Thế Tử Hung Mãnh

Chương 74: Không giả bộ nữa, ta ngả bài!

Quan Quan công tử

16/04/2023

Tề Tinh Hàm lời nói kì quái, thế nhưng mang theo ý ghen ghét.

Dù sao có tài như vậy còn giả bộ, thật sự là bắt nạt người khác.

Đối mặt với sự chất vất của mọi người, Hứa Bất Lệnh cười khẽ, nghĩ

- Ừm…Điều văn thương tiếc vợ là do phụ vương viết, ta khi còn bé ngẫu nhiên nhìn thấy, như vậy liền nhớ.

- Thật sao?

- Mọi người bán tín bán nghi, đối với đáp án này cũng không phải thật bất ngờ

Năm đó Túc vương Hứa Du ở kinh thành mặc dù cà lơ phất phơ, nhưng sau khi trở về Tây Lương liền bắt đầu chăm lo quản lý, đối với Túc vương phi cũng xác thực tình cảm sâu đậm, sau khi Túc vương phi chết bệnh viết ra bài điếu này cũng không phải không có khả năng, văn nhân chắc chắn sẽ có mấy lần như thần nhập bút .

Tống Ký nghe thấy giả thuyết này, gật đầu nói:

- Năm đó ở kinh thành, Trẫm còn cùng Túc vương, Vương phi cùng nhau nâng cốc chúc tụng, chưa từng nghĩ nhoáng một cái chính là hơn mười năm không gặp, Trẫm… Thực sự bạc đãi Túc Vương…

Hứa Bất Lệnh hơi khom người cảm tạ thiên tử quan tâm, về phần “ Bạc đãi”, chính là chỉ chuyện “Thiết ưng săn hươu”, liên luỵ qúa nhiều việc, cũng không thể nói ai bạc đãi ai.

Suy nghĩ một hồi, các tân khách liền tạm thời tin lời nói này, dù sao thì Túc vương Hứa Du lịch lãm, có tài văn chương, nhân vật đều tương đối phù hợp, mà Hứa Bất Lệnh còn chưa cưới vợ, hiển nhiên là không có sự lịch lãm này.

Tề Tinh Hàm gật đầu nhẹ, tiếp tục mở miêng :

- Còn Phá trận tử>> này, lại là người nào viết?

- Vấn đề này thì đơn giản.

Hứa Bất Lệnh không cần suy nghĩ, liền mở miệng nói:

- Tổ phụ ta, Hứa Liệt, lúc tuổi già viết, ta lúc ở thư phòng nghịch loạn ngẫu nhiên phát hiện…

- Ông …

Lời còn chưa dứt, toàn bộ bốn phía liền ồn ào, mọi người đều là mang ánh mắt hoài nghi.

Đến Tống Ký cũng có chút sửng sốt, tựa ở trên long ỷ, muốn nói lại thôi.

Tề Tinh Hàm càng là nổi trận lôi đình, một bộ biểu cảm ‘Ngươi đùa ta’ chắc ?

Trong thiên hạ không ai không biết Hứa lão tướng quân xuất thân đồ tể, sau làm tướng quân mới học viết chữ nhận chữ, mới đầu còn là phó tướng đọc điều lệnh của thiên tử.

Hứa Liệt chính là thua thiệt văn hoá, sau vào Trường An mới hậu đãi văn nhân, đi Quốc Tử Giám xuống ngựa bỏ đao biểu thị tôn trọng.

Ngươi nói Hứa Liệt làm thơ? Còn viết bài << Gianh Thành tử>>?

Làm trò cười cho thiên hạ!

Tề Tinh Hàm vung tay áo, tức giận nói :

- Làm sao có thể…

Hứa Bất Lệnh sầm mặt lại, lạnh lùng nói:

- Tổ phụ ta cả đời chinh chiến, vẫn luôn coi trọng văn nhân, cho dù vào túc châu phong vương, cũng ngày ngày không thay đổi thói quên ‘cưỡi ngựa đọc sách’, lại đến viết một bài thơ hồi ức quá khứ, có cái gì không có khả năng?

- …

Tất cả mọi người tạm thời đều nghẹn lời.

Cái tên Hứa Liệt, cho dù là Bắc Tề, cũng không có người không phục, lấy bản lĩnh Hứa Liệt, có thể từ đồ tể làm đến được đại tương quân thống soái một trăm hai mươi vạn binh mã, tự học thành tài viết một bài thơ kỳ thật cũng không phải không có khả năng.

Nhân kiệt chính là nhân kiệt, không có khả năng chỉ vì đổi một con đường liên sẽ không đi.

Hơn nữa cho dù Hứa Liệt không có tài nghệ này, ngươi có thể quang minh chính đại nói Hứa Liệt không có học thức sao?

Đại Nguyệt vạn dặm sơn hà thế nhưng là một mình Hứa Liệt đánh, đến đương kim thiên tử nhắc tới Hứa Liệt đều phải xưng Hứa lão tướng quân, những người có mặt ái dám nói Hứa Liệt là man tử không biết nhận chữ?

Tề Tinh Hàm nhẫn nhịn nửa ngày, thật đúng là không dám chỉ chích trình độ văn hoá Hứa lão tướng quấn thêm nữa, lập tức nói:

- Ừm…Hứa lão tương quân chinh chiến cả đời, đã bình được thiên hạ, bên trong câu này ‘ giải quyết xong chuyện quân vương thiên hạ, thắng được danh trước sau như một, thương tâm sinh tóc trắng’ hẳn là chí khí nhưng chưa được đáp lại…

Hứa Bất Lệnh ánh mắt nghiêm túc, nhìn về phía văn võ bá quan:

- Thuở nhỏ phụ vương dạy ta rằng ‘trong thiên hạ, đều là đất của vua, ở vùng ven đất là các đại thần của vua. Bắc Tề còn đó, mấy vạn bách tính còn ở trong tay địch’. Các ngươi há có thể an nhàn nơi đây, đàm tiếu thiên hạ đã thái bình?”

Lời này quả là nặng.

Mọi người lập tức im lặng, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.

Đến Tống Ký bên trên long ỷ cũng là ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nghiêm túc.

Ở nơi Đại Nguyệt chật hẹp nhỏ bé khuất nhục trăm năm, vì cái gì 'Bất Vong chung' còn treo ở Quốc Tử giám, chính là căn dặn hậu nhân không nên quên lúc khuất nhục nước yếu dân nghèo.

Địch quốc còn mà lại đàm tiếu thiên hạ đã thái bình, xác thực làm trái tổ tông dạy.

Tề Tinh Hàm cũng kịp phản ứng, liền vội vàng khom người thi lẽ với thiên tử:

- Lão thần lỡ lời, xin thánh thượng trọng phạt.

Tống Ký còn thể nói cái gì, hiện giờ bài thơ này không phải Hứa Liệt viết, cũng là Hứa Liệt viết, lập tức giơ tay lên một cái:

- Túc vương cả đời trấn thủ biên quan, Bất Lệnh không có quên tổ huấn, Trẫm trong lòng được an ủi. Bất quá 'Bình thiên hạ không thể chỉ treo ở miệng , còn cần chư vị ái khanh các ty kỳ chức, chung sức lập bá nghiệp.

- Vâng!

Bên trong đại điện tất cả cùng nhau khom người đáp lại.

Chỉ yên tĩnh chỉ chốc lát, bài thơ này tự nhiên là lại bị nhắc tới.

Tề Tinh Hàm nổi danh cứng đâug, tự nhiên không có chấp nhận điều này, cầm bản thảo thơ tiếp tục nói:

- Vậy cái đoạn này 'Dây leo khô cây già quạ đen...', lại là người nào viết?

Ánh mắt mọi người lần nữa lại nhìn đến Hứa Bất Lệnh.

Ngươi tiếp tục nói? Lại đến cái gì mà thân thích lưu lạc bên ngoài nhiều năm cho ta xem ?

Hứa Bất Lệnh há to miệng, Hứa gia hết thảy có hai phụ tử, căn bản tìm không thấy người ngoài.

Hắn suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể mở tay ra nói:

- Ừm... Năm trước vào kinh thành bị phục kích, đã trúng Tỏa Long cổ, ta... lệnh cho hộ vệ, tiện tay viết .

- …

Toàn bộ đại điện hoàn toàn yên tĩnh, về sau mới kịp phản ứng, chính là tiếng kinh hô .

- Quả nhiên là Hứa thế tử viết ...

- Cuối cùng cũng thừa nhận...

Tề Tinh Hàm mặt đầy kích động, biểu tình 'không giả bộ được nữa hả? Tiểu tử còn dám ở trước mặt lão phu giả bộ không thạo viết văn? Ta nhổ vào! Ngươi chính là nhân tài! Ngươi không lừa được lão phu đâu!

Tống Ký lắc đầu cười hai tiếng, nhưng cũng không biết là cái ý gì.

Các tiểu thư còn nhà quan lại có mặt tại đó đều là một mặt si mê, nếu không phải là còn trong cung, thế nào cũng phải thét lên hai tiếng cổ động.

