Chương 9: liệu anh có chắc tương lai đó sẽ tốt đẹp?
Zillen
10/12/2024
Nếu nói rằng ánh mắt tôi nhìn Huy Trình thì mười mươi là ánh mắt tựa giống với năm đó tôi còn thích anh Vinh. Huy Trình dù có sở thích, phong cách, hay là học thức thì đều hoàn toàn khác với anh Vinh. Tôi cũng hiểu rõ điều đó cơ mà việc lầm tưởng anh em song sinh người này lẫn người kia là việc không thể né tránh.
..
Sau lần ghé thăm bất chợt ở quán café thì Huy Trình có thường xuyên ghé quán hai lần một tuần. Đa số là đều gọi tôi lại ngồi cùng, lâu lâu thấy tôi trông gượng ép quá thì cũng có hỏi vài câu về anh Vinh.
Ban đầu cứ tưởng là anh em xa nhau từ nhỏ, giờ thấy hối hận nên mới có ý muốn hỏi thăm thời gian trước em trai có sống tốt hay không. Miệng thì hỏi vậy, chứ theo thực giác của tôi sau này ngẫm nghĩ thì không hẳn. Nghe tôi trả lời, anh ta chỉ gật đầu nhẹ không đáp cũng không hỏi sâu thêm vào vấn đề.
Huy Trình chủ yếu để tâm hay như thể muốn bao tôi một món đồ uống bất kì nào đó. Uống xong thì sẽ hỏi tôi vị của nó có hợp khẩu vị không. Nếu tôi nói chê thì lần sau anh ta không gọi món đó cho tôi nữa.
Được vài tuần thì tôi xin chị chủ nghỉ vài hôm. Để có thời gian ở thư viện ôn bài, còn chuẩn bị cho kì thi cuối kì. Điều này thường xuyên xảy ra khi tôi chuẩn bị có kì thi thì sẽ xin chị chủ.
Chị chủ cũng khá dễ tính nên sẵn lòng đợi tôi ôn thi xong thì sẽ cho tôi làm tiếp.
Cơ mà cũng vì khoảng thời gian đó mà Huy Trình không tới nữa. Theo lời chị chủ kể riêng cho tôi thì là vậy.
Ngày hôm đó vừa thi xong, buổi chiều tôi đã ghé qua quán café phụ chị chủ. Bởi thường thì buổi chiều sẽ hơi nhiều khách, sợ chị một mình không gánh nổi nên tôi đã phóng con xe đạp ra quán phụ chị chủ.
Đến nơi khách cũng tàn tàn có vài người. Chị chủ thấy tôi liền vẫy tôi vào quán, bảo tôi ngồi ở bàn đó đợi chị. Tôi cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Tầm vài phút sau thấy chị đưa một ly nước lạnh ra bàn, tôi nhìn cảnh tượng này quá quen trong lòng sực nhớ lần đầu tới tìm việc cũng là bàn này, cũng là ly nước này. Cứ ngỡ chị định đuổi việc tôi, ai ngờ là..
“Đừng căng thẳng. Chị chỉ muốn tâm sự với em về em trai họ của nhà chị thôi”
Em trai họ? Càng nghĩ tôi càng khó hiểu. Ngụ ý của chị là ai, mà tôi có quen ai là em trai họ của nhà chị ý đâu. Trong cái hoang mang đột nhiên gieo vào một ý nghĩ.
“Minh Huy Trình ạ?”
Thốt ra được cái tên ấy ra, chị chủ liền cười tươi. Điều này còn điềm hơn cả việc tôi bị đuổi việc!
Cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc đang dâng trào. Tôi kiên nhẫn ngồi nghe chị chủ kể chuyện.
“Ba Huy Trình và ba chị là anh em ruột. Thành ra mối quan hệ anh chị em họ như này thì khó nói ra hết được. Huy Trình biết chị cũng là do chị hay theo ba chị ghé thăm nhà chú ba có chuyện. Em thắc mắc cái gia đình nhà họ Minh ấy thế mà lại để con cháu mình đi mở quán café thế này á hả?
