Chương 8
Diễm Quỳnh
30/11/2022
Đình Triết thực sự đã đồng ý điều kiện cuối cùng mà Tiểu Mỹ đưa ra. Tuy câu trả lời nghe có vẻ miễn cưỡng nhưng cũng có thể coi mọi thứ được giải quyết ổn thoả.
Nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã gần 4 giờ sáng. Đình Triết đưa tay chạm vào trán Tiểu Mỹ kiểm tra thử. Người cô vẫn còn nóng, có lẽ là do không uống thuốc nên khó hạ sốt. Anh thầm nghĩ hiện giờ vẫn chưa muộn, nếu ăn một chút lót dạ rồi uống thuốc sẽ tốt hơn cứ để Tiểu Mỹ như vậy mà đi ngủ. Đình Triết kéo tay Tiểu Mỹ tiến lại phía giường, dịu dàng căn dặn.
– Em ngồi đây nghỉ ngơi, tôi xuống dưới nhà nấu ít cháo.
– Sao phải nấu ạ? Chưa tới giờ ăn sáng mà.
– Người em vẫn còn nóng lắm! Ăn chút gì đó rồi uống thuốc sẽ tốt hơn.
– Em tưởng chú bỏ đói, phạt không cho em ăn?
Tiểu Mỹ ngây thơ hỏi lại. Cô vốn cho rằng vì chuyện của Tử Hạo nên Đình Triết mới tức giận mà không cho cô ăn tối. Bởi ngay cả khi Đình Triết không quan tâm, quản gia Lương cũng không đem cơm lên phòng. Nếu Đình Triết thực sự nghĩ tới việc cô bị ốm thì đã không hành cô suốt một đêm dài.
Đình Triết nén tiếng thở dài, véo nhẹ lên chóp mũi cô trách móc.
– Tôi phạt em khi nào? Nuôi em bao nhiêu năm có bỏ đói em ngày nào không?
– Tại lúc chú vào phòng chú có quan tâm đến em đâu. Chú chỉ biết nổi giận với em thôi…
Giọng điệu của Tiểu Mỹ càng về sau càng nhỏ dần như thể đang âm thầm kể tội. Nhưng từng câu từng chữ Tiểu Mỹ nói ra, Đình Triết đều nghe rõ không sót một từ. Đến cuối cùng, cô vẫn luôn trách anh về chuyện khi nãy.
Đình Triết không thanh minh cũng không giải thích thêm. Anh lại gần cô hơn, nhẹ nhàng hôn lên trán.
– Được rồi, bây giờ ngoan ngoãn ngồi đây. Tôi đi chuộc lỗi với em!
– Vâng.
Tiểu Mỹ mỉm cười gật đầu nghe theo. Đình Triết xoa đầu cô rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Nhìn theo bóng Đình Triết khuất dần cho đến khi cánh cửa gỗ đóng lại, Tiểu Mỹ chỉ có một mình với bốn bức tường vây quanh. Cô đưa tau lên trán tự kiểm tra lần nữa. Tuy không còn nóng như ban đầu nhưng vẫn có chút dư âm của bệnh cảm.
Tiểu Mỹ ngồi lùi về sau, đắp một tấm chăn mỏng ngang bụng ngồi đợi Đình Triết. Ngày hôm nay hai người có chút hiểu lầm, cãi vã nhưng vẫn giải quyết ổn thoả. Cũng chính vì cuộc cãi vã này, Tiểu Mỹ mới có thể đưa ra đề nghị với Đình Triết, những đề nghị mà từ trước đến nay cô không có cơ hội để nói.
Mặc dù Đình Triết đã chấp nhận để Tiểu Mỹ tiếp tục học với Tử Hạo nhưng bản thân Tiểu Mỹ hiểu rõ cô nhất định phải giữ khoảng cách với thầy của mình. Nó không chỉ tốt cho cô mà còn tốt cho Tử Hạo. Mọi việc đơn thuần là thực hành bắt mạch ở tay mà Đình Triết đã ghen đến vậy. Nếu sau này giữa hai người có vô tình động chạm, không biết Đình Triết sẽ còn tức giận tới mức nào?
Bầu không gian tĩnh lặng trong phòng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại. Tiểu Mỹ đưa mắt tìm kiếm xung quanh một lượt rồi nhanh chóng phát hiện âm thanh phát ra từ phía đầu giường. Với tay lấy điện thoại Tiểu Mỹ mới biết đó là điện thoại của Đình Triết.
