Thế Thân Nữ Xứng Phản Giết Bốn Nam Chủ
Chương 13: Anh Phó Thân Yêu Của Cô Có Giữ Mình Trong Sạch Vì Cô Không? (2)
Kỳ Mộc
26/04/2024
Đừng nói đến đồ trang sức quý giá, mỗi lần đấu giá, anh ta đều mua vài món tặng Tô Mạn Thù...
Vốn dĩ tất cả những thứ này đều thuộc về cô...
Nhờ phúc của cô, Tô Mạn Thù không biết ơn cũng thôi ddi, còn đối xử với cô không ra gì.
“Cô xem nhiều phim Quỳnh Dao quá à?” Tô Mạn Thù lười nhác đến mức không buồn nhấc mí mắt.
Câu nói kinh điển, em chỉ mất một cái chân, nhưng cô ấy mất đi tình yêu!!
“Chị, chị không cần phải mỉa mai em, chị yên tâm, em sẽ không phá hỏng hạnh phúc của chị và anh Phó.” Tô Nhu nghiêm trang nói.
“Ồ.”
Tô Nhu càng nghiêm trang hơn: “Kể cả anh ấy vẫn thích cô, cô cũng sẽ từ chối.”
“Ừ.”
Sẽ không phá hỏng.
Sẽ từ chối.
Nhưng chỉ cần gặp Phó Cảnh Nghiêu, cô ta cứ một tiếng anh Phó, chạy đến trước mặt anh ta, giống như em gái nhỏ, làm những hành động thân mật như anh em khác cha khác mẹ.
Lúc đầu Phó Cảnh Nghiêu không để ý đến cô ta, dẫn theo nguyên chủ đi dự tiệc để chọc tức cô ta, chỉ cần nhìn thấy nguyên chủ ở bên cạnh người đàn ông, cô ta vẫn sẽ giậm chân, chu môi, mắt đỏ hoe bỏ chạy.
Sau đó, Phó Cảnh Nghiêu sẽ vội vàng đuổi theo.
Ha ha ha.
Thật buồn cười.
Những người này, trẻ em thiểu năng trí tuệ vui vẻ hơn nhiều.
“Nói xong rồi chứ, cô em thỏ trắng?” Tô Mạn Thù cười tủm tỉm giơ một ngón tay, móng tay đẹp đẽ chọc vào trán cô ta.
Tô Nhu bị chọc đến nỗi trán đau nhói, một mảng đỏ ửng: “Chị, sao chị lại thành ra thế này?” Thậm chí còn động tay động chân với cô? Không sợ cô mách anh Phó à?
“Nói xong thì cút, tôi phải ngủ để dưỡng nhan.” Trong nháy mắt biểu cảm trên mặt Tô Mạn Thù trở nên lạnh lùng, như một con dao sắc bén.
“Hay là chị tát em một cái, để em đi làm bạn với Tô Ngọc Ngọc nhé.” Tô Mạn Thù nâng tay lên.
Tô Nhu lộ vẻ hoảng hốt, hoàn toàn không chịu nổi khí thế sấm sét này, không dám nói thêm một lời vô nghĩa nào, vội vàng chạy đi.
Cô muốn biết... Hai năm nay, anh Phó có giữ mình trong sạch vì cô không...
Anh ta và chị có...
Trong trí nhớ, đôi mắt lạnh lùng, khí thế nổi bật của anh Phó, chỉ cần nhìn một lần đời này cũng rất khó quên.
Anh ấy mặc vest đẹp trai, mặc áo sơ mi trắng kết hợp với vest còn đẹp trai hơn, anh ấy mặc gì cũng đẹp trai.
Tâm trạng đột nhiên chùng xuống.
Lúc đó cô và anh Phó đã đính hôn, nhưng cô vẫn chưa từng hôn anh Phó...
Thật sự là hời cho Tô Mạn Thù!
...
Nhà họ Phó, phòng sách.
Một giờ sáng.
Cuối cùng cuộc họp video đã kết thúc, người đàn ông đóng máy tính, nhận lấy tách trà nóng mà trợ lý đưa tới, lạnh lùng nói: “Anh có thể tan làm rồi.”
Trợ lý đã buồn ngủ từ lâu, đều nói rằng nhà tư bản không phải là người, ông chủ của anh - Phó Cảnh Nghiêu chính là nhân vật tiêu biểu.
Anh đặt lại đống tài liệu đã sắp xếp gọn gàng, cúi người nói: “Giám đốc Phó, anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi về trước đây.”
Phó Cảnh Nghiêu nhấp một ngụm trà.
Trợ lý vừa đặt tay lên tay nắm cửa, anh ta đột nhiên ho khan, thản nhiên nói: “Tô Mạn Thù vẫn chưa về sao?”
