Chương 7
Diễm Quỳnh
30/11/2022
– Chú vẫn còn coi tôi là vợ sao?
– Vẫn còn nhớ bản thân có người vợ này à?
– Tiểu Mỹ, tôi…
– Không phải tôi chỉ là món đồ chơi của chú thôi sao? Chú không cần xin lỗi tôi, những lời đó nghe gượng gạo lắm!
Những giọt nước mắt vô thức rơi xuống mặc cho Tiểu Mỹ đã cố kìm nén nhưng bất thành. Cô khóc không chỉ vì Đình Triết không tin tưởng mà còn bởi lời anh đã nói trong sự tức giận. Tiểu Mỹ chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ trở thành đồ chơi của Đình Triết. Cô luôn nghĩ cuộc hôn nhân này xuất phát từ tình yêu nhưng dường như thực tế không giống tưởng tượng.
Đình Triết lại gần thêm một chút, bàn tay ấy vẫn cố vươn ra lau nước mắt cho Tiểu Mỹ nhưng bị gạt phăng đi. Hiện giờ người cần giải thích là anh, còn cô vốn đã không muốn nghe những lời thanh minh đó từ lâu.
Khoé môi Tiểu Mỹ khẽ cong lên nở một nụ cười đầy chua chát, giọng điệu run rẩy vang lên.
– Bao giờ… chú sẽ chán tôi?
– Tiểu Mỹ, không phải như em nghĩ đâu. Tôi không hề có ý đó.
– Nếu không có sao chú lại nói ra?
– Chỉ là những lời nói trong lúc tức giận, em đừng để tâm. Tôi chưa bao giờ coi em là đồ chơi.
Lời Đình Triết nói bây giờ, Tiểu Mỹ không tài nào tin nổi nữa rồi. Ngay cả việc đơn giản nhất là tin tưởng vợ mình, anh còn không làm được nói gì đến những chuyện khác.
Mặc cho sự phản kháng cự của Tiểu Mỹ, Đình Triết vẫn cố chấp tiến lại gần. Bởi anh biết nếu không làm vậy sẽ chẳng thể nào nói lời xin lỗi với cô.
Một cái ôm bất ngờ ở phía trực diện, trong thoáng chốc Tiểu Mỹ đã ở trong vòng tay Đình Triết. Cô vùng vẫy, liên tục đánh vào người anh nhưng không thể thay đổi được gì. Nỗi tức giận ngày một lớn cùng với sự bất lực đối với việc phản kháng khiến Tiểu Mỹ gắt gỏng.
– Chú mau buông tôi ra. Đừng động vào người tôi!
– Tôi ghét chú! Ghét cả việc chú động vào người tôi.
Kể từ khi những lời nài nỉ van xin đến đau rát nơi cuống họng bất thành, Tiểu Mỹ thực sự rất ghét, rất sợ mỗi lần Đình Triết chạm vào người. Vết thương trên người còn chưa lành hẳn, còn có một vài chỗ đang rỉ máu khiến cô đau đớn. Tàn dư của cuộc hoan lạc bởi sự ghen tuông mù quáng vẫn còn, thử hỏi làm thế nào mà Tiểu Mỹ chấp nhận được vòng tay đang ôm mình?
Mặc cho Tiểu Mỹ phản kháng, Đình Triết nhất quyết không buông tay. Lực siết ngày một chặt hơn, dẫu biết làm vậy sẽ khiến cô khó chịu nhưng một khi đã buông tay, anh sợ không thể quay lại. Lồng ngực anh cảm nhận được hơi ấm nóng rực toả ra từ cơ thể cô. Có lẽ căn bệnh cảm sốt kia vẫn chưa khỏi hẳn nên người cô mới nóng như vậy. Đình Triết tự trách bản thân, đáng lẽ anh nên biết điểm dừng khi nhận ra cô đang bị cảm. Vậy mà cuối cùng vẫn không thể kiềm chế.
