Thế Thân Nữ Xứng Phản Giết Bốn Nam Chủ
Chương 12: Anh Phó Thân Yêu Của Cô Có Giữ Mình Trong Sạch Vì Cô Không?
Kỳ Mộc
26/04/2024
Khi một đứa con gái yếu đuối, dễ bắt nạt và dễ lừa gạt không còn là công cụ nữa.
Những chuyện đã được lên kế hoạch sẵn sẽ xảy ra biến cố.
Trong lòng cả nhà đều dâng lên một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ.
“Chị, anh Phó có biết chị đối xử với người thân thiết nhất của mình như thế này không?” Tô Nhu đột nhiên lên tiếng.
“Nghe xem, gọi thân mật quá nè, anh Phó.” Tô Mạn Thù nở một nụ cười đầy châm chọc, giọng điệu mập mờ: “Sao không gọi là anh tình nhân?”
“Chị, chị nói gì vậy!” Tô Nhu lập tức đỏ mặt tía tai.
Tô Mạn Thù: “Thực ra tôi vẫn luôn tò mò, lúc đó cô sắp đính hôn với Phó Cảnh Nghiêu rồi, đang yên đang lành mắc gì bỏ trốn?”
Giá trị của Phó Cảnh Nghiêu là đỉnh cao của thế giới này.
Với một đám người vô ơn bạc nghĩa như nhà họ Tô, sao lại có thể bỏ qua một miếng mồi ngon như vậy?
Bỏ trốn trước thềm đính hôn, đó là đắc tội với người ta đến chết.
Rốt cuộc là vì lý do gì mà thà đắc tội với ông lớn như Phó Cảnh Nghiêu cũng phải bỏ trốn?
Trong sách không viết lý do.
Tô Mạn Thù càng tò mò.
Cô muốn gây chuyện.
Tô Nhu đỏ mặt hơn, không biết liên tưởng đến điều gì, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Lâm Huệ Mẫn không vui nói: “Không liên quan đến con!”
“Chúng ta là người một nhà, chuyện của em gái, chính là chuyện của tôi.”
Dùng phép thuật đối phó với phép thuật.
Tô Mạn Thù chưa từng thua.
“Trước đây thím còn nói, luôn coi tôi như con gái.”
Bà ta chỉ nói suông thôi, làm sao có thể chứ!
Sắc mặt Lâm Huệ Mẫn trở nên khó coi, biết thế đã không cho đứa ngốc này về!
Bà ta nói: “Ngọc Nhi vẫn còn ở bệnh viện, con nên đến xin lỗi đi!”
Tô Mạn Thù: “Trước đây thím nói không tính toán với tôi chuyện này, sao mỗi lần nói một câu, quay đầu là tự vả vào mặt mình thế, thím giả tạo như vậy, botox trên mặt thím có biết không?”
Lâm Huệ Mẫn: “!!!”
Bà ta tức đến nỗi xuất hiện thêm mấy nếp nhăn.
Thím!? Thím!?
Con nhóc hỗn láo này! Năm đó không trực tiếp giết chết nó, quả là sai lầm lớn!
“Không giả vờ được nữa rồi sao?” Tô Mạn Thù giả vờ ngạc nhiên.
Lâm Huệ Mẫn hít sâu một hơi, nói: “Nhu Nhi, con gọi điện cho giám đốc Phó, bảo cậu ấy đón chị gái con về.”
Để Tô Mạn Thù ở đây thêm nữa, họ sắp tức chết mất!
Cũng tại bà ta, trước mặt người khác thích xây dựng hình tượng mẹ kế dịu dàng nhân từ, khiến bây giờ không thể gọi vệ sĩ vào đánh cho cô một trận để hả giận.
Tô Nhu bĩu môi, có chút không tình nguyện: “Mẹ, giờ này hơi muộn rồi, không biết anh Phó đã nghỉ chưa.”
Tô Mạn Thù: “Tôi không về.”
Về làm gì?
Có nghe câu mời thần dễ, tiễn thần khó không?
Cô nhìn Tô Kiến Bang ngã lăn ra đất, đau lưng, mãi vẫn chưa bò dậy được, trực tiếp bước qua người ông ta.
Đôi chân dài thon thả của người phụ nữ, đi giày cao gót, trong đôi mắt quyến rũ ẩn chứa một tia lạnh lẽo.
“Nhà của mẹ tôi, tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”
“Các người là cái thá gì.”
“Con nghiệt súc này phản rồi, cánh mày cứng rồi muốn làm loạn à!” Tô Kiến Bang tức đến nỗi không kiềm chế được, nó còn bước qua người ông ta? Rõ ràng là muốn làm nhục ông ta!
