Chương 92
Ức Ngưng Mai
29/12/2021
"Hồ đồ! Quả thực hồ đồ!"
.
Tại lương đình1 ở hậu viện Minh trang, một tiếng gầm giận dữ chợt vang lên, trong mắt Duẫn Hạo tràn đầy lửa giận, nhìn chằm chằm vào con người ngồi đối diện, đang thản nhiên uống trà một cách ưu nhã.
.
"Thân thể người vốn tốt không nên lúc nào cũng sinh khí như vậy. Ta làm như vậy, chẳng phải toàn bộ là vì ngươi sao?" - Hữu Thiên ngay cả mi mắt cũng không thèm nâng lên, khẽ thổi chén trà, đặt bên môi nhấp một ngụm nhỏ. (Đây chính là nguyên nhân khiến Ran kêu gào an-ti Tại ca ở mấy chương trước đó. Hai người đều khiến đối phương te tua hết cả, chỉ tiếc là có người đã không thể kiên nhẫn chờ đến cuối!)
.
"Ngươi... Khụ khụ... Vì ta? Vì ta, đáng lý ngươi phải hảo hảo chiếu cố Tại Trung! Vậy mà giờ ngươi lại thành thân với Tuấn Tú, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!" - Duẫn Hạo một tay ôm ngực có điểm đau đớn, chỉ vào Hữu Thiên tức giận nói.
.
"Ta chính là muốn hảo hảo chiếu cố Tại Trung, nhưng chính Tại Trung đã không chịu cho ta cơ hội a." - Hữu Thiên chẳng thèm đếm xỉa tới, nhàn nhạt nói, nhưng trong mắt thoáng hiện lên tia ảm đạm "Bởi vậy a, tốt nhất là ta nên giao Tại Trung lại cho ngươi. Ta thực sự không muốn nhìn thấy vẻ tươi cười mệt mỏi không có sức sống kia thêm một lần nào nữa a."
.
Nghe Hữu Thiên nói xong, Duẫn Hạo trong thoáng chốc có cảm giác đau đớn trong ngực hắn càng thêm đau đớn, lợi hại thêm vài phần.
.
"Tại Trung... Sống không vui vẻ sao?" - Lông mày Duẫn Hạo nhíu chặt lại.
.
"Toàn bộ những gì ta mang đến cho Tại Trung, đều là tốt nhất. Thế nhưng, tất thảy điều không phải thứ Tại Trung mong muốn." - Hữu Thiên khe khẽ thở dài một hơi.
.
"Thân thể Tại Trung thì sao, có khỏe không?" - Duẫn Hạo lại hỏi.
.
"Ngươi ấy, lần nào cũng chỉ hỏi ta vấn đề này!" - Hữu Thiên cười cười "Chính là, tuy rằng ta cho Tại Trung uống không ít thuốc bổ, nhưng cũng không có khởi sắc gì đặc biệt. Chịu không nổi gió, chịu không nổi lạnh, thế mà hết lần này tới lần khác Tại Trung lại rất thích dầm mưa. Ta cũng không rõ Tại Trung có biết bản thân hiện tại đã không còn là Kim Tại Trung võ công cao cường như ngày xưa nữa!"
.
"Khụ khụ..." - Duẫn Hạo cau mày ho nhẹ hai tiếng, ngẩng đầu nhìn Hữu Thiên "Ngươi đã biết rõ như vậy, vì sao còn muốn Tại Trung đi đàm phán với Lý Tú Mãn? Ngươi biết rõ Lý Tú Mãn đã âm thầm muốn chiếm đoạt Minh trang từ lâu. Hiện tại đang cùng ta tranh đấu rất gay gắt, ngươi còn bắt Tại Trung đến chỗ đó! Tại Trung đã còn võ công nữa, ngươi có hiểu điều đó không?!"
.
"Ta đương nhiên biết, nhờ ngươi ban tặng cho Tại Trung mà." Hữu Thiên lạnh lùng cười, nhãn thần mang theo hàn quang.
.
Duẫn Hạo nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó gương mặt liền trắng bệch, cúi thấp đầu, cố sức ôm lấy ngực. (Thiên ca nói trúng chỗ tử của Hạo ca a!!!)
