Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 303: Đang đợi anh về nhà ăn cơm
Phi Tử Nhất Tiếu
27/07/2018
“Không sao, cháu gọi tài xế đưa cháu đi. Ông nội, mọi người chờ một lát, cháu sẽ gọi Thiên Lăng về.” Cô cầm áo khoác, vội vàng bước ra khỏi
phòng khách.
Cô ngồi xe đến công ty của Nguyễn Thiên Lăng. Lúc cô chuẩn bị xuống xe thì nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng đang ôm ấp một người phụ nữ đi ra khỏi tòa nhà.
Cô biết người phụ nữ kia, mấy hôm trước cô đã nhìn thấy cô ta ở khu vui chơi giải trí. Lúc đó, Nguyễn Thiên Lăng chơi trò chơi mạo hiểm cùng cô ta, quan hệ của họ rất thân thiết.
Giang Vũ Phi không ngờ rằng sẽ gặp lại cô ta, hơn nữa lại còn ở cùng với Nguyễn Thiên Lăng.
Cô kinh ngạc nhìn về phía bọn họ, nhắm mắt lại lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Thiên Lăng.
Người đàn ông đứng trước cửa công ty lấy điện thoại ra, thấy là cuộc gọi của cô, khẽ nhíu mày.
Anh do dự một lát mới bấm phím trả lời: “Nói đi, có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu của anh rất lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn, cô giống như một con ruồi đáng ghét vậy.
Giang Vũ Phi nhìn anh qua cửa kính ô tô, ngón tay nắm chặt điện thoại: “Hôm nay là tết trung thu, mọi người đều đang đợi anh về nhà ăn cơm…”
“Mọi người ăn đi, tôi còn lâu mới về.” Nói xong anh tắt luôn điện thoại, không thèm giải thích một lời nào.
Trong lòng Giang Vũ Phi rất khó chịu, cô biết rõ anh không yêu cô, cũng biết rõ anh rất ghét cô, nhưng cảm giác của cô hôm nay cực kỳ khó chịu. Làm thế nào cũng không thể xua tan cảm giác tổn thương sâu sắc.
Cô hít sâu một hơi, lại gọi cho anh lần nữa.
Nguyễn Thiên Lăng vừa mới bước được vài bước thì điện thoại lại reo lên, lại là cô gọi tới. Anh không còn kiên nhẫn nữa: “Cô còn có chuyện gì để nói nữa?”
Giang Vũ Phi hơi cao giọng: “Cả nhà đang chờ anh về ăn cơm, anh nhất định phải về! Bây giờ anh đang ở đâu thì về ngay được không, ông vẫn đang đợi anh đấy.”
Nguyễn Thiên Lăng cũng biết hôm nay không về ăn cơm nhà là không được, nhưng anh đã đồng ý với Duyệt Duyệt là sẽ cùng đón tết trung thu với cô ta.
“Tôi đang có việc, không thể về được.”
Giang Vũ Phi cười lạnh, cái anh gọi là có việc chính là đi chơi với người phụ nữ khác sao?
“Có việc cũng phải nhanh chóng về nhà ăn cơm, anh mà không về, ông nội, ba mẹ sẽ rất buồn.”
Nguyễn Thiên Lăng lưỡng lự một chút, Giang Vũ Phi hiểu rằng anh sắp đồng ý.
Sau đó cô lại nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh anh nắm chặt cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ bé đầy nét lạc lõng đó không biết nói với anh điều gì, anh liền từ chối cô luôn: “Tôi thực sự có việc, đừng gọi cho tôi nữa, cũng đừng làm phiền tôi.”
Anh tắt điện thoại không chút do dự, tiếng tút tút lạnh lùng vang lên trong điện thoại cũng khiến trái tim của Giang Vũ Phi như muốn ngừng đập vậy.
“Tút… tút…”
Mỗi một tiếng vang lên đều giống như âm thanh cuối cùng của cuộc đời vậy.
Cô chán nản buông tay xuống, nói với tài xế: “Đến sân bay, đi ngay bây giờ!”
“Thiếu phu nhân, cô đến sân bay làm gì?” Tài xế lo lắng hỏi cô, anh ta hiểu rất rõ, tâm trạng của cô bây giờ không vui vẻ gì, những chuyện vừa xảy ra anh ta đều nhìn thấy.
“Đừng hỏi nữa, lập tức đến sân bay!”
Tài xế không dám trái ý cô, liền lái xe đưa cô đến sân bay.
Đến sân bay, Giang Vũ Phi lại bảo anh ta trở về, sau đó cô vào đại sảnh sân bay, mua một vé có giờ bay gần nhất.
Cô ngồi ở trong đại sảnh sân bay chờ Nguyễn Thiên Lăng gọi đến.
Cô biết, tài xế sẽ gọi điện thoại cho anh nói về việc cô ra sân bay rời đi.
Cho dù anh không yêu cô, nhưng cô tin rằng anh sẽ không để cô rời đi, bởi vì trong bụng cô đang có đứa bé là con của anh.
