn, ông rút viên ngọc(lõi zombie đấy) đặt vào một cái khe trên kiếm mà ông đã khảm từ trước. Viên ngọc vừa chạm vào cây kiếm lập tức lóe những tia điện ra.
- Nhỏ máu vào cây kiếm. - Giáo sư nói.
- Tôi phải nhỏ máu vào sao ?
- Ừ. Phải làm như vậy.
- Vì sao phải làm như vậy ?
- Ta cũng không biết, nhưng phải có máu thì cái kiếm mới có dị năng được.
-...
Thiên cắn một đầu ngón tay, máu chảy ra, từng giọt máu rơi xuống kiếm, lăn đều.
Rồi, một phản ứng kì lạ xảy ra, ánh sáng lóe lên, những tia điện bắt đầu phát ra từ cây katana.
"Đùng....!" Doàng điện nổ tung, thổi bay hai con người trong phòng ra mấy mét. Khói bụi mù mịt, tường cháy xém.
- Khụ,...khụ,..sao ông bảo an toàn ?
Mặc cho câu hỏi của Thiên, vị giáo sư đứng bật dậy như chưa có cái gì xảy ra.
- Thành công ! Thành công ! Thành công rồi ! Hú hú !
- Ặc... Lão này chẳng bình thường chút nào cả.
Giáo sư kéo Thiên dậy, cả hai cùng tiến về phía cây kiếm. Không ai nói gì,...
Cây kiếm vẫn ở đó, luồng điện phát ra. Những vết tựa như sấm sét có màu xanh lam, phát sáng chạy dọc lưỡi kiếm.
- Cầm nó lên đi. Giờ nó là của cậu. - Giáo sư nói.
- Uhm.
Thiên nhấc cây kiếm lên, vừa cầm vào, một luồng sức mạnh đã chạy dọc qua người Thiên. Luồng điện biến mất, nhưng những vết sọc còn in trên lưỡi kiếm.
Giáo sư đặt tay lên vai Thiên, mặt quả quyết.
- Dùng cho tốt vào nhé ! Tôi giao nó cho cậu đấy. Đặt tên cho nó đi.
- Được rồi. Tên nó sẽ là ------.
Một tuần sau,...
Thiên bước đi trên những con phố của Alpha,... Màu đèn lung linh, người đi lại đầy đường. Bên hông Thiên là thanh hắc lôi kiếm. À, giờ nó có tên rồi. Thanh Black Thunder. Mặc trên người một chiếc áo khoác rồi nhưng Thiên vẫn có một cảm giác cái lạnh chạy dọc sống lưng.
Trời về đêm âm u, những gian hàng đang được dựng lên, những con người đang tấp nập làm việc. Phải, sắp tới lễ hội cuối thu rồi.
- Trời lạnh thật đấy, hiếm khi nào lại lạnh như thế này. - Thiên tự thuật.
Mặt trăng trên trời vẫn chiếu xuống, phản chiếu lại với mặt nước. Thiên bước vội, sau khi làm xong việc ở trụ sở An Ninh thì bây giờ là lúc về nhà rồi.
Một mùi hương thoảng qua,... Mùi thịt nướng xiên que. Thiên tiến lại quầy hàng, lấy ví ra, người bán hàng niềm nở.
- Quý khách mua loại nào ạ ?
- Loại thường, ít cay, cho tôi năm xiên. Bao nhiêu tiền vậy ?
- Tổng cộng tất cả là 50000 đồng. - Người bán hàng gói lại, đưa túi đồ cho Thiên.
- Được rồi. - Thiên đưa cho người bán hàng 50000 đồng.
Thiên quay về, người bán hàng chào Thiên.
- Chúc quý khách ngon miệng, đi đường nhớ cẩn thận ạ.
- Cảm ơn ! - Thiên chào lại.
Vừa định cất ví vào trong túi thì một bóng đen vụt qua, giật lấy ví của Thiên.
- A !
Bóng đen đó lao thật nhanh vào dòng người.
- Có cướp ! - Người bán hàng hô to.
- Cái đấy phải là tôi nói chứ ?
Thiên đuổi theo người mặc cái áo khoác tím. Người áo tím đó xô ngã những người đi đường tìm cách thoát thân. Sau Thiên, vài người cảnh sát cũng đuổi theo.
- Chết tiệt ! Đứng lại.