Trợ lý lắc đầu: “Cô Tô mang theo hành lý đi, tối nay chắc sẽ không về đâu, giám đốc Phó, hay là anh gọi điện hỏi thử xem?”
Người đàn ông nhìn trợ lý bằng ánh mắt như nhìn người chết, nhìn chằm chằm khiến anh toát mồ hôi lạnh, lập tức đổi giọng: “Giám đốc Phó, tôi gọi điện hỏi thử xem.”
Cô Tô chưa bao giờ ngủ bên ngoài.
Cho dù có chuyện gì, cô ấy cũng sẽ chủ động gọi điện thoại giải thích với giám đốc Phó.
Ủa, sao hôm nay lại không gọi điện nhỉ?
Quả nhiên là thay đổi tính tình rồi.
“Không cần.” Phó Cảnh Nghiêu nói, vừa như giải thích vừa như phủ nhận điều gì đó: “Chỉ cần cô ta không chết ở bên ngoài, những chuyện khác không cần quan tâm.”
Trợ lý: “...”
Giám đốc Phó khẩu thị tâm phi.
Sao lại cố chấp như vậy chứ, không bao giờ gọi điện cho cô Tô, chỉ chờ cô Tô chủ động tìm anh ta.
Anh ta không sợ có một ngày cô Tô không tìm anh ta nữa sao?
“Về đi.” Phó Cảnh Nghiêu phất tay.
Trợ lý như được đại xá, vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Đột nhiên, Phó Cảnh Nghiêu đặt mạnh tách trà xuống bàn, phát ra tiếng động trầm đục rồi lại âm trầm mở miệng: “Anh nói với cô ta, ngày mai mà không về thì đừng về nữa.”
Trợ lý: “...”
...
Tô Mạn Thù ngủ thẳng một giấc đến sáng, vô cùng trọn vẹn, thỏa mãn và thoải mái.
Khi cô rửa mặt, nhìn khuôn mặt rạng rỡ trong gương, không trang điểm, làn da trắng ngà tỏa ra vẻ trong trẻo từ trong ra ngoài, như cánh hoa hồng mỏng manh muốn nhỏ giọt.
Cô chấm nhẹ lên đôi môi đỏ, thay một chiếc sườn xám đen kín đáo, trên cổ đeo một chuỗi vòng ngọc trai, cách ăn mặc giản dị và kín đáo hơn hôm qua, nhưng không hề che giấu được khí chất nổi bật.
Cô dần dần cong môi, vẻ đẹp tràn đầy nét dịu dàng, như thể đeo một chiếc mặt nạ giả thanh lịch, đoan trang và dịu dàng.
...
Vốn dĩ tất cả những thứ này đều thuộc về cô...
Nhờ phúc của cô, Tô Mạn Thù không biết ơn cũng thôi ddi, còn đối xử với cô không ra gì.
“Cô xem nhiều phim Quỳnh Dao quá à?” Tô Mạn Thù lười nhác đến mức không buồn nhấc mí mắt.
Câu nói kinh điển, em chỉ mất một cái chân, nhưng cô ấy mất đi tình yêu!!
“Chị, chị không cần phải mỉa mai em, chị yên tâm, em sẽ không phá hỏng hạnh phúc của chị và anh Phó.” Tô Nhu nghiêm trang nói.
“Ồ.”
Tô Nhu càng nghiêm trang hơn: “Kể cả anh ấy vẫn thích cô, cô cũng sẽ từ chối.”
“Ừ.”
Sẽ không phá hỏng.
Sẽ từ chối.
Nhưng chỉ cần gặp Phó Cảnh Nghiêu, cô ta cứ một tiếng anh Phó, chạy đến trước mặt anh ta, giống như em gái nhỏ, làm những hành động thân mật như anh em khác cha khác mẹ.
Lúc đầu Phó Cảnh Nghiêu không để ý đến cô ta, dẫn theo nguyên chủ đi dự tiệc để chọc tức cô ta, chỉ cần nhìn thấy nguyên chủ ở bên cạnh người đàn ông, cô ta vẫn sẽ giậm chân, chu môi, mắt đỏ hoe bỏ chạy.
Sau đó, Phó Cảnh Nghiêu sẽ vội vàng đuổi theo.
Ha ha ha.
Thật buồn cười.
Những người này, trẻ em thiểu năng trí tuệ vui vẻ hơn nhiều.
“Nói xong rồi chứ, cô em thỏ trắng?” Tô Mạn Thù cười tủm tỉm giơ một ngón tay, móng tay đẹp đẽ chọc vào trán cô ta.
Tô Nhu bị chọc đến nỗi trán đau nhói, một mảng đỏ ửng: “Chị, sao chị lại thành ra thế này?” Thậm chí còn động tay động chân với cô? Không sợ cô mách anh Phó à?
