Chương 104
Ức Ngưng Mai
29/12/2021
Đến khi ba người về đến Minh trang, khí tức của Duẫn Hạo đã tương đối yếu ớt. Cơ Phạm lấy ra hòm thuốc Chính Thù đã lưu lại, tìm ra Thiên hương Tục mệnh hoàn cho Duẫn Hạo uống, đến khi đó tình trạng của hắn mới ổn định hơn một chút. Duẫn Hạo chủ yếu là bị ngoại thương quá nặng, tuy may mắn khi hắn không bị nội thương, nhưng nội lực lại hao tổn nghiêm trọng. Lại thêm Duẫn Hạo từ mấy năm nay đã có bệnh căn, thành ra tình hình hiện tại vẫn rất nguy hiểm.
.
Tại Trung chăm chú quan sát Duẫn Hạo mê man bất tỉnh, lông mày gắt gao nhíu cả lại. Ta chưa từng gặp qua một Duẫn Hạo suy yếu như vậy. Duẫn Hạo từ trước đến nay đều bá đạo cùng cường thế như vậy, tựa hồ là bất khả chiến bại. Còn bộ dạng hiện tại của hắn, trong ngực Tại Trung dâng lên một loại cảm giác khó chịu không thể nói thành lời.
.
Vừa thay Duẫn Hạo chăm sóc vết thương, Tại Trung ở một bên lẳng lặng tính nhẩm. Tổng cộng có chính xác hai mươi bảy vết chém. Là hai mươi bảy vết!
.
Thảo nào Duẫn Hạo không thể duy trì lâu được, đã bị thương thành như vậy cư nhiên còn có thể mang ta chạy một quãng xa đến như vậy. Ta cũng không biết Duẫn Hạo lấy đâu ra sức lực để làm chuyện đó?
.
Nhắm hai mắt lại, Tại Trung chỉ cảm thấy lồng ngực từng đợt từng đợt đau đớn. Duẫn Hạo bị thương thành như vậy, vậy mà ta ở ngay trong lòng hắn, ngoại trừ bị nội thương do một chưởng của Lý Tú Mãn, trên người không có lấy một vết xước. Trong đầu còn nhớ như in tình cảnh đó, lúc ấy Duẫn Hạo ôm chặt lấy ta, bảo hộ ta trong lòng. Bao nhiêu đao kiếm nhằm vào ta, toàn bộ đều bị Duẫn Hạo chặn lại, hắn dùng chính thân thể và Nhuyễn kiếm để chặn chúng lại!
.
Tại Trung thần sắc phức tạp nhìn Duẫn Hạo, bàn tay run run vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Duẫn Hạo.
.
Trịnh Duẫn Hạo! Vì sao? Vì sao ngươi lại vì ta mà liều mạng như vậy? Năm năm trước ngươi khiến ta tuyệt vọng cùng cực, hiện tại ngươi làm như vậy là vì cái gì?
.
"Ta biết đệ không muốn tin tưởng ta thêm lần nào nữa, nhưng lời này ta vẫn muốn nói. Tại Trung a, ta thực sự rất quan tâm đến đệ, chỉ đặc biệt quan tâm đến mình đệ thôi!"
.
Quan tâm ta sao? Trịnh Duẫn Hạo, thế nhưng...
.
Trong đầu không hẹn mà nhất loạt hiện lên vô số những hình ảnh không thể chịu đựng, hầu như là phản xạ Tại Trung lập tức thu hồi bàn tay mình. Đứng bật dậy, thối lui ra phía sau vài bước, trong mắt mang theo sợ hãi cùng bất an. Những đau xót cùng khuất nhục đã khắc sâu vào tận xương cốt, in đậm trên cơ thể y. Những ký ức đó không chỉ ghim chặt trong tâm trí, mà còn thẩm thấu vào trong da thịt, từng tấc trên cơ thể y, nơi nào cũng có vết thương. Cho dù Tại Trung có lãng quên chúng trong giây lát, nhưng thân thể ngay lập tức phản ánh ra tất thảy thống khổ, giống như hiện tại.
.
"Tại Trung ca!" - Theo một tiếng gọi khẽ, Xương Mân, Cơ Phạm và Lương Nhi từ ngoài cửa đi vào phòng.