Tề Tinh Hàm cho tới bây giờ chính là có lý cũng không tha, một bộ hôm nay không lôi được tên nhân tài Hứa Bất Lệnh này ra không bỏ cuộc, tiếp tục nói:

- Cái kia <>…

- Mọi người liền nhớ ra còn có bài thơ này, vội vàng mặt đầy mong chờ nhìn về phía Hứa Bất Lệnh.

Một bài thơ ngũ ngôn, từ ngữ ngắn gọn sáng sủa trôi chảy, có thể nói là chỉ đạo thủ hệ hạ bút như thần, người này từ cũng không phải tùy tiện là có thể làm ra.

Này nếu là giải thích không được, danh tiếng ‘Danh mãn Trường An', ngươi không muốn cũng phải nhận.

Hứa Bất Lệnh đối mặt ánh mắt sùng bái của mọi người, chỉ cảm thấy đầu ong ong, thật là không thể tìm ra cớ gì

Cũng may quần chúng bên trong vẫn là có đau lòng cho Hứa Bất Lệnh. Lục phu nhân gấp đến độ không ngừng giậm mạnh chân, nhìn thấy Hứa Bất Lệnh đã bị dồn đến đường cùng, tiếp tục náo loạn sẽ xảy ra chuyện, liền vội vàng đứng lên nói:

- Chư vị, « gió phía trần hương hoa đã hết » là ta dạy hắn viết, đường đường Túc vương thế tử, gửi nuôi ở Tiêu gia ta, thông thạo viết văn có gì kỳ lạ? Bất Lệnh thân trúng kỳ độc, không thể náo loạn, các ngươi đừng có hỏi nữa!

Hứa Bất Lệnh như được đại xá, thuận thế liền lung lay thân thể mấy lần, cưỡng ép động khí, sắc mặt rất nhanh liền xanh, lung la lung lay liền ngã xuống dưới:

- Ách ~ đau đầu quá ~

- A…

- Mau mau, đỡ Hứa thế tử!

- Truyền ngự y!

Điện Thừa Khánh trong chốc lát liền láo loạn, vở kịch vừa rồi cũng tạm thời dừng lại, ngự y chạy tới đưa Hứa Bất Lệnh 'Hôn mê' khiêng xuống đi trị bệnh.

Không ít tiểu thư phu nhân si mê, còn đứng dậy chạy đến trước, bộ dạng vội vã cuống cuồng hỏi han ân cần, lại còn có người trực tiếp đổi giọng gọi 'đại nhân’.

Hứa Bất Lệnh nhắm mắt lại giả chết, chỉ cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.

Lục phu nhân chỉ đạo hắn viết, chính là ỡm ờ thừa nhận hai bài thơ, 'Không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên làm kinh người' thanh danh chỉ sợ rất khó quay lại như xưa.

Võ nghệ thần thông, văn chương tuyệt thế, mĩ mạo thiên tiên, tài đức vẹn toàn, thần tiên cũng bất quá như thế!

Hắn giấu dốt giấu thành như vậy, thật đúng là khai thiên lập địa mới có một người, còn không bằng không giấu, chí ít hắn sẽ không làm thơ. Cũng không biết văn võ bá quan đang ngồi nghĩ cái gì, chỉ có thể kỳ vọng thiên tử không nghi ngờ gì, nếu mà bị chú ý tới, hắn chỉ sợ đến Trường An dưỡng lão thật.

Sau hai trận kịch trên điện Thừa Khánh này, nhất định sẽ dùng thời gian ngắn mà truyền đi khắp Trường An, vị thế tử Túc Vương Hứa Bất Lệnh này ở kinh thành một năm, một mực im hơi lặng tiếng, vậy mà bây giờ lại dùng hành động thực tế cho cả Thành Trường An biết bản thân hắn có bao nhiêu nhiêu điểm ưu tú, cho dù chỉ là ỡm ờ thừa nhận một chút thanh danh ‘Văn có thể nâng bút, võ có thể dụng’ , chỉ sợ là rất khó tránh khỏi sự nhòm ngó.

Sau khi yến hội tàn, bất luận vương hầu tướng lĩnh hay là tiểu thư phu nhân, ở cửa xuất cung đều đang bàn luận một màn ngày hôm nay, đánh giá Lý giá cũng có, thảo luận ba bài thơ cũng có, người không có võ nghệ thì sợ hãi thán phục, thậm chí còn có người thèm nhỏ dãi tướng mạo Hứa Bất Lệnh.

Đổi lại nếu mà là vương công quý tử bình thường, đây chính là cơ hội tốt đẹp để một bước lên trời, gả cho gia đình quyền thế, hoặc được triều đình trọng dụng , có muốn không lên như diều gặp gió cũng khó. Nhưng hết lần này đến lần khác bản thân Hứa Bất Lệnh vẫn đứng tại chỗ mà bò lên trên, cứ vậy mà vượt qua biên giới. Bởi vậy, lần này thanh danh lớn đến phỏng tay khác xa bình thường.

Lúc này đã quá trưa.

Tống Ký đi qua dãy hành lang ngàn bước trong hoàng thành, trên yến hộ uống chút rượu, sắc mặt hơi say một chút, nhưng hai mắt lại thanh tỉnh thâm thuý, nhìn cây cối giả thách bên ngoài hành lang.

Giả công công chậm rãi đi theo trên khuỷu tay mang theo cây phát trần, lúc này đang nói về chuyện vừa rồi xảy ra trên điện Thừa Khánh:

- Lão nô ở trong cung gần 60 năm, thiên kiêu anh hùng giang hồ, bậc hiền tài trong đền miếu, hoặc thần đồng nơi chợ búa, chính là nhiều vô kể. Vốn là cho rằng dưới trời xanh này, phàm nhân vẫn chỉ là phàm nhân, dù có thiên phú trác tuyệt cũng không thể thiếu sự dạy dỗ mài giũa, thế tử Túc Vương này, ngược lại làm lão nô mở mang tầm mắt…

Tống Ký chắp tay chậm rãi đi lại, lắc đầu cười khẽ:

- Đại Nguyệt vạn dặm cương vực, anh kiệt nhân tài đầy rẫy, nhìn trong sử sách, cách một khoảng ngắn kiểu gì cũng sẽ xuất hiện những thiên chi kiêu tử khó có thể phỏng đoán, chẳng có gì hiếm lạ.

Giả công công gật đầu nhẹ:

- Lý nhi là cái kiểu này… Nhưng mà, người Tập Trinh ty ở Tây Lương, trong quân ngũ cũng không thiếu người có mắt nhìn. Hứa thế tử từ nhỏ tới lớn lý lịch đều được ghi chép, trời sinh tính kiêu ngạo, làm việc lỗ mãng, hơn nữa năm trước trên đường vào kinh bị bệnh lại bị ám sát, mới hạ khí thế một chút, liệu… có phải vì khi đang đứng trên đỉnh thì chịu thiệt thòi nên thay đổi triệt để?

Tống Ký đứng trên dãy hành lang dài, nhíu mày suy tư chốc lát:

- Vốn là xuất danh hào môn, thay đổi tâm tính cải thiện học vấn có lẽ có khả năng. Nhưng mà Hứa Bất Lệnh vẫn còn quá non, giấu giếm nhưng vẫn để hở đầu lộ đuôi, lòng dạ không mang tâm cơ, vẫn là kém xa cha hắn năm đó…

Giả công công suy nghĩ nói:

- Vậy cũng đúng, tập võ đến độ thượng thừa mà lại giấu đi tài năng, Hứa thế tử hiện giờ phong mang xuất hiện , đúng là có chút kinh người….Nhưng mà, Hứa thế tử thiên tư xác thực là thế gian hiếm thấy, đợi một thời gian chắc chắn vượt qua Hứa lão tướng quân. Thánh thượng, nếu vậy thì nên ứng phó sao?

Tống Ký hơi trầm mặc, khẽ vung long bào, lạnh nhạt nói:

- Thế sự như cờ, người cũng như quân cờ. Đột nhiên nhảy ra bất quá cũng chỉ thêm hai ba người, mặc kệ dời sông lấp biển ra sao, trẫm lật tay liền có thể xuất binh, không cần dụng tâm đi đối phó.

Giả công công cúi đầu, cũng không nhiều lời nữa.

Giữa lúc chủ tớ nói chuyện phiếm, cuối hành lang, một đôi cung nữ bước nhanh tới, thấy Tống Ký đang ở bên trong hành lang, liền dừng bước hạ thấp người hành lễ.

Thái hâụ đi phía trước, bước chân có vẻ vội vàng, gương mặt diễm lệ như phù dung còn mang theo chút khẩn trương, cúi đầu đi đường có chút xuất thần, tựa hồ còn đang suy nghĩ gì ‘Đồ lừa gạt, dối trá, để ta bắt được người, liền mang ngươi…’

Xảo Nga đi bên cạnh thấy tình thế không ổn, lặng lẽ khéo tay áo thái hậu.

