Chương 34: Tàn nhẫn. (H)
ThHunh6
23/09/2016
Đi một mạch thì bước chân bỗng sững lại, Thanh Nhi quay đầu nhìn cửa phòng 1109 ngay bên cạnh, lại nhìn sang bên phải 1107, nhìn sang bên trái 1111, quay ra đằng sau 1110.
Cờ mờ nờ ¥₫&$###... Đúng là ngu như heo mà, tại sao cô lại quên bén phòng khách sạn sắp theo dãy chẵn lẻ chứ!
Tức chết đi~
Thanh Nhi dậm chân bình bịch, nhìn trái ngó phải thấy không có ai liền gian manh đi đến áp tai lên khe cửa, bên trong thấp thoáng có vài tiếng động nhỏ, hình như là tiếng cãi vả cộng với tiếng đập đồ. Cô nheo mắt xoa xoa cằm nghĩ, chắc là không thể vừa xxoo vừa đập chén vừa cãi nhau đi.
Một tia hy vọng mỏng manh thôi thúc Thanh Nhi hành động, cô lập tức ba chân bốn cẳng chạy về phòng chồng cô nhìn lướt qua anh ta một cái liền xông tới cầm điện thoại khách sạn gọi xuống quầy tiếp tân. "Alo, tôi là khách phòng 1109, cửa phòng tôi không mở được, phiền cô lập tức cho người lên sửa chữa."
Dứt lời, dập lại điện thoại lên bàn, túm túm váy chạy ra ban công leo qua phòng bên cạnh, vừa leo vừa cẩn thận tính toán, đây là phòng 1113 đến 1111, leo thêm một lần nữa là 1109.
Đứng bên ngoài ban công phòng 1109, Thanh Nhi nhẹ nhàng đặt tai lên cửa nghe động tĩnh..
"Xoẹt.. roẹt..."
"Á Pháp.. anh cút... không được chạm vào tôi... buông ra.."
"Xoẹt.. là cô kêu tôi đưa cô về khách sạn, chủ động đòi lên giường của tôi, bây giờ lại muốn chạy.. hử?"
"...anh bỉ ổi, vô liêm sỉ.. tôi kêu anh gài con đó lên giường chớ không phải cắn..."
"Soạt..."
"...đồ khốn nạn.. dừng tay, khốn.. ưm.. ưm.. buông.. Á.. đừng.. hức.."
"..Hừ~ cùng là đàn bà, tôi chơi ai cũng như nhau, câm miệng đi! đừng ép tôi phải dùng vũ..."
"Cốc cốc cốc, có ai trong phòng không? chúng tôi là nhân viên sửa chữa...."
"Cứu.. cứu tôi với... cứu.. ư.. ưm.. ưm.."
"Có chuyện gì?" Tiếng đàn ông quát lớn nóng nảy cùng tiếng bước chân mạnh mẽ bước đi. Thanh Nhi bừng tỉnh từ trong khiếp sợ, vội bắt lấy thời cơ lùa cửa chen vào phòng đứng nấp trong tấm màn tím sẫm, giơ một góc camera điện thoại ra.
Màn hình ghi lại một cảnh tượng hoang tàn ác liệt, nệm chăn, quần áo, mảnh vỡ thuỷ tinh, kể cả bàn ghế đều ngổn ngang bừa bộn. Trên giường, Trịnh Thiên Mịch không mảnh vải che thân đang giãy giụa, hai tay bị cột vào thành giường, trong miệng là chiếc áo sơ mi của Á Pháp.
Thanh Nhi rùng mình siết chặt điện thoại, lúc trước đọc truyện đã cảm thấy hắn cưỡng hiếp Thanh Nhi rất thô bạo nhưng không ngờ đối với Trịnh Thiên Mịch cũng không nhân nhượng, còn có phần dữ dằn hơn..
"Các người nhầm lẫn rồi.. RẦM!" Cửa đóng sập lại gần như rung chuyển cả gian phòng, Á Pháp sắc mặt không tốt trở về giường, giật mạnh chiếc khăn quấn ngang hông ném xuống sàn, côn thịt to lớn cứ thế lồ lộ phơi bày trước mắt.