.
Hữu Thiên trông thấy bộ dạng Duẫn Hạo như vậy, trong lòng biết rõ gã đã đụng chạm đến chỗ đau của hắn, cũng có chút không đành lòng, hối hận chính mình vừa rồi nhất thời "lanh mồm lanh miệng". (Lỡ miệng a!!!)
.
"Tại Trung kỳ thực không thể quên được ngươi, nếu không phải vậy, ta sao phải buông tay?" - Hữu Thiên khẽ nhắm mắt lại "Trịnh Duẫn Hạo năm đó chẳng phải đã nói, chỉ cần ngươi muốn, sẽ không có bất cứ chuyện gì ngươi không làm được?" Hữu Thiên ngẩng đầu lên "Cho nên ta nghĩ Trịnh Duẫn Hạo hiện tại, hoàn toàn có đủ khả năng để hảo hảo chiếu cố Kim Tại Trung. Ta giao lại Tại Trung cho ngươi, đừng làm ta phải uổng phí bao nhiêu tâm huyết."
.
"Phác Hữu Thiên, nếu như Tại Trung biết chuyện ngươi đang lợi dụng Tuấn Tú, đệ ấy sẽ hận ngươi đến chết." - Trong ngữ khí của Duẫn Hạo, mang theo ý nhắc nhở.
"Chuyện này ngươi không cần lo, Tại Trung sẽ không bao giờ biết được đâu. Hơn nữa, ta một khi đã thành thân với Tuấn Tú, nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố đệ ấy, sẽ không để Tuấn Tú phải chịu ủy khuất." - Hữu Thiên mỉm cười "Nói đến chuyện này, ta cũng thấy thực buồn cười! Cư nhiên vì muốn Tại Trung an tâm quay về với ngươi, đã không ngần ngại mà thành thân với một người mà ta không hề thích. Ngươi có thấy ta là kẻ đáng bị coi thường không?"
.
"Phác Hữu Thiên! Tốt nhất là ngươi nên đối xử tốt với Tuấn Tú một chút, đừng làm tổn thương đệ ấy. Nếu không, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi." Duẫn Hạo nói lời cảnh cáo.
.
"Ngươi chính là quan tâm đến chuyện của mình trước mới đúng. Lần này, ngươi nhất định phải giữ lấy Tại Trung, cơ hội chỉ đến có một lần thôi, đừng làm cho ta thất vọng." Hữu Thiên phi thường nghiêm túc nói với Duẫn Hạo.
.
Duẫn Hạo cúi đầu, khe khẽ thở dài "Tại Trung... Đệ ấy sẽ không tha thứ cho ta đâu!"
.
"Không thử sao biết chuyện đó không thể?" Hữu Thiên nhíu mày "Người có thể khiến Tại Trung thực sự hạnh phúc, e là chỉ có một mình trịnh Duẫn Hạo ngươi. Tại Trung oán ngươi, hận ngươi bao nhiêu, thì cũng yêu ngươi bấy nhiêu. Từ đầu đến cuối, người Tại Trung yêu chỉ có mình ngươi mà thôi!" Nói xong câu cuối cùng, thần sắc Hữu Thiên có chút ảm đạm.
.
"Phác Hữu Thiên..."
.
"Có đôi khi ta đã nghĩ, nếu như ta có thể gặp Tại Trung sớm hơn ngươi thì thế nào? Nếu như năm đó, người đã ra tay cứu Tại Trung là ta, thì tốt biết mấy! Ta tuyệt đối sẽ không khiến Tại Trung phải chịu nhiều đau khổ như vậy, tuyệt đối không làm Tại Trung tổn thương." Hữu Thiên nhàn nhạt cười cười, so với khóc còn muốn bi thương hơn, khiến người nhìn thấy đau lòng.
.
"Kỳ thực... Ngươi so với ta, càng hiểu rõ phải yêu thương Tại Trung thế nào? Vì sao ngươi không thử xem? Biết đâu, Tại Trung sẽ ..."
.
