Chương 10: Đến rồi đi như vậy, là để làm gì?
Zillen
10/12/2024
Ngày hôm sau tôi vẫn tới quán café của chị chủ sau khi đã học nhóm với tụi bạn cùng khóa. Tôi đã ghé trọ để thay bộ đồ khác rồi mới tới quán café.
Nhằm để trong lúc đi lại dễ dàng hơn, tiện lợi hơn. Cơ mà cũng vì lần đó mà tôi nhận ra gần trọ tôi có sự xuất hiện của một người giấu mặt. Ban đầu chỉ thầm trấn an bản thân đó chỉ là ảo giác, nhưng càng lúc người đó càng đi theo sau tôi. Rẽ hướng đông người đó không dám rẽ hướng tây.
Cứ đi một đoạn tôi lại dừng lại, cảm giác như người đó vẫn đi theo. Cơ mà đến cái lúc mà tôi quay đầu lại kiểm tra, không thấy bóng người mà sau đó cũng không thấy ai đi theo nữa.
Hiếu kì về chuyện này, tôi chỉ đành để bụng rồi hôm sau sẽ thử làm vậy nữa xem người đó có đi theo tôi tiếp hay không.
Tới quán chị chủ. Tôi phát hiện ra Huy Trình đã ngồi sẵn ở đó đợi tôi. Bước vào quán, như khách bình thường ở trong quán nhìn là chuyện bình thường cơ mà ở đây là Minh Huy Trình. Một người đàn ông không dễ gì đụng chạm tới cả, đã thế còn mang theo cả đàn em của mình tới.
Những người kia tôi từng gặp, từng bưng đồ uống cho người ta nên đương nhiên là biết. Cơ mà vấn đề là cái ánh mắt của cái lũ ấy như đang thầm cảnh báo tôi.
Không cần họ phải nhắc miễn là gặp trúng Minh Huy Trình thì hôm đó chắc chắn là ngày xui nhất của tuần này.
“Huyên đến rồi à? Tới ngồi với khách đi rồi tí vào làm việc nha em”
Chị chủ như đang né tránh việc gọi tên Minh Huy Trình. Tôi cũng không có ý muốn can thiệp vào chuyện này, nên đành thuận theo ý trời thành thật trả lời vẫn là con đường tốt nhất.
“Coi như đây là lần cuối gặp mặt, cũng như trả ơn cô đã từng ở bên san sẻ nổi buồn cho em trai tôi”- Nghe tới đây tôi đã thấy có chút cấn cấn, anh ta như sợ tôi hiểu sai ý liền sửa lại: “Hoặc có thể nói là tôi muốn khuyên cô, đừng nên làm ở quán café này nữa”
Vậy rốt cuộc là sao..?
Chẳng phải theo lời chị chủ nói, Minh Huy Trình là người giúp đỡ chị ta mở quán café này hay sao? Lời anh ta thốt ra chẳng khác nào đang đuổi tôi, thầm gián tiếp hỗ trợ quán chị chủ bớt vất vả hơn vậy?!
“Ý anh tôi không hiểu lắm, anh Trình. Nói thật tôi cũng khá thích công việc hiện tại, mặc dù thù lương không cao nhưng-’
Không để tôi nói lời khách sáo, anh ta nhanh chóng đâm thẳng vào vấn đề: “Tôi và bà chủ là chị em họ. Theo luật lệ thì đương nhiên việc mở quán café làm ăn như này sẽ không được phép. Nhưng chị là trường hợp ngoại lệ. Chị ta là con ngoài dã thú của chú hai, đồng thời là cha chị ta. Mợ hai rộng lượng cho chị ta chút ít kinh doanh, tôi cũng chị thuận theo ý mợ hai nên mới ở đây.”
Giờ nghe thấy lý do của anh ta, tôi cũng ngờ ngợ ra được vài phần, và rồi anh ta bồi thêm vài câu: “Không phải ngoại lệ, tôi vốn cũng không ưa chị ta. Nếu được thì cô cũng lo cuốn gói đi xa xa chút.”
Dứt câu, anh ta đi tới thanh toán. Nhìn theo bóng dáng của hắn, tôi thuận mắt nhìn sang chị chủ đang cười tươi, nói chuyện vui vẻ nhìn anh ta say đắm.
Đến lúc anh ta rời khỏi quán, đám đàn em như chuẩn bị rời đi rồi thôi. Bởi họ thấy tôi chạy nhanh ra ngoài tìm Minh Huy Trình. Lúc đó đúng là may mắn khi tôi vừa nhìn thấy anh ta, là lúc anh chưa lên xe.
“Vậy sao anh lại rủ tôi uống trà sữa? Là để hỏi thăm về em trai anh, hay là anh muốn thăm dò tôi??”
Giây đầu anh ta đúng là có chút ngạc nhiên, nhưng giây sau lại kịp định hình lại được cảm xúc. Từ từ tiến tới gần tôi, lời nói không thể hiện sự gấp gáp nhưng lại rất ngắn gọn.