Là do mẹ chị, một người phụ nữ nhà họ Phó. Quyền lực không kém, nhưng vì bà tôn trọng quyết định của chị nên chị đã tự thân ra đời lập nghiệp. Mà nói đi cũng phải nói lại, người góp công sức không ít vào cái cửa hàng nhỏ bé này cũng là nhờ Huy Trình giúp cả đấy.
Từ nhỏ tới lớn chơi cùng nhau, học cùng trường, lý nào chị không rõ tính cách của em họ mình được. Dạo này thằng bé hay tới đây để tìm em, miệng không nói là tìm ai cơ mà chị biết rõ thằng bé muốn gì. Nên chị đã chỉ địa chỉ trường của em cho nó. Đừng vội trách cứ chị, vì chị muốn tốt cho em.”
Chị chủ kể xong còn kiên nhẫn đợi tôi có ý muốn nghe tiếp hay không, rồi mới dám kể tiếp.
“Chắc em cũng vì biết rõ hoàn cảnh gia đình nhà họ Minh không phải dạng dễ đụng chạm gì. Đã thế còn nguy hiểm, nên chị khuyên em hãy nghĩ lại về vấn đề quen Huy Trình. Có lẽ thằng bé biết em ở đám tang em trai nó. Cộng thêm ánh mắt của em nhìn thằng bé không giống như đang nhìn Huy Trình, mà là nhìn Huy Vinh.
Chính vì thế mà Huyên à.. Những điều này cũng chỉ vì tốt cho tương lai, lẫn đường tình duyên của em. Nếu em cứ chìm sâu vào quá khứ, và rồi gán cho thằng bé là thế thân thì tất cả sẽ trở nên xấu hơn. Lát nữa em về trường em sẽ gặp lại nó thôi. Chị cũng chỉ nói như thế, chỉ sợ em lầm đường lỡ bước.”
Để chị chủ nói nãy giờ. Tôi cũng có ý kiến về việc..: “Nhỡ sau này anh ta để ý em, rồi muốn làm hại em..”
“Vấn đề đó em không cần phải lo. Còn chuyện nó để ý em và có ý không tốt, chị sẽ xử lý sau. Công việc thì vẫn như bình thường, bởi nếu có đuổi việc em hay nói em làm ở chỗ khác thì thằng bé đều sẽ đeo bám em. Cơ mà cứ tin chị, chị biết xử lý thằng bé đó như thế nào. Còn việc của em là lát nữa gặp thằng bé, nên thẳng thừng từ chối”
Bàn bạc với nhau là thế. Cơ mà lúc về trường, tôi đã thấy ngay anh ta. Hôm nay anh ta ăn mặc như sinh viên, không phải kiểu áo sơ mi đen, quần tây đen như mọi lần nữa. Phong cách tươi rót, trẻ trung đã thế còn làm nổi bật thêm cái tên của anh ta ‘Huy Trình’
Anh ta chủ động chạy tới chỗ tôi, miệng cười tươi: “Để tôi dẫn em đi ăn nhé?”
Từ kinh nghiệm đã rút ra từ chị chủ. Cộng thêm khả năng đọc ngôn tình ngấm nhuần trong xương máu. Thì câu châm ngôn ‘trai càng đẹp càng nguy hiểm’ đã khiến tôi từ chối lời mời của anh ta.
“Xin lỗi, tôi còn chuyện ở trường. Để hôm khác nhé, bữa đó tôi sẽ bao anh”
Nói rồi, tôi chạy vụt vào trong trường. Tốc độ đủ nhanh để anh ta không thể có thời gian để níu kéo tôi lại.
..
Vài giờ sau, tại một quán bar nọ nằm trong lòng con phố đi bộ sầm uất của thành phố B.
Minh Huy Trình ngồi uống rượu như tên nghiện, nốc hết ly này là lại tới ly khác. Phục vụ đứng tiếp rượu cho anh không có nét gì là sợ không đáp ứng đủ như cầu cho khách. Đã thế còn tiếp chuyện với anh.
