Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 304: Muốn đi thì phải sinh đứa đé ra đã
Phi Tử Nhất Tiếu
27/07/2018
Giang Vũ Phi đợi ở sân bay hơn mười phút nhưng Nguyễn Thiên Lăng vẫn không gọi điện cho cô.
Mà thời gian lên máy bay đã sắp hết, cô không thể tiếp tục chờ đợi nữa.
Cầm chiếc điện thoại không có một động tĩnh gì, trái tim Giang Vũ Phi thật lạnh lẽo. Nguyễn Thiên Lăng ghét cô đến vậy sao?
Cho dù biết rõ cô muốn bỏ đi, biết rõ cô đang có thai, anh cũng không gọi điện cho cô, khuyên nhủ cô trở về sao?
Hốc mắt cô đỏ hoe, đứng dậy chậm rãi bước về cổng kiểm soát an ninh.
Được rồi, anh đã không quan tâm đến tôi, vậy tôi biến đi là được rồi chứ!
Vốn cô chỉ muốn dọa Nguyễn Thiên Lăng một lát, để anh gọi điện cho cô rồi cùng cô về nhà. Vâyj nhưng anh hoàn toàn không để ý đến cô, hiện tại cô không có đường lui nữa rồi, đành phải bỏ đi.
Đi đếm cổng kiểm soát an ninh, Giang Vũ Phi xuất trình vé máy bay và chứng minh thư cho nhân viên an ninh kiểm tra, khi nhân viên nhìn thấy cô liền đưa cô ra một chỗ.
“Vị tiểu thư này, hiện tại cô không thể rời khỏi thành phố, bởi vì các cơ quan chức năng nhận được tin báo cô phạm tội ăn cắp, hiện cô phải theo chúng tôi về để phối hợp điều tra làm rõ.”
“Tội ăn cắp?” Giang Vũ Phi kinh ngạc mở to mắt: “Có phải các anh có nhầm lẫn gì không? Tại sao tôi có thể là tội phạm chứ?”
“Chúng tôi chỉ là phối hợp với các cơ quan khác thôi, cô ở đây chờ, sẽ có người đến đưa cô đi.” Nhân viên an ninh mời cô đến một phòng nghỉ, còn sắp xếp người canh chừng cô, không cho cô rời đi.
Giang Vũ Phi đợi một lúc thì có một người đàn ông đẩy cửa đi vào, chính là tài xế của Nguyễn gia.
Nhìn thấy anh ta, Giang Vũ Phi lập tức hiểu ra tất cả.
Tội ăn cắp gì đó đều là giả hết, là cái cớ mà Nguyễn Thiên Lăng tạo ra để không cho cô rời đi.
Đúng lúc đó, di động của cô vang lên, là điện thoại của Nguyễn Thiên Lăng.
Cô mở máy, anh ở đầu dây bên kia lạnh lùng nói: “Giang Vũ Phi, cô đừng tưởng cô có thể rời đi, chỉ cần một cú điện thoại của tôi thì cô có chạy đằng trời. Muốn rời khỏi thành phố A ư, cô mau sinh con đi rồi muốn đi đâu thì đi, không ai ngăn cản cô!”
Giang Vũ Phi sững sờ, trong đầu không ngừng vang lên giọng nói của anh.
Một cú điện thoại của tôi cô có chạy đằng trời, muốn rời khỏi thành phố A, phải sinh con xong đã…
Muốn đi, phải sinh con xong đã!
Một cú điện thoại của tôi, cô có chạy đằng trời!
Không, cô phải đi, cô không muốn sinh con xong mới rời đi.
Giang Vũ Phi trong mơ đã biến thành Giang Vũ Phi của hiện tại, cô lắc đầu dữ dội, điện thoại rơi xuống đất, cô muốn đẩy người tài xế cao lớn trước mặt để lao ra ngoài.
Tài xế túm lấy tay cô, cô không thể giãy giụa được.
“Thả tôi ra, thả tôi ra, thả tôi ra.” Cô giãy giụa hết sức mình, khuôn mặt lạnh băng của tài xế bỗng biến thành mặt của Nguyễn Thiên Lăng.
Anh áp sát vào mặt cô, cười gằn chậm rãi mở miệng nói: “Muốn bỏ đi, phải sinh đứa bé ra đã.”
Giang Vũ Phi hoảng hốt mở to đôi mắt, gào thét: “Tôi không muốn.”
“Giang Vũ Phi, tỉnh lại đi, nhanh tỉnh lại đi.”
“Tôi không muốn…” Giang Vũ Phi choàng tỉnh dậy, miệng vẫn còn nói mơ.
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhíu mày: “Cô mơ thấy ác mộng sao?”
Đột nhiên nhìn thấy anh, cô không thể phân biệt được đâu là sự thật đâu là trong mơ.
“Tránh ra, tôi nói tôi không muốn!” Cô kích động ngồi dậy, dùng sức đẩy anh ra.
Nguyễn Thiên Lăng không phòng bị, suýt thì ngã từ trên giường xuống dưới đất. Anh vội vàng lấy lại thăng bằng, sắc mặt khó chịu: “Cô bị thần kinh à?”