Thái hậu lúc này mới lấy lại tinh thần, dừng bước.

Thái hậu là vợ cả của tiên đế, cho dù hoàng tử công chúa trước đây của tiên đế hoàng hậu cũng phải nhận làm mẹ cả.

Tống Ký thấy thế thì chỉnh y phục, đưa tay thi lễ:

- Mẫu hậu.

- Thánh thượng miễn lễ.

Thái hậu làm vẻ đoan trang hờ hững giơ tay ra đỡ, thấy Tống Ký mặt mang hoài nghi thì ho nhẹ một tiếng, nghĩ:

- Mới vừa nghe chuyện bên trong điện Thừa Khánh, Túc vương thế tử hôn mê bất tỉnh, bản cung thân là trưởng bối phải đi qua thăm hắn mới phải.

Tống Ký gật đầu,lại cười nói:

- Mẫu hậu có lòng, ngự y vừa qua xem bệnh, không có gì đáng ngại, Hứa Bất Lệnh đã tỉnh lại rồi trở về vương phủ.

Thái hậu nghe thấy lời này, trong mắt lớ lên mấy phần nổi nóng nhưng cũng không tiện nói thêm gì, chỉ gật đầu ra hiệu, liền quay người mang theo cung nữ bất đắc dĩ trở về Vĩnh Lạc cung… Bước đi có chút nặng nề…

Một bên khác, sâu trong trạch viện Quốc tử giám.

Nắng ấm vẩy vào những cành lá làm tan giá rét của mùa đông bên trong rừng hoa đào, từ trong nhà lấy một vài bức tranh ra ngoài phơi, treo trên cành đào khô héo còn mang chút hơi lạnh.

Bức tranh có gần trăm bộ, đều là phỏng theo tác giả vẽ bộ Từ Đan Thanh kia mà vẽ, chi tiết mỗi nơi hơi có khác biệt, nhưng xét về thần thái cùng ý cảnh, so với tranh Tử Đan Thanh còn kém mấy phần, bất quá khi đặt giữa chợ, cũng được coi là tác phẩm xuất sắc hiếm thấy.

Yến vương Tống Ngọc thân mặc áo khoác nho sinh, ở trong rừng đào thắp lên ba nến hương, lúc sau thì ngồi bên trên bồ đoàn, nhìn bức tranh trước mặt im lặng không nói gì.

Đạp đạp…

Tiếng bước chân vang lên bên ngoài đình viện.

Tập Trinh ty phó sứ Lưu Vân Lâm, cầm theo hai cái sọt giấy tuyên, bước nhanh đến giữa rừng trúc rồi đặt xuống:

- Vương gia!

Tống Ngọc ánh mắt vẫn luôn đặt trên cuốn tranh vẽ, thanh âm ấp áp:

- Vân Lâm, chuyện trên điện Thừa Khánh hôm nay, ngươi nghe qua chưa?.

Lưu Vân Khánh cung kính gật đầu:

- Nghe qua, Túc Vương thế tử hót lên một tiếng làm thế gian kinh người, không chỉ là phá mấy bản án, còn làm mấy bài thơ. Hiện bên trong thành các quan to phụ mẫu đều bàn tán về chuyện này, tiếng tăm đã truyền ra tận chợ búa!

Tống Ngọc khẽ thở dàu một tiếng:

- Mười năm âm dương xa cách, không tư niệm, tự khó quên… Thơ hay, Hứa Bất Lệnh này, ngược lại là ta nhìn lầm hắn.

Lưu Vân Lâm gật đầu, xích lại gần, khẽ nói:

- Hôm nay trên Điện Thừa Khánh, Công Tôn Minh nói án Bạch Mã Sơn Trang, Túc vương thế tử cũng ở đó. Vậy lần trước chuyện vương gia bàn giao liền rõ ràng.

Quân doanh Địa Cẩu có Lang vệ Chúc Mãn Chi vừa tới, trong một tháng ngắn ngủi đã được vào thiên tự doanh, chính là bởi vì phá được án muối lậu cùng án Bạch Mã sơn trang lập được đại công. Cứ tưởng vì chuyện đó mà tương lai tươi sáng, lại lần lượt đụng phải Tiêu công tử cùng Hứa thế tử.

Hiện tại xem ra là Hứa thế tử sau lưng điều khiển, đưa Chúc Mãn Chi điều tới Thiên tự doanh, từ đó tiến vào kho công văn tìm hiểu về tin tức Toả Long cổ,vào ngày kho Giáp bị lẻn vào, Chúc Mãn Chi quả thực ở trong kho lưu trữ, “Ám tử” nghĩ là Chúc Mãn Chi quả không lầm.

Tống Ngọc nhẹ ngật đầu, cười khẽ :

- Tìm được thì tốt.

Lưu Vân Lâm hơi chút suy tư:

- Vậy kế tiếp nên sắp xếp thế nào?

- Hứa Bất Lệnh thân trúng kịch độc không còn sống bao lâu, sốt ruột tìm kiếm tin túc Toả Long cổ, ta đây là thúc thúc, tất nhiên là muốn giúp đỡ một chút…

Tống Ngọc cười ôn hoà ngoắc ngón tay.

Lưu Vân Lâm tiến đến trước cẩn thận nghe,qua một hồi thì nhẹ nhàng gật đầu.

- Đi thôi!

- Vâng!

Lưu Vân Lâm đưa tay hành lễ, chuyển giỏ trúc giấy truyên qua, để lên đòn gánh nhanh chóng rời đi.

Tống Ngọc suy tư trong chốc lát mới đứng lên mang một xấp giấy tuyên lên trên thư án, mài mực chắp bút, nhìn bức tranh nữ tử trước mặt, một lần lại một lần phác hoạ theo…

Trước đó.

Hứa Bất lệnh bị một nhóm thái y mang tới trắc điện, láo loạn khám chữa một hồi, cuối cùng là từ “Suy yếu” tỉnh lại.

Bên trong căn phòng tráng lệ chỉ có mấy thái y, các vương công phu nhân tới hỏi thăm đều bị đuổi ra ngoài, chỉ còn lại mấy tiểu công chúa không nghe lời ghé vào cửa sổ mà nhìn lén. Lục phu nhân luôn đau lòng cho Hứa Bất Lệnh lại không có tới, đến phái nha hoàn hay đi theo qua xem tình hình cũng không thấy làm.

Hứa Bất Lệnh trong lòng nặng nề, âm thầm thở dài ‘Mệnh ta coi như xong rồi’, phất tay đuổi thái y, muốn nhân lúc Lục phu nhân còn chưa nổi giận tự giác tới cửa chịu đòn nhận tội. Nếu chờ lúc Lục phu nhân tìm tới cửa, hậu quả thật không thể tưởng tượng…

Hứa Bất Lệnh ngồi dậy đang chuẩn bị không từ mà biệt, bên ngoài Trắc điện liền có một cung nữ vội vàng bước vào, thì ra là nha hoàn Xảo Nga nô tì thiếp thân của thái hậu, vào tới cửa liền hạ thấp người hành lễ:

- Tiểu vương gia, thái hậu mời ngài đi Trường Nhạc cung.

Tới cũng nhanh thật!

Hứa Bất Lệnh nào dám đi Trường Nhạc cung. Hôm qua lúc ăn bữa tối, Hứa Bất Lệnh còn hạ lời thề son sắt sẽ không cùng thái hậu đối thơ, hiện tại liền trở thành đại tài tử ‘Văn thơ tuyệt thế’, này nếu đi đến địa bàn của thái hậu còn không phải là bị ăn sống nuốt tươi.

Hứa Bất Lệnh chỉ sợ ma nhân Lục phu nhân, về phần thái hậu cùng lắm qua mấy ngày thì đến nhận lỗi, lập tức đưa tay tự nhiên nói:

- Thân thể khó chịu, thực sự khó có thể nhận lời mời, mong rằng thái hậu thông cảm, cáo từ.

Nói xong liền muốn bước nhanh đi ra ngoài.

Xảo Nga vẻ mặt cuống quýt, nàng từ nhỏ đã theo hầu thái hậu tự nhiên là hiểu tính tình của thái hậu… chính là trời sinh hiếu thắng, khi nhỏ có chút điêu ngoa, hiện tại ở thâm cung lâu năm, phần điêu ngoa kia cũng đã hết, nhưng tính hiếu thắng thì không thay đổi. Cả ngày rảnh rỗi nhàn hạ, xảy ra việc gì có thể nhớ mãi không quên. Lần này tiểu vương gia lừa thái hậu, chỉ sợ thái hậu tức đến nỗi tối không ngủ được, không chịu đi nhận lỗi làm thái hậu vừa lòng, thì chắc chắn việc này thái hậu nhớ cả đời.

Xảo Nga vội vàng cản lại, hạ thấp người nói:

- Tiểu vương gia, ngài suy xét lại, thái hậu so với Lục phu nhân cũng không thua bao nhiêu… Dù sao ngài vẫn là đi một chuyến với nô tì, không thì nô ty cũng khó ăn nói….

