Thế Thân Lựa Chọn Tu Vô Tình Đạo
Chương 7: Giấc Mơ Đẹp
Nhược Lan Chi Hoa
13/04/2024
Nhưng hết lần này tới lần khác thiếu chủ nhà bọn họ lại nhân hậu giống y như tộc trưởng phủ nhân.
Nhìn xem, giờ mới mấy ngày mà đã bị thứ này lừa gạt tới nói gì nghe nấy rồi.
Ai nhìn mà không nói một câu thủ đoạn cao minh chứ.
Buổi tối, Chiêu Chiêu trở về trong tiên xa của mình, cởi bỏ sự ngoan ngoãn, dặn dò người hầu Linh Xu: “Đi lấy hộp bách bảo của ta qua đây".
Linh Xu nghe lời đi lấy một cái rương gỗ đàn hương nhỏ hình vuông, rồi đặt ở trên bàn nhỏ.
Chiêu Chiêu niệm chú quyết, mở hộp ra, lấy từng vật báu la liệt trong rương ra bày ở trên bàn như đang đếm báu vật.
Đây chính là toàn bộ của cải mấy năm này cậu đã cực khổ dành dụm được khi ở Kỳ Lân Cung.
“Những chuyện ta bảo ngươi nghe ngóng đã nghe ngóng rõ hết chưa?”
“Thưa tiểu công tử, đã nghe ngóng được rồi".
“Mau nói!”
Linh Xu nhún vai: “Không có cái gì cả".
Chiêu Chiêu nhíu mày: “Là có ý gì?”
“Có nghĩa là, từ sau trận đại chiến tiên ma đó, đã gần ngàn năm chiến thần Trường Uyên chưa ra khỏi Tuyết Tiêu Cung rồi, đừng nói là nghe ngóng sở thích của chiến thần, cho dù là dáng vẻ của chiến thần cũng không có mấy ai từng gặp. Mấy thoại bản ở nhân gian thì quyển nào cũng như nhau, chẳng có cái nào chính xác cả".
Chiêu Chiêu vô cùng thất vọng.
Như vậy bảo cậu làm thế nào mà tặng quà theo sở thích của người ta được.
Linh Xu không nhịn được nói: “Tiểu công tử, ngài biết chiến thần Trường Uyên là người như thế nào không?”
Chiêu Chiêu gật đầu.
“Đương nhiên là biết, chiến thần là con của Phụ thần, vị kiếm thần duy nhất trong số thượng thần của tam giới”
Linh Xu cảm thán: “Vậy mà ngài còn làm giấc mơ đẹp".
“Sao lại là nằm mơ?”
“Thuộc hạ nghe nói, từ sau khi tin tức năm nay chiến thần Trường Uyên muốn phá lệ thu đệ tử truyền ra thì “Năm tộc mười hai thế gia” đều phái đệ tử đủ tuổi trong tộc tới Nhất Thập Tứ Châu báo sư học nghệ, ai ai cũng là những thiếu niên tài giỏi có phẩm chất học tập ưu tú. Ngài ngay cả một bức thư giới thiệu cũng không có, còn muốn bái nhập vào môn hạ của chiến thần, không phải đang nằm mơ thì là cái gì?”
“Ngươi hiểu cái gì chứ".
Đuôi mắt thiếu niên hơi cong lên, giống như một tiểu hồ ly nói: “Mặc dù chiến thần cao không thể với, nhưng chiến thần vừa hay là người có khả năng thu ta làm đồ đệ nhất".
Linh Xu nhìn dáng vẻ ngông cuồng tự đại này của tiểu công tử nhà mình, nếu lắp chổi vào sau mông thì hoàn toàn không cần tu luyện đã có thể trực tiếp lên trời rồi.
Nhìn xem, giờ mới mấy ngày mà đã bị thứ này lừa gạt tới nói gì nghe nấy rồi.
Ai nhìn mà không nói một câu thủ đoạn cao minh chứ.
Buổi tối, Chiêu Chiêu trở về trong tiên xa của mình, cởi bỏ sự ngoan ngoãn, dặn dò người hầu Linh Xu: “Đi lấy hộp bách bảo của ta qua đây".
Linh Xu nghe lời đi lấy một cái rương gỗ đàn hương nhỏ hình vuông, rồi đặt ở trên bàn nhỏ.
Chiêu Chiêu niệm chú quyết, mở hộp ra, lấy từng vật báu la liệt trong rương ra bày ở trên bàn như đang đếm báu vật.
Đây chính là toàn bộ của cải mấy năm này cậu đã cực khổ dành dụm được khi ở Kỳ Lân Cung.
“Những chuyện ta bảo ngươi nghe ngóng đã nghe ngóng rõ hết chưa?”
“Thưa tiểu công tử, đã nghe ngóng được rồi".
“Mau nói!”
Linh Xu nhún vai: “Không có cái gì cả".
Chiêu Chiêu nhíu mày: “Là có ý gì?”
“Có nghĩa là, từ sau trận đại chiến tiên ma đó, đã gần ngàn năm chiến thần Trường Uyên chưa ra khỏi Tuyết Tiêu Cung rồi, đừng nói là nghe ngóng sở thích của chiến thần, cho dù là dáng vẻ của chiến thần cũng không có mấy ai từng gặp. Mấy thoại bản ở nhân gian thì quyển nào cũng như nhau, chẳng có cái nào chính xác cả".
Chiêu Chiêu vô cùng thất vọng.
Như vậy bảo cậu làm thế nào mà tặng quà theo sở thích của người ta được.
Linh Xu không nhịn được nói: “Tiểu công tử, ngài biết chiến thần Trường Uyên là người như thế nào không?”
Chiêu Chiêu gật đầu.
“Đương nhiên là biết, chiến thần là con của Phụ thần, vị kiếm thần duy nhất trong số thượng thần của tam giới”
Linh Xu cảm thán: “Vậy mà ngài còn làm giấc mơ đẹp".
“Sao lại là nằm mơ?”
“Thuộc hạ nghe nói, từ sau khi tin tức năm nay chiến thần Trường Uyên muốn phá lệ thu đệ tử truyền ra thì “Năm tộc mười hai thế gia” đều phái đệ tử đủ tuổi trong tộc tới Nhất Thập Tứ Châu báo sư học nghệ, ai ai cũng là những thiếu niên tài giỏi có phẩm chất học tập ưu tú. Ngài ngay cả một bức thư giới thiệu cũng không có, còn muốn bái nhập vào môn hạ của chiến thần, không phải đang nằm mơ thì là cái gì?”
“Ngươi hiểu cái gì chứ".
Đuôi mắt thiếu niên hơi cong lên, giống như một tiểu hồ ly nói: “Mặc dù chiến thần cao không thể với, nhưng chiến thần vừa hay là người có khả năng thu ta làm đồ đệ nhất".
Linh Xu nhìn dáng vẻ ngông cuồng tự đại này của tiểu công tử nhà mình, nếu lắp chổi vào sau mông thì hoàn toàn không cần tu luyện đã có thể trực tiếp lên trời rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.