- Đuổi theo hắn ! - Vị cảnh sát hô to.
Thiên phóng hết tốc lực đuổi theo, thật là, chẳng có ngày nào là được yên bình cả.
Tu bi con tựt niu....
- Yêu cầu xác định khuôn mặt và vân tay. - Giọng nói robot phát ra từ cái bảng điều khiển.
Giáo sư Lâm tiến gần vào cái bảng, một thứ ánh sáng xanh quét qua người ông.
- Khuôn mặt đã xác nhận. Yêu cầu xác nhận dấu vân tay.
Giáo sư áp bàn tay vào màn hình của cái bảng.
- Bíp...bíp...bíp... Đã xác nhận giáo sư Lê Văn Lâm. Giáo sư có thể qua cửa. Người đi cùng giáo sư là ai ? Xin xác nhận.
- Tôi là Trần Thiên. An Ninh hạng 30000. - Thiên nói trước giáo sư.
- Đã xác nhận. Được phép qua. Chúc hai người chế tạo vui vẻ, hệ thống cứu thương đã sẵn sàng.
-.... Tôi có cảm giác không lành chút nào đâu giáo sư à.
- Yên tâm. Không sao đâu.
Thiên và giáo sư bước vào phòng, trong đây chứa khá nhiều thiết bị, đồ đạc cũng nhiều không kém. Với Thiên, căn phòng này không khác phòng Tố Uyên là mấy.
- Đi thôi. - Giáo sư nói.
- ... Được rồi.
Hai người bước nhanh vào sâu trong phòng. Ngay giữa căn phòng, một thanh kiếm ở đó. Thanh kiếm katana đã được tra vào bao kiếm một cách cẩn thận. Tay cầm của kiếm bọc vải trắng đan xen những nấp vải xanh. Cuối chuôi còn được mạ một lớp bạc óng ánh. Miếng bảo vệ hình chữ nhật, được khắc những hoa văn màu xang lam, xen kẽ là màu vàng.
Vỏ kiếm được sơn một màu đen tuyền, trông rất bí hiểm.
- Cầm nó lên đi. - Giáo sư nói với Thiên.
Thiên gật đầu, tiến lại cây kiếm, rút nó ra một cách nhẹ nhàng, lưỡi kiếm...đen, đen một cách hoàn toàn.
- Hắc kiếm ?!
- Phải, nó là hắc kiếm, làm từ hắc diện thạch đó, cậu trai à.
- Thứ này chỉ ở trong đáy núi lửa thôi. Lẽ nào....
- Bọn tôi đã phải bay sang tận Nhật để lấy nó đấy.
- Thật sắc, một thanh kiếm hai lưỡi. Tôi có cảm tưởng như thứ này chỉ dùng để cắt vậy.
- Tất nhiên. Nó là kiếm mà. Để kiểm chứng, cậu chém nó đi.
Giáo sư chỉ tay vào một hình nhân, hình nhân đó được phủ một lớp bạc.
- Thứ đó là thép nguyên chất đấy, nhưng không là gì với cây kiếm này đâu.
- Đó là thép đấy, ông nghĩ gì khi để một cây katana chém một khối thép như vậy ?
- Yên tâm. Cậu cứ chém đi.
- Gãy là tôi không chịu trách nhiệm đâu.
Thiên hít một hơi sâu, đứng thẳng, rồi đi vào thế chém, chân phải lùi về sau, chân trái đưa lên đằng trước, đầu hơi cúi xuống, tay giữ chặt kiếm. Sau đó, Thiên lập tức lao tới hình nhân, một đường chém được tung ra, không một chút động tác thừa. Tiếng kim loại va vào nhau..."keng...", những tia lửa ánh lên.
"Xoẹt...!"
Hình nhân bị cắt làm đôi trước sự bất ngờ của Thiên. Cây kiếm này....quá sắc !
- Sắc quá.... - Thiên vẫn chưa hết bất ngờ.
- Tất nhiên rồi. Nhưng bây giờ mới là màn chính. Đưa cây kiếm cho ta.
- Được rồi.
Thiên đưa cây kiếm cho giáo sư, giáo sư Lâm đặt cây kiếm lên chiếc bàn, ông rút viên ngọc(lõi zombie đấy) đặt vào một cái khe trên kiếm mà ông đã khảm từ trước. Viên ngọc vừa chạm vào cây kiếm lập tức lóe những tia điện ra.