Hứa Bất Lệnh lại không cảm thấy thái hậu khó đối phó so với Lục phu nhân, hiện tại không đi tìm Lục phu nhân là lại đi xin lỗi thái hậu, chỉ sợ để Lục phu nhân biết được xác định sẽ đánh chết hắn, ánh mắt u ấm uỷ khuất kia, ngẫm lại cũng làm người ta tê cả da đầu.



- Thân thể ta thực sự không ổn, ngươi nói với thái hậu một câu, ta khẳng định vài ngày sau sẽ tự mình đến tạ lỗi.

Dứt lời, Hứa Bất Lệnh đi ra khỏi trắc điện, nhoắng cái không thấy tăm hơi.

Xảo Nga sốt ruột dậm chân, nàng chỉ là một cung nữ cũng không thể như Ngự Lâm quân áp giải được Hứa Bất Lệnh để mang về Trường Nhạc cung, đành phải bước nhanh về nhận mệnh với thái hậu.

Tiếp theo, chính là thái hậu tức giận tự mình đi mời người, trên đường đi lại đụng phải Tống Ký…



Ngoài hoành thành xe ngựa kiệu rước lần lượt rời đi, nhưng sự náo nhiệt của cung Thừa Khánh thì chưa kết thúc. Quan lại tốp năm tốp ba tụ lại bàn tán, vẫn tràn đầy phấn khởi nói chuyện vừa rồi. Riêng chỉ có Lý gia thì rời đi trước, về nhà lo tang sự.

Một nhóm nhân sĩ Quốc Tử giám tụ cùng một chỗ trò chuyện thơ ca vừa rồi, đánh giá thảo luận từng câu từng chữ, càng nói càng thấy thú vị.

Tùng Ngọc Phu mặc một thân áo váy, đứng một mình sau màn sa, đi ra khỏi cung điện liền cắn môi dưới im lặng không nói gì, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn thành cung nguy nga, như là sợ có người đuổi theo.

Lần trước ở bên ngoài Ngâm Long các, nàng đáp ứng Hứa Bất Lệnh, tuyệt đối không để bài thơ lộ ra ngoài, cây trâm mẫu thân để lại cũng bị mang đi.

Ngày hôm nay đại yến trong cung, nàng vốn nên cài cây trâm kia, không có cài phụ thân còn dò hỏi, nàng cũng không dám nói bị người khác đoạt đi, chỉ nói là không tiện mang.

Nếu Hứa thế tử tức giận không đổi cho nàng, nhưng bây giờ làm sao ăn nói với phụ thân…

Giữa lúc đang suy nghĩ miên man, đã đi tới con hẻm đội phu tử trước mặt ngoặt vào góc cua.

Tùng Ngọc Phù hai tay đặt bên hông nhàn nhã cúi người đi đườnh, do có chút xuất thần cũng không có để ý trước mặt có người chặn đường.

Kết quả sở sẩy một cái, liền trực tiếp đụng vào ngược người khác.

- A…

Tùng Ngọc Phù lảo đảo một cái, Hứa Bất Lệnh chắp tay đứng ở giữa ngõ, sắc mặt lạnh nhạt không có chút biểu cảm, nhíu mày đánh giá nàng.

Tùng Ngọc Phù vẻ mặt vốn đang mang mấy phần kinh hỉ, nhìn thấy biểu tình Hứa Bất Lệnh liền lậo tức ỉu xìu, lại nhìn xung quanh một chút rồi lại nhìn ngõ nhỏ sau lưng Hứa Bất Lệnh, tựa hồ muốn gọi cha nàng.

Hứa Bất Lệnh hơi híp mặt:

- Muốn chạy?

- Không có ~ ta… Tham kiến Hứa thế tử… có chuyện gì sao?

Tùng Ngọc Phù hai tay đặt bên hông, dịu dàng cúi chào hành lễ, nhưng lòng thì như con hươu chạy loạn, cố làm biểu tình trấn định.

Hứa Bất Lệnh chậm rãi tiến lên, từ từ đi tới ánh mắt có chút doạ người.

Đạp… Đạp…

Nụ cười trên mặt Tùng Ngọc Phù dần dần biến mất, chậm chậm lùi về phía sau, ôn nhu nói:

- Hứa thế tử, ta là bạn ngươi, giữa bằng hữu với nhau nên từ từ nói…

Ngõ không rộng, rất nhanh liền tựa vào tường không còn chỗ lùi.

Tùng Ngọc Phù còn đâu bộ dáng quật cường ngày trước, nhíu mày liễu nhắm chặt mắt, một dạng sợ bị ăn đòn đáng thương.

Hứa Bất Lệnh tay trái chống tường, cúi người đánh giá Tùng Ngọc Phù:

- Lần trước ta nói gì?

Khoảng cách hơi gần, hơi thở nam tử quét qua gương mặt, làm cô nương tuổi tác chưa lớn run lên một cái.

Tùng Ngọc Phù hơi thở phập phồng, đuối lý cũng không dám đưa tay ra đẩy người trước mặt, cuộn hai tay xuống phía dưới lí nhí như muỗi nói:

- Ta đáp ứng không để bài thơ để lộ ra ngoài…

- Thế hôm nay là chuyện gì xảy ra? Làm phô trương đến vậy năng lực của ngươi đúng là không nhỏ!

- Ta không có…

Tùng Ngọc Phù quay đầu, nhỏ giọng giải thích:

- Ngươi không thể trách ta

- Thế ta trách ai?

- Trách cha ta!

Tùng Ngọc Phù đưa mặt quay qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Hứa Bất Lệnh, nghiêm túc nói:

- Ta chỉ viết thôi… Bản thảo thơ là do cha ta đưa lên, cùng ta không liên quan gì…

- Không liên quan tới ngươi?

Hứa Bất lệnh nhíu mày:

- Ngươi không viết thì có thể lộ ra ta sao?

Tùng Ngọc Phù yếu ớt gật đầu:

- Ta đáp ứng không để bài thơ lộ ra ngoài, vẫn luôn để chuyện đó để trong lòng… Hôm nay ở điện Thừa Khánh, thánh thượng hỏi nhưng ta không có nói, cho nên không tính thất hứa, là… Hứa thế tử chính mình thừa nhận, không thể trách ta…

- ….?!

Hứa Bất Lệnh trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không nghĩ tới Tùng Ngọc Phù có thể nói ra loại lời vô lương tâm này. Nếu không phải muốn nhìn Tùng Ngọc Phù bị ép tới khóc, hắn có thể thoải mái thừa nhận chính mình tự tìm phiền phức?

Hứa Bất Lệnh sầm mặt lại:

- Tùng cô nương, ngươi xoay ra chỗ khác, tự hối lỗi.

- Ta… Ta…

Tùng Ngọc Phù yếu ớt vài tiếng liền lề mề xoay mặt về phía vách tường, làm bộ hối lỗi.

Tiếp theo…

Ba…

Tiếng bạt tai thanh tuý vang lên từ trong hẻm nhỏ truyền ra ngoài.

Toàn bộ con hẻm phồn hoa của Trường An này tự hồ ngưng lại thời khắc.

Tùng Ngọc Phù run run, mắt trợn tròn, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc. Chỉ là rất nhanh khuôn mặt lại đỏ thành một mảng, biến thành uỷ khuất cùng với xấu hổ giận dữ.

Cảm giác nóng bỏng từ sau lưng truyền đến, Tùng Ngọc Phù lập tức xoay người dán chặt vào vách tường.

Có lẽ do bị đau, Tùng Ngọc Phù nhìn Hứa Bất Lệnh vài cái, liền cắn môi dưới chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối vùi mặt vào trong, hai vai khẽ run cũng không biết là xấu hổ hay đang khóc.

Hứa Bất Lệnh hạ thủ có chừng mực tất nhiên sẽ không đánh nàng bị thương, lúc này một tay để phía sau, bình thản nói:

- Xem ra ngươi hôm nay thà chết không mở miệng, cái tát này xem như nhẹ nhàng trừng phạt…

- Hỗn đản

- …Ngươi nói gì?

Hứa Bất Lệnh nhướng mày.

Tùng Ngọc Phù ôm đầu gối, chậm chạp nói:

- Không có gì… Ta hiểu rồi… Mang trâm trả lại cho ta…

Nói rồi đưa tay phải ra.

Ba…

Lại bị đánh cái nữa

Tùng Ngọc Phù đang ngồi co ro dưới đất rùng mình một cái, vội vàng rút tay về.