"Người Tại Trung yêu vốn không là ta, ta có thể làm gì được? Ngươi nói như vậy có phải là do ngươi đã không còn yêu thương tại Trung nữa không?" - Hữu Thiên cười nhạt.
.
"Đương nhiên không phải!" Duẫn Hạo cuống quýt trả lời "Ta chỉ là... Ta chỉ là không có đủ tự tin ta có thể khiến Tại Trung hồi tâm chuyển ý thôi." - Vẻ mặt Duẫn Hạo vô cùng buồn bã.
.
"Trịnh Duẫn Hạo của năm năm trước không phải là kẻ nhát gan như thế này." Hữu Thiên vẫn cười "Lần này, ta gia Tại Trung lại cho ngươi, ngươi như thế này khiến ta rất lo lắng a. Tin tưởng ta! Nếu không phải do Tại Trung còn yêu thương ngươi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ làm chuyện ngu xuẩn này sao? Bất quá, ngươi cũng đừng vội cảm kích ta vội, tất cả việc ta làm đều là vì Tại Trung." - Hữu Thiên nói xong liền đứng lên.
.
Từ đằng xa, Tuấn Tú đang đi về phía hai người.
.
"Ta một lần nữa nhắc nhở ngươi, đối xử với Tuấn Tú tốt một chút, đừng làm tổn thương đệ ấy!" Duẫn Hạo nói, ánh mắt nhìn về phía Tuấn Tú đang đi về phía bọn họ.
.
Hữu Thiên nhàn nhạt nhìn theo Duẫn Hạo, nhưng chỉ cười không nói.
.
"Hai huynh nói chuyện xong rồi sao?" - Tuấn Tú đi tới trước mặt hai người, nheo mắt hỏi.
.
"Ân." Hữu Thiên gật đầu, rất tự nhiên ôm vai Tuấn Tú nói "Chúng ta đi thôi."
.
"Duẫn Hạo ca, bọn đệ xin cáo từ! Huynh phải cố gắng lên a! Tại Trung ca tuy lúc nào cũng mạnh miệng nhưng lại rất dễ mềm lòng a." Tuấn Tú nói thêm, nở một nụ cười rạng rỡ đầy hạnh phúc.
.
"Ta biết!" Duẫn Hạo cũng cười đáp lại, nhưng ánh mắt nhìn Tuấn Tú lại mang theo thương xót thật sâu.
.
Chắc là đệ không biết Phác Hữu Thiên đang lợi dụng đệ rồi? Nếu không phải vậy, sao đệ còn có thể cười hạnh phúc nhường đó? Hóa ra, tình yêu có lúc thực sự rất tàn nhẫn.
.
"Chúng ta đi thôi, ngươi nhất định phải khiến Tại Trung hạnh phúc đấy." - Hữu Thiên một lần nữa quay lại dặn dò.
.
Duẫn Hạo gật đầu, sau đó nhìn về phía Tuấn Tú "Đệ cũng vậy."
.
Hữu Thiên mỉm cười, sau đó ôm Tuấn Tú xoay người ly khai.
.
Duẫn Hạo nhìn theo bóng lưng hai người, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
.
Ta sợ, thực sự rất sợ! Ta không mình làm sao để có thể đi gặp Tại Trung, cũng không biết phải làm sao để giữ Tại Trung lại bên mình!
.
Năm năm trước T ại Trung rời khỏi đây, ta lập tức trở thành ao tù nước đọng2. Suốt năm năm này, ta chưa từng ra khỏi Minh trang, ngày qua ngày sống trong ký ức. Tất thảy công việc trong Minh trang, từ lớn đến nhỏ đều do Xương Mân và một thiếu niên tên Cơ Phạm do cậu dẫn về trông coi.
.
Ta đã không còn là Minh trang Trang chủ không ai bì nổi, lúc nào cũng ngông cuồng, tự cao tự đại nữa rồi!
.
Ta cũng không còn khí phách như năm đó nữa!
.
Mất đi Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo ta chỉ còn là một cái xác không hồn.
.
Tại Trung, bây giờ đệ có thể tin tưởng ta lần nữa, có được không? Quay về với ta, để ta hảo hảo yêu thương đệ?!
