Thế Tử Hung Mãnh

Chương 73: Đến rồi đến rồi!

Quan Quan công tử

16/04/2023

Thấy Tùng Bách Thanh mở miệng, Tống Ký tự nhiên thuận thế nói:

- Thơ là do Tùng tiên sinh đưa cho Trẫm, Trẫm còn chưa hỏi ngươi, ngươi ngược lại ngươi lại mở miệng trước, cũng được, ngươi nhìn xem, ba bài này là người phương nào viết.

Ta đưa cho ngài?

Ánh mắt Tùng Bách Thanh đầy mê mang, hơi suy tư, nhìn về phía bảo bối khuê nữ ở phía xa xa.

Tùng Ngọc Phù, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nhu thuận ngồi yên vị tại chỗ của mình.

Tùng Bách Thanh cảm giác được có điểm gì đó là lạ, đứng dậy tiếp nhận bài thơ từ tay của Tề TInh Hàm, trước mặt toàn bộ người trong điện, sắc mặt hắn trở nên cứng đờ.

Chữ viết xinh đẹp uyển chuyển, quên thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.

Cái này không phải là chữ viết của bảo bối khuê nữ nhà mình hay sao!

Tùng Bách Thanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn tờ giấy nửa ngày vẫn chưa hết thất thần.

Ngồi trước mặt chúng quan đại thần, ánh mắt lại không chớp lấy một cái, mọi người đều nhìn ra vẻ mặt cổ quái của Tùng Bách Thanh.

Tống Ký tươi cười bình thản, chậm rãi nói:

- Tùng phu tử, có thể nhìn ra ba bài thơ này là do người phương nào viết không?

Tùng Bách Thánh ngẩng đầu nhìn về phía của khuê nữ nhà hắn, đành phải mở miệng:

- … Cái này… Chữ viết này là…

- Thánh thượng!! Thánh Thượng!!!

Lời Tùng Bách Thành còn chưa nói ra, thì bên ngoài kim điện bỗng nhiên vang lên những la khóc, bi phẫn đến cực điểm.

Đột nhiên xuất hiện tiếng kêu thảm, làm tất cả văn võ bá quan trong điện còn đang chìm đắm trong thơ từ phải khẽ run rẩy, ngay cả Tống Ký cũng bị làm cho kinh ngạc một chút, nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Bên trong kim điện lớn như vậy, mấy trăm người đồng thời quay đầu nhìn lại, thì thấy ở khu vực võ quan Trung Dũng hầu, Lý Bảo Nghĩa, sắc mặt đỏ nhòe, đôi mắt rơi lệ, lộn nhào từ trong bữa tiệc vọt ra, trực tiếp vọt đến trung tâm đại điện mà quỳ xuống.

Bên cạnh còn có một người trẻ tuổi, là nhi tử của Lý Bảo Nghĩa, mặt mũi lúc này cũng tràn đầy phẫn nộ, rung rung nước mắt, cũng không dám lên tiếng, chỉ yên lặng đứng cùng với đám thái giám cung nữ đằng sau.

- Thánh thượng! Ngài phải làm chủ giúp ta a! Cả nhà Lý gia ta tận trung ái quốc, cả ba đời đều vì Đại Nguyệt mà vào chảo sôi, xuống biển rộng, chưa từng một lần dám đòi công, tổ phụ lại vì ngăn cản tặc nhân ám sát Hiếu tông hoàng đế mà đến chết cũng không tìm thấy xác…

Tiếng la khóc, câu chữ lủng củng, nhớ lại ngày nào.

Mọi người ở đây đều biết Lý gia, ngoại trừ câu cuối cùng là thật, thì các câu khác phải xem lại.

Tống Ký nhíu mày, biết được Lý gia chắc hẳn đã xảy ra đại sự gì đó, giơ tay lên một cái:

- Lý Bảo nghĩa, có gì nói thẳng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để ngươi phải bày ra bộ dạng như thế này?

- Thánh thượng!

Lý Bảo Nghĩa quỳ trên mặt đất, gập đầu không thôi, buồn bã nói:

- Thánh thượng! Khuyển tử nhà thần, là Lý Thiên Lục, năm nay gần mười tám tuổi, tuy tính tình có hơi ngang bướng, nhưng chẳng qua là bị tiểu nhân dụ dỗ, đã chịu bệ hạ trách phat. Nhưng đêm qua… Đêm qua, khuyển tử lại bị người khác chém đầu, còn ném vào đại môn của Lý gia, thật sự là… là… Táng tận lương tâm… A…

Khóc không thành tiếng, gào lớn.

- Cái gì?!

- Cái này sao có thể!

Mọi người trong đại điện đều phải kinh hô một tiếng, ngạc nhiên nhìn về phía Lý Bảo nghĩa, đặc biệt là vương hầu tướng lĩnh Khôi Thọ nhi, tất cả đều cảm thấy khó tin.

Lý Thiên Lục là đích tử của Lý Bảo Nghĩa, thuở nhỏ lớn lên ở Khôi Thọ nhai, sau này thế nào không biết, nhưng ở Khôi Thọ nhai, khẳng định rất hiểu chuyện, rất có lễ tiết, còn gọi bọn hắn một tiếng ‘Thúc bá’, cơ hồ bọn hắn đều quan sát Lý Thiên Lục lướn lên.

Tại đây còn có không ít công tử nhà giàu, bình thường đều cùng Lý Thiên Lục xưng huynh gọi đệ, tình cảm cũng không cạn, vậy mà cứ thế bị người khác chém đầu?

Cái này cũng thôi đi, đã chém đầu Lý Thiên Mục, còn ném đầu vào đại môn của Lý gia, này cũng quá đáng quá đi.

Dưới chân thiên tử, lại có thể trời đất không dung thế à! Đây quả thực là bản tính tàn bạo, không xem vương pháp ra gì, không đặt thiên tử đương thời để vào trong mắt.

Mặc kệ nguyên nhân là gì, cách làm như thế này đã gây ra phẫn nộ rất lớn cho đại đa số người có mặt ở đây.

Người đứng đầu phủ Trung Úy phụ trách quốc phòng thành Trường An, trước tiên đứng dậy, tức giận nói:

- Lý nào lại nhhư vậy, đường đường dưới chân thiên tử, quốc đô Đại Nguyệt, lại có tặc nhân làm càn đến mức này, xem Đại Nguyệt ta không người à?! Là ai, là ai làm càn như vậy?!

- Đúng vậy! Ai lại to gan như vậy…

Không ít người cũng nói theo.

Theo mọi người suy đoán, có thể gây ra việc này, đoán chừng là hiệp khách nào đó trong giang hồ, mà kẻ này lại không biết trời cao đất dày, đầu óc cũng không bình thường mới dám làm càn như vậy.

Việc này nếu truyền ra, tất nhiên trong giới giang hồ sẽ phải chịu một trận thanh tẩy, dù sao hành động này thật sự là quá ngông cuồng.