Trịnh Thiên Mịch nhìn thấy phát run, thân thể càng kịch liệt giãy giụa, âm thanh ú ớ trong miệng không phát ra được, nước mắt cũng âm ĩ trào ra.
"Cô khóc?.." Á Pháp cười khẩy, khom người túm lấy hai chân cô ta ngồi lên, thoải mái từng chút gỡ dây trói cho cô ta, vui vẻ chơi đùa con mồi trong tay. "..tôi có nên tặng cho cô bốn chữ 'tự rước lấy nhục' hay không đây? Ha~ rõ ràng là muốn hãm hại em ấy, lại không ngờ bị em ấy dẫn mũi đến tận giường tôi. Nhưng tôi phải nói thật một câu, cơ thể em ấy quả là trời phú, vừa chạm vào liền khiến đàn ông nổi thú tính đến giờ người tôi vẫn còn lân lân đây. Bất quá.. trước cứ chơi tạm cô cũng không tệ...."
"Bốp.." Bàn tay thon dài hung hăng váng lên mặt hắn, Trịnh Thiên Mịch bất ngờ vùng dậy vung chân đạp hắn ra, quát lớn. "Câm miệng chó của anh lại, lập tức cách xa tôi tôi sẽ cho anh một con đường sống, nếu không đừng trách tôi độc ác."
"Haha~" Á Pháp bật cười lớn nhưng trong đôi mắt hằn lên lửa giận, nhanh như chớp giữ chặt tay cô ta ấn xuống giường, châm chọc cười. "..tôi không ham kiểu phụ nữ ngoan cố, đừng nghĩ rơi vào tay tôi thì có thể thoát, cho cô dội nước lạnh giải thuốc là vì tôi muốn cô biết cảm giác bị cưỡng là như thế nào? để cô.. nhớ rõ tôi một chút."
Trịnh Thiên Mịch sững sờ, vừa muốn đẩy hắn ra bỏ chạy thì Á Pháp vung tay hất cô ta ngã xuống, không hề thương tiếc nắm lấy hông cô ta, một cú trúng đích xông thẳng vào trong.
"Aaa~~" Tiếng hét đau đớn xuyên thẳng qua màng não Thanh Nhi, cả người cô toát một tầng mồ hôi lạnh, tay run run, mặt xanh mét, tâm tri bắt đầu gào thét..
Mình đã làm một chuyện cực kì ác độc, nếu bây giờ quay đầu tình thế vẫn còn cứu vãn được. Cô hạ điện thoại xuống, vội vàng lục túi xách móc ra côn điện, giơ chân muốn chạy vào thì...
"Trần Thanh Nhi, tôi thề.. thề để cô sống không bằng chết!" Tiếng Mịch Thiên Mịch gằn qua kẻ răng, móng tay quấp sâu xuống ga giường, vẻ mặt méo mó tàn nhẫn.
Bàn tay Thanh Nhi buông lỏng côn điện rơi lại túi xách, dường như chỉ một giây cô chần chừ có thể dẫn đến hoạ sát thân.
Trịnh Thiên Mịch vốn sẽ không buông tha cho cô!
Nguyên tác là không thể thay đổi!
Cắn môi, cô cầm lại điện thoại, ánh mắt kiên quyết nhìn vào màn hình.
Sau câu nói của cô ta, bên môi Á Pháp nở nụ cười đểu cáng, một tay bắt lấy hai tay đang chống cự của cô ta cố định trên đỉnh đầu, một tay xoa nắn bầu ngực đầy đặn, sung sướng từng nhịp đưa đưa đẩy đẩy, tà tứ gợi tình. "..Chặt chẽ, ấm áp, lần đầu của phụ nữ đều ngon lành."
Khớp hàm Trịnh Thiên Mịch cắn chặt không thốt ra nửa âm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, đau đớn bên dưới không khác gì từng nhát dao cắt thịt, càng khiến thù hận trong lòng cô ta chồng chất.
"Hừ.." Chân mày Á Pháp cau chặt, nhìn gương mặt cô ta làm hắn cực kì mất hứng nhưng trong người vẫn có một luồng nhiệt khiến hắn không thể dừng động tác, thầm mắng Thanh Nhi đúng là tiểu hồ li không biết đã bỏ bùa gì mà tiểu tử của hắn cứ muốn dục hoả.
