Chương 17: Rên tắt cả tiếng
Vương Khiết Băng (Yu)
16/04/2024
Buổi sáng hôm sau, An Như Hinh tỉnh lại với cái thân già đầy đau nhức, nghĩ lại cảnh tượng hãi hùng hôm qua mà cô còn rùng mình. Nhưng bất chợt cô lại thấy toàn thân đang được bao bọc bởi một hơi ấm quen thuộc, nếu như theo thói quen sáng sớm thì cô đã ra tay đánh người rồi, nhưng mà tiếc quá... Cô bây giờ không còn chút sức nào nữa.
Khi này cô còn định mở miệng, nhưng cổ họng đau rát. Ha, tốt thật đó, sau một đêm nhiệt huyết làm tình thì cô mất tiếng luôn rồi, quá tuyệt vời, còn gì tuyệt vời hơn nữa đây?
Cảm nhận được cô đang ngọ nguậy nên Lôi Gia Hào cũng tỉnh giấc, nhưng anh hoàn toàn không có ý định rời giường, thay vào đó lại còn nhắm mắt hưởng thụ mà ôm chặt lấy cô, sau đó lại nói:
- Chào buổi sáng vợ yêu.
Bây giờ An Như Hinh đang rất muốn mắng anh, nhưng giọng của cô nói còn không ra hơi thì mắng kiểu gì được? Hiển nhiên là Lôi Gia Hào rất nhanh đã nhận ra, anh nhìn cô đang bày ra bộ dạng tức giận liền nói:
- Tiểu Hinh Nhi, lẽ nào em rên nhiều quá nên tắt tiếng rồi?
Bị nói trúng phốc nên đã làm cho An Như Hinh ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng rồi sau đó cô lại chỉ tay lung tung, ý nói là do anh nên cô mới như thế này. Cơ mà Lôi Gia Hào làm như không hiểu, anh lại ôm lấy cô, nhỏ giọng nói:
- Vậy thì tốt quá. Ngủ thêm một chút nữa đi, hôm qua anh ngủ muộn nên bây giờ không muốn dậy chút nào. Vợ yêu à, anh bồi em ngủ nha.
Không cần biết An Như Hinh có đồng ý hay không, Lôi Gia Hào vẫn nhất quyết ôm cô đi ngủ. Nhưng cô không chịu, liền vùng vẫy muốn thoát ra, đột nhiên anh lại ngồi bật dậy, sau đó còn hôn lên môi cô một cái, nói:
- Phải rồi anh quên mất, không được để vợ yêu và bảo bảo đói được. Để anh xuống dặn nhà bếp nấu gì đó cho em ăn đã. Ngoan, đợi anh một chút, anh dặn nhà bếp xong sẽ ôm em đi tắm.
Quả nhiên là Lôi Gia Hào, không biết hai chữ “xấu hổ” mà!
Sau khi Lôi Gia Hào rời đi thì cô cũng bắt đầu mò mẫm, cô muốn tìm cái chuông để gọi Sơn Trà.
Nhưng khi cô vừa tìm thấy thì Lôi Gia Hào cũng đã đi về phòng, anh cầm lấy cái chuông rồi ném nó sang một bên, trực tiếp ôm An Như Hinh lên, còn cười vô sỉ, nói:
- Không cần cô ta. Anh có thể giúp em tắm mà.
Lúc này An Như Hinh đã dùng hết sức lực cuối cùng, gào lên:
- Không cần, tên biến thái này, tôi muốn Sơn Trà! Khụ khụ...
Hiển nhiên là sau khi gào xong thì cô đã ho sặc sụa và mất hẳn tiếng nói. Lôi Gia Hào cũng nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cho cô, sau đó lại cười vô cùng “thùy mị” nói:
- Nếu em còn nói muốn cô ta... Thì ngày mai anh sẽ đuổi cô ta!
An Như Hinh liền trừng mắt, nhưng trừng sai hướng rồi, Lôi Gia Hào lại phải giúp cô nhìn vào anh, sau đó anh lại cười nói:
- Vợ yêu ngoan, trừng anh làm gì, hay em lại muốn...?
Cô cạn lời rồi, sao cô không biết Lôi Gia Hào còn có một mặt vô sỉ như vậy nhỉ? Rõ ràng trước kia anh sống chết không chịu chạm vào cô, trừ khi bị bỏ thuốc, vậy mà bây giờ lại chủ động ôm cô đi tắm, lại còn giúp cô tắm nữa chứ?
