Chương 33: Đùa bỡn
ThHunh6
23/09/2016
"Choang." Ly rượu chỗ Trịnh Thiên Mịch bị ngã đổ, Thanh Nhi hốt hoảng bỏ ly xuống bàn, vội móc khăn giấy lau cho chị ta, nhăn mày lo lắng. "Chị Mịch, chị không sao chứ? Em xin lỗi, em bất cẩn quá, chị.."
"Không sao, chị vào toilet rửa là được.." Trịnh Thiên Mịch khoan dung cười nói, nhưng lực tay hất cô ra lại rất mạnh. Thanh Nhi thật sự mất thăng bằng trẹo chân ngã sang một bên may nhờ Á Pháp nhanh nhẹn đỡ lấy, ánh mắt hắn có hơi tức giận liếc qua cô ta.
Nét mặt Trịnh Thiên Mịch trầm xuống, ánh mắt lạnh lẻo không còn kiêng dè nhìn thẳng Thanh Nhi, cầm lấy túi xách đi nhanh vào nhà vệ sinh.
Vốn Thanh Nhi cũng chẳng để tâm đến cô ta chỉ lo cúi đầu lắc lắc cổ chân mấy cái, Á Pháp thấy vậy liền ân cần dò hỏi. "Đau lắm à?"
"Không có, chỉ hơi nhói nhói." Thanh Nhi lắc nhẹ đầu, ngẩng mặt lên thì thấy hắn đang khom người dòm chằm chằm cặp chân trắng nõn của cô.
Mẹ nó, Thanh Nhi thầm văng tục nhưng bề ngoài vẫn cố tình vắt chéo hai chân đẩy tà váy lên cao một chút, thừa lúc hắn nhìn đến ngây người liền chia đôi ly rượu của cô vào hai ly bên cạnh, sau đó nhanh nhẹn cầm chai rót lại như cũ.
"Ừm..ừm..." Thanh Nhi đột nhiên thanh giọng hai tiếng, khép chặt hai chân lại, nghiêng đầu cười nói. "Anh Á Pháp, anh và chị Mịch quen nhau lâu chưa? em thấy hai người rất thân đó, còn đóng cùng một phim nữa, có khi nào phim giả tình thật hông ta."
"Đương nhiên không có.." Á Pháp đến gần choàng tay ôm eo cô, giống như sợ nơi này quá ồn ào cô sẽ không nghe thấy, tà tứ nói vào tai. "..anh còn chưa yêu ai, rất muốn tìm một cô bạn gái đáng yêu như em."
"Oa.. vậy sao?" Thanh Nhi vô tư cười vui vẻ, cầm ly rượu khẽ nhấp một ngụm, híp híp mắt nhìn lên. "..em còn có một cô bạn tính cách rất giống em, tuy rằng không đáng yêu bằng em nhưng lại rất năng nỗ, có muốn em giới thiệu cho anh không?"
"Không cần.." Á Pháp khẽ cười lắc đầu, thầm nghĩ cô bé này còn không hiểu ý hắn, đưa tay lên vuốt nhẹ má cô cười nói. "..chờ qua sáng mai em sẽ hiểu."
"..À." Thanh Nhi hơi chao đảo gật gật đầu, hắn thấy thế liền ôm cô vào lòng, tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng cô muốn thực hiện luôn bước dạo đầu, vẻ mặt mất kiên nhẫn nhìn đến hướng vào toilet.
Trịnh Thiên Mịch, cô chết trong đó rồi sao?
Đợi một lúc Trịnh Thiên Mịch mới thong thả đi ra, Á Pháp không nể mặt trao cho cô ta cái nhìn gắt gỏng, lại cúi đầu đẩy nhẹ vai Thanh Nhi hai cái, bao nhiêu mị hoặc chết người đều lộ ra bên khoé môi. "Thiên Mịch ra rồi kìa, chúng ta cạn ly đi."
Chưa uống thuốc mà đã gấp đến độ này không biết uống vào sẽ thế nào nhỉ? Thanh Nhi nhanh nhẹn giơ ly rượu lên, vẻ phấn khích cạn ly với hai người họ, uống xong liền đặt mạnh ly rượu xuống bàn, đứng nhịp nhịp chân.
Cố uống hết ly rượu cuối cùng, Á Pháp chờ mong cúi đầu nhìn Thanh Nhi bất ngờ phát hiện cô đang vui vẻ cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó, hắn hơi khó chịu bắt lấy tay cô. "Em nói chuyện với ai vậy?"
Thanh Nhi mắt tròn xoe ngẩng đầu nhìn hắn, giọng ngọt ngào như đường bổ. "Trác Tùng hỏi em đi đâu, em chỉ trả lời là đến Ô đô chơi thôi."