Tiểu Mỹ không hề từ bỏ ý định phản kháng, cô vẫn liên tục đánh người người Đình Triết.
– Phong Đình Triết! Chú mau buông tay.
– Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi.
– Tôi không muốn nghe lời xin lỗi của chú nữa, càng không muốn thấy mặt chú. Buông tay!
– Em chửi mắng, đánh đập tôi cũng được nhưng đừng rời xa tôi. Tôi không nên nói em là món đồ chơi, cũng không nên ghen tuông vô cớ. Làm ơn! Tha lỗi cho tôi được không?
Những tiếng đánh vào ngực không vang lên nữa, không phải Tiểu Mỹ vì mấy lời đường mật của Đình Triết mà mềm lòng mà bởi cô đã không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục làm việc không có kết quả.
Trong lòng Đình Triết, Tiểu Mỹ bật khóc nức nở.
Khóc vì nỗi uất ức.
Khóc vì niềm tin dù là mong manh nhất cũng không có.
Thấy Tiểu Mỹ không còn phản kháng, vòng tay Đình Triết dần thả lỏng. Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô trấn an. Được khoảng chừng một lúc, sau khi Tiểu Mỹ đã bình tâm hơn Đình Triết mới buông tay.
Đối diện với Tiểu Mỹ, Đình Triết chỉ thấy một bên tóc rũ xuống che giấu gương mặt phía sau. Anh nhẹ nhàng vén lọn tóc cô sang một bên, đặt bàn tay vào chiếc cằm nhỏ rồi từ từ nâng cằm cô lên. Gương mặt khả ngày nào giờ đẫm nước mắt, chóp mũi đỏ lên trông thấy.
Thực ra, Tiểu Mỹ có phản ứng với những chuyện mà Đình Triết làm. Cô uất ức, phẫn nộ thậm chí là tác động lên người anh nhưng suy cho cùng ở độ tuổi vừa mới trưởng thành Tiểu Mỹ chỉ làm được đến vậy. Dù đã cố giấu sâu bên trong, bằng một cách nào đó, sự yếu đuối vẫn bộc lộ ra bên ngoài. Đôi vai gầy vẫn run lên nhè nhẹ.
Đình Triết cầm miếng bổng tẩm thuốc khi nãy lên, cẩn thận bôi vào vết thương trên vai Tiểu Mỹ. Cảm giác lạnh lẽo của thuốc trực tiếp chạm vào da khiến Tiểu Mỹ rùng mình. Đình Triết dừng khoảng vài giây, sau đó mới tiếp tục bôi hết phần thuốc còn lại.
– Tôi đưa em về phòng.
– Không thích! Muốn ngủ riêng.
Câu trả lời cộc lốc lại không có kính ngữ của Tiểu Mỹ làm Đình Triết bật cười. Anh cứ nghĩ cô không còn phản kháng nghĩa là hết giận nhưng dường như mọi chuyện không giống anh tưởng tượng.
Tiểu Mỹ liếc mắt nhìn Đình Triết một cái rồi quay người sang phía khác. Hôm nay dù có thế nào cô cũng nhất quyết phải ngủ một mình. Cô không muốn về phòng, càng không muốn chung giường với người đã làm cô đau. Mỗi lần nhớ lại chuyện đã xảy ra, Tiểu Mỹ càng phải đề phòng.
Nhìn bóng lưng nhỏ trước mặt, Đình Triết không ép buộc mà thuận theo ý của Tiểu Mỹ ngay lần đầu tiên. Anh khẽ thở dài một tiếng rồi đứng dậy, nói.
– Nếu em đã không thích ở cùng tôi, vậy thì tôi cũng không ép!
Đáp lại Đình Triết là một khoảng không tĩnh lặng. Tiểu Mỹ không trả lời cũng không quay đầu, nhất quyết không chịu nhìn mặt.
Tiếng bước chân vang lên trên nền gỗ rất rõ. Ban đầu vẫn còn nghe ở ngay bên cạnh nhưng rồi âm thanh dần nhỏ lại và kết thúc bằng tiếng đóng cửa. Mất đến mấy giây sau, Tiểu Mỹ mới quay ra sau kiểm tra.
