Chương 16: Thật sự phục rồi
Vương Khiết Băng (Yu)
16/04/2024
Nhưng cho dù bây giờ An Như Hinh có kêu rát họng thì cũng không có ai xuất hiện ở đây, chứ đừng nói đến việc cô vừa bị hôn tới tấp vừa bị “làm“.
Lúc này Lôi Gia Hào đã chuẩn bị bắt đầu khai tiệc rồi thì bị An Như Hinh đẩy ra, cô nhìn anh, còn nhỏ giọng nói:
- Lôi Gia Hào, có phải anh quên rồi không? Anh từng nói rằng cho dù tôi có khỏa thân múa lửa thì anh cũng sẽ không có hứng thú với tôi cơ mà?
- Vậy sao? Anh không nhớ.
- Lôi Gia Hào, tôi là người tàn tật đó, anh không được ức hiếp tôi!
- Đây là nghĩa vụ vợ chồng, anh không ức hiếp em.
Sau đó An Như Hinh lại muốn phản biện, nhưng có lẽ Lôi Gia Hào thấy cô quá ồn nên đã hôn lấy môi cô, giúp không gian trở nên yên tĩnh hơn một chút.
Đợi tới khi cô chịu im miệng thì anh mới từ từ hôn xuống cổ của cô, nhẹ nhàng để lại vài dấu tích xinh xắn ở trên chiếc cổ xinh đẹp ấy.
Tiếp theo sau đó thì anh cũng bắt đầu cởi váy của cô ra, lại nhẹ nhàng giúp cô cởi luôn nhưng thứ không cần thiết, đến đây anh còn nhìn thấy gương mặt của An Như Hinh có hơi đỏ lên. Sau đó cô đã dùng tay che chắn những cô cần che.
Tuy nhiên Lôi Gia Hào lại nhỏ giọng nói:
- Che làm gì, chút nữa cũng phải lộ ra hết thôi.
- Lôi Gia Hào, anh thật sự muốn làm sao?
- Đúng vậy. Không chỉ làm, mà còn phải khiến bụng em to lên nữa.
- Vậy... Vậy... Anh có thể nhẹ nhàng một chút không? Giá cả thương lượng, đảm bảo là giá hữu nghị.
Lôi Gia Hào đứng hình mất năm giây, quạ bay đầy đầu... Quả nhiên là An Như Hinh, chuyện chăn gối thật mới mẻ đó. Có ai đời vợ chồng làm chuyện nóng bỏng thì cô vợ lại đòi tiền chồng không? Còn giá hữu nghị nữa chứ, đúng là tức chết anh rồi.
Nhưng đến đây anh lại nói:
- Em nói xem, giá thế nào?
- Vì là lần đầu tiên nên chỉ thấy rẻ thôi, 200 triệu. Được không?
- Được! Rất được!
Sau đó Lôi Gia Hào liền lấy từ trong ví ra hai cái thẻ ngân hàng, đặt vào tay của cô, lại bắt đầu lần mò trên cơ thể cô, gian xảo nói:
- Hai thẻ này cộng lại cũng lên số chục tỷ. Em nói xem, chúng ta phải qua bao nhiêu đêm nữa?
- Cái đó... Tôi chỉ cần 200 triệu thôi, số còn lại anh cứ giữ lấy đi.
- Không được, anh chính là dùng tiền mua hết đêm của em.
Dừng một chút, anh lại đưa tay mân mê gương mặt của cô, thấp giọng nói:
- Vậy là... Mỗi tối anh đều có thể ăn em rồi? Tiểu Hinh Nhi, sớm muộn thì bụng này của em cũng sẽ bị đánh sưng thôi!
Không muốn nhiều lời với bé thỏ khôn lỏi này nữa, vì anh biết nếu anh còn kiềm chế thì chắc chắn sẽ bị An Như Hinh thao túng tâm lý. Trước tiên là phải xử đẹp cô đã rồi tính sau!
[...]
Không biết qua bao nhiêu lâu rong ruổi trên cơ thể của mình, sức lực của An Như Hinh đã cạn kiệt nhưng tên khốn đó vẫn cứ gọi là hăng say đưa đẩy, mỗi lần đưa đẩy đều cố ý làm cô phải kêu lên đầy bất lực.
Khi này Lôi Gia Hào lại cười nhẹ, sau đó nói:
- Hinh Nhi, sao không cầu xin nữa? Vừa rồi không phải đang rất vui sao?