.
"Xương Mân, đệ về rồi sao?" - Tại Trung trông thấy Xương Mân, vội vàng đi tới "Giải quyết xong chưa?" - Tại Trung sắc mặt âm trầm.
.
"Huynh yên tâm đi! Bất cứ kẻ nào dám thương tổn Duẫn Hạo ca, một người cũng không thể chạy thoát, còn Lý Tú Mãn..." - Xương Mân cười nhạt "Đệ cũng đã khiến lão thống thống khoái khoái tiêu sái ra đi rồi!"
Nghe Xương Mân nói xong, nhãn thần Tại Trung mới nhu hòa trở lại, không còn mang theo sát khí băng lãnh nữa.
.
"Tại Trung thiếu gia, nghe nói thiếu gia cũng bị thương, thiếu gia không sao chứ?" - Lương Nhi lo lắng nhìn Tại Trung.
.
"Ta không sao!" - Tại Trung trông thấy Lương Nhi cười cười "Còn ngươi ấy? Lúc ở khách điếm, mấy kẻ đó không làm ngươi bị thương chứ?"
.
Lương Nhi lắc đầu, sau đó đầu cúi thấp xuống, không dám để Tại Trung nhìn được vẻ mặt chột dạ của mình.
.
Kỳ thực lần này những thuộc hạ đi theo hộ tống Tại Trung đều là cao thủ được tuyển chọn kỹ lưỡng của Yên Vũ các, do chính Các chủ đặc biệt điều động. Bởi Các chủ sớm đã đoán được Tại Trung sẽ lựa chọn toàn những người thiếu năng lực, cho nên mới cố ý nói bọn họ là người mới. (Không hổ là Soulmate a ^^)
.
Thực tế mà nói, Các chủ quả nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong đầu Tại Trung. Lúc ở khách điếm, kỳ thực mà nói, bọn họ thừa khả năng để đối phó với thuộc hạ của Lý Tú Mãn. Nhưng do chính nàng ra lệnh, cố ý bắt bọn họ phải làm ra bộ dạng không thể địch lại, để người của Lý Tú Mãn dễ dàng bắt được Tại Trung. Nàng cứ tưởng làm như vậy sẽ giúp Trịnh trang chủ tạo ra cơ hội, nhưng lại không ngờ tới chuyện lần này lại khiến Trịnh Duẫn Hạo bị thương nặng đến vậy.
.
"Tại Trung... Tại Trung..." - Duẫn Hạo đang nằm im lìm trên giường đột nhiên nói mớ, ngay cả khi hôn mê, lông mày vẫn gắt gao nhíu chặt lại.
.
Mọi người vội vàng đi tới bên giường, kiểm tra tình trạng của Duẫn Hạo.
.
"Duẫn Hạo ca! Duẫn Hạo ca!" - Xương Mân kêu Duẫn Hạo hai tiếng, nhưng hắn không hề có phản ứng.
.
"Tại Trung... Không nên đi... Tại Trung... Tại Trung..." - Duẫn Hạo một tay giơ về phía trước, tựa hồ muốn níu kéo cái gì.
.
Mọi người đều quay ra nhìn Tại Trung, chờ mong y sẽ tiến tới nắm lấy tay Duẫn Hạo. Nhưng không ngờ y chỉ đứng yên một chỗ nhìn Duẫn Hạo, một chút cũng không nhúc nhích.
.
"Tại Trung... Van xin đệ... Đừng... Tại Trung..." - Tiếng gọi của Duẫn Hạo càng lúc càng khẩn thiết, tay liều mạng giơ về phía trước.
.
"Tại Trung ca, nắm lấy tay huynh ấy đi. Duẫn Hạo ca đang gọi huynh mà!" - Xương Mân tha thiết nhìn Tại Trung, cầu khẩn.
.
Kỳ thực, lúc nãy khi đứng ở ngoài cửa, Xương Mân đã nhìn thấy hành động của Tại Trung. Cậu biết muốn khả năng khiến Tại Trung thử xóa đi khúc mắc đối với Duẫn Hạo không phải là không có. Nhưng bọn họ vừa mới trải qua sinh tử, lẽ nào Tại Trung ca vẫn không thể lãng quên những oán hận dành cho Duẫn Hạo ca sao?