Đường đường là thế gia võ quan, lại bị người khác đến nhà đánh chém, đây là hành động khoe khoang võ lực của bản thân hay sao, không chỉ vậy, hành động này không khác gì một cái tát lên mặt triều đình.

Tống Ký nghe nói như thế, sắc mặt dần chuyển sang màu đen, vỗ mạnh xuống bàn một cái:

- Là kẻ nào làm?

Lỹ Bảo Nghĩa khóc không thành tiếng, quỳ trên mặt đất, kêu khóc nói:

- Là thế tử Túc vương, thánh thượng, ngài phải làm chủ cho thần!

- …

Lời vừa nói ra, mọi người trong đại điện bất ngờ yên tĩnh nghiêm nghị.

Sắc mặt của chủ quan phủ Trung Úy giận giữ cứng đờ, do dự một chút, vội vàng ngồi xuống lại.

Rất nhiều văn võ quan đang phẫn nộ, cũng đều ngập miệng.

Thoáng chốc, đại điện chỉ còn tiếng la khóc của Lý Bảo Nghĩa.

Cũng không thể trách thái độ của bách quan sao lại chuyển biến nhanh như vậy, dù sao chuyện này cũng có chút khó giải quyết.

Giết Lý Thiên Lục, còn mang đầu của hắn vứt vào đại môn Lý gia, việc này đúng là làm cho người người căm phẫn.

Nhưng người giết là thế tử Túc vương, vậy sự việc lần này sẽ trở nên phiền toái.

Trong tay Túc vương có hai mươi vạn thiết kỵ, đường đường chính chính là hầu vương, so với tiểu hầu gia Lý gia này rất khác biệt.

Giết Lý Thiên Lục, cho dù là hành hung ác ý, đáng chết vạn lần, nhưng sao có thể lấy thế tử vương hầu ra đền mạng? Túc vương có thể đồng ý sao?

Không nói đến con trai độc nhất của Túc Vương, đổi lại sáu vị thế tử vương hầu kia, cho dù binh quyền không bằng Túc Vương, cũng không thể tùy tiện phán xét.

Trong sử sách cũng không hề có chuyện đế vương tùy tiện chém giết vương hầu, chỉ cần phiên vương không tạo phản, thì dựa vào đầu mà đòi mạng?

Chẳng trách Lý Bảo Nghĩa lại kêu cha gọi mẹ trước mặt văn võ bá quan toàn triều, chuyện này nếu là bí mặt, sẽ không chờ thánh thượng mở miệng, thế lực khắp nơi đã ra mặt đè sự việc xuống, lén giải quyết.

Ánh mắt quần thần giao nhau, cùng nhau nhìn về phía thiên tử.

Tống Ký nghe thấy là Hứa Bất Lệnh làm, chân mày cau lại, nhìn Lý Bảo Nghĩa vài lần, liền trầm giọng nói:

- Gọi thế tử Túc vương trới Điện Thừa Khánh, giải thích nguyên do.

- Tuân lệnh!

Giả công công phất trần vung lên, liền cất cao giọng nói:

- Cho truyền thế tử Túc vương Hứa Bất Lệnh vào điện!

Thời điểm mùa đông, thành Trường An, khắp nơi ca múa cảnh thái bình, chỉ có khu vực Khôi Thọ nhai xuất hiện một chút rối loạn, Ngữ Lâm quân đã bao vây toàn bộ nơi này, phòng ngừa sự việc không truyền ra ngoài.

Sau khi Hứa Bất Lệnh chém chết Lý Thiên Lục, liền quay trở lại phủ, tắm rửa thay quần áo, đổi một bộ bạch bào sạch sẽ, đai lưng đeo ngọc bội, còn cắm một cây trâm trên đầu.

Chỉnh đốn từ trên xuống dưới, bên ngoài đình viện liên tục truyền đến những tiếng bước chân, lão Tiêu đứng ở cửa ra vào, nói:

- Tiểu vương gia, thánh thượng bảo ngài tiến cung.

- Biết rồi, khẳng định buổi tối Lục di sẽ mắng ta, giúp ta đi mua hộp son phấn, Tiên Chi Trai, quế hoa các loại… Được rồi, đều mua về hết, ta sẽ tự mình lựa.

- Tuân lệnh thế tử.

Hứa Bất lệnh chỉnh lý y phục, liền bước nhanh ra khỏi cửa, trở mình phi nhanh lên ngựa, thúc ngựa chạy đến hoàng thành, cũng không xuống ngựa, mà là trực tiếp xuyên qua cửa cung.

Cưỡi ngựa đến hoàng thành, bên hông còn mang theo một thanh kiếm, là kiếm mà Hiếu tông hoàng đế ban cho công thần có đại công, trước kia Hứa Bất Lệnh vẫn chưa dùng đến thanh kiếm này, hôm nay xem ra đã đến lúc mang ra thương lượng rồi.

Đạp đạp đạp…

Tiếng chân cùng tiếng của chiếc chuông lục lạc trên cổ ngựa liên kết với nhau, tạo ra những thanh âm thanh thúy, trực tiếp đi đến bậc thang của Điện Thừa Khánh.

Bên trong cung điện nguy nga, truyền rõ một mớ âm thanh hỗn tạp, không ít thanh âm mang theo phần chê trách.

Hứa Bất Lệnh đối với những lời trách cứ kia, cứ lờ đi xem như không thấy, lấy roi ngựa ném về phía Ngữ Lâm quân, sau đó từng bước từng bước, bước lên bậc thang của đại điện, trên mặt không mang theo bất kì một chút nào gọi là khẩn trương, sám hối, thậm chí còn có một chút cảm giác không kiên nhẫn.

Đạp đạp đạp…

Tiếng giày vang liên tục bên ngoài đại điện, có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Hứa Bất Lệnh bước vào cung điện bên trong, đập vào mắt hắn, là mấy trăm ánh mắt nhìn về phía hắn, vẻ mặt khác nhau, còn một đám thần tử trước mắt thì nhìn hắn không chớp mắt.

Bên trái cung điện, khu vực của nữ nhân, Lục phu nhân ngồi bên cạnh, bưng chén trà, nhàn nhạt thưởng thức trà, dường như mọi việc đều không liên quan đến nàng.

Mặc khác đám tiểu thư, phu nhân còn lại lại ghé vào tai nhau xì xào bàn tán:

- Hứa thế tử đến rồi…

- Đẹp trai quá, chắc không phải hắn sẽ bị chém đầu chứ…

- Chém đầu Lý gia đi, đừng chém đầu Hứa thế tử..

- Nha đầu chết tiệt kia, ngậm miệng…

Hứa Bất Lệnh nghe thấy những lời này, có chút đau đầu, việc hắn làm là thiên đạo bất dung, lại còn có người lo cho hắn?

Chuyển ánh mắt thêm một chút, muốn tìm xem có nữ nhân nào quen biết hắn không, chợt phát hiện Tùng Ngọc Phù cũng ngồi bên cạnh Lục phu nhân.