Hứa Bất lệnh nhàn nhạt hừ một tiếng:

- Cây trâm của ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ, gây phiền phức cho ta, hừ…

Cảm giác nóng bỏng sau lưng dần dần biến mất, chỉ là một bên mặt vẫn còn có chút đỏ.Tùng Ngọc Phù giơ tay lên bưng mặt, ôn nhu nói:

- Hứa thế tử, ngươi nói lý chút. Ta không có gây phiền phức, hôm nay ngươi không đứng ra, cũng sẽ không có việc gì… ta là bạn người, ngươi… ngươi sao có thể đánh ta như vậy, còn đánh vào nơi như vậy… ngươi mới là người vô lý…

Hứa Bất Lệnh mở tay ra:

- Thì sao? Không dạy cho ngươi bài học, ai biết về sao ngươi còn làm ra chuyện gì?

- Bài học, ngươi là côn đồ à! đánh như vậy rõ ràng không có ý tốt…

Tùng Ngọc Phù vừa nghĩ vừa lẩm bẩm nói, ra vẻ giảng đạo lý cho thế tử.

Hứa Bất Lệnh chính là bị cái nha đầu không biết trời cao đất dày này làm cho tức cười, nhẹ gật đầu:

- Tuỳ người nghĩ sao dù gì hôm nay ta cũng phải đánh, nếu có lần sau, cha ngươi cũng gánh không nổi.

Dứt lời liền quay người đi

Chỉ là Hứa Bất Lệnh không nghĩ tới hắn vừa đi được mấy bước, đằng sau liền truyền tới tiếng bước chân

Đạp đạp đạp…

Hứa Bất Lệnh cho là Tùng Ngọc Phù đuổi theo xin lỗi hoặc lại tiếp tục nói đạo lý, cho nên cũng không có phản ứng, kết quả…

Ba…

Một tiếng bạt tai không thể nào vang hơn, lại lần nữa vang lên trong con ngõ nhỏ

Hứa Bất Lệnh thân thể cứng đờ, sắc mặt lạnh xuống.

Nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy Tùng Ngọc Phù đứng chống tay bên hông, cúi đầu đi tới, còn nhỏ giọng nói:

- Xem đi! Ta vô duyên vô cớ đánh ngươi, ngươi cũng không phục đi. Nho nhã quân tử muốn dùng tâm so tâm, trong lòng không muốn đừng đẩy qua cho người khác…



Cái này có thể đồng dạng sao? Thấy thế nào cũng đều là ngươi chịu uỷ khuất, còn cái gì là dùng tâm so tâm……

Hứa Bất Lệnh đưa mắt nhìn Tùng Ngọc Phù từ từ đi xa, thật lâu sau mới thả lỏn tay:

- Tiểu cô nương thật hết thuốc chữa… Có lớn mà không có khôn…

Hứa Bất Lệnh phi ngựa nước đại, xuyên qua ba ngôi đền bát giác về tới vương phủ Khôi Thọ nhai.

Khôi Thọ nhai hoàn toàn như trước đây trang nghiêm túc mục, rất xa cuối phố ở cửa Lý gia, có thể thấy Ngự Lâm quân đi tới đi lui. Mặt khác tòa nhà thì gió êm sóng lặng, làm như không thấy chuyện của Lý gia.

Hứa Bất Lệnh không hứng thú tới cửa châm chọc khiêu khích một phen, sau khi xuống ngựa ngoài cửa phủ, giương mắt liền thấy Nguyệt Nô đứng ở ngoài cửa, biểu tình rất quái dị, giống như thấy được tiểu hài phạm sai lầm chạy về nhà lập tức sẽ bị đánh.

Hứa Bất Lệnh biểu tình cứng nhắc, Nguyệt Nô ở trong này, Lục phu nhân khẳng định đang chờ trong phòng.

Đưa đầu cũng một đao, rụt cổ cũng là một đao.

Hứa Bất Lệnh không trốn được, ném roi ngựa cho hộ vệ, chỉnh y quan ngay ngắn, cất bước đi vào cửa phủ.

Lão Tiêu cũng chống gậy đứng ở cửa ra vào, lúc này đi theo sau Hứa Bất Lệnh, lắc đầu thổn thức nói:

- Tiểu vương gia, hôm nay sợ là không có cách nào tránh được. Son phấn bột nước ta đều mua về, còn thuận đường mua một cái nồi lớn.

Hứa Bất Lệnh dừng chân, cau mày:

- Ngươi cũng mua nồi về rồi?

Lão Tiêu tạp ba miệng:

- Ài! Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, tiểu vương gia cho tới bây giờ nói một không hai, đây là nồi sắt hầm chính mình.

Hứa Bất Lệnh trầm mặc chốc lát:

- Vẫn là ngươi hiểu ta.

- Còn không à, ta đi nấu nước.

Lão Tiêu lắc đầu thở dài, liền đi vào phòng bếp sân sau.

- ...

Hứa Bất Lệnh vuốt vuốt cái trán, chỉ cảm thấy vừa rồi bàn tay kia quá tiện nghi cho Tùng Ngọc Phù, lẽ ra nên nhéo mạnh mấy cái trên đầu gối nữa.

Hứa Bất Lệnh xuyên qua hành lang tòa nhà, đi vào san sau thư phòng.

Vào mùa đông, mặc dù có mặt trời, nhưng trạch viện trống trải vẫn có chút lạnh lẽo.

Bên trong thư phòng, vị cáo mệnh Lục phu nhân mang y phục xanh thẳm ngồi ở bàn tròn bên cạnh, cánh tay trái đặt lên bàn, bưng một ly trà xanh, tư thế có chút ưu mỹ, biểu tình lãnh đạm, dùng sứ đóng nhẹ tô lạnh nhạt chọn lá trà.

Trên cái bàn tròn ngoài hộp cơm màu son, bên cạnh còn đặt hai vò rượu, nhìn vị trí, tất nhiên là đã cầm lên xem qua.

Hứa Bất Lệnh trong lòng chùng xuống… tối hôm qua uống rượu xong giao cho lão Tiêu, quên bảo lão Tiêu giấu đi, buổi sáng hắn trở về cũng quên kiểm tra, giờ làm sao xử lý.

Hứa Bất Lệnh ở ngoài cửa chần chừ, mới sắm vẻ mặt sáng tỏ tươi cười, đi vào trong phòng ngủ:

- Lục di, ta đang muốn đi gặp người, không ngờ người lại tới trước.

- Ừm.

Lục phu nhân nâng chung trà lên nhấp một ngụm, không nhìn Hứa Bất Lệnh, mà chăm chú nhìn lá trà phiêu đãng trong chén trà, nhìn không ra trong lòng đang suy nghĩ gì.

Trước kia Lục phu nhân như là nhiệt độ nước xuân tháng ba ấm lòng người, lãnh đạm như vậy vẫn là lần đầu.

Hứa Bất Lệnh hơi xấu hổ, ngượng ngùng đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống trước mặt Lục phu nhân.

Lục phu nhân vòng eo nhẹ xoay, đổi tử thế, như cũ cầm gò má đối Hứa Bất Lệnh, cũng không nói chuyện.

Hứa Bất Lệnh bất đắc dĩ cười một tiếng, nghĩ:

- Thi từ không phải ta viết, nguyên nhân trong đó tương đối phức tạp.

- Hừ ~ ngươi lại tiếp tục gạt ta, dù sao a ~ ta cũng không phải thân di ngươi, quản nhiều người ta không ưa.

U u oán oán, tinh thần chán nản, bày ra bộ dáng 'Bi thương cõi lòng tan nát'.

Hứa Bất Lệnh không chịu được nhất là dáng vẻ này, mở tay nói:

- Lục di! Người không tin ta?

- Ta tin ngươi cái gì?

Lục phu nhân cũng không nhìn Hứa Bất Lệnh, mắt nhìn chén trà, lãnh đạm nói:

- Bảo ngươi giấu tài là vì muốn tốt cho ngươi, kết quả, ngươi ghét bỏ người làm dì này quản nhiều chuyện.

Hứa Bất Lệnh bất đắc dĩ:

- Ta biết Lục di tốt với ta, chỉ là giữa chừng bất ngờ xảy ra chuyện, Đúng rồi... Hiện tại mặc dù có chút danh tiếng, nhưng mà mấy bài thơ nhiều lắm chỉ chứng minh ta không phải mù chữ, ảnh hưởng không lớn.

Lục phu nhân như có như không hừ một tiếng, vuốt vuốt chén trà trong tay:

- Biết ta vì muốn tốt cho ngươi, vì cái gì mà ba bài thơ kia không giao cho ta giữ, mà lại giao cho khuê nữ của Tùng Bách Thanh? Chẳng lẽ nàng so với ta khiến ngươi yên tâm hơn? Ài ~ ngươi không nói ta cũng đoán được, người ta 13, 14 tuổi rồi, xuất sinh thư hương môn đệ, thích nhất thi từ ca phú, muốn đánh động tâm tư mọi người.

Hứa Bất Lệnh tê cả da đầu:

- Lục di, tuyệt không phải nguyên nhân này, ba bài thơ từ là bị nàng nghe lén rồi ghi nhớ, tuyệt không phải đưa cho nàng.

Lục phu nhân không tin:

- Nàng sao có thể nghe lén ngươi làm thơ được? Ta bảo ngươi giấu tài, ngươi không có việc gì thì làm thơ làm gì?