Xung quanh cô bốn bề tĩnh lặng, căn phòng rộng lớn bao trùm lấy thân hình nhỏ bé đang ngồi dưới nền đất lạnh. Đình Triết không còn ở đây, anh thực sự đã rời đi sau cánh cửa. Sau một lượt tự kiểm tra, Tiểu Mỹ thở phào nhẹ nhõm bởi khi không có Đình Triết, cô mới thực sự cảm thấy thoải mái.
Tiểu Mỹ vịn tay xuống đất làm trụ, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy. Cơ thể vẫn còn đang nóng và chịu sự dày vò của bệnh cảm nên Tiểu Mỹ có phần loạng choạng. Tuy không quá nặng cũng không phải sốt cao nhưng nó làm đầu cô choáng váng, đau nhức.
Lê từng bước chân nặng nề tiến đến phía giường, Tiểu Mỹ vừa định nằm xuống thì đột nhiên một vòng tay rắn chắc ôm lấy cô từ phía sau. Tiểu Mỹ hoảng sợ giật mình quay lại thì nhận ra Đình Triết vẫn ở trong phòng. Nhưng rõ ràng khi nãy cô đã kiểm tra cẩn thận, hơn nữa từ phía cửa cung không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Tiểu Mỹ ngập ngừng hỏi, lắp bắp mãi mới thành câu.
– Chú… chưa đi sao?
– Không có em, tôi không ngủ được!
– Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi? Chú không ngủ được thì dùng thuốc ngủ. Hôm nay tôi không muốn ở cùng chú.
– Em biết uống nhiều thuốc ngủ sẽ không tốt mà. Tôi sai rồi, sau này nhất định không tái phạm!
Tiểu Mỹ chỉ nghe không đáp.
Lời hứa đàn ông là mật ngọt chết người. Nghe có vẻ rất chân thành, đáng tin cậy nhưng nếu tha thứ nhiều lần, lặp đi lặp lại sẽ thành thói quen.
Lúc trước Đình Triết đã từng hứa với Tiểu Mỹ như vậy.
Vào năm Tiêu Mỹ cuối cấp ba. Trong một lần vô tình để quên sách trên lớp rồi cô được một bạn nam tốt bụng đem trả. Cuộc nói chuyện xã giao của hai người bị Đình Triết bắt gặp. Tiểu Mỹ nhớ tối hôm đó Đình Triết khó chịu, không nhìn mặt cô tận ba ngày. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức thái độ còn việc như đêm nay thì chưa từng. Và cho dù thế nào, Tiểu Mỹ vẫn không thể tha thứ cho Đình Triết nhanh như vậy.
– Vợ!
– Đừng gọi tôi là vợ!
Một câu “vợ”, hai câu “vợ” của Đình Triết, Tiểu Mỹ nghe đến nhàm chán rồi. Lần nào làm chuyện sai trái anh đều dùng giọng điệu này để xin cô tha thứ.
Vòng tay ôm lấy cô từ phía sau vẫn rắn chắc như vậy, không hề nới lỏng dù chỉ một chút. Bởi Tiểu Mỹ không phản kháng nên Đình Triết mới được đà lấn tới. So với thái độ lúc mới phát hiện Tiểu Mỹ ngồi một mình trong phòng thì bây giờ là thời điểm thích hợp để làm hoà.
Đình Triết cúi đầu xuống hôn nhẹ lên Tiểu Mỹ, giọng điệu đầy khẩn khoản.
– Tôi biết lỗi rồi. Sau này tôi sẽ kiềm chế cơn tức giận của mình, không ghen tuông vô cớ nữa. Em đừng lạnh nhạt với tôi được không?
Kể từ khi Tiểu Mỹ thay đổi cách xưng hô, Đình Triết cảm thấy vô cùng khó chịu. Lúc trước dù cô có giận anh chuyện gì, lớn hay nhỏ thì khi nói nhẹ nhàng. Còn lần này, không những xưng hô khác Tiểu Mỹ còn không quan tâm đến việc dùng kính ngữ.