Theo lý thuyết mà nói, với tính tình của Tùng ngọc Phù, nếu biết được hắn giết người, khẳng định lúc này sẽ vô cùng phẫn nộ hoặc lo lắng mới đúng, nhưng lúc này nhìn lại, Tùng Ngọc Phù lại mang vẻ mặt cổ quái, nàng còn cho hắn một cái ánh mắt khẳng định, bộ dáng hệt như ‘Có ta ở đây, đừng sợ’.

Bước chân của Hứa Bất Lệnh có chút mất thăng bằng, trong lòng có chút luống cuống!

Nha đầu chết tiệt này không phải là muốn giúp ta chứ!

Để đề phòng, ánh mắt Hứa Bất Lệnh trở nên lạnh lẽo, hung hiểm nhìn Tùng Ngọc Phù một cái, ra hiệu nàng đừng lo chuyện bao đồng.

Tùng Ngọc Phù cúi đầu yếu ớt, bộ dáng mang theo phần ủy khuất, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói.

Ngắn ngủi mấy bước, cũng không thể nào đá mắt qua lại nhiều lần được.

Hứa Bất Lệnh nhanh chân đi xuyên qua đến trung tâm đại điện, đưa tay khom người:

- Hứa Bất Lệnh, tham kiến thánh thượng.

Thanh âm vang dội, mười phần khi thế trung nghĩa, không hề mang theo ý tứ chột dạ hay áy nháy.

Bên trong đại điện an tĩnh lại, ánh mắt của Lý Bảo Nghĩa liên tục nhìn qua phía Hứa Bất Lất, chờ Hứa Bất Lệnh đưa ra một lời giải thích.

Lần này Hứa Bất Lệnh cần phải nhượng bộ một chút, cho bệ hạ trừng phạt hắn qua mặt người trong thiên hạ, rồi từ từ làm lắng chuyện này xuống.

Nhưng bộ dáng của Hứa Bất Lệnh rất ương ngạng, làm sao có khả năng chịu nhương bộ…

Hơi trầm mặt một chút, Tống Ký mới mở miệng nói:

- Hứa Bất Lệnh, đêm qua Lý Thiên Lục bị giết, đầu cũng bị người ta chém đi, còn quăng đầu của hắn vào đại môn của Lý gia, chuyện này là ngươi làm?

- Phải.

Hứa Bất Lệnh không hề có ý muốn phủ nhận sự việc, rất thẳng thắng thừa nhận.

- Thánh thượng, người phải làm chủ cho vi thần!

Lý Bảo Nghĩa Bảo nghĩa biết rằng không có khả năng chơi chết Hứa Bất Lệnh, lúc này chỉ có thể nhìn về phía Tống Ký, hy vọng thiên tử Đại Nguyệt sẽ đưa ra phán quyết công chính cho hắn.

Quần thần vẫn đứng bên ngoài quan sát, dù sao nguyên nhân cũng không biết.

Tống Ký hít vào một hơi, trầm giọng dò hỏi:

- Vì sao giết Lý Thiên Lục?

Hứa Bất Lệnh bình thản nói:

- Tối hôm qua ở Trường Nhạc cung, thần có uống một chút rượu, đêm khuya có đi ra ngoài giải sầu, lại gặp một chút xung đột ở vùng ngoại ô, việc là Lý gia sai người đi giết Lang vệ. Ta thuận tay, lại nghe thấy chuyện ở Bạch Mã Trang, vậy nên liền đi giết Lý Thiên Lục.

- …

Quần thần nghe thấy liền nhẹ gật đầu, nếu thật sự là như thế, lý do coi như chính đáng.

Nhưng chuyện Bạch Mã trang đã qua lâu như vậy vậy rồi, còn tới chém đầu Lý Thiên Lục rồi quăng vào Lý gia, cái này có chút quá đáng, thánh thượng cũng đã trừng phạt Lý gia.



Mà Lý Bảo Nghĩa đang quỳ trên mặt đất, nghe được những lời này, nhất thời sửng sốt, tiếp theo là cất lên tiếng nói đau buồn:

- Ngươi ngậm máu phun người! Lý gia ta sao lại sai người giết Lang vệ.

Tống Ký nhìn về phía GIả công công:

- Đi điều tra.

- Tuân lệnh!

Giả công công lĩnh mệnh, điều tiểu thái giám xuất cung điều tra.

Chuyện trên cánh đồng tuyết vào đêm qua khẳng định không thể che dấu, Tập Trinh ty đã đến tại trận, việc mà Hứa Bất Lệnh có thể làm bây giờ, là phủi sạch quan hệ với Chúc mãn Chi, biến sự việc từ thấy việc nghĩa mà làm chứ không phải là bày mưu rồi hành động.

Rất nhanh, tiểu thám giám dò hỏi bên ngoài liền trở về, khom người nói:

- Theo lời nói của Tập Trinh ty, vào đêm qua, khu vực phía đông ngoại ô, ở dịch trạm có xảy ra án mạng, hai tên tặc tử tập sát ba tên Lang vệ, khiến cho ba người Lang vệ một chết, một bị thương, sau đó Hứa thế tử đ ingang qua chém chết hai tên tặc tử, trên thi thể của tặc nhân còn mang theo bảng hiệu của Lý gia.

Quần thần khẽ gật đầu, tiền căn hậu quả như thế này ngược lại rất xứng đáng,

Lý Bảo Nghĩa cũng không biết chuyện mà Lý Thiên Lục làm, nhưng biết tính tình nhi tử của mình, tâm tình lúc này chìm sâu.

Tống Ký khẽ thở dài, tiếp tục dò hỏi:

- Còn gì nữa không?

TIểu thái giám cung kính cúi đầu:

- Còn lại một người không bị thương gì là một nữ Lang vệ, từng là nữ Lang vệ của Tiêu Đình Tiêu công tử của Bạch Mã Trang, theo điều tra thì Lý Thiên Lục muốn trói nàng mang đi…

- Ngươi thật to gan!

Khi đang nói chuyện, bên trong đại điện nhiên vang lên một tiếng nói.

Ngồi ở khu vực công tử công hầu, Tiêu Đình đột nhiên nghe thấy những lời này, lập tức nổi nóng.

Mặc dù chuyện Bạch Mã trang là hắn cùng Hứa Bất Lệnh hợp mưu, nhưng công đầu thuộc về hắn, nữ Lang vệ kia là cùng một đám với hắn, há có thể bị một Lý gia nho nhỏ ám toán, đây không phải là đang tát vào mặt Tiêu gia sao?

Tiêu Đình lau miệng, đứng dậy nổi giận mắng:

- Hay cho ngươi Lý Bảo Nghĩa, ta xem ngươi như huynh trưởng trong nhà, ngươi lại dám làm những chuyện này sau lưng ta…

Tiêu Sở Dương không nói một lời, hoàn toàn không có ý ngăn lại.

Tống Ký có chút chịu không nổi, giơ tay lên nói:

- Tiêu Đình, ngươi ngồi xuống trước, việc này không có quan hệ gì với ngươi.