Mặt hắn tức thời xám xịt, Trác Tùng? ý cô là Hứa Trác Tùng sao? vài phút nữa sẽ lên giường cùng hắn giờ lại nói chuyện yêu đương cùng đàn ông khác. Á Pháp dù đối với tình một đêm cũng có tính chiếm hữu, huống chi hắn còn muốn sau chuyện này sẽ ép buộc cô ở cùng hắn lâu dài.
Thanh Nhi nhạy cảm thấy hắn sắp nổi giận vác cô đi, vội vàng buông điện thoại vào túi xách, thân mật ôm cổ hắn nói khẽ. "Em vào toilet một lúc sẽ ra ngay." Không chờ hắn đồng ý cô đã xoay gót đi như bay.
Đứng nép ở bức tường gần đó, Thanh Nhi cẩn thận quan sát hai người họ, Trịnh Thiên Mịch đã có triệu chứng ngấm thuốc, đầu cô ta hơi chao đảo, chân loạng choạng mấy cái liền ngã qua người Á Pháp. Nhưng khó tin là Á Pháp lại đẩy cô ta ra, nhíu mày nói gì đó, vẻ mặt lộ rõ chán ghét.
Thanh Nhi xoa cằm nóng lòng suy nghĩ, liệu có khi nào hắn chê cô ta kiên quyết không động tình?
Nhưng Trịnh Thiên Mịch còn zin mà!
Thêm vài phút sau nữa Trịnh Thiên Mịch dường như chịu không nổi, mặc kệ sống chết quấn lấy người Á Pháp hôn lên mặt hắn. Lại nói kì lạ là lần này Á Pháp rất phối hợp thẳng tay sờ ngực cô ta, vô cùng quyết đoán ôm lấy cô ta kéo đi.
Oh yer!
Chuẩn kế hoạch, Thanh Nhi phấn khởi tách tay, cái này gọi là gì? là tương kế tựu kế đó! Ai bảo cô là nữ phụ, nếu trời đã muốn cô làm nữ phụ thì cô phải hoàn thành tốt nghĩa vụ của mình.
Giờ thì làm sao đây? Thanh Nhi trầm ngâm hai giây liền vội vàng đuổi theo. Không ngoài dự đoán điểm dừng của họ là khách sạn Thượng Quốc, Á Pháp ôm Trịnh Thiên Mịch đi thẳng vào thang máy.
Thanh Nhi liếc qua bọn họ, khẩn trương chạy lại quầy tiếp tân nói gấp. "Hai người vừa vào thang máy là bạn tôi, chị giúp tôi kiểm tra anh Á Pháp ở phòng mấy, rồi cho tôi đặt một phòng bên cạnh được không?"
Nữ tiếp tân nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc dò xét. Thanh Nhi cúi đầu rút thẻ chứng minh ra đặt trên bàn, vẻ mặt thành thật tuyệt đối. "Chị nhanh lên một chút, bạn tôi sức khoẻ không tốt, tôi phải mang thuốc lên cho cô ấy."
Chân mày nữ tiếp tân khẽ nhíu lại, nhã nhặn mở miệng. "Tiểu thư, xin lỗi..." Đang nói, đột nhiên cô gái bên cạnh kéo tay cô ta nghiêng đầu nói mấy câu, vẻ mặt nữ tiếp tân thay đổi xoành xoạch, niềm nỡ tươi cười. "Vị khách tên Á Pháp ở phòng 1109, nhưng hai phòng bên cạnh đã có người đặt trước, tiểu thư có thể đổi phòng khác không ạ?"
Hình như có gì đó không ổn lắm, Thanh Nhi nhíu mi nghi hoặc nhìn cô ta, xong cảm thấy chính sự quan trọng liền gật đầu nói. "Vậy thì lấy phòng cùng dãy đi."
"Vâng." Nữ tiếp tân đáp nhẹ, lập tức lấy chìa khoá từ tay cô gái kia đưa cho Thanh Nhi, nhìn cô phi như bay vào thang máy mà thở phào đấm ngực. "Xém xong đời rồi."
Cả chặng đường từ thang máy lên lầu 11 mất không tới 1 phút, Thanh Nhi chưa kịp đả thông não bộ thì cửa thang máy đã mở ra, lập tức chạy nhanh vào phòng đóng chặt cửa. Đưa mắt nhìn cửa ban công lùa và màn che tím đậm, ban công hai phòng chỉ cách nhau khoảng 1 mét, cô khó nhịn nở ra nụ cười tà ác.
Quay vào phòng, Thanh Nhi đi một vòng tìm kiếm cầu nối, nhanh chóng nhắm được cánh cửa tủ quần áo, vừa đi tới muốn tháo ra nó lại bất thình lình rớt xuống.