Hứa Bất Lệnh mặt mũi tràn đầy vô tội:

- Lục di, là người bảo ta chép mấy bài thơ đi thi hội, nếu không phải vì chuyện này, ta sao lại có chuyện làm thơ.

Lục phu nhân thân thể cứng đờ, giương mi mắt, quang mang ẩn chứa mấy phần ủy khuất:

- Ngươi trách ta?

Gió phong vận vận, thê thê sở sở.

- ...

Hứa Bất Lệnh một bụng uất ức nghẹn ngực, buồn bực ho khan vài tiếng, cắn răng nói:

- Cái đó... Lệnh Nhi tuyệt đối không có ý này, là ta nhất thời sơ ý, để Tùng Ngọc Phù nghe lén được. Không đúng, ta không nên tự mình làm thơ, đáng lẽ nghe Lục di đi mua, nếu là làm theo cách của Lục di chắc chắn sẽ không xuất hiện huyên náo như hôm nay, đều tại ta!

Lục phu nhân có chút cau mày, một lần nữa xoay qua chỗ khác, thanh âm nhu hòa mấy phần:

- Xem ra ngươi còn có chút lương tâm. Hừ… dù sao lời ta nói ngươi cũng không để trong lòng, về sau ta cũng mặc kệ không thèm quản nữa, ngươi trưởng thành rồi ~ ta quản nghiêm khắc ngươi chịu không nổi, người nhà Tùng cô nương đều nói như vậy, ta còn có thể nói cái gì.

- ?

Hứa Bất Lệnh há hốc miệng, đột nhiên cảm giác không treo Tùng Ngọc Phù lên đánh là quá hời cho nàng.

Lục phu nhân nghĩ linh tinh miệng nói liên hồi, Hứa Bất Lệnh cũng không dám xen vào, sợ không cẩn thận nói sai sẽ có người rơi lệ, chỉ có thể gật đầu lắng nghe.

Sau một hồi, lão Tiêu chạy đến ngoài cửa sổ, mở miệng nói:

- Tiểu vương gia, đã đốt lửa nấu nước rồi!

Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng thở ra, liền đứng dậy trốn đi.

Lục phu nhân thấy Hứa Bất Lệnh rời tiệc mà đi, bưng chén trà hơi có vẻ nghi hoặc:

- Ngươi nấu nước làm gì? Ta còn chưa nói xong. Không muốn nghe cũng được, ta không nói là được.



Lục phu nhân mang theo ba phần thất lạc bảy phần u oán, đặt chén trà xuống đứng dậy chuẩn bị giận dỗi rời đi, nào nghĩ tới vừa đi ra viện tử, liền nhìn thấy bên trong vườn hoa chẳng biết lúc nào đã bắc lên một cái nồi sắt lớn.

Nồi sắt rất lớn, giá gỗ chèo chống, phía dưới chất đống củi lửa, đã nhóm lửa.

Lão Tiêu ngồi xổm phía trước, một tay chụm củi lửa, một tay dùng quạt hương bồ cực lực quạt.

Nồi sắt bên trong nóng hôi hổi, trong ngày mùa đông bốc lên từng làn hơi nước.

Lục phu nhân nhãn tình mờ mịt, nghi hoặc nhìn về Hứa Bất Lệnh đang đứng trên bàn bên cạnh.

Hứa Bất Lệnh biểu tình tràn ngập ăn năn, buồn bã nói: - Lệnh Nhi đã đáp ứng Lục di, nếu danh tiếng của ta để mọi người biết tới, liền dùng nồi sắt tự nấu chính mình, đại trượng phu há có thể nói không giữ lời. Ta Hứa Bất Lệnh cho dù phụ người trong thiên hạ, cũng sẽ không phụ Lục di.

Nói xong liền chuẩn bị nhảy đi xuống.

Lục phu nhân lập tức luống cuống, ngoài miệng bất mãn nhưng trong lòng vẫn là đau lòng bảo bối không khác đồ ngốc, há có thể nhìn Hứa Bất Lệnh tổn thương chính mình như vậy.

Mọi u oán bất mãn vừa rồi quét sạch sành sanh, Lục phu nhân vội vàng đi đến bàn bên cạnh, vừa tức vừa buồn bực:

- Bất Lệnh, ta không tức giận, ngươi mau xuống, cẩn thận bị thương.

Hứa Bất Lệnh mở miệng nói, há có thể lật lọng, dù sao cũng ở trong nhà mình, thuận tiện làm nước nóng tắm.

- Lục di, ngươi từng dạy ta ‘Thân làm vương lời nói đi đôi với hành động, thay đổi xoành xoạch tất mất lòng dân’, ta hôm nay không nấu chính mình, thực sự thẹn trong lòng, cũng coi như là phụ lời dạy bảo của Lục di!

- Ai nha.

Lục phu nhân vội vã dậm chân, nhấc váy bước lên đài tử, đưa tay ngăn Hứa Bất Lệnh:

- Ngươi đừng để ý mấy chuyện vụn vặt đó, ta đã không tức giận nữa còn không được à? Chẳng lẽ lời ta nói cũng không nghe sao?

Hứa Bất Lệnh lắc đầu:

- Đã đáp ứng Lục di, vô luận như thế nào ta đều sẽ làm được, nếu không về sau còn mặt mũi nào gặp Lục di.

Dứt lời, Hứa Bất Lệnh lách mình vòng qua Lục phu nhân, nhảy vào nồi sắt lớn nóng hôi hổi.

Lục phu nhân ‘A...’ hét lên một tiếng, nháy mắt trong lòng tan nát, không chút nghĩ ngợi, điên cuồng ôm giữ Hứa Bất Lệnh lại.

Kết quả có thể nghĩ đến.

Lục phu nhân ôm lấy eo Hứa Bất Lệnh, nhưng vóc dáng nữ nhân nhỏ nhắn làm sao ôm giữ được thân nam nhân cao lớn của Hứa Bất Lệnh, liền trực tiếp bị kéo xuống bàn.

Mũi giày Hứa Bất Lệnh mới vừa dính vào mặt nước, liền phát giác sau lưng không đúng, phản ứng cực nhanh xoay tay lại túm lấy, ôm Lục phu nhân vào ngực, rơi xuống nước, sau đó liền kéo Lục phu nhân, đưa nàng chống lên cao tránh cho nàng khỏi bị thương.

Bịch..

Bọt nước văng khắp nơi.

Nước không thật được đốt lên, ước chừng chỉ là nhiệt độ tắm rửa bình thường. Bất quá nồi sắt xác thực rất lớn, chứa hai người cũng đủ.

Lục phu nhân không biết nửa điểm võ nghệ, ngày bình thường đoan trang nhã nhặn, gặp tình huống này, thân ở giữa không trung đầu óc cũng đã trống rỗng.

Đợi đến khi Lục phu nhân kịp phản ứng, hai người đã rơi vào trong nồi.

Lục phu nhân ‘A...’ thở nhẹ một tiếng, vội nhắm mắt lại, gương mặt tràn đầy hoảng sợ. Chỉ là một lát sau, phát hiện nước không phải quá nóng mới mở mắt ra.

- Lệnh Nhi? !

Lục phu nhân vội vàng cúi đầu nhìn, đã thấy mặt nước gợn sóng lăn tăn, Hứa Bất Lệnh nằm dưới đáy nồi, hai tay trồi trên mặt nước chống đỡ nàng, còn ùng ục phun ra mấy cái bọt khí.

Lục phu nhân thoáng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là rất nhanh liền phát giác không thích hợp, vị trí đỡ tay này...

Lục phu nhân cúi đầu mắt liếc, gương mặt mỹ lệ liền đỏ hồng, trong lòng run lên, thân thể suýt chút nhũn ra.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, nàng còn cảm giác hai tay kia như có như không nhéo một cái.

Lục phu nhân chợt bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy trong nồi lớn, nhìn trái nhìn phải, thấy lão Tiêu còn ngồi xổm ở phía dưới quạt hỏa không thấy được, mới bất động thanh sắc mím môi một cái.

Soạt…

Hứa Bất Lệnh bên trong nồi lật đầu lên, trực tiếp nhảy lên cái bàn, vươn tay:

- Lục di, đều tại ta, mau lên đi, đợi chút nữa nước lại tràn ra.

Lục phu nhân đứng trong nồi sắt lớn, trong lòng ngũ vị tạp trần, như có như không liếc qua Hứa Bất Lệnh… hai mắt tinh khiết biểu tình không mang theo mảy may cổ quái, phảng phất thật không chú ý chuyện vừa rồi.

Chẳng lẽ vừa rồi tình huống khẩn cấp, vô tình nên mới...

Lục phu nhân chần chừ một lúc:

- Về sau, đừng làm loại chuyện ngu ngốc này nữa, ngươi bao nhiêu tuổi rồi.

Xong duỗi tay để Hứa Bất Lệnh đỡ lấy, bước lên bàn, vô ý thức nắm thật chặt vạt áo.

