Chương 8: Vấn đề đầu tiên
Zillen
10/12/2024
Vượt qua kì thi cuối cùng của đời học sinh. Áp lực có, kì vọng có, may mắn có.
Áp lực, là thứ đến từ gia đình đầu tiên. Họ kì vọng cho tôi có một tương lai sáng lạng hơn. Và còn may mắn, rằng tôi đã đậu vào trường nghệ thuật mà tôi ao ước muốn đặt chân đến từ rất rất lâu rồi. Mà.. Cũng có một lý do bí mật khác khiến tôi muốn tới đây học..
Trở lại về chuyện nhà cửa. Gia đình vốn có thể cho tiền tôi đi học đại học, cơ mà vì niềm đam mê mà tôi đã không làm theo ý ba mẹ. Nên mỗi khi nghe tôi muốn thuê trọ ở thành phố khác, nhằm gần trường. Thì ba mẹ đều lờ đi.
Ban đầu vốn dĩ là muốn đăng kí ở kí túc xá, nhưng sau thấy ba mẹ không có ý đồng tình với chuyện tôi học trường nghệ thuật. Nên tôi đã suy nghĩ về ở trọ, có gì đi làm thêm ở ngoài về quá giờ giới nghiêm thì còn có chỗ ở.
Sau dần ông bà ngoại biết chuyện liền hối thúc gia đình tôi nên chọn chỗ ở cho con gái đi học đại học.
Tới một thành phố khác, có lẽ đây là lần thứ hai tôi tới đây. Một lần là đầu tháng trước, tôi tới để thi môn năng khiếu. Giờ đậu rồi đúng là không uổn công sức vùi đầu miệt mài, và cũng có một chút may mắn.
Ngày tôi đặt chân tới thành phố B này, cũng là lúc tôi gặp được mối tình đầu.
Đúng thế, là mối tình đầu. Đàn anh nhưng không phải đàn anh.
Đây là anh trai anh Vinh. Minh Huy Trình. Không hẹn mà gặp chúng tôi chạm mắt nhau tại bến xe. Lúc đó vừa nhìn thấy anh ta, tôi đã nhận ra ngay anh ta là anh em song sinh với anh Vinh. Còn anh ta vì thấy tôi nhìn chăm chú về hướng đó, nên đã nhìn lại sau đó mới nhớ ra.
Anh ta cười khểnh, ánh mắt u ám ban nãy cũng vơi đi. Theo khẩu hình miệng của anh ta, tôi đoán anh ta đang trêu chọc một đứa ngu si như tôi: “Minh Huy Trình, không phải anh Vinh của ai đó đâu.”
Cách nhau một khoảng cố định, dòng người đi qua đi lại cộng thêm chiều cao có hạn, lúc thấy lúc không thì khi anh ta nói tôi lại đoán ra được đoạn lại không hiểu anh ta đang nói gì.
Đang nhăn mày khó hiểu, anh ta liền chốt hai từ: “Giả ngốc”
Chưa kịp phản bác lại lời chửi khéo của anh ta, thì ba tôi ở bên cạnh đã gọi tôi lên taxi tới trường. Lên xe, vừa nghĩ tới chuyện ban nãy rõ ràng là bản thân không hiểu thế mà còn bị nói là giả ngốc. Quả đó không đấm là không trượt phát nào rồi..
..
Mạnh miệng là thế, cơ mà lúc thấy anh ta kết bạn ở trên mạng xã hội tôi đã rất lo, rất sợ. Nghĩ đủ thứ nào là người kết bạn nhắn tin là để xử tội tôi, cơ mà nghĩ kiểu gì thì rõ ràng là tôi đâu mang tội. Vậy sao phải tự lo lắng thái quá như thế?
Lấy hết can đảm chấp nhận lời mời. Cả hai trở thành bạn với nhau nhưng không ai chủ động nhắn tin. Ngồi đoán mò, không thấy anh ta hoạt động, liền nghĩ anh ta tắt hoạt động để lờ tôi đi.