Trời giúp ta rồi. Hahaha~
Thanh Nhi ngửa đầu lên trời cười một tràng, nhanh nhẹn ôm cánh cửa cẩn thận bắt qua hai ban công. Nhìn tiến trình dễ dàng mà lòng sung sướng nở hoa, cúi đầu vừa tháo giày vừa kỉ lưỡng đếm..
Phòng 1105 - 1106 - 1107 - 1108 - 1109.
Phải leo qua 4 bận!
Được rồi, Thanh Nhi đứng nghiêm đeo túi xách qua cổ, đưa một chân choàng qua ban công đứng trên cánh cửa, khom người nhanh nhẹn bò qua.
1 bận, tiếp tục ôm cánh cửa bắt ngang qua bên kia..
2 bận, tiếp..
3 bận, tiếp tiếp..
4 bận, tới rồi!
Hắc hắc hắc~ Trên mặt Thanh Nhi không giấu nỗi cười gian, nhẹ nhàng giơ tay vém rèm ra một góc nhỏ, phòng sáng đèn nhưng không có ai hết.
Sao kì vậy? người đâu hết rồi?
Liếc mắt thấy phòng tắm đang đóng cửa, a ha, thì ra là thích cảm giác mạnh a!
Thanh Nhi nhẹ nhàng lùa cửa ra chen vào phòng, cẩn thận chạy đến phòng tắm, vận nội công điều hoà nhịp thở, đẩy cửa ra một khe nhỏ, sau đó ngồi xỏm xuống đút đầu camera điện thoại vào.
Trên góc màn hình nổi số đỏ, 1 2 3 4 5...
Để tránh bị phát hiện, Thanh Nhi quyết định quay từ dưới lên trên, vừa vào đã bắt được cặp chân thon dài chắc khoẻ..
Cô hú hồn, sao tên biến thái kia lại có đôi chân dài đẹp quá vậy? Uy, uy đây chắc chắn siêu mẫu thế giới cũng không bằng đâu.
Đẹp quá~ đẹp quá~
Kéo điện thoại lên trên một chút, điểm giữa hai chân một chú đại điểu hơi hơi ngẩng đầu, bộ lông bị nước xối ẩm ướt dưới ánh đèn giống như gắn thêm hiệu ứng lấp lánh. Mặc dù có chút biến thái nhưng Thanh Nhi vẫn phải nói, cái khí thế này đâm vào người khẳng định banh xát.
Vừa to vừa dài.. Ngao~
Thôi không quay chú ấy nữa, tiếp tục lên trên, weo, mấy giọt nước trong suốt đang lăn trên cơ ngực săn chắc và cơ bụng sáu múi cực chuẩn, vòng eo rắn rỏi lại vô cùng hoàn mỹ. Thanh Nhi vô thức nuốt khan nước miếng, thầm chửi rủa..
Tại sao dáng người tên biến thái kia lại đẹp quá vậy?
Tại sao cô lại có chút hối hận rồi?
Mặc kệ đi, Thanh Nhi hít hà xoa xoa mũi hai cái lại đưa điện thoại lên trên, vượt qua xương quay xanh quyến rũ và yết hầu ma mị dừng lại ở điểm cuối cùng và...
...hai mắt cô trừng lớn, miệng há to hết mức, tay cầm điện thoại run lẩy bẩy..
Cái gương mặt này..
Cái-Gương-Mặt-Này..
CáI—GươnG—MặT—NàY..
CHỒNG CÔ!
Oa~ tại sao cô lại ở đây quay cảnh nude của chồng cô a!
Trong đầu Thanh Nhi gào khóc thảm thiết, nếu để chồng cô biết được sẽ nghĩ cô biến thái cỡ nào, có khi còn gọi bảo vệ lên tống cô ra khỏi khách sạn, sau này còn không cho cô đến gần nữa.
Không được! phải nhanh chóng tẩu thoát, chạy càng xa càng tốt! Chạy chạy chạy...
"Cô là ai?"
Âm thanh ngày nhớ đêm mơ vang bên tai, lòng Thanh Nhi mềm nhũng như nước chảy, sững sờ ngửa đầu nhìn gương mặt anh ta, đôi mắt đen sâu thoát ra một luồng khí chất cao quý lại quyến rũ làm cô nhất thời mê muội.
Đẹp trai quá~ đẹp chết đi được~
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tuy nhàn nhạt nhưng chân mi hơi nhíu lại mất kiên nhẫn. Thanh Nhi phát hiện ra liền cụp mắt cúi đầu, nhưng tầm nhìn cô chợt khựng lại, hai mắt mở choang choang sắp lồi ra ngoài..
Nha, cái con gì đang ưỡn đầu vươn cánh ngay trước mặt cô vậy?