Tiểu Mỹ chần chừ suy nghĩ rồi quay người đối diện với Đình Triết. Cô khẽ nghiêng đầu nhìn anh, đưa ra lời đề nghị.
– Em sẽ tha thứ cho chú lần này với ba điều kiện.
– Được rồi, ba điều kiện đó là gì? Em nói đi.
– Trước khi em nói, chú phải hứa chắc chắn phải thực hiện.
Đình Triết nheo mắt đầy nghi ngờ. Cô vợ nhỏ của anh tuy ít tuổi nhưng đã vô số lần bày trò quậy phá. Anh đang phân vân với những điều kiện mà cô đưa ra liệu bản thân có thực hiện được hay không hoặc cũng có thể những điều kiện đó vô cùng oái oăm.
– Làm sao tôi biết được những điều kiện em đưa không quá mức?
Biết chắc Đình Triết sẽ đa nghi mà hỏi câu này, Tiểu Mỹ sớm đã có câu trả lời cho anh.
– Em đảm bảo đây là những điều kiện bình thường, không quá mức. Vậy chú có hứa không?
Đình Triết chần chừ giây lát rồi cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Tiểu Mỹ mỉm cười, nhân cơ hội nhanh chóng đưa ra yêu cầu.
– Thứ nhất, em muốn được quyền quyết định mọi việc của mình. Chú không được can thiệp vào.
– Được, tôi hứa.
– Thứ hai, chú phải thay đổi bản tính hay ghen của mình, phải nghe em giải thích rồi mới quyết định.
– Tôi hứa!
Hai điều kiện ban đầu Tiểu Mỹ đưa ra không quá khó khăn, cũng chẳng phải chuyện lớn nên Đình Triết lập tức đồng ý không suy nghĩ. Đến điều thứ ba, trông Tiểu Mỹ có vẻ ngập ngừng. Xem ra đây không phải điều dễ nói.
– Vậy điều kiện thứ ba là gì?
Đình Triết trực tiếp lên tiếng.
Tiểu Mỹ nhìn anh bằng ánh mắt đầy lo lắng, cô do dự một lúc lâu. Phải đến vài phút sau mới mở lời.
– Chuyện đổi giáo viên dạy em không đồng ý. Em không muốn chú đổi người mới dạy em.
Tiểu Mỹ vừa dứt lời, sắc mặt Đình Triết lập tức trở nên không vui. Hàng lông mày rậm khẽ chau lại đầy khó chịu, ngay cả ánh mắt cũng không còn dịu dàng như ban nãy.
Điều Tiểu Mỹ lo sợ cuối cùng cũng đến. Cô vốn đã lường trước được Đình Triết sẽ không vui nhưng không nghĩ mọi chuyện lại căng thẳng đến vậy. Việc đổi người giảng dạy, nếu đổi chắc chắn phải báo lại với bố một tiếng. Lỡ như bố hỏi lý do, Tiểu Mỹ thực sự không thể viện ra một cái cớ hợp lý nên mới đưa ra điều kiện này với anh.
Đình Triết lặng nhìn Tiểu Mỹ hồi lâu, thấp giọng hỏi.
– Tại sao không thể đổi người?
– Không phải em đã giải thích với chú chuyện này rồi sao? Em và Tử Hạo không có quan hệ, hơn nữa Tử Hạo được đích thân bố mời về nên…
– Nên em không muốn thay người mới?
Tiểu Mỹ khẽ gật đầu đáp lại.
Bầu không khí tĩnh lặng dần bao trùm lấy hai người ngay sau khi Tiểu Mỹ dứt lời. Khoảng thời gian này, cô vẫn cứ như vậy mà chờ đợi câu trả lời từ anh.
Chừng một lúc sau, Tiểu Mỹ mới nghe thấy tiếng Đình Triết đáp lại.