“Nói xong thì cút, tôi phải ngủ để dưỡng nhan.” Trong nháy mắt biểu cảm trên mặt Tô Mạn Thù trở nên lạnh lùng, như một con dao sắc bén.
“Hay là chị tát em một cái, để em đi làm bạn với Tô Ngọc Ngọc nhé.” Tô Mạn Thù nâng tay lên.
Tô Nhu lộ vẻ hoảng hốt, hoàn toàn không chịu nổi khí thế sấm sét này, không dám nói thêm một lời vô nghĩa nào, vội vàng chạy đi.
Cô muốn biết... Hai năm nay, anh Phó có giữ mình trong sạch vì cô không...
Anh ta và chị có...
Trong trí nhớ, đôi mắt lạnh lùng, khí thế nổi bật của anh Phó, chỉ cần nhìn một lần đời này cũng rất khó quên.
Anh ấy mặc vest đẹp trai, mặc áo sơ mi trắng kết hợp với vest còn đẹp trai hơn, anh ấy mặc gì cũng đẹp trai.
Tâm trạng đột nhiên chùng xuống.
Lúc đó cô và anh Phó đã đính hôn, nhưng cô vẫn chưa từng hôn anh Phó...
Thật sự là hời cho Tô Mạn Thù!
...
Nhà họ Phó, phòng sách.
Một giờ sáng.
Cuối cùng cuộc họp video đã kết thúc, người đàn ông đóng máy tính, nhận lấy tách trà nóng mà trợ lý đưa tới, lạnh lùng nói: “Anh có thể tan làm rồi.”
Trợ lý đã buồn ngủ từ lâu, đều nói rằng nhà tư bản không phải là người, ông chủ của anh - Phó Cảnh Nghiêu chính là nhân vật tiêu biểu.
Anh đặt lại đống tài liệu đã sắp xếp gọn gàng, cúi người nói: “Giám đốc Phó, anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi về trước đây.”
Phó Cảnh Nghiêu nhấp một ngụm trà.
Trợ lý vừa đặt tay lên tay nắm cửa, anh ta đột nhiên ho khan, thản nhiên nói: “Tô Mạn Thù vẫn chưa về sao?”
Trợ lý lắc đầu: “Cô Tô mang theo hành lý đi, tối nay chắc sẽ không về đâu, giám đốc Phó, hay là anh gọi điện hỏi thử xem?”
Người đàn ông nhìn trợ lý bằng ánh mắt như nhìn người chết, nhìn chằm chằm khiến anh toát mồ hôi lạnh, lập tức đổi giọng: “Giám đốc Phó, tôi gọi điện hỏi thử xem.”
Cô Tô chưa bao giờ ngủ bên ngoài.
Cho dù có chuyện gì, cô ấy cũng sẽ chủ động gọi điện thoại giải thích với giám đốc Phó.
Ủa, sao hôm nay lại không gọi điện nhỉ?
Quả nhiên là thay đổi tính tình rồi.
“Không cần.” Phó Cảnh Nghiêu nói, vừa như giải thích vừa như phủ nhận điều gì đó: “Chỉ cần cô ta không chết ở bên ngoài, những chuyện khác không cần quan tâm.”
Trợ lý: “...”
Giám đốc Phó khẩu thị tâm phi.
Sao lại cố chấp như vậy chứ, không bao giờ gọi điện cho cô Tô, chỉ chờ cô Tô chủ động tìm anh ta.
Anh ta không sợ có một ngày cô Tô không tìm anh ta nữa sao?
“Về đi.” Phó Cảnh Nghiêu phất tay.
Trợ lý như được đại xá, vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Đột nhiên, Phó Cảnh Nghiêu đặt mạnh tách trà xuống bàn, phát ra tiếng động trầm đục rồi lại âm trầm mở miệng: “Anh nói với cô ta, ngày mai mà không về thì đừng về nữa.”
Trợ lý: “...”
...
Tô Mạn Thù ngủ thẳng một giấc đến sáng, vô cùng trọn vẹn, thỏa mãn và thoải mái.
Khi cô rửa mặt, nhìn khuôn mặt rạng rỡ trong gương, không trang điểm, làn da trắng ngà tỏa ra vẻ trong trẻo từ trong ra ngoài, như cánh hoa hồng mỏng manh muốn nhỏ giọt.
Cô chấm nhẹ lên đôi môi đỏ, thay một chiếc sườn xám đen kín đáo, trên cổ đeo một chuỗi vòng ngọc trai, cách ăn mặc giản dị và kín đáo hơn hôm qua, nhưng không hề che giấu được khí chất nổi bật.
Cô dần dần cong môi, vẻ đẹp tràn đầy nét dịu dàng, như thể đeo một chiếc mặt nạ giả thanh lịch, đoan trang và dịu dàng.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.