Á Pháp liếc qua người dưới thân, hắn lại không tin không thể hàng phục được con đàn bà này, không khiến cô ta quỳ gục dưới chân van nài hắn thêm nữa, cũng vì vậy mà đang lúc cao trào.. hắn rút ra.
Cơ thể Trịnh Thiên Mịch vẫn còn thuốc, đang lúc khẩn trương và chờ mong thì bên dưới trống rỗng, cả người liền chới với không phương hướng, không tự chủ cúi mắt nhìn xuống.
Á Pháp thấy vậy cười tà ác, một ngón tay ở cửa hoa huyệt ve vãn vuốt ve, vừa ngứa vừa khó chịu khiến người cô ta run rẩy há miệng thở dốc, dần dần thân thể bị kích thích lắc lư đòi hỏi.
Tới một lúc cô ta không chịu đựng nổi muốn giải thoát một thứ gì đó, Á Pháp đột ngột đứng lên đi xuống giường, lạnh nhạt nói. "Tôi hết hứng thú rồi, chơi cô chán ngấy."
Người Trịnh Thiên Mịch run lên, một nửa vì tức, một nửa vì ham muốn, cô ta bật dậy bắt lấy cánh tay hắn, giọng gấp gáp. "Muốn sao?"
Á Pháp xoay đầu, nhìn cơ thể cô ta từ trên xuống dưới, nhếch môi. "Tôi chưa từng chơi qua phụ nữ bại liệt, nằm đơ đó không rên không la, tôi thà ra đường bắt đại một người còn chơi sướng hơn cô."
Vẻ mặt Trịnh Thiên Mịch tối tâm tức giận, nhưng hành động không thể ngờ tiếp theo là cô ta vươn người ôm cổ hắn, chủ động hôn lên cánh môi đào hoa kia. Á Pháp nheo mắt cười, chẳng có lí do gì không trở lại giường theo đuổi cuộc vui, hai bàn tay xoa nắn bầu ngực non mềm, bên dưới hung hăng xông vào va chạm.
Trịnh Thiên Mịch ngửa cổ lên thở dốc, tiếng rên rỉ không kiềm hãm thoát ra khỏi cổ họng, âm thanh lớn dần lớn dần hoà nhập với động tác ra vào giữa côn thịt và hoa huyệt.
Trong phòng nhiệt độ tăng cao, thuỷ triều cuồn cuộn, không ai để ý đến một cô gái mồ hôi nhễ nhãi, tay chân đông cứng đang làm vật trang trí bên cửa kia. Thanh Nhi giơ tay quẹt vệt mồ hôi trên trán, cả người nóng bức khô hạn như đang ở sa mạc, nước mắt lưng tròng nhìn đôi trai gái vừa thề chém thề giết nhau đó, giờ đã giao kết đến hiệp 3 vẫn không có biểu hiện dừng lại.
Đồng hồ tích tắc trôi qua, con số đỏ trên màn hình 02:16:27 nhìn qua thật khiến người ta rát mắt. Cuối cùng, Á Pháp kết thúc hiệp 3 bằng một màng cưỡi ngựa lên mây, lúc hắn tới đỉnh thì con ngựa cũng úp đầu xuống gối mê man.
Tiếng va chạm dừng lại, Á Pháp tuỳ tiện lật người Trịnh Thiên Mịch đẩy sang một bên, hắn nghiêng người xuống, đột nhiên nghĩ ra gì lại bật dậy.
Ai đó ngoài cửa vừa vui mừng liền hú tim ngưng thở, điện thoại trên tay thu không được mà giữ không xong.
Ánh mắt Á Pháp nheo lại nhìn một vòng trong phòng, bước xuống giường cúi người nhặt chiếc quần lên, thò tay vào túi móc ra điện thoại. Hắn lại trở về giường, một tay cầm lấy đại điểu chỉ còn hơi cương nhét vào hoa huyệt, tay kia giơ máy ảnh lên.
Tách!
Tim Thanh Nhi vỡ ra, trong tình huống này còn ai không hiểu ý đồ của hắn, dù là thứ đồ chơi hắn không thích nhưng chơi một lần rồi bỏ lại cảm thấy phí.