“Ánh mắt khi cô nhìn tôi, là đủ hiểu. Ban đầu chỉ muốn trêu đùa nhưng có vẻ nếu va vào cô càng nhiều thì sau này sẽ hối hận”- Lời nói thốt ra, Minh Huy Trình còn tặng kèm điệu cười khiêu khích phẫn nộ trong lòng tôi dâng trào.
Ý.. Ý anh ta là ánh mắt tôi nhìn Minh Huy Trình giống hệt như cách nhìn em trai anh ta? Và nếu dính líu tới tôi thì sẽ càng đen đủi ư?!
Tức có tức, giận dỗi có giận dỗi. Tôi chửi tôi mắng anh ta như coi đó là lời nói thoảng qua, từ tốn trở về con xe mô tô rồi vụt đi nhanh chóng. Hậm hực trong người còn chưa hạ xuống thì đám đàn em của anh ta đã chạy ào tới. Nào là ‘chị dâu bớt giận, đại ca cũng chỉ nóng vội mà lỡ lời’.
Giận cá chém thớt, tôi chốt hạ một câu: “Chị dâu gì mà chị dâu!? Ai chị dâu mấy người, biến!!”
..
Nặng lời thì nặng lời thật, cơ mà tôi vẫn nghỉ việc ở quán chị chủ. Chị không hỏi lý do, biểu cảm cũng không tỏ vẻ khó chịu nên tôi cứ nghĩ là chị không để bụng.
Đến vài hôm sau, vì quá nhàn rỗi mà tôi đã đi tìm việc làm ở một cửa hiệu bán sách cũ khá xa nhà một chút. Tính chất công việc chủ yếu là sắp xếp lại những hàng mới, hàng cũ, dọn dẹp,.. Đa số thì na ná giống với công việc ban đầu nhưng hơi cực.
Ông chủ cửa hàng cũng đã có tuổi, tôi cũng nỡ để ông chủ ngồi một mình bơ vơ với khách hàng đang còn ở lại tiệm. Nên đành chấp nhận việc về muộn một tí.
Chuyện vốn rất bình thường cho tới khi cái cảm giác bị người theo dõi một lần nữa xuất hiện. Tôi tăng tốc người đó cũng tăng tốc, rẽ trái rẽ phải để làm mất dấu vết cơ mà không dứt là không dứt.
Tới đoạn tôi hoảng quá chạy theo hướng nào cũng chả rõ. Chỉ biết đã có người kéo tôi về thực tại.
“M-”
Nhằm để trong lúc đi lại dễ dàng hơn, tiện lợi hơn. Cơ mà cũng vì lần đó mà tôi nhận ra gần trọ tôi có sự xuất hiện của một người giấu mặt. Ban đầu chỉ thầm trấn an bản thân đó chỉ là ảo giác, nhưng càng lúc người đó càng đi theo sau tôi. Rẽ hướng đông người đó không dám rẽ hướng tây.
Cứ đi một đoạn tôi lại dừng lại, cảm giác như người đó vẫn đi theo. Cơ mà đến cái lúc mà tôi quay đầu lại kiểm tra, không thấy bóng người mà sau đó cũng không thấy ai đi theo nữa.
Hiếu kì về chuyện này, tôi chỉ đành để bụng rồi hôm sau sẽ thử làm vậy nữa xem người đó có đi theo tôi tiếp hay không.
Tới quán chị chủ. Tôi phát hiện ra Huy Trình đã ngồi sẵn ở đó đợi tôi. Bước vào quán, như khách bình thường ở trong quán nhìn là chuyện bình thường cơ mà ở đây là Minh Huy Trình. Một người đàn ông không dễ gì đụng chạm tới cả, đã thế còn mang theo cả đàn em của mình tới.
Những người kia tôi từng gặp, từng bưng đồ uống cho người ta nên đương nhiên là biết. Cơ mà vấn đề là cái ánh mắt của cái lũ ấy như đang thầm cảnh báo tôi.
Không cần họ phải nhắc miễn là gặp trúng Minh Huy Trình thì hôm đó chắc chắn là ngày xui nhất của tuần này.
“Huyên đến rồi à? Tới ngồi với khách đi rồi tí vào làm việc nha em”
Chị chủ như đang né tránh việc gọi tên Minh Huy Trình. Tôi cũng không có ý muốn can thiệp vào chuyện này, nên đành thuận theo ý trời thành thật trả lời vẫn là con đường tốt nhất.
“Coi như đây là lần cuối gặp mặt, cũng như trả ơn cô đã từng ở bên san sẻ nổi buồn cho em trai tôi”- Nghe tới đây tôi đã thấy có chút cấn cấn, anh ta như sợ tôi hiểu sai ý liền sửa lại: “Hoặc có thể nói là tôi muốn khuyên cô, đừng nên làm ở quán café này nữa”
Vậy rốt cuộc là sao..?