.
Tại Trung nhìn Duẫn Hạo, y biết y nên qua đó, nắm lấy tay hắn. Thế nhưng trong lòng, vô thức lại phát sinh một thanh âm ngăn cản toàn bộ hoạt động của y. Nó không ngừng nhắc nhở Tại Trung về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
.
Kim Tại Trung, lẽ nào ngươi bị thương tổn một lần còn chưa đủ, còn muốn chịu lần thứ hai nữa sao?
.
Thế nhưng, Duẫn Hạo nói hắn có quan tâm đến ta. Thiếu chút nữa là hắn vì cứu ta mà mất mạng a!
.
Bởi vậy, ngươi sẽ quay về bên cạnh hắn sao? Ngươi có thể khẳng định người Trịnh Duẫn Hạo quan tâm chính là ngươi, chứ không phải là thế thân của Kim Hi Triệt?
.
"Đừng... Van xin đệ... Tha thứ cho ta... Tại Trung..." - Hô hấp của Duẫn Hạo bắt đầu gấp gáp.
.
"Nguy rồi! Bộ dạng này của Duẫn Hạo ca sợ là bệnh căn sắp tái phát rồi!" - Xương Mân nhíu mày khẩn trương, chuẩn bị giúp Duẫn Hạo thu chân khí, lại bị Cơ Phạm âm thầm kéo lại.
.
Trong mắt Cơ Phạm hiện lên tinh quang, quay đầu nhìn nói với Tại Trung "Tại Trung ca, huynh nhanh đi tới thư phòng, tìm một bình sứ màu tím đem lại đây, trong đó là dược hoàn của Duẫn Hạo ca a!"
.
Ngay khi Cơ Phạm mở miệng, Duẫn Hạo bắt đầu nôn ra tiên huyết. Chỉ trong chớp mắt, tấm chăn trắng muốt đã bị nhuốm đỏ một mảng lớn.
.
Tại Trung chứng kiến Duẫn Hạo liên tục nôn ra máu, chớp mắt gương mặt đã trắng bệch, bị dọa sợ đến đứng sững tại chỗ.
.
"Tại Trung ca, còn đứng đó làm gì! Nhanh đi a!" - Cơ Phạm quát lớn.
.
"A.. ân!" - Tại Trung hoảng loạn gật đầu, xô cửa chạy về phía thư phòng.
.
Tại Trung vừa ly khai, Cơ Phạm vội vàng lấy ra từ trong ngực áo bình xứ nhỏ màu tím biếc, đổ ra viên hoàn, mau chóng cho Duẫn Hạo nuốt xuống. Sau đó đến lượt Xương Mân giúp Duẫn Hạo vận công thúc đẩy dược tính phát huy.
.
"Sao đệ cầm dược mà không sớm lấy ra? Còn muốn Tại Trung ca chạy đến thư phòng tìm, ta không nhớ trong thư phòng có cất dược a!" - Xương Mân không giải thích được nhìn Cơ Phạm.
.
"Huynh thực ngốc! Đệ làm như vậy là đang giúp Duẫn Hạo ca đó. Trong thư phòng đúng là không có dược, bất quá có rất nhiều thứ so với dược còn muốn hữu hiệu hơn. Nếu lần này Tại Trung ca vẫn không chịu quay về, huynh nghĩ là Duẫn Hạo ca còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Sớm muộn gì cũng có một ngày huynh ấy suy tim mà chết đó, đến lúc đó có dùng dược cũng sẽ vô dụng thôi!" - Cơ Phạm liếc Xương Mân một cái, tiếp tục nói "Chăm sóc Duẫn Hạo ca, đệ phải qua thư phòng, tiếp tục thêm dầu vào lửa a!" - Cơ Phạm nói xong liền đứng lên.
.
"Đệ đúng là tiểu quỷ ranh ma mà!" - Nhãn thần Xương Mân mang theo tiếu ý.
.
Cơ Phạm nhìn Xương Mân mỉm cười, rồi ra khỏi phòng.
.
Không mau chóng thúc đẩy chuyện của Duẫn Hạo ca và Kim Tại Trung, huynh làm sao có thể an tâm ở cùng với ta a! Hơn nữa, ta cũng mong muốn những người có tình có thể trở thành gia quyến. Nếu như thực sự bỏ lỡ cơ hội này, vậy đó sẽ là điều Cơ Phạm này hối hận suốt đời.
.
Tại Trung chăm chú quan sát Duẫn Hạo mê man bất tỉnh, lông mày gắt gao nhíu cả lại. Ta chưa từng gặp qua một Duẫn Hạo suy yếu như vậy. Duẫn Hạo từ trước đến nay đều bá đạo cùng cường thế như vậy, tựa hồ là bất khả chiến bại. Còn bộ dạng hiện tại của hắn, trong ngực Tại Trung dâng lên một loại cảm giác khó chịu không thể nói thành lời.
.
Vừa thay Duẫn Hạo chăm sóc vết thương, Tại Trung ở một bên lẳng lặng tính nhẩm. Tổng cộng có chính xác hai mươi bảy vết chém. Là hai mươi bảy vết!
.
Thảo nào Duẫn Hạo không thể duy trì lâu được, đã bị thương thành như vậy cư nhiên còn có thể mang ta chạy một quãng xa đến như vậy. Ta cũng không biết Duẫn Hạo lấy đâu ra sức lực để làm chuyện đó?
.
Nhắm hai mắt lại, Tại Trung chỉ cảm thấy lồng ngực từng đợt từng đợt đau đớn. Duẫn Hạo bị thương thành như vậy, vậy mà ta ở ngay trong lòng hắn, ngoại trừ bị nội thương do một chưởng của Lý Tú Mãn, trên người không có lấy một vết xước. Trong đầu còn nhớ như in tình cảnh đó, lúc ấy Duẫn Hạo ôm chặt lấy ta, bảo hộ ta trong lòng. Bao nhiêu đao kiếm nhằm vào ta, toàn bộ đều bị Duẫn Hạo chặn lại, hắn dùng chính thân thể và Nhuyễn kiếm để chặn chúng lại!
.
Tại Trung thần sắc phức tạp nhìn Duẫn Hạo, bàn tay run run vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Duẫn Hạo.
.
Trịnh Duẫn Hạo! Vì sao? Vì sao ngươi lại vì ta mà liều mạng như vậy? Năm năm trước ngươi khiến ta tuyệt vọng cùng cực, hiện tại ngươi làm như vậy là vì cái gì?
.
"Ta biết đệ không muốn tin tưởng ta thêm lần nào nữa, nhưng lời này ta vẫn muốn nói. Tại Trung a, ta thực sự rất quan tâm đến đệ, chỉ đặc biệt quan tâm đến mình đệ thôi!"
.
Quan tâm ta sao? Trịnh Duẫn Hạo, thế nhưng...
.
Trong đầu không hẹn mà nhất loạt hiện lên vô số những hình ảnh không thể chịu đựng, hầu như là phản xạ Tại Trung lập tức thu hồi bàn tay mình. Đứng bật dậy, thối lui ra phía sau vài bước, trong mắt mang theo sợ hãi cùng bất an. Những đau xót cùng khuất nhục đã khắc sâu vào tận xương cốt, in đậm trên cơ thể y. Những ký ức đó không chỉ ghim chặt trong tâm trí, mà còn thẩm thấu vào trong da thịt, từng tấc trên cơ thể y, nơi nào cũng có vết thương. Cho dù Tại Trung có lãng quên chúng trong giây lát, nhưng thân thể ngay lập tức phản ánh ra tất thảy thống khổ, giống như hiện tại.
.
"Tại Trung ca!" - Theo một tiếng gọi khẽ, Xương Mân, Cơ Phạm và Lương Nhi từ ngoài cửa đi vào phòng.
.
"Xương Mân, đệ về rồi sao?" - Tại Trung trông thấy Xương Mân, vội vàng đi tới "Giải quyết xong chưa?" - Tại Trung sắc mặt âm trầm.
.
"Huynh yên tâm đi! Bất cứ kẻ nào dám thương tổn Duẫn Hạo ca, một người cũng không thể chạy thoát, còn Lý Tú Mãn..." - Xương Mân cười nhạt "Đệ cũng đã khiến lão thống thống khoái khoái tiêu sái ra đi rồi!"
Nghe Xương Mân nói xong, nhãn thần Tại Trung mới nhu hòa trở lại, không còn mang theo sát khí băng lãnh nữa.
.
"Tại Trung thiếu gia, nghe nói thiếu gia cũng bị thương, thiếu gia không sao chứ?" - Lương Nhi lo lắng nhìn Tại Trung.
.
"Ta không sao!" - Tại Trung trông thấy Lương Nhi cười cười "Còn ngươi ấy? Lúc ở khách điếm, mấy kẻ đó không làm ngươi bị thương chứ?"
.
Lương Nhi lắc đầu, sau đó đầu cúi thấp xuống, không dám để Tại Trung nhìn được vẻ mặt chột dạ của mình.
.
Kỳ thực lần này những thuộc hạ đi theo hộ tống Tại Trung đều là cao thủ được tuyển chọn kỹ lưỡng của Yên Vũ các, do chính Các chủ đặc biệt điều động. Bởi Các chủ sớm đã đoán được Tại Trung sẽ lựa chọn toàn những người thiếu năng lực, cho nên mới cố ý nói bọn họ là người mới. (Không hổ là Soulmate a ^^)
.
Thực tế mà nói, Các chủ quả nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong đầu Tại Trung. Lúc ở khách điếm, kỳ thực mà nói, bọn họ thừa khả năng để đối phó với thuộc hạ của Lý Tú Mãn. Nhưng do chính nàng ra lệnh, cố ý bắt bọn họ phải làm ra bộ dạng không thể địch lại, để người của Lý Tú Mãn dễ dàng bắt được Tại Trung. Nàng cứ tưởng làm như vậy sẽ giúp Trịnh trang chủ tạo ra cơ hội, nhưng lại không ngờ tới chuyện lần này lại khiến Trịnh Duẫn Hạo bị thương nặng đến vậy.
.
"Tại Trung... Tại Trung..." - Duẫn Hạo đang nằm im lìm trên giường đột nhiên nói mớ, ngay cả khi hôn mê, lông mày vẫn gắt gao nhíu chặt lại.
.
Mọi người vội vàng đi tới bên giường, kiểm tra tình trạng của Duẫn Hạo.
.
"Duẫn Hạo ca! Duẫn Hạo ca!" - Xương Mân kêu Duẫn Hạo hai tiếng, nhưng hắn không hề có phản ứng.
.
"Tại Trung... Không nên đi... Tại Trung... Tại Trung..." - Duẫn Hạo một tay giơ về phía trước, tựa hồ muốn níu kéo cái gì.
.
Mọi người đều quay ra nhìn Tại Trung, chờ mong y sẽ tiến tới nắm lấy tay Duẫn Hạo. Nhưng không ngờ y chỉ đứng yên một chỗ nhìn Duẫn Hạo, một chút cũng không nhúc nhích.
.
"Tại Trung... Van xin đệ... Đừng... Tại Trung..." - Tiếng gọi của Duẫn Hạo càng lúc càng khẩn thiết, tay liều mạng giơ về phía trước.
.
"Tại Trung ca, nắm lấy tay huynh ấy đi. Duẫn Hạo ca đang gọi huynh mà!" - Xương Mân tha thiết nhìn Tại Trung, cầu khẩn.
.
Kỳ thực, lúc nãy khi đứng ở ngoài cửa, Xương Mân đã nhìn thấy hành động của Tại Trung. Cậu biết muốn khả năng khiến Tại Trung thử xóa đi khúc mắc đối với Duẫn Hạo không phải là không có. Nhưng bọn họ vừa mới trải qua sinh tử, lẽ nào Tại Trung ca vẫn không thể lãng quên những oán hận dành cho Duẫn Hạo ca sao?
.
Tại Trung nhìn Duẫn Hạo, y biết y nên qua đó, nắm lấy tay hắn. Thế nhưng trong lòng, vô thức lại phát sinh một thanh âm ngăn cản toàn bộ hoạt động của y. Nó không ngừng nhắc nhở Tại Trung về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
.
Kim Tại Trung, lẽ nào ngươi bị thương tổn một lần còn chưa đủ, còn muốn chịu lần thứ hai nữa sao?
.
Thế nhưng, Duẫn Hạo nói hắn có quan tâm đến ta. Thiếu chút nữa là hắn vì cứu ta mà mất mạng a!
.
Bởi vậy, ngươi sẽ quay về bên cạnh hắn sao? Ngươi có thể khẳng định người Trịnh Duẫn Hạo quan tâm chính là ngươi, chứ không phải là thế thân của Kim Hi Triệt?
.
"Đừng... Van xin đệ... Tha thứ cho ta... Tại Trung..." - Hô hấp của Duẫn Hạo bắt đầu gấp gáp.
.
"Nguy rồi! Bộ dạng này của Duẫn Hạo ca sợ là bệnh căn sắp tái phát rồi!" - Xương Mân nhíu mày khẩn trương, chuẩn bị giúp Duẫn Hạo thu chân khí, lại bị Cơ Phạm âm thầm kéo lại.
.
Trong mắt Cơ Phạm hiện lên tinh quang, quay đầu nhìn nói với Tại Trung "Tại Trung ca, huynh nhanh đi tới thư phòng, tìm một bình sứ màu tím đem lại đây, trong đó là dược hoàn của Duẫn Hạo ca a!"
.
Ngay khi Cơ Phạm mở miệng, Duẫn Hạo bắt đầu nôn ra tiên huyết. Chỉ trong chớp mắt, tấm chăn trắng muốt đã bị nhuốm đỏ một mảng lớn.
.
Tại Trung chứng kiến Duẫn Hạo liên tục nôn ra máu, chớp mắt gương mặt đã trắng bệch, bị dọa sợ đến đứng sững tại chỗ.
.
"Tại Trung ca, còn đứng đó làm gì! Nhanh đi a!" - Cơ Phạm quát lớn.
.
"A.. ân!" - Tại Trung hoảng loạn gật đầu, xô cửa chạy về phía thư phòng.
.
Tại Trung vừa ly khai, Cơ Phạm vội vàng lấy ra từ trong ngực áo bình xứ nhỏ màu tím biếc, đổ ra viên hoàn, mau chóng cho Duẫn Hạo nuốt xuống. Sau đó đến lượt Xương Mân giúp Duẫn Hạo vận công thúc đẩy dược tính phát huy.
.
"Sao đệ cầm dược mà không sớm lấy ra? Còn muốn Tại Trung ca chạy đến thư phòng tìm, ta không nhớ trong thư phòng có cất dược a!" - Xương Mân không giải thích được nhìn Cơ Phạm.
.
"Huynh thực ngốc! Đệ làm như vậy là đang giúp Duẫn Hạo ca đó. Trong thư phòng đúng là không có dược, bất quá có rất nhiều thứ so với dược còn muốn hữu hiệu hơn. Nếu lần này Tại Trung ca vẫn không chịu quay về, huynh nghĩ là Duẫn Hạo ca còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Sớm muộn gì cũng có một ngày huynh ấy suy tim mà chết đó, đến lúc đó có dùng dược cũng sẽ vô dụng thôi!" - Cơ Phạm liếc Xương Mân một cái, tiếp tục nói "Chăm sóc Duẫn Hạo ca, đệ phải qua thư phòng, tiếp tục thêm dầu vào lửa a!" - Cơ Phạm nói xong liền đứng lên.
.
"Đệ đúng là tiểu quỷ ranh ma mà!" - Nhãn thần Xương Mân mang theo tiếu ý.
.
Cơ Phạm nhìn Xương Mân mỉm cười, rồi ra khỏi phòng.
.
Không mau chóng thúc đẩy chuyện của Duẫn Hạo ca và Kim Tại Trung, huynh làm sao có thể an tâm ở cùng với ta a! Hơn nữa, ta cũng mong muốn những người có tình có thể trở thành gia quyến. Nếu như thực sự bỏ lỡ cơ hội này, vậy đó sẽ là điều Cơ Phạm này hối hận suốt đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.