Tiêu Đình còn chưa kịp nói hết thì phải im lặng ngồi xuống, hơi bất đắc dĩ nhìn về phía Hứa Bất Lệnh một chút, bộ dáng ‘Không phải thúc thúc không giúp ngươi, thúc thúc đã tận lực rồi’.

Lý Bảo Nghĩa tự biết bản thân đuối lý, lập tức quỳ trên mặt đất, đi về phía trước mấy bược, buồn bã nói:

- Thánh thượng! Thánh thượng đã tránh phạt Lý gia ta về sự tình ở Bạch Mã trang, khuyển tử tuổi nhỏ,, nhất định là bị tiểu nhân mê hoặc mới đưa ra hạ sách này, hoặc căn bản là không hề đưa ra mệnh lệnh, là đám thuộc hạ vì muốn lấy lòng mà tự mình hành sự. Khuyển tử không biết dạy bảo thuộc hạ, tội không thể tha, nhưng không đến mức bị chém đầu a! Hơn nữa cho dù muốn xử trỉ, cũng là thánh thượng mở miệng, Hứa thế tử dựa vào cái gì mà tự tiện động thủ. Còn ném đầu vào Lý gia ta! Đó thực sự… thực sự là tang tận lương tâm! Thánh thượng!

Lý Bảo Nghãi kêu đau buồn bã, khóc không thành tiếng.

Rất nhiều triều thần nhíu mày sau khi nghe xong, cảm thấy cũng có đạo lý một chút.

Hứa Bất Lệnh cũng không phải Túc vương, cho dù là Túc vương, tiền trảm hậu tấu cũng đi quá giới hạn, hơn nữa hành động ném đầu vào Lý gia cũng có chút quá kích.

Tống Ký nghĩ nghĩa, mở miệng nói:

- Hứa Bất Lệnh, trẫm đã trừng phạt Lý gia, mặc dù việc ngươi làm cũng không tính là sai, nhưng hơi lỗ mãng một chút, về sau nên thay đổi tính tình một chút… Trẫm cấm túc ngươi ở Chung Cổ lâu một tháng, lần sau không được để việc này được xảy ra nữa.

- Tuân lệnh thánh thượng!

Hứa Bất Lệnh lành lùng trừng mắt vào Lý Bảo Nghĩa một chút, không xem ai ra gì, kiếm một cái bàn mà ngồi xuống, rót một chén rượu, nhấp một miếng.

Bộ dáng này thực sự quá phách lối, không ít thần tử cũng hơi nhíu mày.

Nhưng Hứa Bất Lệnh thành danh là vì tính tính từ nhỏ của hắn là như thế, lần này giết Lý Thiên Lục cũng không tính là ác bá gì, nhiều lắm là con người hơi ngoan độc mà thôi.

Sự tình đã đến bước này, Tống Ký an ủi Lý Bảo Nghĩa vài câu, sự tình vứ như vậy qua đi. Dù sao Lý gia cũng đuối lý, người cũng đã chết, còn muốn như thế nào?

Nhưng Tống Ký chưa kịp mở miệng an ủi, một tiếng nói mười phần chính khí bỗng nhiên vang lên ở góc đại điện:

- Thánh thượng! Hứa thế tử cương trực công chính, lòng mang vạn dân, chính là nhân tài của đế quốc, không xứng nhận hình phạt này.

Hứa Bất Lệnh lảo đảo xém chút là ngã xuống.

Lục phu nhân đang uống trà, không đề phòng, cũng bị sặc vài cái.

- Khụ khụ… khụ khụ…

Bên trong Điện Thừa Khánh bách quan an vị, đang suy nghĩ việc của Lý gia, bỗng nhiên một đạo âm thanh vang dội làm quần thần giật nảy mình, các thần tử hơi lớn tuổi một chút đều phải chửi đổng, nếu thêm lần thứ hai nữa có chết hay không?

Đám người quay đầu nhìn lại, đã thấy phía sau góc cung điện hình trụ, kinh phụ đô úy Công Tôn Minh đứng lên, biểu tình trịnh trọng chỉnh tề, bộ dáng chẳng khác gì chuẩn bị liều chết can gián Tề Tinh Hàm.

Đám người không khỏi sững sờ, loại thấp cổ bé họng như Công Tôn Minh, ném tảng đá vào thành Trường An có thể đập trúng bảy tám kẻ, bình thường lời cũng không dám nói, hiện tại là muốn hát vở tuồng gì đây?

- Hứa thế tử cương trực công chính, lòng mang vạn dân, chính là lương tài của quốc gia, không đáng nhận hình phạt này...

Đù, nghe như là đang cho giải oan Túc vương thế tử.

Công Tôn Minh dùng từ ngữ rất chuẩn, vừa rồi thánh thượng cùng Tề Tinh Hàm còn đang thảo luận thế nào là 'Lương tài', hiện tại đã có ví dụ thực té.

Nhưng mà trên triều đình mỗi từ mỗi lời nói ra, đều phải gánh chịu trách nhiệm, ngươi mù quáng vuốt mông ngựa đưa 'Lương tài' chụp lên đầu Hứa Bất Lệnh, kết quả lời không nên nói lại một hai nói, đời này cũng đừng mong được thăng tiến.

Quần thần mặc dù không hiểu ra sao, nhưng mà trong triều vô luận quan chức cao thấp nếu phát biểu ý kiến cũng sẽ không có người ngăn lại. Nếu chỉ có tam công cửu khanh mới có tư cách phát biểu, triều đình cũng chẳng phải gia tộc gì đó độc đoán.

Hứa Bất Lệnh ngồi phía trước, trong tay cầm ly rượu, âm thầm phát giác không ổn, nhưng hắn không hiểu được ý đồ của Công Tôn Minh nên không tỏ thái độ.

Lục phu nhân cũng có chút sợ, không rõ vì cái gì nửa đường nhảy ra một Công Tôn Minh.

Vừa rồi Hứa Bất Lệnh biểu hiện rất tốt, thành công thay đổi thay danh tốt vì dân trừ hại, biến thành hình tượng mãng phu ‘Cử chỉ quá khích, không tha người đúng lý’, mong là đừng bị Công Tôn Minh phá hỏng chuyện tốt.

Chỉ là cho dù giấu tài, cũng không thể để khắp thế giới gọi 'Ta là heo', làm cho người trong thiên hạ nhìn ra việc ngươi giấu tài hở đầu lòi đuôi.

Bởi vậy Lục phu nhân cũng không thể ngăn Công Tôn Minh biện hộ cho chất tử của nàng, trên nét mặt còn phải làm ra bộ dáng cảm tạ, chờ mong Công Tôn đại nhân bênh vực lẽ phải, Hứa Bất Lệnh 'Trầm oan đắc tuyết' .

Tống Ký nghe thấy bên trong đại điện có dị nghị, liền tạm thời dừng trấn an Lý gia, giương mắt nhìn về góc cung điện:

- Công Tôn Minh, đến phía trước điện nói đi.

- Vâng!