Thoáng nhìn màn hình cảm ứng, bên trên hiện lên một dãy số lạ không tên. Tiểu Mỹ đắn đo tự hỏi ai gọi cho Đình Triết vào giờ này. Nhưng rồi cô vẫn bắt máy bởi biết đâu có việc quan trọng.
– Đình Triết, anh tới đây có được không? Em có chuyện muốn nói với anh!
Tiểu Mỹ sững sờ khi nghe giọng nói của một cô gái vang lên từ đầu dây bên kia. Thoáng nghe qua những lời mà cô ta nói có vẻ như câu chuyện không liên quan đến công việc. Trong đầu Tiểu Mỹ dần xuất hiện vô vàn những hoài nghi về cô gái này. Tại sao mới sáng sớm cô ta đã lại gọi điện Đình Triết? Hơn nữa cách xưng hô cũng rất thân mật, không lẽ giữa họ có mối quan hệ đặc biệt nào đó?
– Đình Triết!
Một tiếng gọi tên lớn khiến Tiểu Mỹ giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Thu lại dáng vẻ lơ đễnh, Tiểu Mỹ vội vàng trả lời.
– Hiện giờ Đình Triết không có ở đây! Xin hỏi cô là ai? Muốn gặp chú ấy có chuyện gì không?
Đáp lại Tiểu Mỹ là sự im lặng bao trùm. Cô đưa điện thoại trước mặt kiểm tra, màn hình vẫn hiển thị cuộc gọi nhưng người bên kia đầu dây lại không có hồi âm. Vì quá nôn nóng muốn biết cô gái kia là ai, Tiểu Mỹ tiếp tục lên tiếng.
– Cô có nghe tôi nói gì không vậy?
– Tôi vẫn đang nghe!
Ngay sau khi nghe cô ta trả lời, Tiểu Mỹ liên tục hỏi.
– Cô gọi cho Đình Triết có chuyện gì không? Nếu là chuyện gấp thì cô có thể nói với tôi, tôi sẽ nói lại cho chú ấy.
– Cô… là cháu gái của Đình Triết?
Thay vì trực tiếp vào thẳng vấn đề, cô ta hỏi ngược lại Tiểu Mỹ một câu không liên quan. Thoáng nghe qua giọng điệu, Tiểu Mỹ cảm nhận được sự chần chừ và có phần ngập ngừng từ phía bên kia. Cô băn khoăn không hiểu vì sao cô ta đặt ra câu hỏi này. Nhưng vì tính hiếu kỳ muốn biết rõ thân phận cô gái đó nên Tiểu Mỹ không do dự mà khẳng định.
– Phải! Tôi là cháu gái của chú ấy. Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Cô gọi cho chú giờ này vì chuyện gì?
– Tôi… tôi có chút chuyện riêng cần nhờ Đình Triết. Cô đưa máy cho anh ấy giúp tôi được không?
Việc riêng gì mà 4 giờ sáng đã gọi điện cho một người đàn ông đến chỗ mình? Càng nghĩ Tiểu Mỹ càng thấy cô ta kỳ lạ. Khẩu khí khi nói chuyện không đỏng đảnh, kiêu căng giống như mấy ả trong hộp đêm mà nhẹ nhàng và từ tốn. Dù không thấy mặt nhưng Tiểu Mỹ đoán chắc cô ta là một người đoàng hoàng. Chính vì không phải loại con gái ở hộp đêm nên Tiểu Mỹ càng thêm nghi ngờ về thân phận của cô ta.
Thay vì làm theo lời cô ta nói, Tiểu Mỹ trực tiếp hỏi thẳng điều cô đang băn khoăn.
– Cô và Đình Triết quan hệ gì với nhau mà gọi cho chú ấy giờ này?
Vẫn tiếp tục là sự im lặng nhưng sự im lặng này diễn ra không lâu, bởi ngay sau đó Tiểu Mỹ đã có câu trả lời cho những thắc mắc của bản thân.
– Tôi là bạn gái của Đình Triết!
Từng câu từng chữ mà cô ta nói ra, Tiểu Mỹ nghe không sót một từ. Cô bàng hoàng trước những chuyện đang xảy ra.
Cô ta nói bản thân là bạn gái của Đình Triết, vậy… cô là gì?
Là vợ?
Hay là đồ chơi?