Phát giác cả váy đều bị ướt, Hứa Bất Lệnh lại càng ướt như chuột lột, Lục phu nhân vội bước nhanh đến phòng bên trong:

- Thay quần áo đi, đừng để bị lạnh, bảo Nguyệt Nô lấy cho ta một bộ váy tới. Nói xong liền tự mình chạy vào phòng ngủ.

Mặt trời lặn chìm xuống dưới tường thành nguy nga, phủ Túc vương, Hứa Bất Lệnh đổi lại một chiếc áo bào sạch sẽ, đứng ở hành lang bên trong yên tĩnh chờ đợi.

Ban nãy rơi xuống nước, con trai thì không quá để ý, đơn giản chỉ cần đi đổi bộ quần áo là xong chuyện, nhưng ở giới tính đối lập, tất nhiên phiền phức hơn nhiều.

Váy Lục phu nhân ngậm nước hơn phân nửa, búi tóc ướt nhẹp, lớp trang điểm cũng không còn, quần áo từ trong ra ngoài đều phải đổi, mà bởi vì trời lạnh, còn phải tắm nước nóng phòng ngừa cảm lạnh.

Nguyệt Nô chạy về lấy váy mới đã xong, một nhóm nha hoàn cũng đi theo, mang theo đồ đạc dùng để tắm rửa, cũng đã mấy khay. Nước nóng chuyển bị xong, nha hoàn ở bên trong sương phòng đi ra bước vào, hầu hạ Lục phu nhân tắm rửa, thay quần áo, trang điểm, chải đầu.

Lễ nghi sẽ bắt đầu ở chính y quan, con gái thế gia đại tộc đối với diện mạo bên ngoài vô cùng để ý, chỉ cần không vừa ý sẽ ngồi làm lại đến cả tiếng đồng hồ. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, trời cũng dần dần đen lại. Nguyệt Nô hỏi thăm một tiếng, sau đó lập tức dẫn hai cô nha hoàn xuống phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn tối.

Trước kia chỉ cần có Hứa Bất Lệnh ở bên cạnh, cho dù là lúc tắm rửa, Lục phu nhân cũng sẽ tâm sự tiếng lòng không ngừng, hôm nay sau khi rơi xuống nước, cuối cùng chẳng nói mấy lời, trong lúc tắm rửa thậm chí tiếng bọt nước cũng nghe không ra, hành động nhẹ nhàng, yên tĩnh đến quái dị.

Hứa Bất Lệnh tất nhiên không thể chạy đến hỏi thăm, chỉ còn cách thành thật đứng chờ ở hành lang, có lúc giơ tay lên vuốt mặt mấy lần, lòng đầy khó hiểu.

Soạt…

Tiếng bọt nước khẽ vang lên.

Hứa Bất Lệnh đưa mắt nhìn, phía trên khung cửa sổ được đèn đuốc chiếu sáng, hình ảnh một người con gái mặt xuất hiện, vừa ra khỏi nước, nha hoàn lập tức dùng khăn lau mặt, cảnh sắc vô cùng thanh tú lúc ẩn lúc hiện, trên tấm giấy dán cửa sổ, cái bóng khẽ run hai lần, giống như trọng lực mất đi tác dụng.

Hứa Bất Lệnh vội vàng dời mắt đi nơi khác, thì thầm cho mình nghe: 'Vô lễ chớ nhìn- ' .

Sau một lúc, phòng cửa 'kẹt kẹt' mở ra.

Lục phu nhân mặc trên người bộ váy dài, trên vai mang áo choàng với màu sắc vô cùng ấm áp, vừa mới đi tắm, khuôn mặt vẫn còn chút hơi nước quấn quanh, thân hình nở nang như noãn ngọc, tựa như hoa sen chớm nở, đẹp động lòng người. Tóc dài ướt sũng còn chưa khô, rối tung ở trên lưng, trong tiết trời đông hơi lạnh gió đêm thường đến này, đôi lông mày nhạt không khỏi có chút nhíu khẽ.

Hứa Bất Lệnh bước nhanh về phía trước, lấy thân hình cao gầy ngăn trở gió đêm, khẽ cười nói:

- Dì Lục, bên ngoài thời tiết lạnh, coi chừng cảm, vào nhà đi.

- Ừm~

Lục phu nhân thái độ đoan trang yên tĩnh, nhìn quanh Hứa Bất Lệnh một chút, liền nắm thật chặt áo choàng trên vai, chậm rãi đi về phía gian phòng đang đốt lò sưởi.

Trải qua chuyện 'Thiết oa đôn tự kỷ' vừa rồi, Lục phu nhân có vẻ như hết giận, hai bên lông mày u oán không còn nữa, trở nên ôn nhuận như nước giống mọi ngày, lúc đi ôn nhu nói:

- Bất Lệnh, ta không có ý trách cứ ngươi. Chuyện lần này âu cũng không còn có thể cứu vãn, cũng may chỉ có hai bài thơ, không đến mức ảnh hưởng đại cục, nhưng ngươi ngày sau phải cẩn thận-

- Dì Lục yên tâm, ta-

- Ta còn có thể yên tâm?

Lục phu nhân nghe được lời này liền khó chịu, giống như hờn dỗi Hứa Bất Lệnh mà nói một chút:

- Bản thân ngươi biết canh chừng mức độ thì tốt biết mấy, lại đi làm loạn, rồi một ngày đến ta cũng không bảo vệ ngươi được, ngươi có chạy đến trước mặt ta khóc nhè đều vô ích, lúc đó chúng ta chỉ còn cách cùng nhau ở thành Trường An chết già thôi.

Hứa Bất Lệnh ngượng ngùng cười một tiếng:

- Chỉ cần có dì Lục bên cạnh, có về Túc Châu thành được hay không cũng không quan trọng.

Vui không phải nghĩ.

Lục phu nhân tức giận trừng mắt, biểu cảm lại ấm áp hơn nhiều, không tiếp tục dạy dỗ trách mắng Hứa Bất Lệnh.

Hai người bước vào gian phòng ấm áp, Lục phu nhân ngồi xuống bên cạnh bàn, dùng tay kéo lên chùm tóc:

- Bất Lệnh, mang lược tới cho ta.

Hứa Bất Lệnh mang lược gỗ từ trong nhà đến, ngồi luôn ở sau lưng Lục phu nhân, đưa tay chải làn tóc rối ướt sũng.

- Ôi chao -

Lục phu nhân thân thể cứng đờ, không hề nhúc nhích, ban đầu định mở miệng ngăn lại, chỉ là môi đỏ hé mở, cuối cùng ngừng, đoan chính ngồi yên trên ghế.

Tóc dài, còn cực kỳ mềm mại, hương hoa nhàn nhạt xông vào mũi.

Hứa Bất Lệnh nghiêm túc chải tóc:

- Dạo này gió lớn, có lẽ ta ở lại ở Quốc Tử giám, đợi nó đi qua rồi hẵng ra ngoài...

Lục phu nhân nhàn nhạt 'Ừ' một tiếng, nghĩ nghĩ, âm thành mang lại nhiều suy nghĩ linh tinh:

- Ở Quốc Tử giám có Tùng cô nương chăm sóc, tất nhiên ta rất yên tâm...

Tại sao bắt đầu nữa rồi!

Hứa Bất Lệnh đau cả đầu, nhưng cũng không dám nặng lời, chỉ lắc đầu cười khẽ:

- Ta cùng Tùng Ngọc Phù chỉ là xã giao, nếu ta có ý với nàng ấy, chắc chắn tìm đến Dì Lục hỏi xin ý kiến, hà cớ đi giấu diếm Dì Lục đâu-

Lục phu nhân nửa tin nửa ngờ, ánh mắt đảo đảo qua bàn, vừa nhìn hai vò rượu bên trên:

- Rượu này không tệ, mua ở cửa hàng Tôn gia sao?

Biết rõ còn cố hỏi, hầu hết những vò rượu lẫn tơ lụa đều là từ Giang Nam tiến cống nạp, chỉ có hoàng gia mới có thể sử dụng, làm sao có chuyện là đồ mua từ cửa hàng Tôn gia.

Hứa Bất Lệnh dĩ nhiên không mắc lừa, trả lời thành thật:

- Đêm qua thái hậu mời ta vào cung ăn cơm, đây là quà tiễn chân.

Lục phu nhân 'A~' một tiếng:

- Đêm qua ăn cơm hết thảy có mấy người?

Hứa Bất Lệnh hơi hơi giật mình, sau đó cười nói:

- Cũng chỉ có mấy cô cung nữ, ăn chủ yếu là đồ xào, nào có ngon bằng Dì Lục nấu đâu-

Lục phu nhân hé miệng cười khẽ, tay mang một cái vò rượu cầm lấy, ngửi ngửi, thanh âm uyển chuyển:

- Rượu ngon như vậy, thái hậu cùng ngươi chắc trò chuyện vui vẻ lắm?