“Huy Trình này, nếu không đạt được mục đích thì cũng đừng tới đây để phá nơi bọn tao kinh doanh chứ”
Minh Huy Trình chỉ lo uống rượu, không hề có ý muốn đáp lại thì người ngồi cạnh anh đã đáp lời thay cho anh: “Nó đến là để giải sầu. Mày chưa nghe gì về tin em trai thằng Trình có em gái nuôi à. Từ lúc quen nó tới giờ, tao chưa từng thấy nó bỏ sót thứ nào để so đo hơn thua với em trai nó cả”
Người phục vụ đứng trong quầy vẫn tiếp rượu cho anh: “Không phải người em trai đó đã mất rồi hay sao? Sao vẫn muốn so đo??”
Vị khách kia lại trả lời thay Minh Huy Trình: “Mày đã bao giờ thấy một người anh ích kỉ luôn so đo với anh chị em của mình, trong khi đó chính nó là người đã hơn người khác rất nhiều. Mà giờ nghĩ lại, cái con nhỏ em gái nuôi của thằng Vinh cũng chả được cái gì vừa mắt. Còn học trường nghệ thuật, va vào cái giới phức tạp đó chả khác nào tự rước họa vào thân”
“Chúng mày có im đi không thì bảo? .. Con bé đó miệng thì từ chối tao, nhưng ánh mắt thì như nhìn thằng Vinh. Tao đang xem xem con bé đó muốn thứ gì ở tao.. Rồi tao sẽ cho nó biết cái giá phải trả khi dám nhìn tao như vật thế thân đó..”
Trong ánh sáng tự như sự kì vọng cho tương lai vẻ vang ấy thì vẫn có người luôn muốn tự mình thay đổi những thứ rõ ràng là không thuộc về mình.
Minh Huy Trình vốn dĩ sẽ có một tương lai tốt đẹp mà không cần phải khổ sở như em trai anh. Nhưng anh lại chọn con đường tự phá hủy con đường của em trai anh, dẫu biết làm vậy tương lai của anh sẽ chẳng tốt đẹp gì.
.. Hai người bạn của anh nghe lời cảnh báo ấy đương nhiên là tin chắc anh sẽ làm cho tới khi anh không thể làm được nữa. Biết là không tốt, cơ mà có can ngăn thì cũng vô ích.
..
Sau lần ghé thăm bất chợt ở quán café thì Huy Trình có thường xuyên ghé quán hai lần một tuần. Đa số là đều gọi tôi lại ngồi cùng, lâu lâu thấy tôi trông gượng ép quá thì cũng có hỏi vài câu về anh Vinh.
Ban đầu cứ tưởng là anh em xa nhau từ nhỏ, giờ thấy hối hận nên mới có ý muốn hỏi thăm thời gian trước em trai có sống tốt hay không. Miệng thì hỏi vậy, chứ theo thực giác của tôi sau này ngẫm nghĩ thì không hẳn. Nghe tôi trả lời, anh ta chỉ gật đầu nhẹ không đáp cũng không hỏi sâu thêm vào vấn đề.
Huy Trình chủ yếu để tâm hay như thể muốn bao tôi một món đồ uống bất kì nào đó. Uống xong thì sẽ hỏi tôi vị của nó có hợp khẩu vị không. Nếu tôi nói chê thì lần sau anh ta không gọi món đó cho tôi nữa.
Được vài tuần thì tôi xin chị chủ nghỉ vài hôm. Để có thời gian ở thư viện ôn bài, còn chuẩn bị cho kì thi cuối kì. Điều này thường xuyên xảy ra khi tôi chuẩn bị có kì thi thì sẽ xin chị chủ.
Chị chủ cũng khá dễ tính nên sẵn lòng đợi tôi ôn thi xong thì sẽ cho tôi làm tiếp.
Cơ mà cũng vì khoảng thời gian đó mà Huy Trình không tới nữa. Theo lời chị chủ kể riêng cho tôi thì là vậy.