Đầu óc Tiểu Mỹ quay cuồng nhất thời không nghĩ được gì. Cô dường như mất hết cả lý trí, sự tỉnh táo vốn có. Đối mặt với một người con gái lạ gọi điện cho chồng mình rồi nói bản thân là bạn gái của anh, cô nên giải quyết thế nào đây?
Đột nhiên, tiếng động bên ngoài vang lên khiến Tiểu Mỹ giật mình đồng thời cánh cửa phòng cũng chậm rãi mở ra. Cô hoảng loạn vội vàng tắt máy mà không kịp trả lời đầu dây bên kia. Nhanh tay để điện thoại vào chỗ cũ, Tiểu Mỹ ngồi im trên giường không dám động đậy. Sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt luôn nhìn xuống hệt như đang né tránh người đối diện. Hai tay Tiểu Mỹ đan chặt vào nhau thầm mong Đình Triết không phát hiện ra chuyện khi nãy. Những thật đáng tiếc, hành động mờ ám của cô đã vô tình lọt vào tầm mắt anh.
Đình Triết bưng bát cháo nóng hổi đặt xuống chiếc bàn bên cạnh đầu giường. Tiểu Mỹ ngẩng đầu lên quan sát từng hành động của anh. Mặc dù đang rất hoảng loạn nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình thường nhất có thể khi anh kế bên.
– Chú… chú nấu xong rồi sao? Chú nấu món gì vậy ạ?
– Em vừa động vào điện thoại tôi?
Câu nói của Đình Triết khiến Tiểu Mỹ tròn xoe mắt ngạc nhiên. Cô nhớ bản thân đã phải rất cẩn thận để anh không nghi ngờ nhưng không ngờ đến cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Tiểu Mỹ nhất thời không biết giải thích ra sao nên chọn cách im lặng. Cô đâu thể nói thẳng với anh rằng đã một người con gái gọi đến muốn gặp riêng anh với thân phận là bạn gái.
Đình Triết nhìn chăm chăm lên người cô, đôi mắt đỏ ngầu, hàn lên những tia giận dữ. Đối với Đình Triết mà nói, sự im lặng của Tiểu Mỹ chính là cực hình đối với anh. Cô không muốn nói, anh càng muốn ép buộc cô nói ra những điều cô đang nghĩ trong đầu.
Đình Triết gằn từng chữ một, âm thanh phát ra từ miệng mang theo vẻ tức giận.
– Trương Tiểu Mỹ! Em không nghe tôi hỏi sao? Em động vào điện thoại tôi đúng không?
Tiểu Mỹ thừa nhận, cô đang rất sợ hãi mặc dù trong chuyện này cô không phải người sai. Nhưng khi đối diện với Đình Triết những lúc anh như thế này chỉ khiến cô thêm hoảng loạn. Tiểu Mỹ im lặng nhìn Đình Triết một hồi lâu, mãi sau đó mới có thể bật thành tiếng.
– Em… em không cố ý động vào điện thoại của chú. Do khi nãy có người gọi đến nên em mới bắt máy thôi.
Đình Triết ngớ người vì câu trả lời từ Tiểu Mỹ. Hoá ra anh đã hiểu sai hành động của cô. Anh vốn nghĩ do cô không tin tưởng anh nên mới lén lấy điện thoại để kiểm tra nhưng sự thật thì không phải.
Nỗi tức giận nhen nhóm bên trong nhanh chóng biến mất, niềm vui chưa đến được bao lâu sự lo lắng bất an bắt đầu chi phối tâm trí Đình Triết. Bây giờ anh mới nhớ ra, chẳng có cuộc gọi nào liên quan đến công việc vào 4 giờ sáng trừ khi…
Nghĩ đến đây, Đình Triết vội vàng cầm điện thoại lên kiểm tra. Anh mở danh bạ, xem lại thông tin số điện thoại khi nãy gọi điện đến. Dãy số dài hiển thị trong mắt khiến anh hoảng loạn. Đình Triết tắt điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Mỹ.
– Em…. đã nói những gì?
– Dạ?
– Tôi hỏi em đã nói những gì với người vừa gọi đến?
Tiểu Mỹ có chút hụt hẫng trong lòng. Đáng lẽ Đình Triết nên hỏi người vừa gọi đến kia đã nói gì với cô mới đúng. Vậy mà, anh lại hỏi ngược lại những điều cô nghĩ. Không lẽ anh là đang sợ cô ăn nói lung tung khiến người đó phải bận tâm?