Cứ như thế âm thầm kết bạn rồi âm thầm chấp nhận. Thời gian trôi mau tới khoảng thời gian ba tôi đã an tâm về việc tôi đã kiếm được một bạn cùng phòng trọ uy tín, thấy tôi đã làm quen được môi trường mới. Thì ba trở về nhà còn lo chuyện kiếm ăn cho cả nhà.
Tôi cũng tìm được một công việc phục vụ đơn giản ở một quán café nọ gần nhà. Tưởng mọi thứ sẽ diễn ra trong êm đềm tựa như trên tivi. Nhưng không, sóng gió ập đến vào hôm thứ bảy tôi làm ở quán café đó.
Sáng đó bỗng đông khách đột ngột, một đoàn người trông như du côn, giang hồ tiến vào. Gọi cà phê đen, người lại gọi trà chanh. Chị chủ ở trong quầy làm xong đồ uống, thì đưa tôi đem ra cho khách. Vì quá để tâm tới chuyện không đâu, nên có chút lơ đễnh.
Ngửi thấy mùi cà phê nơi đầu mũi, tôi đã hắt hơi. Nước mũi dính lên áo người bên cạnh.. Không ai khác chính là một người trong số đoàn người vừa vào quán.
Vội vàng lấy khăn giấy lau. Sợ người ta sẽ chửi mắng rồi bị đuổi việc. Nhưng thay vì chửi thì hầu hết những người ngồi ở gần đó đều cười lớn. Vô tình khiến người xui xẻo bị tôi hãm hại kia càng lúc càng khó chịu. Đứng lên như định làm lớn chuyện.
May thay lúc đó có người tới, trông thì có vẻ là người có quyền lực hơn những người du côn này nên khi người đó vừa vào quán. Đoàn người trông ghê gớm hùng hồn kia lập tức đứng dậy chào. Tôi vẫn lo để tâm tới người ban nãy bị tôi hại cho kia, nên không để ý tới người khác.
Chỉ nghe thấp thoáng người vừa vào quán hỏi những người kia: “Có chuyện gì mà trông xôn xao quá vậy?”
Lập tức bị giọng nói kéo ngược về thực tại, ngước mắt nhìn tôi phát hiện ra anh ta đang nhìn tôi. Huy Trình.
Dù mắt là vẫn chưa rời khỏi tôi, nhưng miệng lại hỏi đàn em của mình: “Dạ thưa đại ca, con nhóc kia vừa rồi đã làm áo thằng X bẩn nên giờ đang định xử ạ” Nghe tới từ ‘xử’ làm tôi rén tái hết mặt mũi.
Bỗng dưng anh ta tiến lại gần phía tôi, tưởng đâu định xử thay đàn em. Trả thù cho chiếc áo ai ngờ anh ta kéo tôi sang bàn vắng khách khác. Ra lệnh bảo tôi ngồi xuống, để anh ta hỏi chuyện.
Chị chủ ở trong quán như hiểu ý liền đưa ra bàn tôi với anh ta một ly trà sữa match và một ly nước lạnh. Tôi nhìn liền định đứng dậy, đơn giản bởi giờ này còn là ca làm của tôi tôi nào dám ngồi thản nhiên như khách thế này được?
Vừa quay mặt đi, anh ta đã búng một cái vào trán tôi đau điếng người. Hoảng quá rụt người lại cảnh giác cao độ: “Anh làm gì vậy?”
“Nếu muốn an phận ở đây học hành thì ngoan ngoãn nghe lời. Hoặc là vừa mất việc vừa thất học”
Anh ta dám dọa tôi! Đang định cãi lại, ánh mắt hơi liếc sang bên trái. Nơi đàn em của anh ta đang hóng hớt chuyện sự đời. Thấy tôi phát hiện lập tức quay người nhìn sang chỗ khác. Chị chủ cũng vừa đem đồ uống ra, ánh mắt lẫn nụ cười như có hàm ý mờ ám.