Chẳng phải theo lời chị chủ nói, Minh Huy Trình là người giúp đỡ chị ta mở quán café này hay sao? Lời anh ta thốt ra chẳng khác nào đang đuổi tôi, thầm gián tiếp hỗ trợ quán chị chủ bớt vất vả hơn vậy?!
“Ý anh tôi không hiểu lắm, anh Trình. Nói thật tôi cũng khá thích công việc hiện tại, mặc dù thù lương không cao nhưng-’
Không để tôi nói lời khách sáo, anh ta nhanh chóng đâm thẳng vào vấn đề: “Tôi và bà chủ là chị em họ. Theo luật lệ thì đương nhiên việc mở quán café làm ăn như này sẽ không được phép. Nhưng chị là trường hợp ngoại lệ. Chị ta là con ngoài dã thú của chú hai, đồng thời là cha chị ta. Mợ hai rộng lượng cho chị ta chút ít kinh doanh, tôi cũng chị thuận theo ý mợ hai nên mới ở đây.”
Giờ nghe thấy lý do của anh ta, tôi cũng ngờ ngợ ra được vài phần, và rồi anh ta bồi thêm vài câu: “Không phải ngoại lệ, tôi vốn cũng không ưa chị ta. Nếu được thì cô cũng lo cuốn gói đi xa xa chút.”
Dứt câu, anh ta đi tới thanh toán. Nhìn theo bóng dáng của hắn, tôi thuận mắt nhìn sang chị chủ đang cười tươi, nói chuyện vui vẻ nhìn anh ta say đắm.
Đến lúc anh ta rời khỏi quán, đám đàn em như chuẩn bị rời đi rồi thôi. Bởi họ thấy tôi chạy nhanh ra ngoài tìm Minh Huy Trình. Lúc đó đúng là may mắn khi tôi vừa nhìn thấy anh ta, là lúc anh chưa lên xe.
“Vậy sao anh lại rủ tôi uống trà sữa? Là để hỏi thăm về em trai anh, hay là anh muốn thăm dò tôi??”
Giây đầu anh ta đúng là có chút ngạc nhiên, nhưng giây sau lại kịp định hình lại được cảm xúc. Từ từ tiến tới gần tôi, lời nói không thể hiện sự gấp gáp nhưng lại rất ngắn gọn.
“Ánh mắt khi cô nhìn tôi, là đủ hiểu. Ban đầu chỉ muốn trêu đùa nhưng có vẻ nếu va vào cô càng nhiều thì sau này sẽ hối hận”- Lời nói thốt ra, Minh Huy Trình còn tặng kèm điệu cười khiêu khích phẫn nộ trong lòng tôi dâng trào.
Ý.. Ý anh ta là ánh mắt tôi nhìn Minh Huy Trình giống hệt như cách nhìn em trai anh ta? Và nếu dính líu tới tôi thì sẽ càng đen đủi ư?!
Tức có tức, giận dỗi có giận dỗi. Tôi chửi tôi mắng anh ta như coi đó là lời nói thoảng qua, từ tốn trở về con xe mô tô rồi vụt đi nhanh chóng. Hậm hực trong người còn chưa hạ xuống thì đám đàn em của anh ta đã chạy ào tới. Nào là ‘chị dâu bớt giận, đại ca cũng chỉ nóng vội mà lỡ lời’.
Giận cá chém thớt, tôi chốt hạ một câu: “Chị dâu gì mà chị dâu!? Ai chị dâu mấy người, biến!!”
..
Nặng lời thì nặng lời thật, cơ mà tôi vẫn nghỉ việc ở quán chị chủ. Chị không hỏi lý do, biểu cảm cũng không tỏ vẻ khó chịu nên tôi cứ nghĩ là chị không để bụng.
Đến vài hôm sau, vì quá nhàn rỗi mà tôi đã đi tìm việc làm ở một cửa hiệu bán sách cũ khá xa nhà một chút. Tính chất công việc chủ yếu là sắp xếp lại những hàng mới, hàng cũ, dọn dẹp,.. Đa số thì na ná giống với công việc ban đầu nhưng hơi cực.
Ông chủ cửa hàng cũng đã có tuổi, tôi cũng nỡ để ông chủ ngồi một mình bơ vơ với khách hàng đang còn ở lại tiệm. Nên đành chấp nhận việc về muộn một tí.
Chuyện vốn rất bình thường cho tới khi cái cảm giác bị người theo dõi một lần nữa xuất hiện. Tôi tăng tốc người đó cũng tăng tốc, rẽ trái rẽ phải để làm mất dấu vết cơ mà không dứt là không dứt.
Tới đoạn tôi hoảng quá chạy theo hướng nào cũng chả rõ. Chỉ biết đã có người kéo tôi về thực tại.
“M-”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.