An Như Hinh không thèm nói lại, nhưng đột nhiên Lôi Gia Hào lại ôm cô lên, để cô ngồi trên cơ thể của mình, bàn tay không quên xoa xoa eo của cô, nhưng An Như Hinh liền cắn lên vai anh, còn nói:
- Anh đánh rồi xoa đó à?
- Anh đang giúp em giãn gân giãn cốt, vì anh nghĩ rằng đêm nay em sẽ còn phải thức khá khuya đấy!
Quả nhiên như lời của Lôi Gia Hào đã nói, đêm hôm đó cô cứ lim dim là lại bị anh xốc dậy, bắt buộc phải nghe cô kêu rên thì mới ngoan ngoãn làm cho xong.
Cuối cùng cũng đã đến nửa đêm, cô quá mệt mỏi với việc kêu rên rồi, eo cũng đã không còn cảm giác, nhưng cái tên đó vẫn hì hục giữ eo cô rồi đẩy hông vào, An Như Hinh lúc này chỉ biết ngửa mặt rên rỉ.
- Ha... Đừng đẩy nữa... Tên khốn này... Anh còn...a...a...ha... Anh còn định làm tới bao giờ?
- Em mệt rồi sao? Nhưng anh vẫn chưa mệt, hay ráng đợi một chút nha. Tầm một... Hai... À không, ba lần nữa... Chỉ ba lần nữa thôi.
- Không...ha...a... Không được... Sai rồi... Tôi sai rồi... Thật sự không làm được nữa...
Lôi Gia Hào nghe vậy cũng xót xa chứ, anh lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô sau đó lại nói:
- Vậy nốt lần này, nhưng ngày mai anh thì anh không bỏ qua cho em đâu.
- Gì... Lôi Gia Hào... Anh... Anh là chó động dục sao?
Dù bị mắng nhưng anh không tức giận, trái lại còn hôn lên môi cô, nhỏ giọng nói:
- Anh đã nói mà, mỗi đêm anh đều làm em, làm tới khi nào bụng em to ra mới thôi.
- Khốn... Khốn...ha...a... Đừng đẩy nữa... Tên khốn này!
- Tiểu Hinh Nhi, thật sự yêu chết em rồi.
Cuối cùng khi Lôi Gia Hào dừng lại cũng là lúc An Như Hinh xụi lơ, cô thật sự phục rồi, tên này sao lại có thể làm như vậy chứ?
Phục rồi... Thật sự phục rồi!
#Yu~
Lúc này Lôi Gia Hào đã chuẩn bị bắt đầu khai tiệc rồi thì bị An Như Hinh đẩy ra, cô nhìn anh, còn nhỏ giọng nói:
- Lôi Gia Hào, có phải anh quên rồi không? Anh từng nói rằng cho dù tôi có khỏa thân múa lửa thì anh cũng sẽ không có hứng thú với tôi cơ mà?
- Vậy sao? Anh không nhớ.
- Lôi Gia Hào, tôi là người tàn tật đó, anh không được ức hiếp tôi!
- Đây là nghĩa vụ vợ chồng, anh không ức hiếp em.
Sau đó An Như Hinh lại muốn phản biện, nhưng có lẽ Lôi Gia Hào thấy cô quá ồn nên đã hôn lấy môi cô, giúp không gian trở nên yên tĩnh hơn một chút.
Đợi tới khi cô chịu im miệng thì anh mới từ từ hôn xuống cổ của cô, nhẹ nhàng để lại vài dấu tích xinh xắn ở trên chiếc cổ xinh đẹp ấy.
Tiếp theo sau đó thì anh cũng bắt đầu cởi váy của cô ra, lại nhẹ nhàng giúp cô cởi luôn nhưng thứ không cần thiết, đến đây anh còn nhìn thấy gương mặt của An Như Hinh có hơi đỏ lên. Sau đó cô đã dùng tay che chắn những cô cần che.
Tuy nhiên Lôi Gia Hào lại nhỏ giọng nói:
- Che làm gì, chút nữa cũng phải lộ ra hết thôi.
- Lôi Gia Hào, anh thật sự muốn làm sao?
- Đúng vậy. Không chỉ làm, mà còn phải khiến bụng em to lên nữa.
- Vậy... Vậy... Anh có thể nhẹ nhàng một chút không? Giá cả thương lượng, đảm bảo là giá hữu nghị.