Tôi đoán chắc chị chủ đã hiểu lầm gì đó rồi.
Áp lực, là thứ đến từ gia đình đầu tiên. Họ kì vọng cho tôi có một tương lai sáng lạng hơn. Và còn may mắn, rằng tôi đã đậu vào trường nghệ thuật mà tôi ao ước muốn đặt chân đến từ rất rất lâu rồi. Mà.. Cũng có một lý do bí mật khác khiến tôi muốn tới đây học..
Trở lại về chuyện nhà cửa. Gia đình vốn có thể cho tiền tôi đi học đại học, cơ mà vì niềm đam mê mà tôi đã không làm theo ý ba mẹ. Nên mỗi khi nghe tôi muốn thuê trọ ở thành phố khác, nhằm gần trường. Thì ba mẹ đều lờ đi.
Ban đầu vốn dĩ là muốn đăng kí ở kí túc xá, nhưng sau thấy ba mẹ không có ý đồng tình với chuyện tôi học trường nghệ thuật. Nên tôi đã suy nghĩ về ở trọ, có gì đi làm thêm ở ngoài về quá giờ giới nghiêm thì còn có chỗ ở.
Sau dần ông bà ngoại biết chuyện liền hối thúc gia đình tôi nên chọn chỗ ở cho con gái đi học đại học.
Tới một thành phố khác, có lẽ đây là lần thứ hai tôi tới đây. Một lần là đầu tháng trước, tôi tới để thi môn năng khiếu. Giờ đậu rồi đúng là không uổn công sức vùi đầu miệt mài, và cũng có một chút may mắn.
Ngày tôi đặt chân tới thành phố B này, cũng là lúc tôi gặp được mối tình đầu.
Đúng thế, là mối tình đầu. Đàn anh nhưng không phải đàn anh.
Đây là anh trai anh Vinh. Minh Huy Trình. Không hẹn mà gặp chúng tôi chạm mắt nhau tại bến xe. Lúc đó vừa nhìn thấy anh ta, tôi đã nhận ra ngay anh ta là anh em song sinh với anh Vinh. Còn anh ta vì thấy tôi nhìn chăm chú về hướng đó, nên đã nhìn lại sau đó mới nhớ ra.
Anh ta cười khểnh, ánh mắt u ám ban nãy cũng vơi đi. Theo khẩu hình miệng của anh ta, tôi đoán anh ta đang trêu chọc một đứa ngu si như tôi: “Minh Huy Trình, không phải anh Vinh của ai đó đâu.”
Cách nhau một khoảng cố định, dòng người đi qua đi lại cộng thêm chiều cao có hạn, lúc thấy lúc không thì khi anh ta nói tôi lại đoán ra được đoạn lại không hiểu anh ta đang nói gì.
Đang nhăn mày khó hiểu, anh ta liền chốt hai từ: “Giả ngốc”
Chưa kịp phản bác lại lời chửi khéo của anh ta, thì ba tôi ở bên cạnh đã gọi tôi lên taxi tới trường. Lên xe, vừa nghĩ tới chuyện ban nãy rõ ràng là bản thân không hiểu thế mà còn bị nói là giả ngốc. Quả đó không đấm là không trượt phát nào rồi..
..
Mạnh miệng là thế, cơ mà lúc thấy anh ta kết bạn ở trên mạng xã hội tôi đã rất lo, rất sợ. Nghĩ đủ thứ nào là người kết bạn nhắn tin là để xử tội tôi, cơ mà nghĩ kiểu gì thì rõ ràng là tôi đâu mang tội. Vậy sao phải tự lo lắng thái quá như thế?
Lấy hết can đảm chấp nhận lời mời. Cả hai trở thành bạn với nhau nhưng không ai chủ động nhắn tin. Ngồi đoán mò, không thấy anh ta hoạt động, liền nghĩ anh ta tắt hoạt động để lờ tôi đi.