Thật sự là giúp cô tắm luôn nè. Anh nhẹ nhàng massage, sau đó lại giúp cô gội đầu, cuối cùng là thay quần áo, còn giúp cô sấy tóc nữa chứ.
Tên này... Có phải chịu đả kích gì rồi không?
Sau khi tắm xong, cô lại bày ra bộ dạng nghi hoặc, tựa như muốn hỏi “Sao lại đối tốt với tui? Có ý đồ gì với tui? Khai mau!”
Nhìn biểu cảm của cô rất thú vị, anh lại dịu dàng hôn lên môi cô, sau đó nói:
- Vợ yêu, em đáng yêu quá đi, thật sự muốn phạt em mà.
An Như Hinh: “...” Lạy chúa trên cao, con không quen tên điên này nha!
Sau đó An Như Hinh vẫn ngoan ngoãn ngồi cho anh sấy tóc.
Nếu như không phải Lôi Gia Hào nói rằng yêu cô, còn nói cô đang mang thai thì bây giờ cô và anh chắc đã ly hôn rồi chứ không phải vẫn còn dây dưa ở chỗ này.
Hơn nữa cha mẹ của cô cũng đã nhanh chóng quay về Los Angeles, tận dụng tất cả các mối quan hệ để tìm giác mạc cho cô, trong vòng hai tháng nếu họ không tìm được thì An Quân Triệt nói sẽ hiến giác mạc của ông ấy cho cô.
Lúc đó cô còn tưởng rằng An Quân Triệt chỉ đang nói đùa cho cô vui thôi, nhưng mà Kiều Ái Hân nói rằng ông ấy là người dám nói dám làm, cũng chưa bao giờ hứa suông với ai, nên là họ phải nhanh chóng tìm giác mạc cho cô, trước khi cha cô làm liều.
Đột nhiên Lôi Gia Hào lại độc thoại một mình:
- Vợ yêu, em nói xem nếu như em bé do em sinh ra thì sẽ giống anh hay giống em?
- Chắc là giống em nhỉ? Xinh đẹp ngoan ngoãn, nhưng rất cá tính.
- Hay là giống anh ha? Nhưng không, anh nghĩ sẽ giống em hơn.
An Như Hinh: “...” Trại tâm thần đâu? Có bệnh nhân trốn trại nè!
#Yu~
Khi này cô còn định mở miệng, nhưng cổ họng đau rát. Ha, tốt thật đó, sau một đêm nhiệt huyết làm tình thì cô mất tiếng luôn rồi, quá tuyệt vời, còn gì tuyệt vời hơn nữa đây?
Cảm nhận được cô đang ngọ nguậy nên Lôi Gia Hào cũng tỉnh giấc, nhưng anh hoàn toàn không có ý định rời giường, thay vào đó lại còn nhắm mắt hưởng thụ mà ôm chặt lấy cô, sau đó lại nói:
- Chào buổi sáng vợ yêu.
Bây giờ An Như Hinh đang rất muốn mắng anh, nhưng giọng của cô nói còn không ra hơi thì mắng kiểu gì được? Hiển nhiên là Lôi Gia Hào rất nhanh đã nhận ra, anh nhìn cô đang bày ra bộ dạng tức giận liền nói:
- Tiểu Hinh Nhi, lẽ nào em rên nhiều quá nên tắt tiếng rồi?
Bị nói trúng phốc nên đã làm cho An Như Hinh ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng rồi sau đó cô lại chỉ tay lung tung, ý nói là do anh nên cô mới như thế này. Cơ mà Lôi Gia Hào làm như không hiểu, anh lại ôm lấy cô, nhỏ giọng nói:
- Vậy thì tốt quá. Ngủ thêm một chút nữa đi, hôm qua anh ngủ muộn nên bây giờ không muốn dậy chút nào. Vợ yêu à, anh bồi em ngủ nha.
Không cần biết An Như Hinh có đồng ý hay không, Lôi Gia Hào vẫn nhất quyết ôm cô đi ngủ. Nhưng cô không chịu, liền vùng vẫy muốn thoát ra, đột nhiên anh lại ngồi bật dậy, sau đó còn hôn lên môi cô một cái, nói:
- Phải rồi anh quên mất, không được để vợ yêu và bảo bảo đói được. Để anh xuống dặn nhà bếp nấu gì đó cho em ăn đã. Ngoan, đợi anh một chút, anh dặn nhà bếp xong sẽ ôm em đi tắm.