Công Tôn Minh chỉnh y quan, xách theo áo khoác vạt áo sải bước đi đến trung tâm cung điện, đưa tay hành lễ, động tác trầm ổn khí thế lại nước chảy mây trôi, không ít lão thần tử đứng mấy chục năm trong triều thấy đều tự ti mặc cảm, tên này không phải là đã luyện qua trước ở nhà chứ!

Công Tôn Minh đứng thẳng phía trước đại điện, văn võ bá quan, phu nhân tiểu thư, thế tử vương hầu toàn bộ ánh mắt tập trung trên người hắn, lại không một chút luống cuống, thản nhiên nhìn thẳng không chớp mắt, cất cao giọng nói:

- Thánh thượng! Thần cho là, Hứa thế tử hành động đều là vì bách tính Trường An, chưa từng có chỗ sai, không đáng bị trách phạt một tháng cấm túc. Mà là thưởng!

Rất nhiều triều thần hơi nhíu mày, ai cũng biết ý định ban đầu của Hứa Bất Lệnh là tốt, nhưng mà sau đó hành sự quá mức kích động. Cho dù có thưởng có phạt, nhi tử của Lý Bảo Nghĩa bị giết, hắn còn ở đây khóc lóc, muốn thưởng cũng không thể a.

Bởi vì ba bài thơ khiến Tề Tinh Hàm trầm mặc hồi lâu, lúc này mới hoàn hồn lại một chút, bình sinh xem thường nhất thần tử xảo ngôn lệnh sắc vuốt mông ngựa, liền đứng dậy bắt đầu phát biểu ý kiến:

- Hứa Bất Lệnh ý định ban đầu là vì bách tính không giả, nhưng không được thánh thượng đặc cách mà tiền trảm hậu tấu, mang đầu người để ngoài cửa phủ Lý gia, cử chỉ thực sự quá khích, thánh thượng khiển trách cũng là hy vọng Hứa thế tử tu tâm dưỡng tính, cũng là thỏa đáng.

Công Tôn Minh an tĩnh nghe xong, đối với cái vị lời nói ngay cả thiên tử đều đau đầu này không có chút nào e ngại, trầm giọng nói:

- Theo vi thần thấy, Hứa thế tử đức hạnh vượt xa những người cùng thế hệ, đã có thể để rất nhiều thần tử trong đại điện này phải xấu hổ, chỉ là rất mực khiêm tốn làm người khiêm cung, mới không có giải thích mà thôi.

Tề Tinh Hàm sững sờ, sờ râu nhẹ nhàng nhíu mày:

- Công Tôn đô úy cớ gì nói ra lời ấy?

Công Tôn Minh vung tay áo đang muốn mở miệng, Hứa Bất Lệnh ngồi ở bên cạnh, đầu tiên là ho khan một tiếng:

- Ừm... Ta ở biên quan Tây Lương, tính tình hoang dã, làm việc xác thực thiếu cân nhắc. Công Tôn đại nhân ăn ngay nói thật, là đúng hay sai, cái vị đại nhân ở đây tự có đánh giá, chớ nên ngoa ngôn dối ngữ giải thích cho ta.

Cái 'Ăn ngay nói thật' này nghiến răng rất nặng, nhắc nhở Công Tôn Lộc không cần loạn đừng tâng bốc hắn.

Vương hầu tướng lĩnh đều ở đây, Hứa Bất Lệnh cũng chỉ có thể nói như vậy, cũng không thể nói - Ngươi câm miệng, ta không có.

Công Tôn Minh đưa tay thi lễ, biểu tình như cũ trang nghiêm túc mục:

- Thế tử yên tâm, Công Tôn Lộc ta làm quan cả đời, cho tới bây giờ, vẫn luôn cương trực, ăn ngay nói thẳng, tuyệt sẽ không dùng lời nói lập lờ nước đôi làm bẩn danh dự thế tử.

Nói đùa, Công Tôn Minh đợi lâu như vậy mới tìm được cơ hội, nếu là hôm nay để người khác ém nhẹm chuyện Bạch Mã trang, hắn coi như đợi uổng công .

Trước mắt bao người, Hứa Bất Lệnh nhẹ gật đầu, ngỏ ý cảm ơn.

Tống Ký ánh mắt trầm tĩnh, quét qua điện hạ vài lần, liền giơ tay lên nói:

- Nói đi.

Công Tôn Minh cung kính gật đầu, phẩy tay áo một cái, đối diện văn võ bá quan Đại Nguyệt, cất cao giọng nói:

- Chư vị, hẳn là còn nhớ rõ án mạng ở Phúc Mãn lâu Đại Nghiệp phường.

- Khụ khụ…

Hứa Bất Lệnh môi vừa chạm ly rượu, lại hạ xuống:

- Lần kia là uống say, trùng hợp gặp phải.

Người khác đang nói chuyện mở miệng xen vào là rất không lễ phép, cho dù là trên triều đình, thiên tử cũng sẽ không dễ dàng chen ngang khi thần tử đang trần thuật.

Tống Ký có chút nhíu mày, giơ tay lên nói:

- Bất Lệnh, trước hết để cho Công Tôn Minh nói xong, ngươi lại nói tiếp.

Hứa Bất Lệnh không thể làm gì, chỉ phải dừng lại lời nói, 'Mỉm cười' nhìn Công Tôn Minh.

Trong Điện Thừa Khánh, Công Tôn Minh khẽ vuốt cằm, tiếp tục nhìn văn võ bá quan, chân thành nói:

- Ngày đó, Hứa thế tử đi vào đường tắt trên phố sau Đại Nghiệp phường, ngẫu nhiên gặp phải Lang vệ đang điều tra muối lậu của Phúc Mãn lâu nên ra tay cứu giúp, chuyện này chư vị hẳn là cũng biết.

Triều thần trong điện đều gật đầu, dù sao lúc ấy, Công Tôn Minh khắp nơi mời người canh chừng, thổi phồng thanh danh của Hứa Bất Lệnh, muốn không biết cũng không thể.

Tề Tinh Hàm sờ râu mở miệng nói:

- Chuyện nào ra chuyện đó, cách làm của Hứa thế tử ở Phúc Mãn lâu, xác thực đáng khen ngợi, nhưng không liên quan với chuyện ngày hôm nay.

Công Tôn Minh lắc đầu, tiếp tục nói: - Lúc ấy Lang vệ tra án Phúc Mãn lâu, về sau lại theo Tiêu Đình Tiêu công tử đi ới Bạch Mã trang, phá đại án Bạch Mã trang.

Ào ào!

Lời còn chưa dứt, trong triều liền vang lên tiếng bàn tán xì xào.

Có thể ngồi vào nơi này đều không phải đồ đần, một câu nói kia đã có thể nói rõ rất nhiều vấn đề .

Hứa Bất Lệnh cảm giác có chút bất lực, vuốt vuốt cái trán, lén lút nhìn qua Lục di một chút, hai mắt Lục di nhắm lại, dùng một loại ánh mắt rất nguy hiểm nhìn hắn, xem bộ dáng tối nay rất khó nhịn. Bất quá cũng may Chúc Mãn Chi đã vào kho công văn, nếu là bị gọi tới trước tiên, coi như hư đại sự.