"A
" Thanh Nhi hét thất thanh, khủng hoảng vung tay hất mạnh nó ra, đúng vậy, là cô hất nó ra chớ không phải che mặt mình.
Lòng bàn tay truyền đến cảm xúc ấm nóng và cương cứng, Thanh Nhi té bịch ra phía sau, cả gương mặt đỏ bừng như cà chua chín. Chồng cô từ trên cao nhìn xuống bộ dáng của cô, khoé môi mơ hồ nhếch nhếch, vươn tay cầm áo choàng ngủ mặc vào đi ra ngoài.
Thanh Nhi ngơ ngơ ngẫn ngẫn ngồi trên sàn gạch, lại được nghe giọng nói êm tai mà cô cực kì yêu thích. "Trả lời đi, cô vào đây bằng cách nào?"
Ôi, thích quá~ thích quá~
Thanh Nhi thiệt là phấn khích xoay đầu nhìn anh ta, nụ cười tươi rói rất không phù hợp với hoàn cảnh, giọng ngọt sớt. "Là leo từ ban công vào.. a~, em tên là Thanh Nhi."
Thái độ của chồng cô đặc biệt thản nhiên cầm lấy ipad đi đến mép giường ngồi xuống, thư thư thái thái vắt chân hỏi. "Còn đứng đó làm gì?"
Câu này có ý gì nhỉ? Thanh Nhi khó hiểu chau mày suy ngẫm, chồng cô không nghe trả lời liền đưa mắt nhìn cô, ngữ điệu ba phần dịu êm bảy phần cứng rắn. "Chờ cảnh sát tới mang đi?"
"A.." Vẻ mặt Thanh Nhi bừng tỉnh, hiện tại mới biết xấu hổ cúi đầu nhìn điện thoại, cực kì không muốn đi tới trước mặt anh ta giơ cao điện thoại, ngón tay nhỏ luyến tiếc chạm vào nút đỏ trên màn hình. "Xin lỗi, em xoá rồi, anh rộng lượng bỏ qua một lần có được không?"
Chồng cô nhìn cô, cô nhìn chồng cô đang lúc cô cảm thán sao trên đời lại có người đẹp trai như vậy thì đột ngột chồng cô vung tay lên. Thanh Nhi tưởng rằng anh ta muốn đánh liền quăng điện thoại vội bụm mặt lại không ngờ hông bị đẩy một cái cô đã ngã ụp mặt xuống giường.
Lúc đó trong đầu Thanh Nhi nghĩ, làm tới luôn hả?
Ừ, được đó! nếu anh ta không chịu trách nhiệm, cô vẫn sẽ tìm cớ chịu trách nhiệm với anh ta.
Thanh Nhi nhẹ nhàng mà gấp gáp lật người nhìn anh ta, cả gương mặt chẳng có biểu hiện của người sắp bị hiếp dâm gì cả, vậy mà có thể run rẩy thốt ra một câu. "Anh muốn làm gì?"
Chồng cô không nói, ánh mắt sâu hút không thấy đáy lướt qua người cô, dừng lại chỗ tà váy bị trượt lên lộ ra quần nhỏ màu đen quyến rủ, động tác dứt khoát rành mạch kéo nó xuống, đặt tay vào.
Hai chân Thanh Nhi vô thức khép chặt, cảm giác bàn tay ấm nóng chạm vào nơi mẫn cảm làm cô rùng mình, tim đập mạnh muốn vỡ ngực, tay siết chặt ga giường, nhắm nghiền hai mắt.
Đừng thẳng thắn như vậy, phải dạo đầu trước đã!
Ai đó câu môi nhìn đôi mắt khẩn trương nhắm chặt của cô, một tay tách chân Thanh Nhi ra, bàn tay kia khẽ động chạm vào cửa hoa huyệt, cả người cô run bần bật, hai chân lại không chịu được khép lại, vô tình ấn mạnh bàn tay anh ta xuống.
"Đủ rồi, cô có thể đi." Giọng nói êm ái như tát vào mặt Thanh Nhi một gáo nước lạnh. Chồng cô bình tĩnh rút tay về, nghiêng người dựa vào đầu giường, cầm ipad lên tiếp tục chuyên chú đọc tài liệu.
Khoé miệng Thanh Nhi co quắp, tức đến muốn lật giường, cái này rõ ràng là đang đùa bỡn cô mà.
A
~~ Trong đầu cô điên tiết gào thét, nhưng khi nhìn gương mặt nghiêm túc mà đẹp trai ngời ngời của chồng cô thì không văng nổi nửa từ ra khỏi miệng.
Cuối cùng ngậm đắng nuốt cay, nghiến răng nghiến lợi ngồi dậy kéo quần, dậm chân đùng đùng bỏ ra cửa, vừa đi vừa siết chặt tay thề thốt.