.
Tại lương đình1 ở hậu viện Minh trang, một tiếng gầm giận dữ chợt vang lên, trong mắt Duẫn Hạo tràn đầy lửa giận, nhìn chằm chằm vào con người ngồi đối diện, đang thản nhiên uống trà một cách ưu nhã.
.
"Thân thể người vốn tốt không nên lúc nào cũng sinh khí như vậy. Ta làm như vậy, chẳng phải toàn bộ là vì ngươi sao?" - Hữu Thiên ngay cả mi mắt cũng không thèm nâng lên, khẽ thổi chén trà, đặt bên môi nhấp một ngụm nhỏ. (Đây chính là nguyên nhân khiến Ran kêu gào an-ti Tại ca ở mấy chương trước đó. Hai người đều khiến đối phương te tua hết cả, chỉ tiếc là có người đã không thể kiên nhẫn chờ đến cuối!)
.
"Ngươi... Khụ khụ... Vì ta? Vì ta, đáng lý ngươi phải hảo hảo chiếu cố Tại Trung! Vậy mà giờ ngươi lại thành thân với Tuấn Tú, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!" - Duẫn Hạo một tay ôm ngực có điểm đau đớn, chỉ vào Hữu Thiên tức giận nói.
.
"Ta chính là muốn hảo hảo chiếu cố Tại Trung, nhưng chính Tại Trung đã không chịu cho ta cơ hội a." - Hữu Thiên chẳng thèm đếm xỉa tới, nhàn nhạt nói, nhưng trong mắt thoáng hiện lên tia ảm đạm "Bởi vậy a, tốt nhất là ta nên giao Tại Trung lại cho ngươi. Ta thực sự không muốn nhìn thấy vẻ tươi cười mệt mỏi không có sức sống kia thêm một lần nào nữa a."
.
Nghe Hữu Thiên nói xong, Duẫn Hạo trong thoáng chốc có cảm giác đau đớn trong ngực hắn càng thêm đau đớn, lợi hại thêm vài phần.
.
"Tại Trung... Sống không vui vẻ sao?" - Lông mày Duẫn Hạo nhíu chặt lại.
.
"Toàn bộ những gì ta mang đến cho Tại Trung, đều là tốt nhất. Thế nhưng, tất thảy điều không phải thứ Tại Trung mong muốn." - Hữu Thiên khe khẽ thở dài một hơi.
.
"Thân thể Tại Trung thì sao, có khỏe không?" - Duẫn Hạo lại hỏi.
.
"Ngươi ấy, lần nào cũng chỉ hỏi ta vấn đề này!" - Hữu Thiên cười cười "Chính là, tuy rằng ta cho Tại Trung uống không ít thuốc bổ, nhưng cũng không có khởi sắc gì đặc biệt. Chịu không nổi gió, chịu không nổi lạnh, thế mà hết lần này tới lần khác Tại Trung lại rất thích dầm mưa. Ta cũng không rõ Tại Trung có biết bản thân hiện tại đã không còn là Kim Tại Trung võ công cao cường như ngày xưa nữa!"
.
"Khụ khụ..." - Duẫn Hạo cau mày ho nhẹ hai tiếng, ngẩng đầu nhìn Hữu Thiên "Ngươi đã biết rõ như vậy, vì sao còn muốn Tại Trung đi đàm phán với Lý Tú Mãn? Ngươi biết rõ Lý Tú Mãn đã âm thầm muốn chiếm đoạt Minh trang từ lâu. Hiện tại đang cùng ta tranh đấu rất gay gắt, ngươi còn bắt Tại Trung đến chỗ đó! Tại Trung đã còn võ công nữa, ngươi có hiểu điều đó không?!"
.
"Ta đương nhiên biết, nhờ ngươi ban tặng cho Tại Trung mà." Hữu Thiên lạnh lùng cười, nhãn thần mang theo hàn quang.
.
Duẫn Hạo nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó gương mặt liền trắng bệch, cúi thấp đầu, cố sức ôm lấy ngực. (Thiên ca nói trúng chỗ tử của Hạo ca a!!!)