Sau khi Công Tôn Minh nói xong, Tống Ký nhẹ nhàng nhíu mày, mang theo vài phần bất ngờ:

- Công Tôn Minh, ngươi nói là, Lang vệ tham dự trong vụ Phúc Mãn lâu, cùng Lang vệ phá án ở Bạch Mã trang là cùng một người?

Công Tôn Minh nghiêm túc gật đầu:

- Không sai. Đêm đó Bạch Mã trang xảy ra chuyện, bên cạnh Tiêu công tử xuất hiện một đao khách che mặt, từng một đao trảm hổ, lực chiến hai tên võ quán giáo đầu ở Hổ Đài nhai, thân phận đao khách này, vẫn chưa tra được.

Rất nhiều triều thần sững sờ, cái gì gọi là chưa tra được? Đó không phải là hộ vệ của Tiêu Đình hay sao?

Ánh mắt mọi người nhìn về người nói chuyện Tiêu gia Tiêu Sở Dương.

Tể tướng Tiêu Sở Dương sắc mặt không vui không giận, chỉ là bình thản nói:

- Tên đao khách kia cũng không phải là môn khách Tiêu gia ta, Tiêu Đình nói là một người bằng hữu của hắn nên ta chưa từng hỏi.

Đám người lại đưa ánh mắt chuyển sang Tiêu Đình.

Tiêu Đình đang xem kịch, không ngờ bây giờ lại bị ánh mắt thiên tiên tử nhìn xuống, ngượng ngùng cười, chỉ miễn cưỡng bày ra bộ dáng muốn nói mà không dám nói.

Đường đường là con trai trưởng Tiêu gia cũng không dám tuỳ tiện mở miệng chỉ ra người đó.

Mọi người cùng quay đầu, nhìn về phía thế tử Túc vương đang ngồi một bên không nhúc nhích tí nào.

- ...

Hứa Bất Lệnh không nghĩ tới Tiêu Đình lại bán đứng đồng đội dứt khoát như vậy, hắn ho khan một tiếng, nói khẽ:

- Ừm... Trước đó vài ngày, ta cùng Tiêu Đình đi phường Đại Nghiệp chơi trò chơi, nhìn thấy một tiểu Lang vệ xung đột với người khác. Về sau... Tiêu Đình nghe nói Bạch Mã trang có chút việc, liền cùng đi.

- Thì ra là thế.

Đám người bừng tỉnh đại ngộ.



Chẳng trách Tiêu Đình bỗng nhiên lôi lệ phong đi Bạch Mã trang, hóa ra là Hứa Bất Lệnh đi theo bên cạnh, vậy chuyện này liền dễ hiểu.

Rất nhiều triều thần hơi suy nghĩ, liền hình dung đại khái chuyện hôm nay:

Hai người Tiêu Đình cùng Hứa Bất Lệnh là con cháu thế gia ra ngoài đi dạo, gặp gỡ Lang vệ xung đột nên tương trợ, sau đó nghe nói Bạch Mã trang có chuyện mờ ám, liền mang theo Lang vệ cùng đi điều tra, giận giữ lục tung Bạch Mã trang. Lúc sau, trong lòng Lý Thiên lục mang theo hận ý, không dám đối phó Tiêu Đình, nên đi đối phó với Lang vệ.

Đậu xanh rau má!

Lý Thiên Lục này chết thật đáng chết.

Cục cưng quý giá của Tiêu thị Hoài Nam, Hứa gia Túc vương, cùng ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa trừ gian diệt ác, ngươi không thành thật chịu trận, còn định ám toán thủ hạ của bọn hắn, đây không phải vả vào mặt Tiêu gia và Hứa gia sao?

Chẳng trách Hứa Bất Lệnh tức giận tới chém đầu ngươi, còn vứt đầu vào nhà ngươi. Nếu là đổi thành Túc vương Hứa Liệt hay bao che khuyết điểm, có khi đã mang quân san bằng Trung Dũng Hầu, như thế có thể còn xem là khách khí.

Nhưng mà danh tiếng Hứa Bất Lệnh xưa nay vẫn không tốt, bỗng nhiên hành hiệp trượng nghĩa làm ra chuyện lớn như vậy, vẫn khiến không ít người chú ý.

Vốn cho rằng Hứa Bất Lệnh chỉ được cái vẻ bề ngoài, thực chất bên trong vẫn là võ phu tàn bạo thích chém giết, lại không nghĩ rằng còn có một mặt cương trực công chính, quan tâm thuộc hạ như vậy, ngày sau nếu là kế thừa vương vị, chỉ sợ rất được lòng quân dân a!

Chỉ là, danh vọng tích lũy chuyện tốt bực này, vì sao lại muốn che giấu?

Văn võ bá quan nghĩ tới đây, xì xào bàn tán liền ngừng lại.

Thiên tử Tống Ký ngón tay gõ nhẹ bàn, nhìn về phía Hứa Bất Lệnh ngồi ở dưới, ánh mắt thâm thúy làm cho người ta khó đoán.Tề Tinh Hàm thực trực tiếp nói: - Hóa ra việc này nguyên nhân là thế, khó trách Hứa thế tử phẫn nộ như vậy... Nhưng, Hứa thế tử làm một chuyện lợi nước lợi dân như vậy, sao phải che giấu.

Đối mặt với ánh mắt mọi người, Hứa Bất Lệnh thầm nghĩ không ổn, cũng không thể nói 'Ta đang giấu tài miễn cho thiên tử kiêng kị', nghĩ nghĩ, hơi có vẻ ngại ngùng mở miệng:

- Ngày thường, thường xuyên cùng Tiêu Đình đi dạo câu lan tửu quán, sợ Lục di phát hiện ta uống hoa tửu nên ăn mặc phải cải trang một chút.

Tiêu Đình sững sờ, vội vàng đưa tay:

- Hứa Bất Lệnh, ngươi đừng ngậm máu phun người, ta không đi dạo chung với ngươi!

- Ha ha ha...

Tiêu Đình này yểm trợ xác thực đúng chỗ, quan lại tại đó bừng tỉnh đại ngộ, trực tiếp cười ra tiếng, các tiểu thư, phu nhân cũng có chút đỏ mặt.

Nhiệt huyết thiếu niên gần mười tám tuổi, kết bạn đi ra ngoài uống hoa tửu quá bình thường, sợ trưởng bối trong nhà phát hiện trốn trốn tránh tránh cũng hợp tình hợp lý, dù sao vương công quý tử ở đây trên cơ bản đều trải qua.

Lời giải thích này của Hứa Bất Lệnh hợp tình hợp lý, không hề vấn đề, đám người cũng chỉ cho rằng chính mình nghĩ nhiều quá rồi.