Trịnh Thiên Mịch, tôi có nên cầu phúc cho cô không đây!
********
Ai thấy ta đen tối thì cho 1 vote nèo!!!
Cờ mờ nờ ¥₫&$###... Đúng là ngu như heo mà, tại sao cô lại quên bén phòng khách sạn sắp theo dãy chẵn lẻ chứ!
Tức chết đi~
Thanh Nhi dậm chân bình bịch, nhìn trái ngó phải thấy không có ai liền gian manh đi đến áp tai lên khe cửa, bên trong thấp thoáng có vài tiếng động nhỏ, hình như là tiếng cãi vả cộng với tiếng đập đồ. Cô nheo mắt xoa xoa cằm nghĩ, chắc là không thể vừa xxoo vừa đập chén vừa cãi nhau đi.
Một tia hy vọng mỏng manh thôi thúc Thanh Nhi hành động, cô lập tức ba chân bốn cẳng chạy về phòng chồng cô nhìn lướt qua anh ta một cái liền xông tới cầm điện thoại khách sạn gọi xuống quầy tiếp tân. "Alo, tôi là khách phòng 1109, cửa phòng tôi không mở được, phiền cô lập tức cho người lên sửa chữa."
Dứt lời, dập lại điện thoại lên bàn, túm túm váy chạy ra ban công leo qua phòng bên cạnh, vừa leo vừa cẩn thận tính toán, đây là phòng 1113 đến 1111, leo thêm một lần nữa là 1109.
Đứng bên ngoài ban công phòng 1109, Thanh Nhi nhẹ nhàng đặt tai lên cửa nghe động tĩnh..
"Xoẹt.. roẹt..."
"Á Pháp.. anh cút... không được chạm vào tôi... buông ra.."
"Xoẹt.. là cô kêu tôi đưa cô về khách sạn, chủ động đòi lên giường của tôi, bây giờ lại muốn chạy.. hử?"
"...anh bỉ ổi, vô liêm sỉ.. tôi kêu anh gài con đó lên giường chớ không phải cắn..."
"Soạt..."
"...đồ khốn nạn.. dừng tay, khốn.. ưm.. ưm.. buông.. Á.. đừng.. hức.."
"..Hừ~ cùng là đàn bà, tôi chơi ai cũng như nhau, câm miệng đi! đừng ép tôi phải dùng vũ..."
"Cốc cốc cốc, có ai trong phòng không? chúng tôi là nhân viên sửa chữa...."
"Cứu.. cứu tôi với... cứu.. ư.. ưm.. ưm.."
"Có chuyện gì?" Tiếng đàn ông quát lớn nóng nảy cùng tiếng bước chân mạnh mẽ bước đi. Thanh Nhi bừng tỉnh từ trong khiếp sợ, vội bắt lấy thời cơ lùa cửa chen vào phòng đứng nấp trong tấm màn tím sẫm, giơ một góc camera điện thoại ra.
Màn hình ghi lại một cảnh tượng hoang tàn ác liệt, nệm chăn, quần áo, mảnh vỡ thuỷ tinh, kể cả bàn ghế đều ngổn ngang bừa bộn. Trên giường, Trịnh Thiên Mịch không mảnh vải che thân đang giãy giụa, hai tay bị cột vào thành giường, trong miệng là chiếc áo sơ mi của Á Pháp.
Thanh Nhi rùng mình siết chặt điện thoại, lúc trước đọc truyện đã cảm thấy hắn cưỡng hiếp Thanh Nhi rất thô bạo nhưng không ngờ đối với Trịnh Thiên Mịch cũng không nhân nhượng, còn có phần dữ dằn hơn..
"Các người nhầm lẫn rồi.. RẦM!" Cửa đóng sập lại gần như rung chuyển cả gian phòng, Á Pháp sắc mặt không tốt trở về giường, giật mạnh chiếc khăn quấn ngang hông ném xuống sàn, côn thịt to lớn cứ thế lồ lộ phơi bày trước mắt.
Trịnh Thiên Mịch nhìn thấy phát run, thân thể càng kịch liệt giãy giụa, âm thanh ú ớ trong miệng không phát ra được, nước mắt cũng âm ĩ trào ra.
