Chương 11: Hành động đó là ý gì?
Zillen
10/12/2024
“Minh Huy Trình?!”
Hình tượng của bản thân coi như đi tong, mắt chữ A mồm chữ O tôi ngạc nhiên tới mức không dám chớp mắt lấy một cái. Còn hoảng loạn ôm lấy anh ta, nhờ anh ta giúp mặc dù đến cả Minh Huy Trình cũng không mấy là an toàn..
Trông thấy tôi hoảng loạn tới run người, Minh Huy Trình lập tức thả tôi ra. Không phải để khiêu khích tôi nói lời cầu xin, mà là chạy tới tóm lấy tên theo dõi tôi kia.
“Đi theo tao”- Anh ta ra lệnh người nọ đi theo, xong mới tiến tới ôm người tôi đi về phía con ô tô hạng sang được đậu gần đó.
Đặt tôi ngồi gần cửa xe, đưa chân ra để anh ta kiểm tra xem có vết thương hay không. Minh Huy Trình không khép cửa xe mà mở toang ra, quỳ ngoài cửa nâng niu đôi chân của người đã từng coi anh là thế thân của em trai mình.
Thấy một vết xước đôi lông mày khẽ nheo lại. Không phải tôi mà là Minh Huy Trình, anh ta thấy xót. Lúc đã xem xét kĩ lưỡng mới nhẹ nhàng đặt chân tôi vào trong xe. Còn bảo tôi nhích sang phía còn lại ngồi.
Chẳng thèm nói gì thêm cứ thế mà đưa tay đóng mạnh cánh cửa xe lại. Nhìn ra ngoài cửa kính, tôi thấy anh ta đang nói chuyện với tên vừa rồi theo dõi tôi.
Bản chất vốn cũng tò mò đó, nhưng biết làm sao được. Tôi không nghe được, đã thế cuộc trò chuyện còn diễn ra rất nhanh gọn như thể chuyện theo dõi một người là rất dễ nói qua loa vài câu.
Đợi đến khi anh ta ngồi lên xe, tôi lập tức hỏi: “Người đó.. Và anh quen nhau à?”
Nghe tới từ ‘quen’ sắc mặt Minh Huy Trình có chút thay đổi, suy nghĩ gì đó rồi mới đáp lại lời tôi nói: “Không hẳn, nhưng có lẽ tên đó theo dõi nhầm người”
Sự ngạc nhiên trong tôi dần chuyển sang sợ hãi. Muốn hùng hồn tra hỏi cho ra lẽ cũng không dám. Minh Huy Trình thấy tôi im lặng không nói thêm lời nào nên chỉ cảnh báo tôi: “Có phải cô ở chung với một người tên Lý Đinh phải không. Kiểu người đó không nên tiếp xúc quá thân mật đâu.”
Anh ta càng nói nghi vấn trong tôi càng lớn dần. Rốt cuộc là Minh Huy Trình đã nói gì với tên kia. Có mối quan hệ như nào với tên bám đuôi tôi. Và tại sao lại liên quan tới bạn cùng phòng Lý Đinh cơ chứ.
Từ một vấn đề mà anh ta đã thành công khiến tôi suy nghĩ ra những thứ vấn đề trên trời dưới biển. Muốn hỏi để những nghi vấn ấy có một lời giải đáp rõ ràng, nhưng nhìn anh ta như không hề muốn đáp lại..
Hai tay khoanh lại, đầu hơi ngả về sau, mắt nhắm nghiền chắc hẳn cả ngày nay đã có quá nhiều việc để anh ta bận tâm tới. Giờ còn thêm chuyện của tôi nữa.. Khoan! Chuyện của tôi?
“Minh Huy Trình!? Sao anh biết tôi gặp chuyện mà tới giúp tôi??”
Nhận được câu hỏi hết sức thiết thực này, Minh Huy Trình biết nếu không cho tôi một lời giải thích thì đừng hòng tôi ngậm miệng. Anh ta chậm rãi chỉnh đốn lại tư thế, mắt hướng thẳng về phía tôi, đáp.
“Tìm chỗ hút thuốc cũng bị ôm lấy cầu khẩn như vậy nỡ lòng nào tôi từ chối được?”