Quả nhiên là Lôi Gia Hào, không biết hai chữ “xấu hổ” mà!
Sau khi Lôi Gia Hào rời đi thì cô cũng bắt đầu mò mẫm, cô muốn tìm cái chuông để gọi Sơn Trà.
Nhưng khi cô vừa tìm thấy thì Lôi Gia Hào cũng đã đi về phòng, anh cầm lấy cái chuông rồi ném nó sang một bên, trực tiếp ôm An Như Hinh lên, còn cười vô sỉ, nói:
- Không cần cô ta. Anh có thể giúp em tắm mà.
Lúc này An Như Hinh đã dùng hết sức lực cuối cùng, gào lên:
- Không cần, tên biến thái này, tôi muốn Sơn Trà! Khụ khụ...
Hiển nhiên là sau khi gào xong thì cô đã ho sặc sụa và mất hẳn tiếng nói. Lôi Gia Hào cũng nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cho cô, sau đó lại cười vô cùng “thùy mị” nói:
- Nếu em còn nói muốn cô ta... Thì ngày mai anh sẽ đuổi cô ta!
An Như Hinh liền trừng mắt, nhưng trừng sai hướng rồi, Lôi Gia Hào lại phải giúp cô nhìn vào anh, sau đó anh lại cười nói:
- Vợ yêu ngoan, trừng anh làm gì, hay em lại muốn...?
Cô cạn lời rồi, sao cô không biết Lôi Gia Hào còn có một mặt vô sỉ như vậy nhỉ? Rõ ràng trước kia anh sống chết không chịu chạm vào cô, trừ khi bị bỏ thuốc, vậy mà bây giờ lại chủ động ôm cô đi tắm, lại còn giúp cô tắm nữa chứ?
Thật sự là giúp cô tắm luôn nè. Anh nhẹ nhàng massage, sau đó lại giúp cô gội đầu, cuối cùng là thay quần áo, còn giúp cô sấy tóc nữa chứ.
Tên này... Có phải chịu đả kích gì rồi không?
Sau khi tắm xong, cô lại bày ra bộ dạng nghi hoặc, tựa như muốn hỏi “Sao lại đối tốt với tui? Có ý đồ gì với tui? Khai mau!”
Nhìn biểu cảm của cô rất thú vị, anh lại dịu dàng hôn lên môi cô, sau đó nói:
- Vợ yêu, em đáng yêu quá đi, thật sự muốn phạt em mà.
An Như Hinh: “...” Lạy chúa trên cao, con không quen tên điên này nha!
Sau đó An Như Hinh vẫn ngoan ngoãn ngồi cho anh sấy tóc.
Nếu như không phải Lôi Gia Hào nói rằng yêu cô, còn nói cô đang mang thai thì bây giờ cô và anh chắc đã ly hôn rồi chứ không phải vẫn còn dây dưa ở chỗ này.
Hơn nữa cha mẹ của cô cũng đã nhanh chóng quay về Los Angeles, tận dụng tất cả các mối quan hệ để tìm giác mạc cho cô, trong vòng hai tháng nếu họ không tìm được thì An Quân Triệt nói sẽ hiến giác mạc của ông ấy cho cô.
Lúc đó cô còn tưởng rằng An Quân Triệt chỉ đang nói đùa cho cô vui thôi, nhưng mà Kiều Ái Hân nói rằng ông ấy là người dám nói dám làm, cũng chưa bao giờ hứa suông với ai, nên là họ phải nhanh chóng tìm giác mạc cho cô, trước khi cha cô làm liều.
Đột nhiên Lôi Gia Hào lại độc thoại một mình:
- Vợ yêu, em nói xem nếu như em bé do em sinh ra thì sẽ giống anh hay giống em?
- Chắc là giống em nhỉ? Xinh đẹp ngoan ngoãn, nhưng rất cá tính.
- Hay là giống anh ha? Nhưng không, anh nghĩ sẽ giống em hơn.
An Như Hinh: “...” Trại tâm thần đâu? Có bệnh nhân trốn trại nè!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.