"Cô khóc?.." Á Pháp cười khẩy, khom người túm lấy hai chân cô ta ngồi lên, thoải mái từng chút gỡ dây trói cho cô ta, vui vẻ chơi đùa con mồi trong tay. "..tôi có nên tặng cho cô bốn chữ 'tự rước lấy nhục' hay không đây? Ha~ rõ ràng là muốn hãm hại em ấy, lại không ngờ bị em ấy dẫn mũi đến tận giường tôi. Nhưng tôi phải nói thật một câu, cơ thể em ấy quả là trời phú, vừa chạm vào liền khiến đàn ông nổi thú tính đến giờ người tôi vẫn còn lân lân đây. Bất quá.. trước cứ chơi tạm cô cũng không tệ...."
"Bốp.." Bàn tay thon dài hung hăng váng lên mặt hắn, Trịnh Thiên Mịch bất ngờ vùng dậy vung chân đạp hắn ra, quát lớn. "Câm miệng chó của anh lại, lập tức cách xa tôi tôi sẽ cho anh một con đường sống, nếu không đừng trách tôi độc ác."
"Haha~" Á Pháp bật cười lớn nhưng trong đôi mắt hằn lên lửa giận, nhanh như chớp giữ chặt tay cô ta ấn xuống giường, châm chọc cười. "..tôi không ham kiểu phụ nữ ngoan cố, đừng nghĩ rơi vào tay tôi thì có thể thoát, cho cô dội nước lạnh giải thuốc là vì tôi muốn cô biết cảm giác bị cưỡng là như thế nào? để cô.. nhớ rõ tôi một chút."
Trịnh Thiên Mịch sững sờ, vừa muốn đẩy hắn ra bỏ chạy thì Á Pháp vung tay hất cô ta ngã xuống, không hề thương tiếc nắm lấy hông cô ta, một cú trúng đích xông thẳng vào trong.
"Aaa~~" Tiếng hét đau đớn xuyên thẳng qua màng não Thanh Nhi, cả người cô toát một tầng mồ hôi lạnh, tay run run, mặt xanh mét, tâm tri bắt đầu gào thét..
Mình đã làm một chuyện cực kì ác độc, nếu bây giờ quay đầu tình thế vẫn còn cứu vãn được. Cô hạ điện thoại xuống, vội vàng lục túi xách móc ra côn điện, giơ chân muốn chạy vào thì...
"Trần Thanh Nhi, tôi thề.. thề để cô sống không bằng chết!" Tiếng Mịch Thiên Mịch gằn qua kẻ răng, móng tay quấp sâu xuống ga giường, vẻ mặt méo mó tàn nhẫn.
Bàn tay Thanh Nhi buông lỏng côn điện rơi lại túi xách, dường như chỉ một giây cô chần chừ có thể dẫn đến hoạ sát thân.
Trịnh Thiên Mịch vốn sẽ không buông tha cho cô!
Nguyên tác là không thể thay đổi!
Cắn môi, cô cầm lại điện thoại, ánh mắt kiên quyết nhìn vào màn hình.
Sau câu nói của cô ta, bên môi Á Pháp nở nụ cười đểu cáng, một tay bắt lấy hai tay đang chống cự của cô ta cố định trên đỉnh đầu, một tay xoa nắn bầu ngực đầy đặn, sung sướng từng nhịp đưa đưa đẩy đẩy, tà tứ gợi tình. "..Chặt chẽ, ấm áp, lần đầu của phụ nữ đều ngon lành."
Khớp hàm Trịnh Thiên Mịch cắn chặt không thốt ra nửa âm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, đau đớn bên dưới không khác gì từng nhát dao cắt thịt, càng khiến thù hận trong lòng cô ta chồng chất.
"Hừ.." Chân mày Á Pháp cau chặt, nhìn gương mặt cô ta làm hắn cực kì mất hứng nhưng trong người vẫn có một luồng nhiệt khiến hắn không thể dừng động tác, thầm mắng Thanh Nhi đúng là tiểu hồ li không biết đã bỏ bùa gì mà tiểu tử của hắn cứ muốn dục hoả.