Nghe tới đây tôi liền biết thân biết phận mà ngoan ngoãn ngồi im. Mặc cho tài xế xe của anh ta chở đi đâu, tôi chỉ thầm đoán nếu tôi mà hé thêm lời nào nữa thì anh ta sẽ nhốt tôi vào bụng luôn mất..
..
Chiếc xe dừng lại ở dãy nhà trọ, lòng hiếu kì bắt đầu nổi lên cơ mà không dám bộc lộ ra ngoài. Lúc tôi xuống xe, anh ta cũng xuống xe. Như lười biếng, anh ta chỉ đứng ở cửa xe rồi quay đầu lại nhìn tôi nói: “Nếu muốn hiểu hơn thì tôi khuyên cô nên trực tiếp hỏi Lý Đinh”
Dứt câu, anh ta trở vào trong xe. Rồi nhanh chóng ra lệnh cho tài xế phóng đi.
Vào trong trọ, Lý Đinh bạn cùng phòng chắc hẳn lại ở kí túc xá. Vì cậu ta bận nghiên cứu ở trường, lúc thì đóng đô ở phòng thí nghiệm, lúc thì ở nhờ kí túc xá. Người giàu tiêu tiền kiểu như nào tôi không biết. Chỉ biết từ lời Lý Đinh kể, thì cậu ta ở cả kí túc xá cả ở trọ.
Cẩn thận cất đồ đạc của mình gọn một chỗ. Tôi đi tắm. Trong những lúc như này, làn nước lạnh ấy như đang kéo toàn bộ kí ức vừa rồi trở về thực tại.
Nhớ về cảnh tượng trong một con xe cao cấp, âm thanh nghe chỉ là tiếng động cơ xe chạy khe khẽ. Người đối diện còn đang nghiêm túc, ánh mắt ấy khiến tôi vừa nhìn đã thấy run nhẹ.
Sợ chứ, tên đối diện là người có xuất thân không hề nhỏ này làm sao tôi không sợ cho được. Nhưng cứ nghĩ tới việc, nếu tỏ vẻ run sợ, thể hiện quá rõ thì người sau này sẽ bị chèn ép vẫn cứ là tôi.
Sau này kiểu gì cũng sẽ gặp nhau dài dài. Chỉ có điều là không thể đoán được khi nào, cụ thể ở đâu..
Hình tượng của bản thân coi như đi tong, mắt chữ A mồm chữ O tôi ngạc nhiên tới mức không dám chớp mắt lấy một cái. Còn hoảng loạn ôm lấy anh ta, nhờ anh ta giúp mặc dù đến cả Minh Huy Trình cũng không mấy là an toàn..
Trông thấy tôi hoảng loạn tới run người, Minh Huy Trình lập tức thả tôi ra. Không phải để khiêu khích tôi nói lời cầu xin, mà là chạy tới tóm lấy tên theo dõi tôi kia.
“Đi theo tao”- Anh ta ra lệnh người nọ đi theo, xong mới tiến tới ôm người tôi đi về phía con ô tô hạng sang được đậu gần đó.
Đặt tôi ngồi gần cửa xe, đưa chân ra để anh ta kiểm tra xem có vết thương hay không. Minh Huy Trình không khép cửa xe mà mở toang ra, quỳ ngoài cửa nâng niu đôi chân của người đã từng coi anh là thế thân của em trai mình.
Thấy một vết xước đôi lông mày khẽ nheo lại. Không phải tôi mà là Minh Huy Trình, anh ta thấy xót. Lúc đã xem xét kĩ lưỡng mới nhẹ nhàng đặt chân tôi vào trong xe. Còn bảo tôi nhích sang phía còn lại ngồi.
Chẳng thèm nói gì thêm cứ thế mà đưa tay đóng mạnh cánh cửa xe lại. Nhìn ra ngoài cửa kính, tôi thấy anh ta đang nói chuyện với tên vừa rồi theo dõi tôi.
Bản chất vốn cũng tò mò đó, nhưng biết làm sao được. Tôi không nghe được, đã thế cuộc trò chuyện còn diễn ra rất nhanh gọn như thể chuyện theo dõi một người là rất dễ nói qua loa vài câu.
Đợi đến khi anh ta ngồi lên xe, tôi lập tức hỏi: “Người đó.. Và anh quen nhau à?”