Lôi Gia Hào đứng hình mất năm giây, quạ bay đầy đầu... Quả nhiên là An Như Hinh, chuyện chăn gối thật mới mẻ đó. Có ai đời vợ chồng làm chuyện nóng bỏng thì cô vợ lại đòi tiền chồng không? Còn giá hữu nghị nữa chứ, đúng là tức chết anh rồi.
Nhưng đến đây anh lại nói:
- Em nói xem, giá thế nào?
- Vì là lần đầu tiên nên chỉ thấy rẻ thôi, 200 triệu. Được không?
- Được! Rất được!
Sau đó Lôi Gia Hào liền lấy từ trong ví ra hai cái thẻ ngân hàng, đặt vào tay của cô, lại bắt đầu lần mò trên cơ thể cô, gian xảo nói:
- Hai thẻ này cộng lại cũng lên số chục tỷ. Em nói xem, chúng ta phải qua bao nhiêu đêm nữa?
- Cái đó... Tôi chỉ cần 200 triệu thôi, số còn lại anh cứ giữ lấy đi.
- Không được, anh chính là dùng tiền mua hết đêm của em.
Dừng một chút, anh lại đưa tay mân mê gương mặt của cô, thấp giọng nói:
- Vậy là... Mỗi tối anh đều có thể ăn em rồi? Tiểu Hinh Nhi, sớm muộn thì bụng này của em cũng sẽ bị đánh sưng thôi!
Không muốn nhiều lời với bé thỏ khôn lỏi này nữa, vì anh biết nếu anh còn kiềm chế thì chắc chắn sẽ bị An Như Hinh thao túng tâm lý. Trước tiên là phải xử đẹp cô đã rồi tính sau!
[...]
Không biết qua bao nhiêu lâu rong ruổi trên cơ thể của mình, sức lực của An Như Hinh đã cạn kiệt nhưng tên khốn đó vẫn cứ gọi là hăng say đưa đẩy, mỗi lần đưa đẩy đều cố ý làm cô phải kêu lên đầy bất lực.
Khi này Lôi Gia Hào lại cười nhẹ, sau đó nói:
- Hinh Nhi, sao không cầu xin nữa? Vừa rồi không phải đang rất vui sao?
An Như Hinh không thèm nói lại, nhưng đột nhiên Lôi Gia Hào lại ôm cô lên, để cô ngồi trên cơ thể của mình, bàn tay không quên xoa xoa eo của cô, nhưng An Như Hinh liền cắn lên vai anh, còn nói:
- Anh đánh rồi xoa đó à?
- Anh đang giúp em giãn gân giãn cốt, vì anh nghĩ rằng đêm nay em sẽ còn phải thức khá khuya đấy!
Quả nhiên như lời của Lôi Gia Hào đã nói, đêm hôm đó cô cứ lim dim là lại bị anh xốc dậy, bắt buộc phải nghe cô kêu rên thì mới ngoan ngoãn làm cho xong.
Cuối cùng cũng đã đến nửa đêm, cô quá mệt mỏi với việc kêu rên rồi, eo cũng đã không còn cảm giác, nhưng cái tên đó vẫn hì hục giữ eo cô rồi đẩy hông vào, An Như Hinh lúc này chỉ biết ngửa mặt rên rỉ.
- Ha... Đừng đẩy nữa... Tên khốn này... Anh còn...a...a...ha... Anh còn định làm tới bao giờ?
- Em mệt rồi sao? Nhưng anh vẫn chưa mệt, hay ráng đợi một chút nha. Tầm một... Hai... À không, ba lần nữa... Chỉ ba lần nữa thôi.
- Không...ha...a... Không được... Sai rồi... Tôi sai rồi... Thật sự không làm được nữa...
Lôi Gia Hào nghe vậy cũng xót xa chứ, anh lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô sau đó lại nói:
- Vậy nốt lần này, nhưng ngày mai anh thì anh không bỏ qua cho em đâu.
- Gì... Lôi Gia Hào... Anh... Anh là chó động dục sao?
Dù bị mắng nhưng anh không tức giận, trái lại còn hôn lên môi cô, nhỏ giọng nói:
- Anh đã nói mà, mỗi đêm anh đều làm em, làm tới khi nào bụng em to ra mới thôi.
- Khốn... Khốn...ha...a... Đừng đẩy nữa... Tên khốn này!
- Tiểu Hinh Nhi, thật sự yêu chết em rồi.
Cuối cùng khi Lôi Gia Hào dừng lại cũng là lúc An Như Hinh xụi lơ, cô thật sự phục rồi, tên này sao lại có thể làm như vậy chứ?
Phục rồi... Thật sự phục rồi!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.