Á Pháp liếc qua người dưới thân, hắn lại không tin không thể hàng phục được con đàn bà này, không khiến cô ta quỳ gục dưới chân van nài hắn thêm nữa, cũng vì vậy mà đang lúc cao trào.. hắn rút ra.
Cơ thể Trịnh Thiên Mịch vẫn còn thuốc, đang lúc khẩn trương và chờ mong thì bên dưới trống rỗng, cả người liền chới với không phương hướng, không tự chủ cúi mắt nhìn xuống.
Á Pháp thấy vậy cười tà ác, một ngón tay ở cửa hoa huyệt ve vãn vuốt ve, vừa ngứa vừa khó chịu khiến người cô ta run rẩy há miệng thở dốc, dần dần thân thể bị kích thích lắc lư đòi hỏi.
Tới một lúc cô ta không chịu đựng nổi muốn giải thoát một thứ gì đó, Á Pháp đột ngột đứng lên đi xuống giường, lạnh nhạt nói. "Tôi hết hứng thú rồi, chơi cô chán ngấy."
Người Trịnh Thiên Mịch run lên, một nửa vì tức, một nửa vì ham muốn, cô ta bật dậy bắt lấy cánh tay hắn, giọng gấp gáp. "Muốn sao?"
Á Pháp xoay đầu, nhìn cơ thể cô ta từ trên xuống dưới, nhếch môi. "Tôi chưa từng chơi qua phụ nữ bại liệt, nằm đơ đó không rên không la, tôi thà ra đường bắt đại một người còn chơi sướng hơn cô."
Vẻ mặt Trịnh Thiên Mịch tối tâm tức giận, nhưng hành động không thể ngờ tiếp theo là cô ta vươn người ôm cổ hắn, chủ động hôn lên cánh môi đào hoa kia. Á Pháp nheo mắt cười, chẳng có lí do gì không trở lại giường theo đuổi cuộc vui, hai bàn tay xoa nắn bầu ngực non mềm, bên dưới hung hăng xông vào va chạm.
Trịnh Thiên Mịch ngửa cổ lên thở dốc, tiếng rên rỉ không kiềm hãm thoát ra khỏi cổ họng, âm thanh lớn dần lớn dần hoà nhập với động tác ra vào giữa côn thịt và hoa huyệt.
Trong phòng nhiệt độ tăng cao, thuỷ triều cuồn cuộn, không ai để ý đến một cô gái mồ hôi nhễ nhãi, tay chân đông cứng đang làm vật trang trí bên cửa kia. Thanh Nhi giơ tay quẹt vệt mồ hôi trên trán, cả người nóng bức khô hạn như đang ở sa mạc, nước mắt lưng tròng nhìn đôi trai gái vừa thề chém thề giết nhau đó, giờ đã giao kết đến hiệp 3 vẫn không có biểu hiện dừng lại.
Đồng hồ tích tắc trôi qua, con số đỏ trên màn hình 02:16:27 nhìn qua thật khiến người ta rát mắt. Cuối cùng, Á Pháp kết thúc hiệp 3 bằng một màng cưỡi ngựa lên mây, lúc hắn tới đỉnh thì con ngựa cũng úp đầu xuống gối mê man.
Tiếng va chạm dừng lại, Á Pháp tuỳ tiện lật người Trịnh Thiên Mịch đẩy sang một bên, hắn nghiêng người xuống, đột nhiên nghĩ ra gì lại bật dậy.
Ai đó ngoài cửa vừa vui mừng liền hú tim ngưng thở, điện thoại trên tay thu không được mà giữ không xong.
Ánh mắt Á Pháp nheo lại nhìn một vòng trong phòng, bước xuống giường cúi người nhặt chiếc quần lên, thò tay vào túi móc ra điện thoại. Hắn lại trở về giường, một tay cầm lấy đại điểu chỉ còn hơi cương nhét vào hoa huyệt, tay kia giơ máy ảnh lên.
Tách!
Tim Thanh Nhi vỡ ra, trong tình huống này còn ai không hiểu ý đồ của hắn, dù là thứ đồ chơi hắn không thích nhưng chơi một lần rồi bỏ lại cảm thấy phí.
Trịnh Thiên Mịch, tôi có nên cầu phúc cho cô không đây!
********
Ai thấy ta đen tối thì cho 1 vote nèo!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.