Giang Vũ Phi thở hổn hển, lúc này mới nhìn rõ mọi thứ trước mắt.
Mà thời gian lên máy bay đã sắp hết, cô không thể tiếp tục chờ đợi nữa.
Cầm chiếc điện thoại không có một động tĩnh gì, trái tim Giang Vũ Phi thật lạnh lẽo. Nguyễn Thiên Lăng ghét cô đến vậy sao?
Cho dù biết rõ cô muốn bỏ đi, biết rõ cô đang có thai, anh cũng không gọi điện cho cô, khuyên nhủ cô trở về sao?
Hốc mắt cô đỏ hoe, đứng dậy chậm rãi bước về cổng kiểm soát an ninh.
Được rồi, anh đã không quan tâm đến tôi, vậy tôi biến đi là được rồi chứ!
Vốn cô chỉ muốn dọa Nguyễn Thiên Lăng một lát, để anh gọi điện cho cô rồi cùng cô về nhà. Vâyj nhưng anh hoàn toàn không để ý đến cô, hiện tại cô không có đường lui nữa rồi, đành phải bỏ đi.
Đi đếm cổng kiểm soát an ninh, Giang Vũ Phi xuất trình vé máy bay và chứng minh thư cho nhân viên an ninh kiểm tra, khi nhân viên nhìn thấy cô liền đưa cô ra một chỗ.
“Vị tiểu thư này, hiện tại cô không thể rời khỏi thành phố, bởi vì các cơ quan chức năng nhận được tin báo cô phạm tội ăn cắp, hiện cô phải theo chúng tôi về để phối hợp điều tra làm rõ.”
“Tội ăn cắp?” Giang Vũ Phi kinh ngạc mở to mắt: “Có phải các anh có nhầm lẫn gì không? Tại sao tôi có thể là tội phạm chứ?”
“Chúng tôi chỉ là phối hợp với các cơ quan khác thôi, cô ở đây chờ, sẽ có người đến đưa cô đi.” Nhân viên an ninh mời cô đến một phòng nghỉ, còn sắp xếp người canh chừng cô, không cho cô rời đi.
Giang Vũ Phi đợi một lúc thì có một người đàn ông đẩy cửa đi vào, chính là tài xế của Nguyễn gia.
Nhìn thấy anh ta, Giang Vũ Phi lập tức hiểu ra tất cả.
Tội ăn cắp gì đó đều là giả hết, là cái cớ mà Nguyễn Thiên Lăng tạo ra để không cho cô rời đi.
Đúng lúc đó, di động của cô vang lên, là điện thoại của Nguyễn Thiên Lăng.
Cô mở máy, anh ở đầu dây bên kia lạnh lùng nói: “Giang Vũ Phi, cô đừng tưởng cô có thể rời đi, chỉ cần một cú điện thoại của tôi thì cô có chạy đằng trời. Muốn rời khỏi thành phố A ư, cô mau sinh con đi rồi muốn đi đâu thì đi, không ai ngăn cản cô!”
Giang Vũ Phi sững sờ, trong đầu không ngừng vang lên giọng nói của anh.
Một cú điện thoại của tôi cô có chạy đằng trời, muốn rời khỏi thành phố A, phải sinh con xong đã…
Muốn đi, phải sinh con xong đã!
Một cú điện thoại của tôi, cô có chạy đằng trời!
Không, cô phải đi, cô không muốn sinh con xong mới rời đi.
Giang Vũ Phi trong mơ đã biến thành Giang Vũ Phi của hiện tại, cô lắc đầu dữ dội, điện thoại rơi xuống đất, cô muốn đẩy người tài xế cao lớn trước mặt để lao ra ngoài.
Tài xế túm lấy tay cô, cô không thể giãy giụa được.
“Thả tôi ra, thả tôi ra, thả tôi ra.” Cô giãy giụa hết sức mình, khuôn mặt lạnh băng của tài xế bỗng biến thành mặt của Nguyễn Thiên Lăng.
Anh áp sát vào mặt cô, cười gằn chậm rãi mở miệng nói: “Muốn bỏ đi, phải sinh đứa bé ra đã.”
Giang Vũ Phi hoảng hốt mở to đôi mắt, gào thét: “Tôi không muốn.”
“Giang Vũ Phi, tỉnh lại đi, nhanh tỉnh lại đi.”
“Tôi không muốn…” Giang Vũ Phi choàng tỉnh dậy, miệng vẫn còn nói mơ.
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhíu mày: “Cô mơ thấy ác mộng sao?”
Đột nhiên nhìn thấy anh, cô không thể phân biệt được đâu là sự thật đâu là trong mơ.
“Tránh ra, tôi nói tôi không muốn!” Cô kích động ngồi dậy, dùng sức đẩy anh ra.
Nguyễn Thiên Lăng không phòng bị, suýt thì ngã từ trên giường xuống dưới đất. Anh vội vàng lấy lại thăng bằng, sắc mặt khó chịu: “Cô bị thần kinh à?”
Giang Vũ Phi thở hổn hển, lúc này mới nhìn rõ mọi thứ trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.