Bàn tay Tiểu Mỹ nắm chặt lấy ga giường đến nhàu nhĩ. Trái tim có chút đau nhói nhưng không dám bộc lộ ra bên ngoài. Gắng gượng nở một nụ cười giả tạo, Tiểu Mỹ vẫn giữ nét ngây ngô thường ngày mà đáp lại Đình Triết.
– Em có nói gì nhiều đâu ạ! Em chỉ hỏi người ta là ai, sao lại gọi chú vào giờ này thôi.
– Vậy người ta trả lời em ra sao?
Nhìn dáng vẻ hấp tấp của Đình Triết, Tiểu Mỹ thực lòng muốn biết nhiều hơn về cô gái đã gọi đến khi nãy. Cô muốn biết rốt cuộc cô ta là ai mà khiến cho người chồng yêu quý của cô mất đi sự điềm tĩnh vốn có.
Tiểu Mỹ lắc đầu, đáp.
– Người đó không nói gì hết, từ lúc em bắt máy đến khi cuộc gọi kết thúc. Em hỏi rất nhiều mà không thấy ai trả lời.
– Vậy thì được rồi.
Đình Triết nén tiếng thở dài vào trong, bao nhiêu lo lắng bất an tạm thời được che giấu. Anh đặt điện thoại xuống rồi cầm bát cháo đến gần phía cô xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đình Triết vẫn vui vẻ thổi từng muỗng cháo rồi đút cho Tiểu Mỹ ăn. Thoáng nhìn qua trông giống cảnh tượng trong một bộ phim lãng mạn nhưng thực chất chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Và không biết từ bao giờ sự im lặng đã bao trùm lấy hai người.
Tiểu Mỹ vẫn ngoan ngoãn ăn từng miếng cháo mà Đình Triết đút. Nhưng hương vị của bát cháo ra sao cô lại không cảm nhận. Bởi tâm trí cô giờ đây chỉ toàn là sự bối rối, bất an của Đình Triết về cuộc điện thoại lúc 4 giờ sáng kia. Ăn hết muỗng cháo cuối cùng, ngay khi Đình Triết vừa định lấy thuốc Tiểu Mỹ lên tiếng hỏi.
– Chú, người gọi đến khi nãy có quan hệ gì với chú vậy?
Nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã gần 4 giờ sáng. Đình Triết đưa tay chạm vào trán Tiểu Mỹ kiểm tra thử. Người cô vẫn còn nóng, có lẽ là do không uống thuốc nên khó hạ sốt. Anh thầm nghĩ hiện giờ vẫn chưa muộn, nếu ăn một chút lót dạ rồi uống thuốc sẽ tốt hơn cứ để Tiểu Mỹ như vậy mà đi ngủ. Đình Triết kéo tay Tiểu Mỹ tiến lại phía giường, dịu dàng căn dặn.
– Em ngồi đây nghỉ ngơi, tôi xuống dưới nhà nấu ít cháo.
– Sao phải nấu ạ? Chưa tới giờ ăn sáng mà.
– Người em vẫn còn nóng lắm! Ăn chút gì đó rồi uống thuốc sẽ tốt hơn.
– Em tưởng chú bỏ đói, phạt không cho em ăn?
Tiểu Mỹ ngây thơ hỏi lại. Cô vốn cho rằng vì chuyện của Tử Hạo nên Đình Triết mới tức giận mà không cho cô ăn tối. Bởi ngay cả khi Đình Triết không quan tâm, quản gia Lương cũng không đem cơm lên phòng. Nếu Đình Triết thực sự nghĩ tới việc cô bị ốm thì đã không hành cô suốt một đêm dài.
Đình Triết nén tiếng thở dài, véo nhẹ lên chóp mũi cô trách móc.
– Tôi phạt em khi nào? Nuôi em bao nhiêu năm có bỏ đói em ngày nào không?
– Tại lúc chú vào phòng chú có quan tâm đến em đâu. Chú chỉ biết nổi giận với em thôi…
Giọng điệu của Tiểu Mỹ càng về sau càng nhỏ dần như thể đang âm thầm kể tội. Nhưng từng câu từng chữ Tiểu Mỹ nói ra, Đình Triết đều nghe rõ không sót một từ. Đến cuối cùng, cô vẫn luôn trách anh về chuyện khi nãy.