- Nhỏ máu vào cây kiếm. - Giáo sư nói.
- Tôi phải nhỏ máu vào sao ?
- Ừ. Phải làm như vậy.
- Vì sao phải làm như vậy ?
- Ta cũng không biết, nhưng phải có máu thì cái kiếm mới có dị năng được.
-...
Thiên cắn một đầu ngón tay, máu chảy ra, từng giọt máu rơi xuống kiếm, lăn đều.
Rồi, một phản ứng kì lạ xảy ra, ánh sáng lóe lên, những tia điện bắt đầu phát ra từ cây katana.
"Đùng....!" Doàng điện nổ tung, thổi bay hai con người trong phòng ra mấy mét. Khói bụi mù mịt, tường cháy xém.
- Khụ,...khụ,..sao ông bảo an toàn ?
Mặc cho câu hỏi của Thiên, vị giáo sư đứng bật dậy như chưa có cái gì xảy ra.
- Thành công ! Thành công ! Thành công rồi ! Hú hú !
- Ặc... Lão này chẳng bình thường chút nào cả.
Giáo sư kéo Thiên dậy, cả hai cùng tiến về phía cây kiếm. Không ai nói gì,...
Cây kiếm vẫn ở đó, luồng điện phát ra. Những vết tựa như sấm sét có màu xanh lam, phát sáng chạy dọc lưỡi kiếm.
- Cầm nó lên đi. Giờ nó là của cậu. - Giáo sư nói.
- Uhm.
Thiên nhấc cây kiếm lên, vừa cầm vào, một luồng sức mạnh đã chạy dọc qua người Thiên. Luồng điện biến mất, nhưng những vết sọc còn in trên lưỡi kiếm.
Giáo sư đặt tay lên vai Thiên, mặt quả quyết.
- Dùng cho tốt vào nhé ! Tôi giao nó cho cậu đấy. Đặt tên cho nó đi.
- Được rồi. Tên nó sẽ là ------.
Một tuần sau,...
Thiên bước đi trên những con phố của Alpha,... Màu đèn lung linh, người đi lại đầy đường. Bên hông Thiên là thanh hắc lôi kiếm. À, giờ nó có tên rồi. Thanh Black Thunder. Mặc trên người một chiếc áo khoác rồi nhưng Thiên vẫn có một cảm giác cái lạnh chạy dọc sống lưng.
Trời về đêm âm u, những gian hàng đang được dựng lên, những con người đang tấp nập làm việc. Phải, sắp tới lễ hội cuối thu rồi.
- Trời lạnh thật đấy, hiếm khi nào lại lạnh như thế này. - Thiên tự thuật.
Mặt trăng trên trời vẫn chiếu xuống, phản chiếu lại với mặt nước. Thiên bước vội, sau khi làm xong việc ở trụ sở An Ninh thì bây giờ là lúc về nhà rồi.
Một mùi hương thoảng qua,... Mùi thịt nướng xiên que. Thiên tiến lại quầy hàng, lấy ví ra, người bán hàng niềm nở.
- Quý khách mua loại nào ạ ?
- Loại thường, ít cay, cho tôi năm xiên. Bao nhiêu tiền vậy ?
- Tổng cộng tất cả là 50000 đồng. - Người bán hàng gói lại, đưa túi đồ cho Thiên.
- Được rồi. - Thiên đưa cho người bán hàng 50000 đồng.
Thiên quay về, người bán hàng chào Thiên.
- Chúc quý khách ngon miệng, đi đường nhớ cẩn thận ạ.
- Cảm ơn ! - Thiên chào lại.
Vừa định cất ví vào trong túi thì một bóng đen vụt qua, giật lấy ví của Thiên.
- A !
Bóng đen đó lao thật nhanh vào dòng người.
- Có cướp ! - Người bán hàng hô to.
- Cái đấy phải là tôi nói chứ ?
Thiên đuổi theo người mặc cái áo khoác tím. Người áo tím đó xô ngã những người đi đường tìm cách thoát thân. Sau Thiên, vài người cảnh sát cũng đuổi theo.
- Chết tiệt ! Đứng lại.
- Đuổi theo hắn ! - Vị cảnh sát hô to.
Thiên phóng hết tốc lực đuổi theo, thật là, chẳng có ngày nào là được yên bình cả.
Tu bi con tựt niu....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.