'Trần Thanh Nhi xin thề, sẽ có một ngày cô cưỡi lên người anh ta, biến anh ta thành lão thụ."
"Không sao, chị vào toilet rửa là được.." Trịnh Thiên Mịch khoan dung cười nói, nhưng lực tay hất cô ra lại rất mạnh. Thanh Nhi thật sự mất thăng bằng trẹo chân ngã sang một bên may nhờ Á Pháp nhanh nhẹn đỡ lấy, ánh mắt hắn có hơi tức giận liếc qua cô ta.
Nét mặt Trịnh Thiên Mịch trầm xuống, ánh mắt lạnh lẻo không còn kiêng dè nhìn thẳng Thanh Nhi, cầm lấy túi xách đi nhanh vào nhà vệ sinh.
Vốn Thanh Nhi cũng chẳng để tâm đến cô ta chỉ lo cúi đầu lắc lắc cổ chân mấy cái, Á Pháp thấy vậy liền ân cần dò hỏi. "Đau lắm à?"
"Không có, chỉ hơi nhói nhói." Thanh Nhi lắc nhẹ đầu, ngẩng mặt lên thì thấy hắn đang khom người dòm chằm chằm cặp chân trắng nõn của cô.
Mẹ nó, Thanh Nhi thầm văng tục nhưng bề ngoài vẫn cố tình vắt chéo hai chân đẩy tà váy lên cao một chút, thừa lúc hắn nhìn đến ngây người liền chia đôi ly rượu của cô vào hai ly bên cạnh, sau đó nhanh nhẹn cầm chai rót lại như cũ.
"Ừm..ừm..." Thanh Nhi đột nhiên thanh giọng hai tiếng, khép chặt hai chân lại, nghiêng đầu cười nói. "Anh Á Pháp, anh và chị Mịch quen nhau lâu chưa? em thấy hai người rất thân đó, còn đóng cùng một phim nữa, có khi nào phim giả tình thật hông ta."
"Đương nhiên không có.." Á Pháp đến gần choàng tay ôm eo cô, giống như sợ nơi này quá ồn ào cô sẽ không nghe thấy, tà tứ nói vào tai. "..anh còn chưa yêu ai, rất muốn tìm một cô bạn gái đáng yêu như em."
"Oa.. vậy sao?" Thanh Nhi vô tư cười vui vẻ, cầm ly rượu khẽ nhấp một ngụm, híp híp mắt nhìn lên. "..em còn có một cô bạn tính cách rất giống em, tuy rằng không đáng yêu bằng em nhưng lại rất năng nỗ, có muốn em giới thiệu cho anh không?"
"Không cần.." Á Pháp khẽ cười lắc đầu, thầm nghĩ cô bé này còn không hiểu ý hắn, đưa tay lên vuốt nhẹ má cô cười nói. "..chờ qua sáng mai em sẽ hiểu."
"..À." Thanh Nhi hơi chao đảo gật gật đầu, hắn thấy thế liền ôm cô vào lòng, tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng cô muốn thực hiện luôn bước dạo đầu, vẻ mặt mất kiên nhẫn nhìn đến hướng vào toilet.
Trịnh Thiên Mịch, cô chết trong đó rồi sao?
Đợi một lúc Trịnh Thiên Mịch mới thong thả đi ra, Á Pháp không nể mặt trao cho cô ta cái nhìn gắt gỏng, lại cúi đầu đẩy nhẹ vai Thanh Nhi hai cái, bao nhiêu mị hoặc chết người đều lộ ra bên khoé môi. "Thiên Mịch ra rồi kìa, chúng ta cạn ly đi."
Chưa uống thuốc mà đã gấp đến độ này không biết uống vào sẽ thế nào nhỉ? Thanh Nhi nhanh nhẹn giơ ly rượu lên, vẻ phấn khích cạn ly với hai người họ, uống xong liền đặt mạnh ly rượu xuống bàn, đứng nhịp nhịp chân.
Cố uống hết ly rượu cuối cùng, Á Pháp chờ mong cúi đầu nhìn Thanh Nhi bất ngờ phát hiện cô đang vui vẻ cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó, hắn hơi khó chịu bắt lấy tay cô. "Em nói chuyện với ai vậy?"
Thanh Nhi mắt tròn xoe ngẩng đầu nhìn hắn, giọng ngọt ngào như đường bổ. "Trác Tùng hỏi em đi đâu, em chỉ trả lời là đến Ô đô chơi thôi."