Đình Triết không thanh minh cũng không giải thích thêm. Anh lại gần cô hơn, nhẹ nhàng hôn lên trán.
– Được rồi, bây giờ ngoan ngoãn ngồi đây. Tôi đi chuộc lỗi với em!
– Vâng.
Tiểu Mỹ mỉm cười gật đầu nghe theo. Đình Triết xoa đầu cô rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Nhìn theo bóng Đình Triết khuất dần cho đến khi cánh cửa gỗ đóng lại, Tiểu Mỹ chỉ có một mình với bốn bức tường vây quanh. Cô đưa tau lên trán tự kiểm tra lần nữa. Tuy không còn nóng như ban đầu nhưng vẫn có chút dư âm của bệnh cảm.
Tiểu Mỹ ngồi lùi về sau, đắp một tấm chăn mỏng ngang bụng ngồi đợi Đình Triết. Ngày hôm nay hai người có chút hiểu lầm, cãi vã nhưng vẫn giải quyết ổn thoả. Cũng chính vì cuộc cãi vã này, Tiểu Mỹ mới có thể đưa ra đề nghị với Đình Triết, những đề nghị mà từ trước đến nay cô không có cơ hội để nói.
Mặc dù Đình Triết đã chấp nhận để Tiểu Mỹ tiếp tục học với Tử Hạo nhưng bản thân Tiểu Mỹ hiểu rõ cô nhất định phải giữ khoảng cách với thầy của mình. Nó không chỉ tốt cho cô mà còn tốt cho Tử Hạo. Mọi việc đơn thuần là thực hành bắt mạch ở tay mà Đình Triết đã ghen đến vậy. Nếu sau này giữa hai người có vô tình động chạm, không biết Đình Triết sẽ còn tức giận tới mức nào?
Bầu không gian tĩnh lặng trong phòng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại. Tiểu Mỹ đưa mắt tìm kiếm xung quanh một lượt rồi nhanh chóng phát hiện âm thanh phát ra từ phía đầu giường. Với tay lấy điện thoại Tiểu Mỹ mới biết đó là điện thoại của Đình Triết.
Thoáng nhìn màn hình cảm ứng, bên trên hiện lên một dãy số lạ không tên. Tiểu Mỹ đắn đo tự hỏi ai gọi cho Đình Triết vào giờ này. Nhưng rồi cô vẫn bắt máy bởi biết đâu có việc quan trọng.
– Đình Triết, anh tới đây có được không? Em có chuyện muốn nói với anh!
Tiểu Mỹ sững sờ khi nghe giọng nói của một cô gái vang lên từ đầu dây bên kia. Thoáng nghe qua những lời mà cô ta nói có vẻ như câu chuyện không liên quan đến công việc. Trong đầu Tiểu Mỹ dần xuất hiện vô vàn những hoài nghi về cô gái này. Tại sao mới sáng sớm cô ta đã lại gọi điện Đình Triết? Hơn nữa cách xưng hô cũng rất thân mật, không lẽ giữa họ có mối quan hệ đặc biệt nào đó?
– Đình Triết!
Một tiếng gọi tên lớn khiến Tiểu Mỹ giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Thu lại dáng vẻ lơ đễnh, Tiểu Mỹ vội vàng trả lời.
– Hiện giờ Đình Triết không có ở đây! Xin hỏi cô là ai? Muốn gặp chú ấy có chuyện gì không?
Đáp lại Tiểu Mỹ là sự im lặng bao trùm. Cô đưa điện thoại trước mặt kiểm tra, màn hình vẫn hiển thị cuộc gọi nhưng người bên kia đầu dây lại không có hồi âm. Vì quá nôn nóng muốn biết cô gái kia là ai, Tiểu Mỹ tiếp tục lên tiếng.
– Cô có nghe tôi nói gì không vậy?
– Tôi vẫn đang nghe!
Ngay sau khi nghe cô ta trả lời, Tiểu Mỹ liên tục hỏi.
– Cô gọi cho Đình Triết có chuyện gì không? Nếu là chuyện gấp thì cô có thể nói với tôi, tôi sẽ nói lại cho chú ấy.
– Cô… là cháu gái của Đình Triết?