“Thật đáng chết thật đáng chết! Mở miệng là nhà của mẹ nó, tao là ba nó, đây cũng là nhà tao! Tao chết cũng phải chết ở đây!”
“Anh bớt giận, bớt giận.” Lâm Huệ Mẫn nhịn một bụng tức, còn phải an ủi.
Tô Nhu thấy vậy, ánh mắt thay đổi, cũng chạy lên lầu.
...
Tô Mạn Thù thoải mái ngâm mình trong bồn tắm.
Cô đang lau tóc, đột nhiên, cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên hai tiếng.
Cô không để ý.
Cộc cộc, lại vang lên hai tiếng.
Cô đi tới, khoảnh khắc cửa mở ra, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên: “Em gái ngoan có phải muốn hỏi thẳng mặt không, trong hai năm cô đi, tôi với anh Phó thân yêu của cô có ngủ với nhau không? Anh Phó thân yêu của cô có giữ mình trong sạch vì cô không?”
“Muốn biết hả, tôi không nói cho cô đâu, cô đi hỏi Phó Cảnh Nghiêu xem anh ta có nói thật với cô không.”
Tô Nhu trừng mắt, nước mắt từ từ chảy ra.
“Chị, chị đang nói gì vậy, chị thù địch với em quá, em biết hai năm trước đột nhiên em bỏ trốn, khiến chị phải làm thế thân của em bên cạnh anh Phó không dễ chịu... Nhưng không thể trách em, em không làm gì cả, nếu không phải vì em, cả đời này anh Phó sẽ không nhìn chị lấy một lần, chị không có cơ hội hưởng thụ mọi thứ anh Phó dành cho chị, chị nên cảm thấy hạnh phúc.”
Cô ta về được mấy ngày rồi.
Bạn bè kể cho cô ta nghe, Phó Cảnh Nghiêu đối xử với Tô Mạn Thù tốt thế nào.
Chỉ vì Tô Mạn Thù khen màu xe nào đó ở cửa hàng 4S đẹp, Phó Cảnh Nghiêu đã mua hết tất cả các màu cô ta thích.
Tô Mạn Thù thích váy.
Phó Cảnh Nghiêu trực tiếp mua cổ phần của các thương hiệu xa xỉ lớn trên thế giới, bao nhiêu tiểu thư danh giá không mua được phiên bản giới hạn, cô ta đều có thể dễ dàng sở hữu mỗi mùa.
Những chuyện đã được lên kế hoạch sẵn sẽ xảy ra biến cố.
Trong lòng cả nhà đều dâng lên một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ.
“Chị, anh Phó có biết chị đối xử với người thân thiết nhất của mình như thế này không?” Tô Nhu đột nhiên lên tiếng.
“Nghe xem, gọi thân mật quá nè, anh Phó.” Tô Mạn Thù nở một nụ cười đầy châm chọc, giọng điệu mập mờ: “Sao không gọi là anh tình nhân?”
“Chị, chị nói gì vậy!” Tô Nhu lập tức đỏ mặt tía tai.
Tô Mạn Thù: “Thực ra tôi vẫn luôn tò mò, lúc đó cô sắp đính hôn với Phó Cảnh Nghiêu rồi, đang yên đang lành mắc gì bỏ trốn?”
Giá trị của Phó Cảnh Nghiêu là đỉnh cao của thế giới này.
Với một đám người vô ơn bạc nghĩa như nhà họ Tô, sao lại có thể bỏ qua một miếng mồi ngon như vậy?
Bỏ trốn trước thềm đính hôn, đó là đắc tội với người ta đến chết.
Rốt cuộc là vì lý do gì mà thà đắc tội với ông lớn như Phó Cảnh Nghiêu cũng phải bỏ trốn?
Trong sách không viết lý do.
Tô Mạn Thù càng tò mò.
Cô muốn gây chuyện.
Tô Nhu đỏ mặt hơn, không biết liên tưởng đến điều gì, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Lâm Huệ Mẫn không vui nói: “Không liên quan đến con!”
“Chúng ta là người một nhà, chuyện của em gái, chính là chuyện của tôi.”
Dùng phép thuật đối phó với phép thuật.
Tô Mạn Thù chưa từng thua.
“Trước đây thím còn nói, luôn coi tôi như con gái.”
Bà ta chỉ nói suông thôi, làm sao có thể chứ!
Sắc mặt Lâm Huệ Mẫn trở nên khó coi, biết thế đã không cho đứa ngốc này về!