Mặt hắn tức thời xám xịt, Trác Tùng? ý cô là Hứa Trác Tùng sao? vài phút nữa sẽ lên giường cùng hắn giờ lại nói chuyện yêu đương cùng đàn ông khác. Á Pháp dù đối với tình một đêm cũng có tính chiếm hữu, huống chi hắn còn muốn sau chuyện này sẽ ép buộc cô ở cùng hắn lâu dài.
Thanh Nhi nhạy cảm thấy hắn sắp nổi giận vác cô đi, vội vàng buông điện thoại vào túi xách, thân mật ôm cổ hắn nói khẽ. "Em vào toilet một lúc sẽ ra ngay." Không chờ hắn đồng ý cô đã xoay gót đi như bay.
Đứng nép ở bức tường gần đó, Thanh Nhi cẩn thận quan sát hai người họ, Trịnh Thiên Mịch đã có triệu chứng ngấm thuốc, đầu cô ta hơi chao đảo, chân loạng choạng mấy cái liền ngã qua người Á Pháp. Nhưng khó tin là Á Pháp lại đẩy cô ta ra, nhíu mày nói gì đó, vẻ mặt lộ rõ chán ghét.
Thanh Nhi xoa cằm nóng lòng suy nghĩ, liệu có khi nào hắn chê cô ta kiên quyết không động tình?
Nhưng Trịnh Thiên Mịch còn zin mà!
Thêm vài phút sau nữa Trịnh Thiên Mịch dường như chịu không nổi, mặc kệ sống chết quấn lấy người Á Pháp hôn lên mặt hắn. Lại nói kì lạ là lần này Á Pháp rất phối hợp thẳng tay sờ ngực cô ta, vô cùng quyết đoán ôm lấy cô ta kéo đi.
Oh yer!
Chuẩn kế hoạch, Thanh Nhi phấn khởi tách tay, cái này gọi là gì? là tương kế tựu kế đó! Ai bảo cô là nữ phụ, nếu trời đã muốn cô làm nữ phụ thì cô phải hoàn thành tốt nghĩa vụ của mình.
Giờ thì làm sao đây? Thanh Nhi trầm ngâm hai giây liền vội vàng đuổi theo. Không ngoài dự đoán điểm dừng của họ là khách sạn Thượng Quốc, Á Pháp ôm Trịnh Thiên Mịch đi thẳng vào thang máy.
Thanh Nhi liếc qua bọn họ, khẩn trương chạy lại quầy tiếp tân nói gấp. "Hai người vừa vào thang máy là bạn tôi, chị giúp tôi kiểm tra anh Á Pháp ở phòng mấy, rồi cho tôi đặt một phòng bên cạnh được không?"
Nữ tiếp tân nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc dò xét. Thanh Nhi cúi đầu rút thẻ chứng minh ra đặt trên bàn, vẻ mặt thành thật tuyệt đối. "Chị nhanh lên một chút, bạn tôi sức khoẻ không tốt, tôi phải mang thuốc lên cho cô ấy."
Chân mày nữ tiếp tân khẽ nhíu lại, nhã nhặn mở miệng. "Tiểu thư, xin lỗi..." Đang nói, đột nhiên cô gái bên cạnh kéo tay cô ta nghiêng đầu nói mấy câu, vẻ mặt nữ tiếp tân thay đổi xoành xoạch, niềm nỡ tươi cười. "Vị khách tên Á Pháp ở phòng 1109, nhưng hai phòng bên cạnh đã có người đặt trước, tiểu thư có thể đổi phòng khác không ạ?"
Hình như có gì đó không ổn lắm, Thanh Nhi nhíu mi nghi hoặc nhìn cô ta, xong cảm thấy chính sự quan trọng liền gật đầu nói. "Vậy thì lấy phòng cùng dãy đi."
"Vâng." Nữ tiếp tân đáp nhẹ, lập tức lấy chìa khoá từ tay cô gái kia đưa cho Thanh Nhi, nhìn cô phi như bay vào thang máy mà thở phào đấm ngực. "Xém xong đời rồi."
Cả chặng đường từ thang máy lên lầu 11 mất không tới 1 phút, Thanh Nhi chưa kịp đả thông não bộ thì cửa thang máy đã mở ra, lập tức chạy nhanh vào phòng đóng chặt cửa. Đưa mắt nhìn cửa ban công lùa và màn che tím đậm, ban công hai phòng chỉ cách nhau khoảng 1 mét, cô khó nhịn nở ra nụ cười tà ác.
Quay vào phòng, Thanh Nhi đi một vòng tìm kiếm cầu nối, nhanh chóng nhắm được cánh cửa tủ quần áo, vừa đi tới muốn tháo ra nó lại bất thình lình rớt xuống.
Trời giúp ta rồi. Hahaha~
Thanh Nhi ngửa đầu lên trời cười một tràng, nhanh nhẹn ôm cánh cửa cẩn thận bắt qua hai ban công. Nhìn tiến trình dễ dàng mà lòng sung sướng nở hoa, cúi đầu vừa tháo giày vừa kỉ lưỡng đếm..