Thay vì trực tiếp vào thẳng vấn đề, cô ta hỏi ngược lại Tiểu Mỹ một câu không liên quan. Thoáng nghe qua giọng điệu, Tiểu Mỹ cảm nhận được sự chần chừ và có phần ngập ngừng từ phía bên kia. Cô băn khoăn không hiểu vì sao cô ta đặt ra câu hỏi này. Nhưng vì tính hiếu kỳ muốn biết rõ thân phận cô gái đó nên Tiểu Mỹ không do dự mà khẳng định.
– Phải! Tôi là cháu gái của chú ấy. Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Cô gọi cho chú giờ này vì chuyện gì?
– Tôi… tôi có chút chuyện riêng cần nhờ Đình Triết. Cô đưa máy cho anh ấy giúp tôi được không?
Việc riêng gì mà 4 giờ sáng đã gọi điện cho một người đàn ông đến chỗ mình? Càng nghĩ Tiểu Mỹ càng thấy cô ta kỳ lạ. Khẩu khí khi nói chuyện không đỏng đảnh, kiêu căng giống như mấy ả trong hộp đêm mà nhẹ nhàng và từ tốn. Dù không thấy mặt nhưng Tiểu Mỹ đoán chắc cô ta là một người đoàng hoàng. Chính vì không phải loại con gái ở hộp đêm nên Tiểu Mỹ càng thêm nghi ngờ về thân phận của cô ta.
Thay vì làm theo lời cô ta nói, Tiểu Mỹ trực tiếp hỏi thẳng điều cô đang băn khoăn.
– Cô và Đình Triết quan hệ gì với nhau mà gọi cho chú ấy giờ này?
Vẫn tiếp tục là sự im lặng nhưng sự im lặng này diễn ra không lâu, bởi ngay sau đó Tiểu Mỹ đã có câu trả lời cho những thắc mắc của bản thân.
– Tôi là bạn gái của Đình Triết!
Từng câu từng chữ mà cô ta nói ra, Tiểu Mỹ nghe không sót một từ. Cô bàng hoàng trước những chuyện đang xảy ra.
Cô ta nói bản thân là bạn gái của Đình Triết, vậy… cô là gì?
Là vợ?
Hay là đồ chơi?
Đầu óc Tiểu Mỹ quay cuồng nhất thời không nghĩ được gì. Cô dường như mất hết cả lý trí, sự tỉnh táo vốn có. Đối mặt với một người con gái lạ gọi điện cho chồng mình rồi nói bản thân là bạn gái của anh, cô nên giải quyết thế nào đây?
Đột nhiên, tiếng động bên ngoài vang lên khiến Tiểu Mỹ giật mình đồng thời cánh cửa phòng cũng chậm rãi mở ra. Cô hoảng loạn vội vàng tắt máy mà không kịp trả lời đầu dây bên kia. Nhanh tay để điện thoại vào chỗ cũ, Tiểu Mỹ ngồi im trên giường không dám động đậy. Sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt luôn nhìn xuống hệt như đang né tránh người đối diện. Hai tay Tiểu Mỹ đan chặt vào nhau thầm mong Đình Triết không phát hiện ra chuyện khi nãy. Những thật đáng tiếc, hành động mờ ám của cô đã vô tình lọt vào tầm mắt anh.
Đình Triết bưng bát cháo nóng hổi đặt xuống chiếc bàn bên cạnh đầu giường. Tiểu Mỹ ngẩng đầu lên quan sát từng hành động của anh. Mặc dù đang rất hoảng loạn nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình thường nhất có thể khi anh kế bên.
– Chú… chú nấu xong rồi sao? Chú nấu món gì vậy ạ?
– Em vừa động vào điện thoại tôi?
Câu nói của Đình Triết khiến Tiểu Mỹ tròn xoe mắt ngạc nhiên. Cô nhớ bản thân đã phải rất cẩn thận để anh không nghi ngờ nhưng không ngờ đến cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Tiểu Mỹ nhất thời không biết giải thích ra sao nên chọn cách im lặng. Cô đâu thể nói thẳng với anh rằng đã một người con gái gọi đến muốn gặp riêng anh với thân phận là bạn gái.
Đình Triết nhìn chăm chăm lên người cô, đôi mắt đỏ ngầu, hàn lên những tia giận dữ. Đối với Đình Triết mà nói, sự im lặng của Tiểu Mỹ chính là cực hình đối với anh. Cô không muốn nói, anh càng muốn ép buộc cô nói ra những điều cô đang nghĩ trong đầu.
Đình Triết gằn từng chữ một, âm thanh phát ra từ miệng mang theo vẻ tức giận.