.
Hữu Thiên trông thấy bộ dạng Duẫn Hạo như vậy, trong lòng biết rõ gã đã đụng chạm đến chỗ đau của hắn, cũng có chút không đành lòng, hối hận chính mình vừa rồi nhất thời "lanh mồm lanh miệng". (Lỡ miệng a!!!)
.
"Tại Trung kỳ thực không thể quên được ngươi, nếu không phải vậy, ta sao phải buông tay?" - Hữu Thiên khẽ nhắm mắt lại "Trịnh Duẫn Hạo năm đó chẳng phải đã nói, chỉ cần ngươi muốn, sẽ không có bất cứ chuyện gì ngươi không làm được?" Hữu Thiên ngẩng đầu lên "Cho nên ta nghĩ Trịnh Duẫn Hạo hiện tại, hoàn toàn có đủ khả năng để hảo hảo chiếu cố Kim Tại Trung. Ta giao lại Tại Trung cho ngươi, đừng làm ta phải uổng phí bao nhiêu tâm huyết."
.
"Phác Hữu Thiên, nếu như Tại Trung biết chuyện ngươi đang lợi dụng Tuấn Tú, đệ ấy sẽ hận ngươi đến chết." - Trong ngữ khí của Duẫn Hạo, mang theo ý nhắc nhở.
"Chuyện này ngươi không cần lo, Tại Trung sẽ không bao giờ biết được đâu. Hơn nữa, ta một khi đã thành thân với Tuấn Tú, nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố đệ ấy, sẽ không để Tuấn Tú phải chịu ủy khuất." - Hữu Thiên mỉm cười "Nói đến chuyện này, ta cũng thấy thực buồn cười! Cư nhiên vì muốn Tại Trung an tâm quay về với ngươi, đã không ngần ngại mà thành thân với một người mà ta không hề thích. Ngươi có thấy ta là kẻ đáng bị coi thường không?"
.
"Phác Hữu Thiên! Tốt nhất là ngươi nên đối xử tốt với Tuấn Tú một chút, đừng làm tổn thương đệ ấy. Nếu không, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi." Duẫn Hạo nói lời cảnh cáo.
.
"Ngươi chính là quan tâm đến chuyện của mình trước mới đúng. Lần này, ngươi nhất định phải giữ lấy Tại Trung, cơ hội chỉ đến có một lần thôi, đừng làm cho ta thất vọng." Hữu Thiên phi thường nghiêm túc nói với Duẫn Hạo.
.
Duẫn Hạo cúi đầu, khe khẽ thở dài "Tại Trung... Đệ ấy sẽ không tha thứ cho ta đâu!"
.
"Không thử sao biết chuyện đó không thể?" Hữu Thiên nhíu mày "Người có thể khiến Tại Trung thực sự hạnh phúc, e là chỉ có một mình trịnh Duẫn Hạo ngươi. Tại Trung oán ngươi, hận ngươi bao nhiêu, thì cũng yêu ngươi bấy nhiêu. Từ đầu đến cuối, người Tại Trung yêu chỉ có mình ngươi mà thôi!" Nói xong câu cuối cùng, thần sắc Hữu Thiên có chút ảm đạm.
.
"Phác Hữu Thiên..."
.
"Có đôi khi ta đã nghĩ, nếu như ta có thể gặp Tại Trung sớm hơn ngươi thì thế nào? Nếu như năm đó, người đã ra tay cứu Tại Trung là ta, thì tốt biết mấy! Ta tuyệt đối sẽ không khiến Tại Trung phải chịu nhiều đau khổ như vậy, tuyệt đối không làm Tại Trung tổn thương." Hữu Thiên nhàn nhạt cười cười, so với khóc còn muốn bi thương hơn, khiến người nhìn thấy đau lòng.
.
"Kỳ thực... Ngươi so với ta, càng hiểu rõ phải yêu thương Tại Trung thế nào? Vì sao ngươi không thử xem? Biết đâu, Tại Trung sẽ ..."
.