Phòng 1105 - 1106 - 1107 - 1108 - 1109.
Phải leo qua 4 bận!
Được rồi, Thanh Nhi đứng nghiêm đeo túi xách qua cổ, đưa một chân choàng qua ban công đứng trên cánh cửa, khom người nhanh nhẹn bò qua.
1 bận, tiếp tục ôm cánh cửa bắt ngang qua bên kia..
2 bận, tiếp..
3 bận, tiếp tiếp..
4 bận, tới rồi!
Hắc hắc hắc~ Trên mặt Thanh Nhi không giấu nỗi cười gian, nhẹ nhàng giơ tay vém rèm ra một góc nhỏ, phòng sáng đèn nhưng không có ai hết.
Sao kì vậy? người đâu hết rồi?
Liếc mắt thấy phòng tắm đang đóng cửa, a ha, thì ra là thích cảm giác mạnh a!
Thanh Nhi nhẹ nhàng lùa cửa ra chen vào phòng, cẩn thận chạy đến phòng tắm, vận nội công điều hoà nhịp thở, đẩy cửa ra một khe nhỏ, sau đó ngồi xỏm xuống đút đầu camera điện thoại vào.
Trên góc màn hình nổi số đỏ, 1 2 3 4 5...
Để tránh bị phát hiện, Thanh Nhi quyết định quay từ dưới lên trên, vừa vào đã bắt được cặp chân thon dài chắc khoẻ..
Cô hú hồn, sao tên biến thái kia lại có đôi chân dài đẹp quá vậy? Uy, uy đây chắc chắn siêu mẫu thế giới cũng không bằng đâu.
Đẹp quá~ đẹp quá~
Kéo điện thoại lên trên một chút, điểm giữa hai chân một chú đại điểu hơi hơi ngẩng đầu, bộ lông bị nước xối ẩm ướt dưới ánh đèn giống như gắn thêm hiệu ứng lấp lánh. Mặc dù có chút biến thái nhưng Thanh Nhi vẫn phải nói, cái khí thế này đâm vào người khẳng định banh xát.
Vừa to vừa dài.. Ngao~
Thôi không quay chú ấy nữa, tiếp tục lên trên, weo, mấy giọt nước trong suốt đang lăn trên cơ ngực săn chắc và cơ bụng sáu múi cực chuẩn, vòng eo rắn rỏi lại vô cùng hoàn mỹ. Thanh Nhi vô thức nuốt khan nước miếng, thầm chửi rủa..
Tại sao dáng người tên biến thái kia lại đẹp quá vậy?
Tại sao cô lại có chút hối hận rồi?
Mặc kệ đi, Thanh Nhi hít hà xoa xoa mũi hai cái lại đưa điện thoại lên trên, vượt qua xương quay xanh quyến rũ và yết hầu ma mị dừng lại ở điểm cuối cùng và...
...hai mắt cô trừng lớn, miệng há to hết mức, tay cầm điện thoại run lẩy bẩy..
Cái gương mặt này..
Cái-Gương-Mặt-Này..
CáI—GươnG—MặT—NàY..
CHỒNG CÔ!
Oa~ tại sao cô lại ở đây quay cảnh nude của chồng cô a!
Trong đầu Thanh Nhi gào khóc thảm thiết, nếu để chồng cô biết được sẽ nghĩ cô biến thái cỡ nào, có khi còn gọi bảo vệ lên tống cô ra khỏi khách sạn, sau này còn không cho cô đến gần nữa.
Không được! phải nhanh chóng tẩu thoát, chạy càng xa càng tốt! Chạy chạy chạy...
"Cô là ai?"
Âm thanh ngày nhớ đêm mơ vang bên tai, lòng Thanh Nhi mềm nhũng như nước chảy, sững sờ ngửa đầu nhìn gương mặt anh ta, đôi mắt đen sâu thoát ra một luồng khí chất cao quý lại quyến rũ làm cô nhất thời mê muội.
Đẹp trai quá~ đẹp chết đi được~
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tuy nhàn nhạt nhưng chân mi hơi nhíu lại mất kiên nhẫn. Thanh Nhi phát hiện ra liền cụp mắt cúi đầu, nhưng tầm nhìn cô chợt khựng lại, hai mắt mở choang choang sắp lồi ra ngoài..
Nha, cái con gì đang ưỡn đầu vươn cánh ngay trước mặt cô vậy?
"A
" Thanh Nhi hét thất thanh, khủng hoảng vung tay hất mạnh nó ra, đúng vậy, là cô hất nó ra chớ không phải che mặt mình.
