Thế Thân Lựa Chọn Tu Vô Tình Đạo
Chương 8: Có Mấy Phần Giống Nhau
Nhược Lan Chi Hoa
13/04/2024
“Không hiểu phải không".
“Nói cho ngươi cũng không sao, ba vị thượng thần của Nhất Thập Tứ Châu, Nam Tiên Quân là chủ của một châu, tính cách nổi tiếng là rộng lượng nhân ái, mặc dù nghe có vẻ rất tốt, nhưng là Châu chủ, không thể tránh khỏi phải gánh vác trách nhiệm xã giao của môn phái, vậy cũng có nghĩa là, nhất định ngài ấy có không ít các mối quan hệ, còn Bích Hoa Quân, thần nữ trời sinh, thân phận cao quý, xem thường loại yêu tộc hạ đẳng như ta nhất, ngay cả cân nhắc cũng không cần cân nhắc. Chỉ có chiến thần, trong trận đại chiến tiên ma, ngài ấy đã từng to gan sử dụng tướng lĩnh bần hàn, là người có khả năng sẽ không dùng xuất thân huyết thống làm tiêu chuẩn duy nhất để lựa chọn đệ tử. Chỉ cần ta biểu hiện tốt, theo sở thích của người ta, rồi cố gắng có được thành tích tốt, vậy thì hi vọng vẫn là rất lớn".
“Nhưng vậy thì làm sao?” Linh Xu vẫn cảm thấy quá hoang đường: “Tiểu công tử đừng quên, đệ tử duy nhất dưới trướng chiến thần bây giờ chính là thái tử Mặc Vũ của Thiên tộc. Năm đó vì chắn nạn cho chiến thần, ngài ấy mất đi một hồn một phách, vì vậy đến nay vẫn hôn mê chưa tỉnh. Chiến thần cực kỳ yêu quý đồ đệ này, mấy năm nay vẫn luôn tìm kiếm phương pháp cứu chữa. Nghe nói cũng bởi vì vị Mặc Vũ điện hạ này mà mấy trăm năm nay chiến thần vẫn luôn không thu nhận đệ tử khác. Tiểu công tử, ngài cảm thấy, ngài có thể so sánh được với vị thái tử Mặc Vũ đó không?”
Mặt Chiêu Chiêu không đổi sắc: “Mặc dù bản lĩnh thì không so được, nhưng mặt thì vẫn có thể đấu một trận".
Linh Xu: “..."
Được rồi, người này đã bệnh hết thuốc chữa rồi, không cứu được nữa.
Sau khi Linh Xu rời đi, Chiêu Chiêu lại dùng hai tay chống cằm nhìn đống bảo bối trên bàn bắt đầu suy nghĩ.
Cậu nói “dựa vào mặt” không phải là nói đùa.
Tất cả bắt nguồn từ mấy tháng trước, từ một phần lệnh xin thuốc Thiên tộc truyền tới Kỳ Lân Cung, kèm theo đó là một bức họa thái tử Mặc Vũ của Thiên tộc.
Từ sau khi Mặc Vũ hôn mê, cho dù là thiên quân hay là Nhất Thập Tứ Châu đều không ngừng tìm kiếm dược liệu trân quý khắp nơi, hy vọng có thể đánh thức được Mặc Vũ sớm nhất, nghe nói Kỳ Lân Cung có một loại tiên thảo có thể tu bổ hồn phách, thiên quân đã lập tức phái người mang theo chiếu lệnh tới lấy.
Chiêu Chiêu vô tình nhìn thấy, mới kinh ngạc mà phát hiện ra thì ra dung mạo của mình và thái tử Mặc Vũ của Thiên tộc lại có mấy phần giống nhau, đặc biệt là một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt. Sau khi trở lại phòng, Chiêu Chiêu dựa vào ký ức để mô phỏng lại bức họa đó, rồi càng kiên định với suy nghĩ này.
“Nói cho ngươi cũng không sao, ba vị thượng thần của Nhất Thập Tứ Châu, Nam Tiên Quân là chủ của một châu, tính cách nổi tiếng là rộng lượng nhân ái, mặc dù nghe có vẻ rất tốt, nhưng là Châu chủ, không thể tránh khỏi phải gánh vác trách nhiệm xã giao của môn phái, vậy cũng có nghĩa là, nhất định ngài ấy có không ít các mối quan hệ, còn Bích Hoa Quân, thần nữ trời sinh, thân phận cao quý, xem thường loại yêu tộc hạ đẳng như ta nhất, ngay cả cân nhắc cũng không cần cân nhắc. Chỉ có chiến thần, trong trận đại chiến tiên ma, ngài ấy đã từng to gan sử dụng tướng lĩnh bần hàn, là người có khả năng sẽ không dùng xuất thân huyết thống làm tiêu chuẩn duy nhất để lựa chọn đệ tử. Chỉ cần ta biểu hiện tốt, theo sở thích của người ta, rồi cố gắng có được thành tích tốt, vậy thì hi vọng vẫn là rất lớn".
“Nhưng vậy thì làm sao?” Linh Xu vẫn cảm thấy quá hoang đường: “Tiểu công tử đừng quên, đệ tử duy nhất dưới trướng chiến thần bây giờ chính là thái tử Mặc Vũ của Thiên tộc. Năm đó vì chắn nạn cho chiến thần, ngài ấy mất đi một hồn một phách, vì vậy đến nay vẫn hôn mê chưa tỉnh. Chiến thần cực kỳ yêu quý đồ đệ này, mấy năm nay vẫn luôn tìm kiếm phương pháp cứu chữa. Nghe nói cũng bởi vì vị Mặc Vũ điện hạ này mà mấy trăm năm nay chiến thần vẫn luôn không thu nhận đệ tử khác. Tiểu công tử, ngài cảm thấy, ngài có thể so sánh được với vị thái tử Mặc Vũ đó không?”
Mặt Chiêu Chiêu không đổi sắc: “Mặc dù bản lĩnh thì không so được, nhưng mặt thì vẫn có thể đấu một trận".
Linh Xu: “..."
Được rồi, người này đã bệnh hết thuốc chữa rồi, không cứu được nữa.
Sau khi Linh Xu rời đi, Chiêu Chiêu lại dùng hai tay chống cằm nhìn đống bảo bối trên bàn bắt đầu suy nghĩ.
Cậu nói “dựa vào mặt” không phải là nói đùa.
Tất cả bắt nguồn từ mấy tháng trước, từ một phần lệnh xin thuốc Thiên tộc truyền tới Kỳ Lân Cung, kèm theo đó là một bức họa thái tử Mặc Vũ của Thiên tộc.
Từ sau khi Mặc Vũ hôn mê, cho dù là thiên quân hay là Nhất Thập Tứ Châu đều không ngừng tìm kiếm dược liệu trân quý khắp nơi, hy vọng có thể đánh thức được Mặc Vũ sớm nhất, nghe nói Kỳ Lân Cung có một loại tiên thảo có thể tu bổ hồn phách, thiên quân đã lập tức phái người mang theo chiếu lệnh tới lấy.
Chiêu Chiêu vô tình nhìn thấy, mới kinh ngạc mà phát hiện ra thì ra dung mạo của mình và thái tử Mặc Vũ của Thiên tộc lại có mấy phần giống nhau, đặc biệt là một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt. Sau khi trở lại phòng, Chiêu Chiêu dựa vào ký ức để mô phỏng lại bức họa đó, rồi càng kiên định với suy nghĩ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.