Tống Ký nghe được lần này giải thích, lắc đầu cười khẽ, thanh âm hòa hoãn mấy phần:

- Ha ha... Bất Lệnh ngược lại để Trẫm thay đổi cách nhìn. Không phong lưu vô song, sao xứng đáng tuổi trẻ khinh cuồng, xem ra vẫn là Lục phu nhân gia giáo quá nghiêm khắc. Có lòng vì dân làm chủ là chuyện tốt, cổ nhân nói 'Này thân chính, bất lệnh mà đi', chỉ cần thân hình đoan chính không thẹn với lương tâm, chẳng lẽ trẫm còn có thể vì thế trách phạt ngươi hay sao? Về sau hành sự thoải mái là được

- Đúng vậy a đúng vậy a...

Rất nhiều thần tử đều mỉm cười hòa theo, khích lệ Hứa Bất Lệnh có phong thái của tổ tiên, không nhục gia môn.

Về phần Lý Bảo Nghĩa, lúc này mặc dù ánh mắt âm u, cũng không dám lên tiếng nữa. Dù sao hai nhà Tiêu Hứa đều ra trận, hắn lúc này nào dám tìm khó.

Hứa Bất Lệnh đối mặt với những lời khen ngợi của đám người trong điện, như là bị gác ở trên lửa nướng. Nhưng mà trong lòng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mặc dù cũng có chút danh tiếng, đại khái hôm nay vẫn qua mắt được thiên tử.

Lý gia có người chết, triều thần muốn tán thưởng Hứa Bất Lệnh cũng phải nhìn sang Lý gia, khích lệ vài câu liền ngừng lại.

Tống Ký vì chiếu cố mặt mũi Lý gia cũng không có thu hồi cấm túc xử phạt, xác định sau đó không còn ai có ý kiến, liền trực tiếp bỏ qua cái đề tài này:

- Ngày hôm nay mở tiệc chiêu đãi chư vị ái khanh, là vì tìm kiếm vị 'Lương tài' kia của Trẫm, nhưng vì chuyện của Bất Lệnh, nên đã bỏ qua vấn đề này. Được rồi, chuyện vừa rồi cũng xem như đã xong, Tùng phu tử, ngươi có thể nhận ra ba bài thơ kia?

Mọi người mới nhớ tới tìm kiếm lần này, một lần nữa ngập tràn chờ mong nhìn về phía Tùng Bách Thanh.

Mà Hứa Bất Lệnh mới vừa nhấc ly rượu lên, mắt đầy mờ mịt nhìn chung quanh một chút:

- Thơ? Thơ gì?

Bước đến Điện Thừa Khánh, ngắt lời Lý gia, mặc dù không quá vui mừng như trước, nhưng mà chẳng liên quan gì với những người này, ngoại trừ ánh mắt nhìn Túc vương thế tử có chút khác biệt, còn lại thì tâm tư vẫn là đặt trên bài thơ trước mặt.

Dù sao ba bài thơ kia viết ra thực sự quá kinh tài tuyệt diễm, ngày sau hiển nhiên danh chấn Trường An, tất cả mọi người muốn nhìn thử dáng vẻ của người làm bài thơ kia ra sao, đến cùng có phải là bậc hiền tài hay không.

Không ít tiểu thư nhà quan xúm lại một chỗ xì xào bàn tán:

- Tài học tốt như vậy, còn tình sâu nghĩa nặng đối với thê tử, nếu là người tuấn tú thì tốt, chỉ sợ là một lão già hom hem.

- Nghe nói là một lão già, nhưng nếu có một nửa anh tuấn của Hứa thế tử thì dù ba mươi tuổi cũng gả.

- Đúng rồi, lần trước ở hội thơ Long Ngâm, Hứa thế tử có phải cũng làm thơ đúng không?

- Hứa thế tử không nhận, nói là mua ... Ai! Chẳng ai hoàn mỹ, Hứa thế tử võ nghệ siêu quần, dung mạo như thiên tiên, nếu văn chương tuyệt thế nữa thì còn để cho nam tử khác sống không.

Đủ thứ tiếng hỗn loạn lọt vào tai, Hứa Bất Lệnh nghe chẳng hiểu ất giáp gì.

- Thơ, thơ gì?

Hứa Bất Lệnh mở miệng hỏi thăm một câu, còn chưa nghe ai trả lời đã thấy Tùng Bách Thanh đứng lên, trong tay cầm một tập thơ, đến giữa đại cất tiếng nói:

- Chữ viết trên tập thơ, ừm... Là tiểu nữ Tùng Ngọc Phù. Nhưng mà cũng không phải là sáng tác của tiểu nữ, chỉ là sao chép một phần.

- Ồ? !

Toàn bộ khách mời rất hào hứng, ánh mắt nhìn về phía vị Tùng cô nương bên trong gian khách nữ.

Tống Ký gật đầu cười khẽ:

- Sao chép từ đâu?

Tùng Bách Thanh bị nữ nhi gạt, hai tay cầm tập thơ, mân mê một chút, vẫn là đảo mắt nhìn về con gái:

- Ngọc Phù, ngươi sao chép ba bài thơ này từ chỗ nào? Thánh thượng có mặt ở đây, chớ nên nói dối.

Mọi người nhìn trừng trừng, vương hầu tướng lĩnh cả triều chăm chú, áp lực thật lớn.

Tùng Ngọc Phù khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhu nhu nhược nhược đứng dậy, gắt gao nắm chặt mép váy, mím môi không nói gì.

Lục phu nhân còn chưa tiếp nhận nổi 'Đả kích' vừa rồi vẫn còn ngơ ngác, nhìn thấy bên cạnh Tùng Ngọc Phù đứng dậy, trái tim run lên, quên cả an ủi, có chút đứng ngồi không yên.

Này không phải là của Lệnh Nhi viết chứ? !

Tùng Bách Thanh nhìn thấy nữ nhi sững sờ, trầm giọng nói:

- Nói thật là được.

Thân là đại tế tửu Quốc Tử giám, tất cả con em vương hầu ở trường đều là học trò của Tùng Bách Thanh, nên ngữ khí tự nhiên mang theo vài phần nghiêm khắc.

Tống Ký đánh giá vài lần, cho rằng Tùng Ngọc Phù thẹn thùng, mở miệng nói:

- Ngọc Phù, những người đang ngồi đây đều là trưởng bối, không cần câu nệ.

Thiên tử đã lên tiếng mà không mở miệng hiển nhiên có chút không biết lễ nghĩa.

Tùng Ngọc Phù nắm thật chặt mép váy, móng tay cơ hồ ấn vào trong thịt, cắn môi, vành mắt dần dần đỏ lên. Nàng đã đồng ý không để chuyện này lộ ra ngoài, hiện giờ phạm vào sai lầm lớn thất tín, nào dám mở miệng.

- Tùng cô nương, mau nói đi.

- Đúng vậy, thẹn thùng cái gì.

Các tiểu thư, phu nhân bắt đầu thúc giục, đương nhiên cũng không thiếu hạng người có ánh mắt ghen ghét.

Tí tách…

Mọi người nhìn trừng trừng, sau vài tiếng thúc giục, Tùng Ngọc Phù mũi chua xót, vai run nhẹ, nước mắt liền rơi xuống, cũng cứ đứng như vậy không ngẩng đầu lên.