Nghe tới từ ‘quen’ sắc mặt Minh Huy Trình có chút thay đổi, suy nghĩ gì đó rồi mới đáp lại lời tôi nói: “Không hẳn, nhưng có lẽ tên đó theo dõi nhầm người”
Sự ngạc nhiên trong tôi dần chuyển sang sợ hãi. Muốn hùng hồn tra hỏi cho ra lẽ cũng không dám. Minh Huy Trình thấy tôi im lặng không nói thêm lời nào nên chỉ cảnh báo tôi: “Có phải cô ở chung với một người tên Lý Đinh phải không. Kiểu người đó không nên tiếp xúc quá thân mật đâu.”
Anh ta càng nói nghi vấn trong tôi càng lớn dần. Rốt cuộc là Minh Huy Trình đã nói gì với tên kia. Có mối quan hệ như nào với tên bám đuôi tôi. Và tại sao lại liên quan tới bạn cùng phòng Lý Đinh cơ chứ.
Từ một vấn đề mà anh ta đã thành công khiến tôi suy nghĩ ra những thứ vấn đề trên trời dưới biển. Muốn hỏi để những nghi vấn ấy có một lời giải đáp rõ ràng, nhưng nhìn anh ta như không hề muốn đáp lại..
Hai tay khoanh lại, đầu hơi ngả về sau, mắt nhắm nghiền chắc hẳn cả ngày nay đã có quá nhiều việc để anh ta bận tâm tới. Giờ còn thêm chuyện của tôi nữa.. Khoan! Chuyện của tôi?
“Minh Huy Trình!? Sao anh biết tôi gặp chuyện mà tới giúp tôi??”
Nhận được câu hỏi hết sức thiết thực này, Minh Huy Trình biết nếu không cho tôi một lời giải thích thì đừng hòng tôi ngậm miệng. Anh ta chậm rãi chỉnh đốn lại tư thế, mắt hướng thẳng về phía tôi, đáp.
“Tìm chỗ hút thuốc cũng bị ôm lấy cầu khẩn như vậy nỡ lòng nào tôi từ chối được?”
Nghe tới đây tôi liền biết thân biết phận mà ngoan ngoãn ngồi im. Mặc cho tài xế xe của anh ta chở đi đâu, tôi chỉ thầm đoán nếu tôi mà hé thêm lời nào nữa thì anh ta sẽ nhốt tôi vào bụng luôn mất..
..
Chiếc xe dừng lại ở dãy nhà trọ, lòng hiếu kì bắt đầu nổi lên cơ mà không dám bộc lộ ra ngoài. Lúc tôi xuống xe, anh ta cũng xuống xe. Như lười biếng, anh ta chỉ đứng ở cửa xe rồi quay đầu lại nhìn tôi nói: “Nếu muốn hiểu hơn thì tôi khuyên cô nên trực tiếp hỏi Lý Đinh”
Dứt câu, anh ta trở vào trong xe. Rồi nhanh chóng ra lệnh cho tài xế phóng đi.
Vào trong trọ, Lý Đinh bạn cùng phòng chắc hẳn lại ở kí túc xá. Vì cậu ta bận nghiên cứu ở trường, lúc thì đóng đô ở phòng thí nghiệm, lúc thì ở nhờ kí túc xá. Người giàu tiêu tiền kiểu như nào tôi không biết. Chỉ biết từ lời Lý Đinh kể, thì cậu ta ở cả kí túc xá cả ở trọ.
Cẩn thận cất đồ đạc của mình gọn một chỗ. Tôi đi tắm. Trong những lúc như này, làn nước lạnh ấy như đang kéo toàn bộ kí ức vừa rồi trở về thực tại.
Nhớ về cảnh tượng trong một con xe cao cấp, âm thanh nghe chỉ là tiếng động cơ xe chạy khe khẽ. Người đối diện còn đang nghiêm túc, ánh mắt ấy khiến tôi vừa nhìn đã thấy run nhẹ.
Sợ chứ, tên đối diện là người có xuất thân không hề nhỏ này làm sao tôi không sợ cho được. Nhưng cứ nghĩ tới việc, nếu tỏ vẻ run sợ, thể hiện quá rõ thì người sau này sẽ bị chèn ép vẫn cứ là tôi.
Sau này kiểu gì cũng sẽ gặp nhau dài dài. Chỉ có điều là không thể đoán được khi nào, cụ thể ở đâu..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.