Lòng bàn tay truyền đến cảm xúc ấm nóng và cương cứng, Thanh Nhi té bịch ra phía sau, cả gương mặt đỏ bừng như cà chua chín. Chồng cô từ trên cao nhìn xuống bộ dáng của cô, khoé môi mơ hồ nhếch nhếch, vươn tay cầm áo choàng ngủ mặc vào đi ra ngoài.
Thanh Nhi ngơ ngơ ngẫn ngẫn ngồi trên sàn gạch, lại được nghe giọng nói êm tai mà cô cực kì yêu thích. "Trả lời đi, cô vào đây bằng cách nào?"
Ôi, thích quá~ thích quá~
Thanh Nhi thiệt là phấn khích xoay đầu nhìn anh ta, nụ cười tươi rói rất không phù hợp với hoàn cảnh, giọng ngọt sớt. "Là leo từ ban công vào.. a~, em tên là Thanh Nhi."
Thái độ của chồng cô đặc biệt thản nhiên cầm lấy ipad đi đến mép giường ngồi xuống, thư thư thái thái vắt chân hỏi. "Còn đứng đó làm gì?"
Câu này có ý gì nhỉ? Thanh Nhi khó hiểu chau mày suy ngẫm, chồng cô không nghe trả lời liền đưa mắt nhìn cô, ngữ điệu ba phần dịu êm bảy phần cứng rắn. "Chờ cảnh sát tới mang đi?"
"A.." Vẻ mặt Thanh Nhi bừng tỉnh, hiện tại mới biết xấu hổ cúi đầu nhìn điện thoại, cực kì không muốn đi tới trước mặt anh ta giơ cao điện thoại, ngón tay nhỏ luyến tiếc chạm vào nút đỏ trên màn hình. "Xin lỗi, em xoá rồi, anh rộng lượng bỏ qua một lần có được không?"
Chồng cô nhìn cô, cô nhìn chồng cô đang lúc cô cảm thán sao trên đời lại có người đẹp trai như vậy thì đột ngột chồng cô vung tay lên. Thanh Nhi tưởng rằng anh ta muốn đánh liền quăng điện thoại vội bụm mặt lại không ngờ hông bị đẩy một cái cô đã ngã ụp mặt xuống giường.
Lúc đó trong đầu Thanh Nhi nghĩ, làm tới luôn hả?
Ừ, được đó! nếu anh ta không chịu trách nhiệm, cô vẫn sẽ tìm cớ chịu trách nhiệm với anh ta.
Thanh Nhi nhẹ nhàng mà gấp gáp lật người nhìn anh ta, cả gương mặt chẳng có biểu hiện của người sắp bị hiếp dâm gì cả, vậy mà có thể run rẩy thốt ra một câu. "Anh muốn làm gì?"
Chồng cô không nói, ánh mắt sâu hút không thấy đáy lướt qua người cô, dừng lại chỗ tà váy bị trượt lên lộ ra quần nhỏ màu đen quyến rủ, động tác dứt khoát rành mạch kéo nó xuống, đặt tay vào.
Hai chân Thanh Nhi vô thức khép chặt, cảm giác bàn tay ấm nóng chạm vào nơi mẫn cảm làm cô rùng mình, tim đập mạnh muốn vỡ ngực, tay siết chặt ga giường, nhắm nghiền hai mắt.
Đừng thẳng thắn như vậy, phải dạo đầu trước đã!
Ai đó câu môi nhìn đôi mắt khẩn trương nhắm chặt của cô, một tay tách chân Thanh Nhi ra, bàn tay kia khẽ động chạm vào cửa hoa huyệt, cả người cô run bần bật, hai chân lại không chịu được khép lại, vô tình ấn mạnh bàn tay anh ta xuống.
"Đủ rồi, cô có thể đi." Giọng nói êm ái như tát vào mặt Thanh Nhi một gáo nước lạnh. Chồng cô bình tĩnh rút tay về, nghiêng người dựa vào đầu giường, cầm ipad lên tiếp tục chuyên chú đọc tài liệu.
Khoé miệng Thanh Nhi co quắp, tức đến muốn lật giường, cái này rõ ràng là đang đùa bỡn cô mà.
A
~~ Trong đầu cô điên tiết gào thét, nhưng khi nhìn gương mặt nghiêm túc mà đẹp trai ngời ngời của chồng cô thì không văng nổi nửa từ ra khỏi miệng.
Cuối cùng ngậm đắng nuốt cay, nghiến răng nghiến lợi ngồi dậy kéo quần, dậm chân đùng đùng bỏ ra cửa, vừa đi vừa siết chặt tay thề thốt.
'Trần Thanh Nhi xin thề, sẽ có một ngày cô cưỡi lên người anh ta, biến anh ta thành lão thụ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.