Hứa Bất Lệnh kéo tóc, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Thái hậu hỏi ta có biết làm thơ không, theo lời Dì Lục dặn dò, ta tất nhiên nói không biết, chỉ ăn cơm không nói lời nào-

Lục phu nhân hơi híp mắt lại:

- Năm đó thái hậu vào cung, chuẩn bị tất cả ba hũ rượu ngon, một vò bị Tiêu Đình cầm đi chà đạp. Còn lại hai vò đều tặng cho ngươi, nếu ngươi không nói gì mà được tặng, thái hậu thật là hào phóng.

Hứa Bất Lệnh có chút nhíu mày:

- Thật sao? Ta thực sự không biết chuyện này, có điều tối hôm qua ta thật sự không nói gì, trước khi đi thái hậu nhất quyết đòi cho, ta từ chối không được, đành nhận lấy. Ai- Đã nói sẽ không làm thơ, kết quả sinh ra chuyện này, hai vò rượu này chắc phải tranh thủ trả lại-

- Tại sao phải trả?

Lục phu nhân nghe thấy lời này, lập tức không vui:

- Năm đó lúc ta thành hôn, nàng còn chẳng tặng ta thứ này. Cho cũng đã cho, cần chút quyết đoán cũng không có, mặt mũi nào mà làm trưởng bối.

Sắc mặt Hứa Bất Lệnh cứng đờ:

- Ta đã nói sẽ không làm thơ, nhận vò rượu này thì ngại-

- Biết ngại, vậy sao tối qua còn nhận?

- …

Hứa Bất Lệnh không phản bác được, hắn thực sự không làm thơ mới tự nhiên nhận đồ, ai ngờ Tùng Ngọc Phù lại báo hại hắn.

Lục phu nhân thấy Hứa Bất Lệnh nói không ra câu, nhàn nhạt hừ một tiếng:

- Thái hậu cũng không uống rượu, cất giấu cũng lãng phí. Ngươi nhận cũng nhận rồi, giờ trả lại khác nào ngươi lừa nàng, thôi lừa thì lừa đi, để xem nàng khó dễ ngươi thế nào-

Hứa Bất Lệnh sắc mặt khó coi:

- Nếu thái hậu tới tìm ta-

- Ngươi tự gây họa, ngươi tự nghĩ biện pháp, nhưng dù biện pháp nào thì không được trả rượu lại, cách tốt nhất là ngươi tránh thái hậu, nàng tất nhiên không thể phái người bắt ngươi vào cung- Đợi đến hai năm sau, ngươi rời kinh thuận lợi rồi, nàng không thể làm gì nữa.

- Hai năm-

- Thế nào? Ngươi còn định vào cung sao, bộ trong cung còn gì vui à?

- Không có, toàn là ‘khuê phòng oán phụ’, ‘phụ lang’, vào trong cảm thấy rất mất tự nhiên.

- Ngươi sao có thể nói thái hậu như vậy, tâm sự với ta thì được, nhưng đừng có nói với người ngoài-

- Được !

Sắc mặt Lục phu nhân chậm rãi khôi phục, chải tóc xong xuôi, ngồi xuống bên cạnh bàn.

Nguyệt Nô cùng với nha hoàn bưng đủ loại thức ăn vào nhà đặt lên bàn, sau đó lập tức đi ra ngoài, đóng cửa sổ, phòng cho hàn khí xông vào trong phòng.

Hứa Bất Lệnh thật sự cảm thấy đói bụng, lấy hai ly rượu đặt lên bàn, không tiếc mười năm thái hậu giấu kĩ, mở ra, rót đầy ly rượu của Lục phu nhân.

Lục phu nhân ngày thường không uống rượu, có điều hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, không khỏi tinh thần nặng nề, tràn đầy lo lắng, may có rượu này, lai lịch không hề tầm thường, dĩ nhiên không từ chối.

Giọt rượu mát mẻ như suối, mùi rượu nồng đậm, thấm vào ruột gan.

Lục phu nhân cầm ly rượu lên nhấp khẽ, vào đến bụng thì cảm nhận một ngọn lửa thiêu lấy sức lực, lan khắp toàn thân.

- A…

Lục phu nhân nuốt hơi gấp một chút, tay áo che lấy miệng cùng môi, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng lên. Lông mày nàng nhíu chặt, hít thở hai cái, thể hiện nét khó chịu.

Hứa Bất Lệnh tất nhiên không dám trêu chọc, nhanh chóng gắp một đũa măng mùa đông, đưa đến bên miệng Lục phu nhân:

- Rượu này nặng, đến ta còn không chịu được, ăn đồ ăn đỡ một chút.

Hai tròng mắt Lục phu nhân xuất hiện hơi nước, nhìn đũa thức ăn trước mắt, liếc trái nhìn phải, bốn bề yên tĩnh, sau đó mới há miệng ngậm lấy măng mùa đông, nhai kỹ nuốt chậm.

Hứa Bất Lệnh rót đầy ly rượu lần nữa, sau đó tự mình uống rượu, dùng bữa.

Đệ tử thế gia từ nhỏ được dạy là 'Thực bất ngôn tẩm bất ngữ', trên bàn ăn không được phép nói chuyện.

Dáng ăn Lục phu nhân hết sức nhã nhặn, ánh mắt dán trên người Hứa Bất Lệnh từ đầu đến cuối, đôi lúc sẽ gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong bát của Hứa Bất Lệnh.

Bóng đêm dần buông xuống càng sâu, bàn thức ăn lớn bị Hứa Bất Lệnh ăn dần ăn mòn đến sạch sẽ.

Lục phu nhân tửu lượng không cao, nhưng vì sợ Hứa Bất Lệnh uống một mình sinh ra buồn chán, cuối cùng cũng uống mấy ly.

Rượu gạo Đoạn Ngọc Thiêu không hề nhẹ, đợi lâu dễ say, đến lúc Lục phu nhân phát hiện ra, nàng đã chóng mặt đứng không được, không nói không rằng áp lên mặt bàn, hai gò má đỏ hồng, thở đều đặn, ngủ rồi.

Hứa Bất Lệnh ăn no, buông bát đũa xuống, nghiêng đầu xem xét vài lần, dùng tay lung lay bả vai Lục phu nhân:

- Dì Lục?

- Ừ

Lẩm bẩm trong miệng, như có như không. Nàng cũng không hề tỉnh lại, nhưng vẫn nắm chặt áo choàng trên người.

Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười cười, sau đó cúi người, đưa một cánh tay luồn qua dưới đầu gối Lục phu nhân, cánh còn lại nâng phía sau lưng, hơi dùng sức, nhanh chóng ôm Lục phu nhân. Váy phủ xuống, giày thêu đung đưa khe khẽ.

- A…

Lục phu nhân tựa trên tay Hứa Bất Lệnh, giống như tỉnh mà lại không giống như tỉnh, mắt mở một nửa, nhìn thấy người kia là Hứa Bất Lệnh, sau lập tức nhắm mắt lại, tay nắm lấy vạt áo Hứa Bất Lệnh, tiếp tục ngủ thiếp đi.

Nhuyễn ngọc trong ngực, Hứa Bất Lệnh không biết nên nghĩ gì, người trên tay thân hình cân đối không béo chẳng gầy, nhìn có chút đẹp mắt.

Hứa Bất Lệnh rón rén đi đến bên giường, đặt Lục phu nhân nằm ngang, lấy đôi giày thêu cánh hoa xuống, đồng thời đó là đôi tất trắng.

- Ừm~

Lục phu nhân không hề tỉnh dậy, nhưng lại bất cẩn để lộ mu bàn chân trắng trẻo, sau đó hơi uốn gối, giống như muốn măng chân lùi xuống sau váy.

Hứa Bất Lệnh tiếp tục làm tương tự, lấy chiếc giày thêu còn lại xuống, đặt dưới đất ngay ngắn. Đứng dậy, đôi bàn tay đưa đến dây buộc áo váy ở bên cạnh, có điều người kia nhanh chóng phản ứng, tay dừng ở giữa không trung.

- …

Hứa Bất Lệnh chớp mắt, cúi đầu nhìn Dì Lục đang ngủ say không chút đề phòng, trong đôi mắt nổi lên chút xoắn xuýt.

Sau một lúc trầm mặc, truyền đến tiếng đập cửa từ bên ngoài:

- Phu nhân?

Hứa Bất Lệnh chột dạ rụt tay lại, vỗ nhẹ lên mặt mình:

- Bị điên rồi!

Sau đó kéo chăn ra, đắp cho Lục phu nhân rất kín, cuối cùng đi nhanh ra ngoài-

Trời đêm yên tĩnh.

Chẳng biết sau bao lâu, nha hoàn vào phòng mang đồ ăn đi, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Trên giường, Lục phu nhân tỉnh lại, trở mình, mặt đưa vào bên trong, lấy ra từ trong ngực một tờ giấy tuyên, mở xem, xem xét chữ viết, đọc như người mất hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Tử Hung Mãnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook