Chương 83: Hiệp khách giang hồ
Quan Quan công tử
22/07/2022
- Hay lắm …
- Đánh đi …
- Vòng ra sau lưng …
Trên Trạng Nguyên Nhai, tiếng người sôi đỉnh, nguyên một đám bách tính mặt đỏ tía tai gào to, chỉ huy hai tên hán tử so chiêu.
Mà hai người đơn đấu tại trường, một kẻ là sư phụ võ quán Hổ Đài Nhai, kẻ còn lại là “sứ giả phiên bang” vừa mới tới kinh thành không lâu.
Bách tính Đại Nguyệt trước nay ngạo khí háo vũ, lúc ăn cơm trong tửu lâu, sư phụ võ quán liếc nhìn mấy lần, ai ngờ tên ngoại bang kia không kẹp cái đuôi làm người, còn hỏi câu “Ngươi nhìn gì?”, chuyện tiếp sau đó liền thuận theo tự nhiên.
Chẳng qua điều khiến bách tính xung quanh ngạc nhiên chính là, thân thủ tên man di này quả thực không sai, đánh cho sư phụ võ quán liên tục bại lui, mắt thấy sắp không chống đỡ được . Đường đường là võ phu Trường An, lại bị một tên man di đánh gục, mất đi đâu chỉ là mặt mũi cá nhân hắn, bách tính vây xem tự nhiên nóng như lửa đốt, chỉ cần biết chút công phu đều hận không thể tự mình lên trường.
Trên tầng hai tửu lâu ven đường, trong nhã gian. “Sứ thần Bạch Sa Quốc” Hô Duyên Kiệt nghênh ngang ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ, quan sát tình hình chiến đấu bên dưới.
Trong nhã gian ngồi bốn người, nữ tử mắt xanh áo đỏ ánh mắt bình thản, đối với trường cảnh bên làm như không thấy.
Hai hán tử mặc Miêu phục bên cạnh lại lộ mặt cười ra chiều cân nhắc:
- Trường An được xưng võ phu trăm vạn, giờ xem ra chẳng qua như thế, võ lâm Nam Chiếu ta tùy tiện đi ra mấy người, đều có thể đè ra người ở đây mà đánh, thật không biết năm đó sao triều đình lại thua dưới tay Hứa Liệt.
Hô Duyên Kiệt cười nhạo một tiếng, thấy thắng bại gần như đã rõ ràng, liền cũng mất đi hứng thú tiếp tục quan sát, ngồi mặt trước bàn mở miệng nói:
- Quân dân Đại Nguyệt trước nay mắt cao hơn đỉnh, tưởng rằng giang hồ Nam Chiếu ta toàn là cường đạo giấu ở thâm sơn cùng cốc, ngay cả triều đình Đại Nguyệt triều đình cũng coi Nam Chiếu ta là tiểu quốc, đây chính là an hưởng thái bình quá lâu.
Hán tử bên cạnh ha ha cười nói:
- Nếu không phải bọn họ mắt chó coi thường người khác, chúng ta đâu tới cơ hội đi lừa ban thưởng. Tùy tiện lấy ra vài món đồ lông thú, chút sâm núi, liền đổi lấy toàn bạc trắng vàng ròng ...
Hô Duyên Kiệt giơ tay lên, ngắt lời hán tử kia:
- Sang năm mới có thể rời Trường An, bạc chưa tới tay, đừng ngang tàng như vậy.
Nói xong quay sang nữ tử mắt xanh phía đối diện nói:
- Chung Ly Sở Sở, chủ ý này của ngươi thật sự quá diệu, Hô Duyên Kiệt ta vào nam ra bắc mấy chục năm, nhưng đây còn là lần đầu tiên biết có thể kiếm bạc như thế này.
Chung Ly Sở Sở đeo diện sa che mặt, trong mắt cất chứa mấy phần mỉa mai:
- Đại Nguyệt trước nay đều thế, quan lại an nhàn quen rồi, kêu một tiếng “thiên quốc, thượng quan” liền không biết chính mình bao nhiêu cân lượng, Châu Nhai Đảo cách xa vạn dặm, bọn họ không tâm tư đi kiểm chứng, dù sao người móc bạc cũng là hoàng đế.
Hô Duyên Kiệt cười hắc hắc nói:
- Nếu mỗi năm chúng ta lại tới một lần, vậy còn đi giang hồ cái gì nữa, được người hầu hạ ăn ngon uống sướng, trước khi đi xếp đặt vàng bạc gọn gàng lên xe, còn phái người đưa ra biên quan, cảm giác cứ hệt như làm quan lớn vậy.
- Làm quan đều là ngạ quỷ thịt cá bách tính, có gì mà hâm mộ .
- Nói vậy cũng đúng.
Hô Duyên Kiệt suy xét một phen, lại đảo mắt nhìn ra Trường An Thành phồn hoa:
- Tuy lừa được bạc rồi, chẳng qua chúng ta có tận ba mươi người, chia ra cũng chẳng được bao nhiêu, hay là làm tiếp chút chuyện ở Trường An, kiếm thêm một khoản?