Ngày hôm đó vừa thi xong, buổi chiều tôi đã ghé qua quán café phụ chị chủ. Bởi thường thì buổi chiều sẽ hơi nhiều khách, sợ chị một mình không gánh nổi nên tôi đã phóng con xe đạp ra quán phụ chị chủ.
Đến nơi khách cũng tàn tàn có vài người. Chị chủ thấy tôi liền vẫy tôi vào quán, bảo tôi ngồi ở bàn đó đợi chị. Tôi cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Tầm vài phút sau thấy chị đưa một ly nước lạnh ra bàn, tôi nhìn cảnh tượng này quá quen trong lòng sực nhớ lần đầu tới tìm việc cũng là bàn này, cũng là ly nước này. Cứ ngỡ chị định đuổi việc tôi, ai ngờ là..
“Đừng căng thẳng. Chị chỉ muốn tâm sự với em về em trai họ của nhà chị thôi”
Em trai họ? Càng nghĩ tôi càng khó hiểu. Ngụ ý của chị là ai, mà tôi có quen ai là em trai họ của nhà chị ý đâu. Trong cái hoang mang đột nhiên gieo vào một ý nghĩ.
“Minh Huy Trình ạ?”
Thốt ra được cái tên ấy ra, chị chủ liền cười tươi. Điều này còn điềm hơn cả việc tôi bị đuổi việc!
Cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc đang dâng trào. Tôi kiên nhẫn ngồi nghe chị chủ kể chuyện.
“Ba Huy Trình và ba chị là anh em ruột. Thành ra mối quan hệ anh chị em họ như này thì khó nói ra hết được. Huy Trình biết chị cũng là do chị hay theo ba chị ghé thăm nhà chú ba có chuyện. Em thắc mắc cái gia đình nhà họ Minh ấy thế mà lại để con cháu mình đi mở quán café thế này á hả?
Là do mẹ chị, một người phụ nữ nhà họ Phó. Quyền lực không kém, nhưng vì bà tôn trọng quyết định của chị nên chị đã tự thân ra đời lập nghiệp. Mà nói đi cũng phải nói lại, người góp công sức không ít vào cái cửa hàng nhỏ bé này cũng là nhờ Huy Trình giúp cả đấy.
Từ nhỏ tới lớn chơi cùng nhau, học cùng trường, lý nào chị không rõ tính cách của em họ mình được. Dạo này thằng bé hay tới đây để tìm em, miệng không nói là tìm ai cơ mà chị biết rõ thằng bé muốn gì. Nên chị đã chỉ địa chỉ trường của em cho nó. Đừng vội trách cứ chị, vì chị muốn tốt cho em.”
Chị chủ kể xong còn kiên nhẫn đợi tôi có ý muốn nghe tiếp hay không, rồi mới dám kể tiếp.
“Chắc em cũng vì biết rõ hoàn cảnh gia đình nhà họ Minh không phải dạng dễ đụng chạm gì. Đã thế còn nguy hiểm, nên chị khuyên em hãy nghĩ lại về vấn đề quen Huy Trình. Có lẽ thằng bé biết em ở đám tang em trai nó. Cộng thêm ánh mắt của em nhìn thằng bé không giống như đang nhìn Huy Trình, mà là nhìn Huy Vinh.
Chính vì thế mà Huyên à.. Những điều này cũng chỉ vì tốt cho tương lai, lẫn đường tình duyên của em. Nếu em cứ chìm sâu vào quá khứ, và rồi gán cho thằng bé là thế thân thì tất cả sẽ trở nên xấu hơn. Lát nữa em về trường em sẽ gặp lại nó thôi. Chị cũng chỉ nói như thế, chỉ sợ em lầm đường lỡ bước.”
Để chị chủ nói nãy giờ. Tôi cũng có ý kiến về việc..: “Nhỡ sau này anh ta để ý em, rồi muốn làm hại em..”