Giang Vũ Phi đợi ở sân bay hơn mười phút nhưng Nguyễn Thiên Lăng vẫn không gọi điện cho cô.
Cô ngồi xe đến công ty của Nguyễn Thiên Lăng. Lúc cô chuẩn bị xuống xe thì nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng đang ôm ấp một người phụ nữ đi ra khỏi tòa nhà.
Cô biết người phụ nữ kia, mấy hôm trước cô đã nhìn thấy cô ta ở khu vui chơi giải trí. Lúc đó, Nguyễn Thiên Lăng chơi trò chơi mạo hiểm cùng cô ta, quan hệ của họ rất thân thiết.
Giang Vũ Phi không ngờ rằng sẽ gặp lại cô ta, hơn nữa lại còn ở cùng với Nguyễn Thiên Lăng.
Cô kinh ngạc nhìn về phía bọn họ, nhắm mắt lại lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Thiên Lăng.
Người đàn ông đứng trước cửa công ty lấy điện thoại ra, thấy là cuộc gọi của cô, khẽ nhíu mày.
Anh do dự một lát mới bấm phím trả lời: “Nói đi, có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu của anh rất lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn, cô giống như một con ruồi đáng ghét vậy.
Giang Vũ Phi nhìn anh qua cửa kính ô tô, ngón tay nắm chặt điện thoại: “Hôm nay là tết trung thu, mọi người đều đang đợi anh về nhà ăn cơm…”
“Mọi người ăn đi, tôi còn lâu mới về.” Nói xong anh tắt luôn điện thoại, không thèm giải thích một lời nào.
Trong lòng Giang Vũ Phi rất khó chịu, cô biết rõ anh không yêu cô, cũng biết rõ anh rất ghét cô, nhưng cảm giác của cô hôm nay cực kỳ khó chịu. Làm thế nào cũng không thể xua tan cảm giác tổn thương sâu sắc.
Cô hít sâu một hơi, lại gọi cho anh lần nữa.
Nguyễn Thiên Lăng vừa mới bước được vài bước thì điện thoại lại reo lên, lại là cô gọi tới. Anh không còn kiên nhẫn nữa: “Cô còn có chuyện gì để nói nữa?”
Giang Vũ Phi hơi cao giọng: “Cả nhà đang chờ anh về ăn cơm, anh nhất định phải về! Bây giờ anh đang ở đâu thì về ngay được không, ông vẫn đang đợi anh đấy.”
Nguyễn Thiên Lăng cũng biết hôm nay không về ăn cơm nhà là không được, nhưng anh đã đồng ý với Duyệt Duyệt là sẽ cùng đón tết trung thu với cô ta.
“Tôi đang có việc, không thể về được.”
Giang Vũ Phi cười lạnh, cái anh gọi là có việc chính là đi chơi với người phụ nữ khác sao?
“Có việc cũng phải nhanh chóng về nhà ăn cơm, anh mà không về, ông nội, ba mẹ sẽ rất buồn.”
Nguyễn Thiên Lăng lưỡng lự một chút, Giang Vũ Phi hiểu rằng anh sắp đồng ý.
Sau đó cô lại nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh anh nắm chặt cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ bé đầy nét lạc lõng đó không biết nói với anh điều gì, anh liền từ chối cô luôn: “Tôi thực sự có việc, đừng gọi cho tôi nữa, cũng đừng làm phiền tôi.”
Anh tắt điện thoại không chút do dự, tiếng tút tút lạnh lùng vang lên trong điện thoại cũng khiến trái tim của Giang Vũ Phi như muốn ngừng đập vậy.
“Tút… tút…”
Mỗi một tiếng vang lên đều giống như âm thanh cuối cùng của cuộc đời vậy.
Cô chán nản buông tay xuống, nói với tài xế: “Đến sân bay, đi ngay bây giờ!”
“Thiếu phu nhân, cô đến sân bay làm gì?” Tài xế lo lắng hỏi cô, anh ta hiểu rất rõ, tâm trạng của cô bây giờ không vui vẻ gì, những chuyện vừa xảy ra anh ta đều nhìn thấy.
“Đừng hỏi nữa, lập tức đến sân bay!”
Tài xế không dám trái ý cô, liền lái xe đưa cô đến sân bay.
Đến sân bay, Giang Vũ Phi lại bảo anh ta trở về, sau đó cô vào đại sảnh sân bay, mua một vé có giờ bay gần nhất.
Cô ngồi ở trong đại sảnh sân bay chờ Nguyễn Thiên Lăng gọi đến.
Cô biết, tài xế sẽ gọi điện thoại cho anh nói về việc cô ra sân bay rời đi.
Cho dù anh không yêu cô, nhưng cô tin rằng anh sẽ không để cô rời đi, bởi vì trong bụng cô đang có đứa bé là con của anh.
Giang Vũ Phi đợi ở sân bay hơn mười phút nhưng Nguyễn Thiên Lăng vẫn không gọi điện cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.