Chung Ly Sở Sở hừ nói:
- Phần của ta một đồng cũng không thể thiếu, cái khác tùy các ngươi...
Chính đang nói chuyện, một cỗ xe ngựa xa hoa dừng lại bên ngoài tửu lâu, phu xe đưa tay xua đuổi bách tính chặn đường.
Hô Duyên Kiệt đứng dậy tiến sát bên cửa sổ, giương mắt đánh giá, thấy trên xe ngựa bước ra một công tử áo trắng, mắt đào hoa, lông mày như kiếm, động tác quý khí tự hiện, lại không mất nho nhã, bên hông đeo một chiếc hồ lô rượu màu đỏ son càng thêm mấy phần phong thái lãng tử.
- Ồ … nam nhân kia như nữ tử, còn dễ nhìn hơn cả Sở Sở cô nương, lần đầu tiên mới thấy người như vậy.
Ánh mắt Chung Ly Sở Sở cũng bị hấp dẫn, quét nhìn lướt qua, lập tức cười lạnh nói:
- Thư sinh Đại Nguyệt đều thế cả, yếu đuối tay trói gà không chặt...
- Hoa …
Chung Ly Sở Sở còn chưa dứt lời, chỉ thấy công tử áo trắng “yếu đuối” kia co gối đạp mạnh sàn xe, bốn con ngựa đồng thời hí dài, bằng mắt thường có thể thấy được khoang xe lắc lư dữ dội.
Tiếp đó công tử áo trắng xung thiên mà lên, cường hành vút qua đám đông nhốn nháo, nện xuống trên bãi đất trống bên ngoài tửu lâu, bạo lực lại nước chảy mây trôi, không hề có chút động tác tá lực nào cả.
Lời Chung Ly Sở Sở im bặt mà dừng, khẽ nghiêng đầu, hai tròng mắt xanh biếc hiện đầy kinh ngạc.
Trên mặt đường cũng rộ lên vô số tiếng kinh hô. Hai người đang tranh đấu đều đánh ra hỏa khí, thấy có người làm rối, không nói lời nào đã quyền cước vung tới.
Chỉ tiếc hai người chưa vươn tay ra, liền đã bị công tử áo trắng kia một tay bắt lấy cổ áo một người, sau đó hai tay chập lại với nhau, hai đầu lâu va đụng, phát ra một tiếng “Bành” trầm đục, chớp mắt liền đã tứ chi xụi lơ ngất đi.
Công tử áo trắng đưa tay trực tiếp ném hai người vào trong tửu lâu, quay lưng đi thẳng.
Bách tính vây xem kinh là thiên nhân, nào dám chặn đường, vội vàng nhường ra một lối đi.
- Nhãi ranh phách lối, đánh người chúng ta xong, nói đi liền đi!
Trong nhã gian, hai tên hán tử giận tím mặt, quay sang Hô Duyên Kiệt hô lên.
Hơn ba mươi người bọn hắn tuy quá nửa là giang hồ nhãi nhép kéo tới cho đủ số, nhưng bốn người ngồi tại trường lại đều là cao thủ có chút tiếng tăm trên giang hồ, đặc biệt là “Bích Nhãn Hạt Tử Chung Ly Sở Sở”, trong thế hệ trẻ Nam Chiếu có danh vọng cực cao, Hô Duyên Kiệt có thể kết bạn mà đi với đứa này, bản lĩnh tự nhiên cũng không kém.
Hô Duyên Kiệt thấy thủ hạ bị đánh, vô luận là giang hồ quy củ hay “mặt mũi sứ thần”, hắn đều không khả năng không lên tiếng, lập tức vỗ lên cửa sổ tửu lâu:
- Tiểu tử, ngươi...
Lời còn chưa dứt.
Công tử áo trắng trên mặt đường cũng không quay đầu, tiện tay ném mạnh.
Xoẹt …
Tiếng xé gió vang lên.
Một thỏi bạc mang theo uy thế kinh người vạch phá bầu trời, trực tiếp đánh thẳng tới mặt Hô Duyên Kiệt.
Tròng mắt Hô Duyên Kiệt co rụt lại, sắc mặt đại biến, loan đao sau thắt lưng “cheng” một tiếng, xuất vỏ chắn ở trước mặt.
Chỉ nghe “Đinh” một tiếng vang giòn, loan đao bị nện văng.
Hô Duyên Kiệt đầy mắt kinh hãi, cả người bị lực đạo chấn cho lùi lại ba bước mới đứng vững, đụng lệch cả chiếc bàn sau lưng.
Tê …
Trong nhã gian truyền ra ba tiếng hít thở sâu.