– Mọi chuyện tùy theo ý em!
– Vẫn còn nhớ bản thân có người vợ này à?
– Tiểu Mỹ, tôi…
– Không phải tôi chỉ là món đồ chơi của chú thôi sao? Chú không cần xin lỗi tôi, những lời đó nghe gượng gạo lắm!
Những giọt nước mắt vô thức rơi xuống mặc cho Tiểu Mỹ đã cố kìm nén nhưng bất thành. Cô khóc không chỉ vì Đình Triết không tin tưởng mà còn bởi lời anh đã nói trong sự tức giận. Tiểu Mỹ chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ trở thành đồ chơi của Đình Triết. Cô luôn nghĩ cuộc hôn nhân này xuất phát từ tình yêu nhưng dường như thực tế không giống tưởng tượng.
Đình Triết lại gần thêm một chút, bàn tay ấy vẫn cố vươn ra lau nước mắt cho Tiểu Mỹ nhưng bị gạt phăng đi. Hiện giờ người cần giải thích là anh, còn cô vốn đã không muốn nghe những lời thanh minh đó từ lâu.
Khoé môi Tiểu Mỹ khẽ cong lên nở một nụ cười đầy chua chát, giọng điệu run rẩy vang lên.
– Bao giờ… chú sẽ chán tôi?
– Tiểu Mỹ, không phải như em nghĩ đâu. Tôi không hề có ý đó.
– Nếu không có sao chú lại nói ra?
– Chỉ là những lời nói trong lúc tức giận, em đừng để tâm. Tôi chưa bao giờ coi em là đồ chơi.
Lời Đình Triết nói bây giờ, Tiểu Mỹ không tài nào tin nổi nữa rồi. Ngay cả việc đơn giản nhất là tin tưởng vợ mình, anh còn không làm được nói gì đến những chuyện khác.
Mặc cho sự phản kháng cự của Tiểu Mỹ, Đình Triết vẫn cố chấp tiến lại gần. Bởi anh biết nếu không làm vậy sẽ chẳng thể nào nói lời xin lỗi với cô.
Một cái ôm bất ngờ ở phía trực diện, trong thoáng chốc Tiểu Mỹ đã ở trong vòng tay Đình Triết. Cô vùng vẫy, liên tục đánh vào người anh nhưng không thể thay đổi được gì. Nỗi tức giận ngày một lớn cùng với sự bất lực đối với việc phản kháng khiến Tiểu Mỹ gắt gỏng.
– Chú mau buông tôi ra. Đừng động vào người tôi!
– Tôi ghét chú! Ghét cả việc chú động vào người tôi.
Kể từ khi những lời nài nỉ van xin đến đau rát nơi cuống họng bất thành, Tiểu Mỹ thực sự rất ghét, rất sợ mỗi lần Đình Triết chạm vào người. Vết thương trên người còn chưa lành hẳn, còn có một vài chỗ đang rỉ máu khiến cô đau đớn. Tàn dư của cuộc hoan lạc bởi sự ghen tuông mù quáng vẫn còn, thử hỏi làm thế nào mà Tiểu Mỹ chấp nhận được vòng tay đang ôm mình?
Mặc cho Tiểu Mỹ phản kháng, Đình Triết nhất quyết không buông tay. Lực siết ngày một chặt hơn, dẫu biết làm vậy sẽ khiến cô khó chịu nhưng một khi đã buông tay, anh sợ không thể quay lại. Lồng ngực anh cảm nhận được hơi ấm nóng rực toả ra từ cơ thể cô. Có lẽ căn bệnh cảm sốt kia vẫn chưa khỏi hẳn nên người cô mới nóng như vậy. Đình Triết tự trách bản thân, đáng lẽ anh nên biết điểm dừng khi nhận ra cô đang bị cảm. Vậy mà cuối cùng vẫn không thể kiềm chế.
Tiểu Mỹ không hề từ bỏ ý định phản kháng, cô vẫn liên tục đánh người người Đình Triết.
– Phong Đình Triết! Chú mau buông tay.
– Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi.
– Tôi không muốn nghe lời xin lỗi của chú nữa, càng không muốn thấy mặt chú. Buông tay!
– Em chửi mắng, đánh đập tôi cũng được nhưng đừng rời xa tôi. Tôi không nên nói em là món đồ chơi, cũng không nên ghen tuông vô cớ. Làm ơn! Tha lỗi cho tôi được không?
Những tiếng đánh vào ngực không vang lên nữa, không phải Tiểu Mỹ vì mấy lời đường mật của Đình Triết mà mềm lòng mà bởi cô đã không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục làm việc không có kết quả.
Trong lòng Đình Triết, Tiểu Mỹ bật khóc nức nở.
Khóc vì nỗi uất ức.
Khóc vì niềm tin dù là mong manh nhất cũng không có.
Thấy Tiểu Mỹ không còn phản kháng, vòng tay Đình Triết dần thả lỏng. Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô trấn an. Được khoảng chừng một lúc, sau khi Tiểu Mỹ đã bình tâm hơn Đình Triết mới buông tay.
Đối diện với Tiểu Mỹ, Đình Triết chỉ thấy một bên tóc rũ xuống che giấu gương mặt phía sau. Anh nhẹ nhàng vén lọn tóc cô sang một bên, đặt bàn tay vào chiếc cằm nhỏ rồi từ từ nâng cằm cô lên. Gương mặt khả ngày nào giờ đẫm nước mắt, chóp mũi đỏ lên trông thấy.
Thực ra, Tiểu Mỹ có phản ứng với những chuyện mà Đình Triết làm. Cô uất ức, phẫn nộ thậm chí là tác động lên người anh nhưng suy cho cùng ở độ tuổi vừa mới trưởng thành Tiểu Mỹ chỉ làm được đến vậy. Dù đã cố giấu sâu bên trong, bằng một cách nào đó, sự yếu đuối vẫn bộc lộ ra bên ngoài. Đôi vai gầy vẫn run lên nhè nhẹ.
Đình Triết cầm miếng bổng tẩm thuốc khi nãy lên, cẩn thận bôi vào vết thương trên vai Tiểu Mỹ. Cảm giác lạnh lẽo của thuốc trực tiếp chạm vào da khiến Tiểu Mỹ rùng mình. Đình Triết dừng khoảng vài giây, sau đó mới tiếp tục bôi hết phần thuốc còn lại.
– Tôi đưa em về phòng.
– Không thích! Muốn ngủ riêng.
Câu trả lời cộc lốc lại không có kính ngữ của Tiểu Mỹ làm Đình Triết bật cười. Anh cứ nghĩ cô không còn phản kháng nghĩa là hết giận nhưng dường như mọi chuyện không giống anh tưởng tượng.
Tiểu Mỹ liếc mắt nhìn Đình Triết một cái rồi quay người sang phía khác. Hôm nay dù có thế nào cô cũng nhất quyết phải ngủ một mình. Cô không muốn về phòng, càng không muốn chung giường với người đã làm cô đau. Mỗi lần nhớ lại chuyện đã xảy ra, Tiểu Mỹ càng phải đề phòng.
Nhìn bóng lưng nhỏ trước mặt, Đình Triết không ép buộc mà thuận theo ý của Tiểu Mỹ ngay lần đầu tiên. Anh khẽ thở dài một tiếng rồi đứng dậy, nói.
– Nếu em đã không thích ở cùng tôi, vậy thì tôi cũng không ép!
Đáp lại Đình Triết là một khoảng không tĩnh lặng. Tiểu Mỹ không trả lời cũng không quay đầu, nhất quyết không chịu nhìn mặt.
Tiếng bước chân vang lên trên nền gỗ rất rõ. Ban đầu vẫn còn nghe ở ngay bên cạnh nhưng rồi âm thanh dần nhỏ lại và kết thúc bằng tiếng đóng cửa. Mất đến mấy giây sau, Tiểu Mỹ mới quay ra sau kiểm tra.
Xung quanh cô bốn bề tĩnh lặng, căn phòng rộng lớn bao trùm lấy thân hình nhỏ bé đang ngồi dưới nền đất lạnh. Đình Triết không còn ở đây, anh thực sự đã rời đi sau cánh cửa. Sau một lượt tự kiểm tra, Tiểu Mỹ thở phào nhẹ nhõm bởi khi không có Đình Triết, cô mới thực sự cảm thấy thoải mái.
Tiểu Mỹ vịn tay xuống đất làm trụ, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy. Cơ thể vẫn còn đang nóng và chịu sự dày vò của bệnh cảm nên Tiểu Mỹ có phần loạng choạng. Tuy không quá nặng cũng không phải sốt cao nhưng nó làm đầu cô choáng váng, đau nhức.
Lê từng bước chân nặng nề tiến đến phía giường, Tiểu Mỹ vừa định nằm xuống thì đột nhiên một vòng tay rắn chắc ôm lấy cô từ phía sau. Tiểu Mỹ hoảng sợ giật mình quay lại thì nhận ra Đình Triết vẫn ở trong phòng. Nhưng rõ ràng khi nãy cô đã kiểm tra cẩn thận, hơn nữa từ phía cửa cung không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Tiểu Mỹ ngập ngừng hỏi, lắp bắp mãi mới thành câu.
– Chú… chưa đi sao?
– Không có em, tôi không ngủ được!
– Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi? Chú không ngủ được thì dùng thuốc ngủ. Hôm nay tôi không muốn ở cùng chú.
– Em biết uống nhiều thuốc ngủ sẽ không tốt mà. Tôi sai rồi, sau này nhất định không tái phạm!
Tiểu Mỹ chỉ nghe không đáp.
Lời hứa đàn ông là mật ngọt chết người. Nghe có vẻ rất chân thành, đáng tin cậy nhưng nếu tha thứ nhiều lần, lặp đi lặp lại sẽ thành thói quen.
Lúc trước Đình Triết đã từng hứa với Tiểu Mỹ như vậy.
Vào năm Tiêu Mỹ cuối cấp ba. Trong một lần vô tình để quên sách trên lớp rồi cô được một bạn nam tốt bụng đem trả. Cuộc nói chuyện xã giao của hai người bị Đình Triết bắt gặp. Tiểu Mỹ nhớ tối hôm đó Đình Triết khó chịu, không nhìn mặt cô tận ba ngày. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức thái độ còn việc như đêm nay thì chưa từng. Và cho dù thế nào, Tiểu Mỹ vẫn không thể tha thứ cho Đình Triết nhanh như vậy.
– Vợ!
– Đừng gọi tôi là vợ!
Một câu “vợ”, hai câu “vợ” của Đình Triết, Tiểu Mỹ nghe đến nhàm chán rồi. Lần nào làm chuyện sai trái anh đều dùng giọng điệu này để xin cô tha thứ.
Vòng tay ôm lấy cô từ phía sau vẫn rắn chắc như vậy, không hề nới lỏng dù chỉ một chút. Bởi Tiểu Mỹ không phản kháng nên Đình Triết mới được đà lấn tới. So với thái độ lúc mới phát hiện Tiểu Mỹ ngồi một mình trong phòng thì bây giờ là thời điểm thích hợp để làm hoà.
Đình Triết cúi đầu xuống hôn nhẹ lên Tiểu Mỹ, giọng điệu đầy khẩn khoản.
– Tôi biết lỗi rồi. Sau này tôi sẽ kiềm chế cơn tức giận của mình, không ghen tuông vô cớ nữa. Em đừng lạnh nhạt với tôi được không?
Kể từ khi Tiểu Mỹ thay đổi cách xưng hô, Đình Triết cảm thấy vô cùng khó chịu. Lúc trước dù cô có giận anh chuyện gì, lớn hay nhỏ thì khi nói nhẹ nhàng. Còn lần này, không những xưng hô khác Tiểu Mỹ còn không quan tâm đến việc dùng kính ngữ.
Tiểu Mỹ chần chừ suy nghĩ rồi quay người đối diện với Đình Triết. Cô khẽ nghiêng đầu nhìn anh, đưa ra lời đề nghị.
– Em sẽ tha thứ cho chú lần này với ba điều kiện.
– Được rồi, ba điều kiện đó là gì? Em nói đi.
– Trước khi em nói, chú phải hứa chắc chắn phải thực hiện.
Đình Triết nheo mắt đầy nghi ngờ. Cô vợ nhỏ của anh tuy ít tuổi nhưng đã vô số lần bày trò quậy phá. Anh đang phân vân với những điều kiện mà cô đưa ra liệu bản thân có thực hiện được hay không hoặc cũng có thể những điều kiện đó vô cùng oái oăm.
– Làm sao tôi biết được những điều kiện em đưa không quá mức?
Biết chắc Đình Triết sẽ đa nghi mà hỏi câu này, Tiểu Mỹ sớm đã có câu trả lời cho anh.
– Em đảm bảo đây là những điều kiện bình thường, không quá mức. Vậy chú có hứa không?
Đình Triết chần chừ giây lát rồi cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Tiểu Mỹ mỉm cười, nhân cơ hội nhanh chóng đưa ra yêu cầu.
– Thứ nhất, em muốn được quyền quyết định mọi việc của mình. Chú không được can thiệp vào.
– Được, tôi hứa.
– Thứ hai, chú phải thay đổi bản tính hay ghen của mình, phải nghe em giải thích rồi mới quyết định.
– Tôi hứa!
Hai điều kiện ban đầu Tiểu Mỹ đưa ra không quá khó khăn, cũng chẳng phải chuyện lớn nên Đình Triết lập tức đồng ý không suy nghĩ. Đến điều thứ ba, trông Tiểu Mỹ có vẻ ngập ngừng. Xem ra đây không phải điều dễ nói.
– Vậy điều kiện thứ ba là gì?
Đình Triết trực tiếp lên tiếng.
Tiểu Mỹ nhìn anh bằng ánh mắt đầy lo lắng, cô do dự một lúc lâu. Phải đến vài phút sau mới mở lời.
– Chuyện đổi giáo viên dạy em không đồng ý. Em không muốn chú đổi người mới dạy em.
Tiểu Mỹ vừa dứt lời, sắc mặt Đình Triết lập tức trở nên không vui. Hàng lông mày rậm khẽ chau lại đầy khó chịu, ngay cả ánh mắt cũng không còn dịu dàng như ban nãy.
Điều Tiểu Mỹ lo sợ cuối cùng cũng đến. Cô vốn đã lường trước được Đình Triết sẽ không vui nhưng không nghĩ mọi chuyện lại căng thẳng đến vậy. Việc đổi người giảng dạy, nếu đổi chắc chắn phải báo lại với bố một tiếng. Lỡ như bố hỏi lý do, Tiểu Mỹ thực sự không thể viện ra một cái cớ hợp lý nên mới đưa ra điều kiện này với anh.
Đình Triết lặng nhìn Tiểu Mỹ hồi lâu, thấp giọng hỏi.
– Tại sao không thể đổi người?
– Không phải em đã giải thích với chú chuyện này rồi sao? Em và Tử Hạo không có quan hệ, hơn nữa Tử Hạo được đích thân bố mời về nên…
– Nên em không muốn thay người mới?
Tiểu Mỹ khẽ gật đầu đáp lại.
Bầu không khí tĩnh lặng dần bao trùm lấy hai người ngay sau khi Tiểu Mỹ dứt lời. Khoảng thời gian này, cô vẫn cứ như vậy mà chờ đợi câu trả lời từ anh.
Chừng một lúc sau, Tiểu Mỹ mới nghe thấy tiếng Đình Triết đáp lại.
– Mọi chuyện tùy theo ý em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.