– Trương Tiểu Mỹ! Em không nghe tôi hỏi sao? Em động vào điện thoại tôi đúng không?
Tiểu Mỹ thừa nhận, cô đang rất sợ hãi mặc dù trong chuyện này cô không phải người sai. Nhưng khi đối diện với Đình Triết những lúc anh như thế này chỉ khiến cô thêm hoảng loạn. Tiểu Mỹ im lặng nhìn Đình Triết một hồi lâu, mãi sau đó mới có thể bật thành tiếng.
– Em… em không cố ý động vào điện thoại của chú. Do khi nãy có người gọi đến nên em mới bắt máy thôi.
Đình Triết ngớ người vì câu trả lời từ Tiểu Mỹ. Hoá ra anh đã hiểu sai hành động của cô. Anh vốn nghĩ do cô không tin tưởng anh nên mới lén lấy điện thoại để kiểm tra nhưng sự thật thì không phải.
Nỗi tức giận nhen nhóm bên trong nhanh chóng biến mất, niềm vui chưa đến được bao lâu sự lo lắng bất an bắt đầu chi phối tâm trí Đình Triết. Bây giờ anh mới nhớ ra, chẳng có cuộc gọi nào liên quan đến công việc vào 4 giờ sáng trừ khi…
Nghĩ đến đây, Đình Triết vội vàng cầm điện thoại lên kiểm tra. Anh mở danh bạ, xem lại thông tin số điện thoại khi nãy gọi điện đến. Dãy số dài hiển thị trong mắt khiến anh hoảng loạn. Đình Triết tắt điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Mỹ.
– Em…. đã nói những gì?
– Dạ?
– Tôi hỏi em đã nói những gì với người vừa gọi đến?
Tiểu Mỹ có chút hụt hẫng trong lòng. Đáng lẽ Đình Triết nên hỏi người vừa gọi đến kia đã nói gì với cô mới đúng. Vậy mà, anh lại hỏi ngược lại những điều cô nghĩ. Không lẽ anh là đang sợ cô ăn nói lung tung khiến người đó phải bận tâm?
Bàn tay Tiểu Mỹ nắm chặt lấy ga giường đến nhàu nhĩ. Trái tim có chút đau nhói nhưng không dám bộc lộ ra bên ngoài. Gắng gượng nở một nụ cười giả tạo, Tiểu Mỹ vẫn giữ nét ngây ngô thường ngày mà đáp lại Đình Triết.
– Em có nói gì nhiều đâu ạ! Em chỉ hỏi người ta là ai, sao lại gọi chú vào giờ này thôi.
– Vậy người ta trả lời em ra sao?
Nhìn dáng vẻ hấp tấp của Đình Triết, Tiểu Mỹ thực lòng muốn biết nhiều hơn về cô gái đã gọi đến khi nãy. Cô muốn biết rốt cuộc cô ta là ai mà khiến cho người chồng yêu quý của cô mất đi sự điềm tĩnh vốn có.
Tiểu Mỹ lắc đầu, đáp.
– Người đó không nói gì hết, từ lúc em bắt máy đến khi cuộc gọi kết thúc. Em hỏi rất nhiều mà không thấy ai trả lời.
– Vậy thì được rồi.
Đình Triết nén tiếng thở dài vào trong, bao nhiêu lo lắng bất an tạm thời được che giấu. Anh đặt điện thoại xuống rồi cầm bát cháo đến gần phía cô xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đình Triết vẫn vui vẻ thổi từng muỗng cháo rồi đút cho Tiểu Mỹ ăn. Thoáng nhìn qua trông giống cảnh tượng trong một bộ phim lãng mạn nhưng thực chất chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Và không biết từ bao giờ sự im lặng đã bao trùm lấy hai người.
Tiểu Mỹ vẫn ngoan ngoãn ăn từng miếng cháo mà Đình Triết đút. Nhưng hương vị của bát cháo ra sao cô lại không cảm nhận. Bởi tâm trí cô giờ đây chỉ toàn là sự bối rối, bất an của Đình Triết về cuộc điện thoại lúc 4 giờ sáng kia. Ăn hết muỗng cháo cuối cùng, ngay khi Đình Triết vừa định lấy thuốc Tiểu Mỹ lên tiếng hỏi.
– Chú, người gọi đến khi nãy có quan hệ gì với chú vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.