Bà ta nói: “Ngọc Nhi vẫn còn ở bệnh viện, con nên đến xin lỗi đi!”
Tô Mạn Thù: “Trước đây thím nói không tính toán với tôi chuyện này, sao mỗi lần nói một câu, quay đầu là tự vả vào mặt mình thế, thím giả tạo như vậy, botox trên mặt thím có biết không?”
Lâm Huệ Mẫn: “!!!”
Bà ta tức đến nỗi xuất hiện thêm mấy nếp nhăn.
Thím!? Thím!?
Con nhóc hỗn láo này! Năm đó không trực tiếp giết chết nó, quả là sai lầm lớn!
“Không giả vờ được nữa rồi sao?” Tô Mạn Thù giả vờ ngạc nhiên.
Lâm Huệ Mẫn hít sâu một hơi, nói: “Nhu Nhi, con gọi điện cho giám đốc Phó, bảo cậu ấy đón chị gái con về.”
Để Tô Mạn Thù ở đây thêm nữa, họ sắp tức chết mất!
Cũng tại bà ta, trước mặt người khác thích xây dựng hình tượng mẹ kế dịu dàng nhân từ, khiến bây giờ không thể gọi vệ sĩ vào đánh cho cô một trận để hả giận.
Tô Nhu bĩu môi, có chút không tình nguyện: “Mẹ, giờ này hơi muộn rồi, không biết anh Phó đã nghỉ chưa.”
Tô Mạn Thù: “Tôi không về.”
Về làm gì?
Có nghe câu mời thần dễ, tiễn thần khó không?
Cô nhìn Tô Kiến Bang ngã lăn ra đất, đau lưng, mãi vẫn chưa bò dậy được, trực tiếp bước qua người ông ta.
Đôi chân dài thon thả của người phụ nữ, đi giày cao gót, trong đôi mắt quyến rũ ẩn chứa một tia lạnh lẽo.
“Nhà của mẹ tôi, tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”
“Các người là cái thá gì.”
“Con nghiệt súc này phản rồi, cánh mày cứng rồi muốn làm loạn à!” Tô Kiến Bang tức đến nỗi không kiềm chế được, nó còn bước qua người ông ta? Rõ ràng là muốn làm nhục ông ta!
“Thật đáng chết thật đáng chết! Mở miệng là nhà của mẹ nó, tao là ba nó, đây cũng là nhà tao! Tao chết cũng phải chết ở đây!”
“Anh bớt giận, bớt giận.” Lâm Huệ Mẫn nhịn một bụng tức, còn phải an ủi.
Tô Nhu thấy vậy, ánh mắt thay đổi, cũng chạy lên lầu.
...
Tô Mạn Thù thoải mái ngâm mình trong bồn tắm.
Cô đang lau tóc, đột nhiên, cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên hai tiếng.
Cô không để ý.
Cộc cộc, lại vang lên hai tiếng.
Cô đi tới, khoảnh khắc cửa mở ra, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên: “Em gái ngoan có phải muốn hỏi thẳng mặt không, trong hai năm cô đi, tôi với anh Phó thân yêu của cô có ngủ với nhau không? Anh Phó thân yêu của cô có giữ mình trong sạch vì cô không?”
“Muốn biết hả, tôi không nói cho cô đâu, cô đi hỏi Phó Cảnh Nghiêu xem anh ta có nói thật với cô không.”
Tô Nhu trừng mắt, nước mắt từ từ chảy ra.
“Chị, chị đang nói gì vậy, chị thù địch với em quá, em biết hai năm trước đột nhiên em bỏ trốn, khiến chị phải làm thế thân của em bên cạnh anh Phó không dễ chịu... Nhưng không thể trách em, em không làm gì cả, nếu không phải vì em, cả đời này anh Phó sẽ không nhìn chị lấy một lần, chị không có cơ hội hưởng thụ mọi thứ anh Phó dành cho chị, chị nên cảm thấy hạnh phúc.”
Cô ta về được mấy ngày rồi.
Bạn bè kể cho cô ta nghe, Phó Cảnh Nghiêu đối xử với Tô Mạn Thù tốt thế nào.
Chỉ vì Tô Mạn Thù khen màu xe nào đó ở cửa hàng 4S đẹp, Phó Cảnh Nghiêu đã mua hết tất cả các màu cô ta thích.
Tô Mạn Thù thích váy.
Phó Cảnh Nghiêu trực tiếp mua cổ phần của các thương hiệu xa xỉ lớn trên thế giới, bao nhiêu tiểu thư danh giá không mua được phiên bản giới hạn, cô ta đều có thể dễ dàng sở hữu mỗi mùa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.