"Người Tại Trung yêu vốn không là ta, ta có thể làm gì được? Ngươi nói như vậy có phải là do ngươi đã không còn yêu thương tại Trung nữa không?" - Hữu Thiên cười nhạt.
.
"Đương nhiên không phải!" Duẫn Hạo cuống quýt trả lời "Ta chỉ là... Ta chỉ là không có đủ tự tin ta có thể khiến Tại Trung hồi tâm chuyển ý thôi." - Vẻ mặt Duẫn Hạo vô cùng buồn bã.
.
"Trịnh Duẫn Hạo của năm năm trước không phải là kẻ nhát gan như thế này." Hữu Thiên vẫn cười "Lần này, ta gia Tại Trung lại cho ngươi, ngươi như thế này khiến ta rất lo lắng a. Tin tưởng ta! Nếu không phải do Tại Trung còn yêu thương ngươi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ làm chuyện ngu xuẩn này sao? Bất quá, ngươi cũng đừng vội cảm kích ta vội, tất cả việc ta làm đều là vì Tại Trung." - Hữu Thiên nói xong liền đứng lên.
.
Từ đằng xa, Tuấn Tú đang đi về phía hai người.
.
"Ta một lần nữa nhắc nhở ngươi, đối xử với Tuấn Tú tốt một chút, đừng làm tổn thương đệ ấy!" Duẫn Hạo nói, ánh mắt nhìn về phía Tuấn Tú đang đi về phía bọn họ.
.
Hữu Thiên nhàn nhạt nhìn theo Duẫn Hạo, nhưng chỉ cười không nói.
.
"Hai huynh nói chuyện xong rồi sao?" - Tuấn Tú đi tới trước mặt hai người, nheo mắt hỏi.
.
"Ân." Hữu Thiên gật đầu, rất tự nhiên ôm vai Tuấn Tú nói "Chúng ta đi thôi."
.
"Duẫn Hạo ca, bọn đệ xin cáo từ! Huynh phải cố gắng lên a! Tại Trung ca tuy lúc nào cũng mạnh miệng nhưng lại rất dễ mềm lòng a." Tuấn Tú nói thêm, nở một nụ cười rạng rỡ đầy hạnh phúc.
.
"Ta biết!" Duẫn Hạo cũng cười đáp lại, nhưng ánh mắt nhìn Tuấn Tú lại mang theo thương xót thật sâu.
.
Chắc là đệ không biết Phác Hữu Thiên đang lợi dụng đệ rồi? Nếu không phải vậy, sao đệ còn có thể cười hạnh phúc nhường đó? Hóa ra, tình yêu có lúc thực sự rất tàn nhẫn.
.
"Chúng ta đi thôi, ngươi nhất định phải khiến Tại Trung hạnh phúc đấy." - Hữu Thiên một lần nữa quay lại dặn dò.
.
Duẫn Hạo gật đầu, sau đó nhìn về phía Tuấn Tú "Đệ cũng vậy."
.
Hữu Thiên mỉm cười, sau đó ôm Tuấn Tú xoay người ly khai.
.
Duẫn Hạo nhìn theo bóng lưng hai người, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
.
Ta sợ, thực sự rất sợ! Ta không mình làm sao để có thể đi gặp Tại Trung, cũng không biết phải làm sao để giữ Tại Trung lại bên mình!
.
Năm năm trước T ại Trung rời khỏi đây, ta lập tức trở thành ao tù nước đọng2. Suốt năm năm này, ta chưa từng ra khỏi Minh trang, ngày qua ngày sống trong ký ức. Tất thảy công việc trong Minh trang, từ lớn đến nhỏ đều do Xương Mân và một thiếu niên tên Cơ Phạm do cậu dẫn về trông coi.
.
Ta đã không còn là Minh trang Trang chủ không ai bì nổi, lúc nào cũng ngông cuồng, tự cao tự đại nữa rồi!
.
Ta cũng không còn khí phách như năm đó nữa!
.
Mất đi Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo ta chỉ còn là một cái xác không hồn.
.
Tại Trung, bây giờ đệ có thể tin tưởng ta lần nữa, có được không? Quay về với ta, để ta hảo hảo yêu thương đệ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.