- Khóc cái gì, thánh thượng tra hỏi ngươi.

- Chẳng lẽ lại là tình lang của Tùng cô nương viết.

- Đừng đoán mò.

Tiếng xì xào bàn tán không ngừng, ánh mắt mọi người càng nghiêm trang, có chút không vui.

Tùng Ngọc Phù gắt gao cắn môi dưới, dù không muốn khóc, nhưng không ngăn được nước mắt, tuy tủi thân một chút, nhưng bị mọi người người mắng một trận, dù sao còn tốt hơn thất tín với người ta.

Thời gian nặng nề trôi qua, Tống Ký biểu tình ôn hòa dần dần biến thành nhíu mày, tựa hồ là lần đầu tiên thấy một cô nương không nghe lời như vậy.

Tùng Bách Thanh lông mày nhíu chặt, đang muốn mở miệng thúc một câu, phía sau bỗng nhiên truyền đến một âm thanh:

- Ta không cho nàng nói, nàng không dám mở miệng, không cần hỏi.

Âm thanh trong sáng, ẩn ẩn mang theo một tia bất đắc dĩ.

Đám người đang chú ý đến Tùng Ngọc Phù, khi tiếng nói xuất hiện đột ngột đều sững sờ.

Quay đầu nhìn lại, đã thấy vị thế tử Túc vương vừa rồi danh tiếng lừng lẫy, lần nữa đứng lên, đi tới chính giữa đại điện, bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

- Hoa —— ——

Điện Thừa Khánh cứ như vậy trực tiếp vỡ òa.

Không ít quan lại hất đổ chén trà ngã ngồi trên mặt đất, Tống Ký chỉ kinh ngạc trong chốc lát, nghiêng đầu tựa hồ đang ngẫm nghĩ: - Đây là tình huống gì.

Tiêu Sở Dương là tam công cửu khanh, quanh năm bất động như núi, lúc này cũng bị hoảng sợ đến khó tin nhìn Hứa Bất Lệnh.

Thánh thượng huy động nhân lực mở đại yến quần thần biểu diễn cái 'Ngàn vàng mua xương ngựa', thế tạo được rồi ngươi chạy đến ngắt lời, kiếm tiếng thơm'Cương trực công chính'.

Việc này thì thôi đi, sau việc 'Ngàn vàng mua xương ngựa', ngươi lại nhảy ra làm vua bên trong ngựa?

Vốn là trưởng tử chư hầu, võ nghệ tuyệt luân, phong hoa tuyệt đại, phẩm hạnh xuất chúng, lại đến cái văn thải tuyệt thế, ngươi muốn lên trời hay sao?

Chuyện tốt toàn để ngươi chiếm?

Điện Thừa Khánh một hồi ồn ào, nhạc sĩ đều quên giai điệu gõ trống vang chuông, ngây ngốc nhìn Túc vương thế tử sáng lán trong đại điện.

Tùng Ngọc Phù toàn thân khẽ run, mím môi len lén liếc nhìn Hứa Bất Lệnh áy náy, còn có mấy phần như trút được gánh nặng… đây là chính ngươi thừa nhận, không thể trách ta.

Hứa Bất Lệnh muốn đâm đầu chết cho rồi, không nói trước với Lục di, hiện tại thái hậu đoán chừng đều có thể ăn tươi nuốt sống hắn, tối hôm qua hắn còn son sắt bảo đảm sẽ không làm thơ, chuyện này nếu như để thái hậu biết...

Nhưng đã bị bạn gái thân mến đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, Hứa Bất Lệnh ngoại trừ tùy cơ ứng biến, cũng không còn cách nào khác, cũng không thể cưỡng ép giả vờ ngây ngốc.

- Không sai, các người đoán đúng rồi, ba bài thơ này là Tùng Ngọc Phù chép từ chỗ ta... Ân, ta cũng mới biết được chuyện này, không nghĩ tới thánh thượng lại phô trương như thế... Thụ sủng nhược kinh.

Hứa Bất Lệnh mỉm cười thản nhiên thi lễ với Tống Ký.

- Oa!

Lời vừa nói ra, đám khách nữ đang ngồi sợ hãi kêu lên, trong chốc lát khuynh đảo.

Đám văn võ triều thần đang ngồi đó đã thấy qua nhiều sóng to gió lớn, cũng rún động mạnh mẽ.

Không phải không gặp qua người trẻ tuổi tài ba, đế đô Trường An không bao giờ thiếu chính là thiên tài.

Thiên chi kiêu tử cũng không phải không có, nhưng giống như vậy vẫn là từ trước tới nay duy nhất.

Luận võ nghệ Hứa Bất Lệnh có thể từ Trường An một đường tiến đến biên quan, luận tài văn chương còn có thể từ biên quan lại trở về Trường An.

Cả nước Đại Nguyệt trên dưới không ai địch lại, này đã không thể dùng thiên tài để hình dung.

Người sống đã đến tuổi gầy dựng cơ nghiệp rồi? !

Công Tôn Minh phản ứng nhanh nhất, vỗ tay Bốp, bốp, bốp, cao giọng tán dương:

- Hứa thế tử tài đức vẹn toàn, quả thật 'Không lên tiếng thì thôi, một tiếng cất lên chấn kinh người'!

Ba ba ba…

Công Tôn Minh liền vỗ tay, Công Tôn Lộc vỗ theo hai tiếng, phát giác bầu không khí không đúng, lại ngượng ngùng ngừng lại, kéo tay áo phụ thân.

Hứa Bất Lệnh cười khan, đưa tay ra hiệu:

- Công Tôn đô úy quá khen, không dám, không dám.

Tống Ký xưa nay trầm ổn trang trọng, khuỷu tay chống trên long ỷ vuốt cằm, nhíu mày:

- Bất Lệnh, ba bài thơ này là ngươi viết?

Hứa Bất Lệnh vội vàng lắc đầu:

- Không phải.

- Hô...

Bên trong Điện Thừa Khánh lớn như vậy, mọi người đồng thời nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Nếu là Hứa Bất Lệnh viết, ở trường nghiên cứu học vấn các phu tử đều phải sửa cách gọi là Hứa Bất Lệnh tiên sinh.

Nhưng mà không bao lâu, tim mọi người đều nảy lên.

Giống như lần trước ở Long Ngâm các, bài thơ « gió phía trần hương hoa đã hết », Hứa Bất Lệnh cũng nói không phải do mình viết, nhưng nếu không phải Hứa Bất Lệnh viết, còn có thể là ai? Thành Trường An tìm không ra người thứ hai!

Tề Tinh Hàm lần nữa đứng dậy, ánh mắt nóng nảy, trực tiếp học Hứa Bất Lệnh bộ dáng mở tay:

- Chẳng lẽ lại lại là thế tử chép ? Không biết chép từ chỗ nào ? Thánh thượng đang ngồi ở đây, nếu là thế tử thuận miệng bịa chuyện, chính là tội khi quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Tử Hung Mãnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook