Chương 105
Ức Ngưng Mai
29/12/2021
Đây… Đây là cái gì?
.
Một bước tiến vào bên trong thư phòng của Duẫn Hạo, Tại Trung ngây ngẩn không biết y đang đứng ở nơi nào. Cả bốn vách tường bên trong thư phòng đều treo đầy tranh, mỗi bức đều vẽ cùng một người. Tươi cười có, đau thương có, ngay cả khóc cũng có… Toàn bộ thần thái, từng loại tư thế, mỗi bức tranh đều được vẽ giống y như đúc, hoàn toàn nắm bắt được thần thái của người kia.
.
Mà người kia, không phải ai khác, chính là ta!
.
Tay khẽ run chạm lên bức tranh ở gần chỗ y đang đứng nhất, Tại Trung phát hiện ra trên bức tranh còn có một số điểm đỏ sậm, nhìn kỹ vào mới phát hiện ra, đó là vết máu đã khô.
.
Huyết! Đúng rồi! Duẫn Hạo còn đang thổ huyết, ta phải tìm dược cho hắn, sao có thể đứng ngây ngốc ở đây được?!
.
Nhớ ra mục đích chính của mình, Tại Trung vội vàng chạy về phía tủ. Dược, dược, dược rốt cuộc ở chỗ nào?! Tại Trung trái tìm phải tìm, nhưng thế nào cũng không thể tìm ra được bình sứ nào màu tím, trên trán đã đổ đầy mồ hôi.
.
“Tại Trung ca! Không cần tìm nữa, ta đã cho Duẫn Hạo ca uống dược rồi!” – Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói trầm thấp của Cơ Phạm.
.
Tại Trung ngừng động tác, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Cơ Phạm.
.
“Ngươi cố ý!” – Tại Trung quan sát Cơ Phạm “Cố ý bảo ta đi đến đây!”
.
“Ta không phủ nhận!” – Cơ Phạm đi vào trong thư phòng, đi tới trước mặt Tại Trung “Huynh xem, toàn bộ tranh ở đây đều do chính tay Duẫn Hạo ca vẽ đó, chúng rất đẹp đúng không?”
.
Tại Trung nhìn tranh treo khắp bốn vách tường, không nói một từ.
.
“Huynh ấy luôn thích ở chỗ này vẽ tranh, không cho bất cứ người nào tới quấy rầy. Nhưng mỗi lần Duẫn Hạo ca vẽ tranh, ta và Xương Mân đều kinh hồn táng đảm, đứng chờ sẵn ở bên ngoài, bởi vì không biết lúc nào huynh ấy sẽ thổ huyết mà ngất xỉu. Mỗi lần huynh ấy ngất xỉu, khi hôn mê đều có tình trạng như vừa rồi. Liều mạng gọi tên huynh, tựa hồ như đang níu giữ, không cho huynh đi. Mỗi lần Duẫn Hạo ca như vậy, Xương Mân sẽ nắm lấy tay huynh ấy, bởi vì huynh không có ở đây. Nhưng không nghĩ tới ngày hôm nay huynh tuy có mặt ở đây, nhưng vẫn như cũ không nắm lấy tay Duẫn Hạo ca.” – Tuy ngữ khí Cơ Phạm thản nhiên, nhưng từng lời nói đều khiến trái tim Tại Trung đau đớn.
Tại Trung vẫn trầm mặc, chỉ có viền mắt có chút đỏ ửng.
.
“Ta không rõ cho đến tột cùng, huynh còn chuyện gì để bản thân tiếp tục do dự nữa? Duẫn Hạo ca vì huynh mà ngay cả tính mạng của mình cũng có thể vứt bỏ. Nhưng ngay cả như vậy, vẫn chỉ có thể đổi được sự lạnh nhạt hờ hững một mực của huynh thôi sao? Nhìn những bức tranh này đi, tất thảy đều do Duẫn Hạo ca dốc hết tâm huyết mà vẽ ra. Chính là đã dốc hết tâm huyết ra a, lẽ nào huynh không nhìn thấy sao?”
.
“Đừng nói nữa!” – Tại Trung cắt lời Cơ Phạm “Chuyện giữa ta và hắn không đến lượt ngươi nhúng tay vào! Ngươi căn bản là không hiểu!” – Tại Trung nói xong, chạy ào ra khỏi cửa như muốn lần tránh điều gì đó.
.
Ngày hôm nay Duẫn Hạo bị thương thành như vậy, ta cũng đau lòng lắm chứ. Thế nhưng vừa nhớ lại những chuyện trước đây, trái tim như bị một thứ sắc nhọn nào đó đâm xuyên qua, cảm giác đó đối với ta mà nói, quá mức thống khổ. Đâu phải nói quên là có thể dễ dàng quên được, mỗi khi nhớ lại những chuyện mà Duẫn Hạo đã làm với ta, tận đáy lòng bất giác phát sinh cảm giác sợ hãi đến cực điểm, khiến bản thân không thể chịu nổi.
.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, Kim Tại Trung hiểu rõ Duẫn Hạo không hề yêu bản thân ta, mà chỉ là cái bóng của Kim Hi Triệt mà thôi. Ta không dám nghĩ, cũng không dám khẳng định. Bởi ta rất sợ, sợ rằng một khi hi vọng qua đi, nối gót theo đó lại là thất vọng ê chề, cho nên Kim Tại Trung này sẽ không chờ mong vào bất cứ chuyện gì nữa. Bởi vì chỉ có làm như vậy, ta mới không bị tổn thương.
.
Nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của Tại Trung, Cơ Phạm chỉ có thể thở dài một hơi.
.
Thực sự còn quá nan giải a!
.
Duẫn Hạo ca, Tại Trung ca, hai người bọn họ đối với tình yêu căn bản là đã mất đi dũng khí. Một người không dám yêu nữa, bởi vì sợ chính mình khiến đối phương bị thương tổn, cho nên chỉ dám lẳng lặng chờ đợi, đợi đến khi chính sinh mệnh mình cũng muốn khô kiệt. Còn một người thì không dám chờ mong, bởi vì sợ đối phương khiến bản thân bị tổn thương, cho nên nỗ lực đeo chiếc mặt nạ lạnh lùng, đem mọi yêu thương đẩy xa ngàn dặm.
.
Kim Tại Trung, đừng để đến khi mất đi mới biết quý trọng, huynh không nên để Duẫn Hạo ca lâm vào tình trạng tồi tệ hơn mới có thể hiểu được? Chỉ e là sau đó, dù huynh có hối hận đến mấy, thì cũng không còn kịp nữa!
.
Một bước tiến vào bên trong thư phòng của Duẫn Hạo, Tại Trung ngây ngẩn không biết y đang đứng ở nơi nào. Cả bốn vách tường bên trong thư phòng đều treo đầy tranh, mỗi bức đều vẽ cùng một người. Tươi cười có, đau thương có, ngay cả khóc cũng có… Toàn bộ thần thái, từng loại tư thế, mỗi bức tranh đều được vẽ giống y như đúc, hoàn toàn nắm bắt được thần thái của người kia.
.
Mà người kia, không phải ai khác, chính là ta!
.
Tay khẽ run chạm lên bức tranh ở gần chỗ y đang đứng nhất, Tại Trung phát hiện ra trên bức tranh còn có một số điểm đỏ sậm, nhìn kỹ vào mới phát hiện ra, đó là vết máu đã khô.
.
Huyết! Đúng rồi! Duẫn Hạo còn đang thổ huyết, ta phải tìm dược cho hắn, sao có thể đứng ngây ngốc ở đây được?!
.
Nhớ ra mục đích chính của mình, Tại Trung vội vàng chạy về phía tủ. Dược, dược, dược rốt cuộc ở chỗ nào?! Tại Trung trái tìm phải tìm, nhưng thế nào cũng không thể tìm ra được bình sứ nào màu tím, trên trán đã đổ đầy mồ hôi.
.
“Tại Trung ca! Không cần tìm nữa, ta đã cho Duẫn Hạo ca uống dược rồi!” – Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói trầm thấp của Cơ Phạm.
.
Tại Trung ngừng động tác, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Cơ Phạm.
.
“Ngươi cố ý!” – Tại Trung quan sát Cơ Phạm “Cố ý bảo ta đi đến đây!”
.
“Ta không phủ nhận!” – Cơ Phạm đi vào trong thư phòng, đi tới trước mặt Tại Trung “Huynh xem, toàn bộ tranh ở đây đều do chính tay Duẫn Hạo ca vẽ đó, chúng rất đẹp đúng không?”
.
Tại Trung nhìn tranh treo khắp bốn vách tường, không nói một từ.
.
“Huynh ấy luôn thích ở chỗ này vẽ tranh, không cho bất cứ người nào tới quấy rầy. Nhưng mỗi lần Duẫn Hạo ca vẽ tranh, ta và Xương Mân đều kinh hồn táng đảm, đứng chờ sẵn ở bên ngoài, bởi vì không biết lúc nào huynh ấy sẽ thổ huyết mà ngất xỉu. Mỗi lần huynh ấy ngất xỉu, khi hôn mê đều có tình trạng như vừa rồi. Liều mạng gọi tên huynh, tựa hồ như đang níu giữ, không cho huynh đi. Mỗi lần Duẫn Hạo ca như vậy, Xương Mân sẽ nắm lấy tay huynh ấy, bởi vì huynh không có ở đây. Nhưng không nghĩ tới ngày hôm nay huynh tuy có mặt ở đây, nhưng vẫn như cũ không nắm lấy tay Duẫn Hạo ca.” – Tuy ngữ khí Cơ Phạm thản nhiên, nhưng từng lời nói đều khiến trái tim Tại Trung đau đớn.
Tại Trung vẫn trầm mặc, chỉ có viền mắt có chút đỏ ửng.
.
“Ta không rõ cho đến tột cùng, huynh còn chuyện gì để bản thân tiếp tục do dự nữa? Duẫn Hạo ca vì huynh mà ngay cả tính mạng của mình cũng có thể vứt bỏ. Nhưng ngay cả như vậy, vẫn chỉ có thể đổi được sự lạnh nhạt hờ hững một mực của huynh thôi sao? Nhìn những bức tranh này đi, tất thảy đều do Duẫn Hạo ca dốc hết tâm huyết mà vẽ ra. Chính là đã dốc hết tâm huyết ra a, lẽ nào huynh không nhìn thấy sao?”
.
“Đừng nói nữa!” – Tại Trung cắt lời Cơ Phạm “Chuyện giữa ta và hắn không đến lượt ngươi nhúng tay vào! Ngươi căn bản là không hiểu!” – Tại Trung nói xong, chạy ào ra khỏi cửa như muốn lần tránh điều gì đó.
.
Ngày hôm nay Duẫn Hạo bị thương thành như vậy, ta cũng đau lòng lắm chứ. Thế nhưng vừa nhớ lại những chuyện trước đây, trái tim như bị một thứ sắc nhọn nào đó đâm xuyên qua, cảm giác đó đối với ta mà nói, quá mức thống khổ. Đâu phải nói quên là có thể dễ dàng quên được, mỗi khi nhớ lại những chuyện mà Duẫn Hạo đã làm với ta, tận đáy lòng bất giác phát sinh cảm giác sợ hãi đến cực điểm, khiến bản thân không thể chịu nổi.
.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, Kim Tại Trung hiểu rõ Duẫn Hạo không hề yêu bản thân ta, mà chỉ là cái bóng của Kim Hi Triệt mà thôi. Ta không dám nghĩ, cũng không dám khẳng định. Bởi ta rất sợ, sợ rằng một khi hi vọng qua đi, nối gót theo đó lại là thất vọng ê chề, cho nên Kim Tại Trung này sẽ không chờ mong vào bất cứ chuyện gì nữa. Bởi vì chỉ có làm như vậy, ta mới không bị tổn thương.
.
Nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của Tại Trung, Cơ Phạm chỉ có thể thở dài một hơi.
.
Thực sự còn quá nan giải a!
.
Duẫn Hạo ca, Tại Trung ca, hai người bọn họ đối với tình yêu căn bản là đã mất đi dũng khí. Một người không dám yêu nữa, bởi vì sợ chính mình khiến đối phương bị thương tổn, cho nên chỉ dám lẳng lặng chờ đợi, đợi đến khi chính sinh mệnh mình cũng muốn khô kiệt. Còn một người thì không dám chờ mong, bởi vì sợ đối phương khiến bản thân bị tổn thương, cho nên nỗ lực đeo chiếc mặt nạ lạnh lùng, đem mọi yêu thương đẩy xa ngàn dặm.
.
Kim Tại Trung, đừng để đến khi mất đi mới biết quý trọng, huynh không nên để Duẫn Hạo ca lâm vào tình trạng tồi tệ hơn mới có thể hiểu được? Chỉ e là sau đó, dù huynh có hối hận đến mấy, thì cũng không còn kịp nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.