Cứ như thế âm thầm kết bạn rồi âm thầm chấp nhận. Thời gian trôi mau tới khoảng thời gian ba tôi đã an tâm về việc tôi đã kiếm được một bạn cùng phòng trọ uy tín, thấy tôi đã làm quen được môi trường mới. Thì ba trở về nhà còn lo chuyện kiếm ăn cho cả nhà.
Tôi cũng tìm được một công việc phục vụ đơn giản ở một quán café nọ gần nhà. Tưởng mọi thứ sẽ diễn ra trong êm đềm tựa như trên tivi. Nhưng không, sóng gió ập đến vào hôm thứ bảy tôi làm ở quán café đó.
Sáng đó bỗng đông khách đột ngột, một đoàn người trông như du côn, giang hồ tiến vào. Gọi cà phê đen, người lại gọi trà chanh. Chị chủ ở trong quầy làm xong đồ uống, thì đưa tôi đem ra cho khách. Vì quá để tâm tới chuyện không đâu, nên có chút lơ đễnh.
Ngửi thấy mùi cà phê nơi đầu mũi, tôi đã hắt hơi. Nước mũi dính lên áo người bên cạnh.. Không ai khác chính là một người trong số đoàn người vừa vào quán.
Vội vàng lấy khăn giấy lau. Sợ người ta sẽ chửi mắng rồi bị đuổi việc. Nhưng thay vì chửi thì hầu hết những người ngồi ở gần đó đều cười lớn. Vô tình khiến người xui xẻo bị tôi hãm hại kia càng lúc càng khó chịu. Đứng lên như định làm lớn chuyện.
May thay lúc đó có người tới, trông thì có vẻ là người có quyền lực hơn những người du côn này nên khi người đó vừa vào quán. Đoàn người trông ghê gớm hùng hồn kia lập tức đứng dậy chào. Tôi vẫn lo để tâm tới người ban nãy bị tôi hại cho kia, nên không để ý tới người khác.
Chỉ nghe thấp thoáng người vừa vào quán hỏi những người kia: “Có chuyện gì mà trông xôn xao quá vậy?”
Lập tức bị giọng nói kéo ngược về thực tại, ngước mắt nhìn tôi phát hiện ra anh ta đang nhìn tôi. Huy Trình.
Dù mắt là vẫn chưa rời khỏi tôi, nhưng miệng lại hỏi đàn em của mình: “Dạ thưa đại ca, con nhóc kia vừa rồi đã làm áo thằng X bẩn nên giờ đang định xử ạ” Nghe tới từ ‘xử’ làm tôi rén tái hết mặt mũi.
Bỗng dưng anh ta tiến lại gần phía tôi, tưởng đâu định xử thay đàn em. Trả thù cho chiếc áo ai ngờ anh ta kéo tôi sang bàn vắng khách khác. Ra lệnh bảo tôi ngồi xuống, để anh ta hỏi chuyện.
Chị chủ ở trong quán như hiểu ý liền đưa ra bàn tôi với anh ta một ly trà sữa match và một ly nước lạnh. Tôi nhìn liền định đứng dậy, đơn giản bởi giờ này còn là ca làm của tôi tôi nào dám ngồi thản nhiên như khách thế này được?
Vừa quay mặt đi, anh ta đã búng một cái vào trán tôi đau điếng người. Hoảng quá rụt người lại cảnh giác cao độ: “Anh làm gì vậy?”
“Nếu muốn an phận ở đây học hành thì ngoan ngoãn nghe lời. Hoặc là vừa mất việc vừa thất học”
Anh ta dám dọa tôi! Đang định cãi lại, ánh mắt hơi liếc sang bên trái. Nơi đàn em của anh ta đang hóng hớt chuyện sự đời. Thấy tôi phát hiện lập tức quay người nhìn sang chỗ khác. Chị chủ cũng vừa đem đồ uống ra, ánh mắt lẫn nụ cười như có hàm ý mờ ám.
Tôi đoán chắc chị chủ đã hiểu lầm gì đó rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.