“Vấn đề đó em không cần phải lo. Còn chuyện nó để ý em và có ý không tốt, chị sẽ xử lý sau. Công việc thì vẫn như bình thường, bởi nếu có đuổi việc em hay nói em làm ở chỗ khác thì thằng bé đều sẽ đeo bám em. Cơ mà cứ tin chị, chị biết xử lý thằng bé đó như thế nào. Còn việc của em là lát nữa gặp thằng bé, nên thẳng thừng từ chối”
Bàn bạc với nhau là thế. Cơ mà lúc về trường, tôi đã thấy ngay anh ta. Hôm nay anh ta ăn mặc như sinh viên, không phải kiểu áo sơ mi đen, quần tây đen như mọi lần nữa. Phong cách tươi rót, trẻ trung đã thế còn làm nổi bật thêm cái tên của anh ta ‘Huy Trình’
Anh ta chủ động chạy tới chỗ tôi, miệng cười tươi: “Để tôi dẫn em đi ăn nhé?”
Từ kinh nghiệm đã rút ra từ chị chủ. Cộng thêm khả năng đọc ngôn tình ngấm nhuần trong xương máu. Thì câu châm ngôn ‘trai càng đẹp càng nguy hiểm’ đã khiến tôi từ chối lời mời của anh ta.
“Xin lỗi, tôi còn chuyện ở trường. Để hôm khác nhé, bữa đó tôi sẽ bao anh”
Nói rồi, tôi chạy vụt vào trong trường. Tốc độ đủ nhanh để anh ta không thể có thời gian để níu kéo tôi lại.
..
Vài giờ sau, tại một quán bar nọ nằm trong lòng con phố đi bộ sầm uất của thành phố B.
Minh Huy Trình ngồi uống rượu như tên nghiện, nốc hết ly này là lại tới ly khác. Phục vụ đứng tiếp rượu cho anh không có nét gì là sợ không đáp ứng đủ như cầu cho khách. Đã thế còn tiếp chuyện với anh.
“Huy Trình này, nếu không đạt được mục đích thì cũng đừng tới đây để phá nơi bọn tao kinh doanh chứ”
Minh Huy Trình chỉ lo uống rượu, không hề có ý muốn đáp lại thì người ngồi cạnh anh đã đáp lời thay cho anh: “Nó đến là để giải sầu. Mày chưa nghe gì về tin em trai thằng Trình có em gái nuôi à. Từ lúc quen nó tới giờ, tao chưa từng thấy nó bỏ sót thứ nào để so đo hơn thua với em trai nó cả”
Người phục vụ đứng trong quầy vẫn tiếp rượu cho anh: “Không phải người em trai đó đã mất rồi hay sao? Sao vẫn muốn so đo??”
Vị khách kia lại trả lời thay Minh Huy Trình: “Mày đã bao giờ thấy một người anh ích kỉ luôn so đo với anh chị em của mình, trong khi đó chính nó là người đã hơn người khác rất nhiều. Mà giờ nghĩ lại, cái con nhỏ em gái nuôi của thằng Vinh cũng chả được cái gì vừa mắt. Còn học trường nghệ thuật, va vào cái giới phức tạp đó chả khác nào tự rước họa vào thân”
“Chúng mày có im đi không thì bảo? .. Con bé đó miệng thì từ chối tao, nhưng ánh mắt thì như nhìn thằng Vinh. Tao đang xem xem con bé đó muốn thứ gì ở tao.. Rồi tao sẽ cho nó biết cái giá phải trả khi dám nhìn tao như vật thế thân đó..”
Trong ánh sáng tự như sự kì vọng cho tương lai vẻ vang ấy thì vẫn có người luôn muốn tự mình thay đổi những thứ rõ ràng là không thuộc về mình.
Minh Huy Trình vốn dĩ sẽ có một tương lai tốt đẹp mà không cần phải khổ sở như em trai anh. Nhưng anh lại chọn con đường tự phá hủy con đường của em trai anh, dẫu biết làm vậy tương lai của anh sẽ chẳng tốt đẹp gì.
.. Hai người bạn của anh nghe lời cảnh báo ấy đương nhiên là tin chắc anh sẽ làm cho tới khi anh không thể làm được nữa. Biết là không tốt, cơ mà có can ngăn thì cũng vô ích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.