Mấy người quay đầu nhìn lại, công tử áo trắng kia tháo xuống hồ lô rượu bên hông, ngửa đầu ực một ngụm, nhàn nhã nhảy lên xe ngựa, cứ thế tan biến trong khoang xe, từ đầu đến cuối liền lười phải quay đầu.
- ...
- Đây là công tử nhà ai?
- Công phu thật đẹp mắt...
- Mẹ nó, quá tiêu sái...
Mặt đường truyền ra tiếng xì xào bàn tán, đưa mắt nhìn theo chiếc xe ngựa không phú tức quý kia đi xa.
Trong nhã gian, Hô Duyên Kiệt cầm lên nén bạc đã bị nện cho biến hình, trên trán không ngừng chảy xuống mồ hôi lạnh, đợi xe ngựa tan biến khỏi tầm mắt mới thở phào một hơi:
- Đứa này là ai? Không giảng lý gì cả, ta chính là sứ thần phiên bang ...
Chung Ly Sở Sở đứng dậy, thò đầu ra cửa sổ nhìn hồi lâu mới nhàn nhạt hừ một tiếng:
- Chọc không nổi.
….
- Đánh đi …
- Vòng ra sau lưng …
Trên Trạng Nguyên Nhai, tiếng người sôi đỉnh, nguyên một đám bách tính mặt đỏ tía tai gào to, chỉ huy hai tên hán tử so chiêu.
Mà hai người đơn đấu tại trường, một kẻ là sư phụ võ quán Hổ Đài Nhai, kẻ còn lại là “sứ giả phiên bang” vừa mới tới kinh thành không lâu.
Bách tính Đại Nguyệt trước nay ngạo khí háo vũ, lúc ăn cơm trong tửu lâu, sư phụ võ quán liếc nhìn mấy lần, ai ngờ tên ngoại bang kia không kẹp cái đuôi làm người, còn hỏi câu “Ngươi nhìn gì?”, chuyện tiếp sau đó liền thuận theo tự nhiên.
Chẳng qua điều khiến bách tính xung quanh ngạc nhiên chính là, thân thủ tên man di này quả thực không sai, đánh cho sư phụ võ quán liên tục bại lui, mắt thấy sắp không chống đỡ được . Đường đường là võ phu Trường An, lại bị một tên man di đánh gục, mất đi đâu chỉ là mặt mũi cá nhân hắn, bách tính vây xem tự nhiên nóng như lửa đốt, chỉ cần biết chút công phu đều hận không thể tự mình lên trường.
Trên tầng hai tửu lâu ven đường, trong nhã gian. “Sứ thần Bạch Sa Quốc” Hô Duyên Kiệt nghênh ngang ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ, quan sát tình hình chiến đấu bên dưới.
Trong nhã gian ngồi bốn người, nữ tử mắt xanh áo đỏ ánh mắt bình thản, đối với trường cảnh bên làm như không thấy.
Hai hán tử mặc Miêu phục bên cạnh lại lộ mặt cười ra chiều cân nhắc:
- Trường An được xưng võ phu trăm vạn, giờ xem ra chẳng qua như thế, võ lâm Nam Chiếu ta tùy tiện đi ra mấy người, đều có thể đè ra người ở đây mà đánh, thật không biết năm đó sao triều đình lại thua dưới tay Hứa Liệt.
Hô Duyên Kiệt cười nhạo một tiếng, thấy thắng bại gần như đã rõ ràng, liền cũng mất đi hứng thú tiếp tục quan sát, ngồi mặt trước bàn mở miệng nói:
- Quân dân Đại Nguyệt trước nay mắt cao hơn đỉnh, tưởng rằng giang hồ Nam Chiếu ta toàn là cường đạo giấu ở thâm sơn cùng cốc, ngay cả triều đình Đại Nguyệt triều đình cũng coi Nam Chiếu ta là tiểu quốc, đây chính là an hưởng thái bình quá lâu.
Hán tử bên cạnh ha ha cười nói:
- Nếu không phải bọn họ mắt chó coi thường người khác, chúng ta đâu tới cơ hội đi lừa ban thưởng. Tùy tiện lấy ra vài món đồ lông thú, chút sâm núi, liền đổi lấy toàn bạc trắng vàng ròng ...
Hô Duyên Kiệt giơ tay lên, ngắt lời hán tử kia:
- Sang năm mới có thể rời Trường An, bạc chưa tới tay, đừng ngang tàng như vậy.
Nói xong quay sang nữ tử mắt xanh phía đối diện nói:
- Chung Ly Sở Sở, chủ ý này của ngươi thật sự quá diệu, Hô Duyên Kiệt ta vào nam ra bắc mấy chục năm, nhưng đây còn là lần đầu tiên biết có thể kiếm bạc như thế này.
Chung Ly Sở Sở đeo diện sa che mặt, trong mắt cất chứa mấy phần mỉa mai:
- Đại Nguyệt trước nay đều thế, quan lại an nhàn quen rồi, kêu một tiếng “thiên quốc, thượng quan” liền không biết chính mình bao nhiêu cân lượng, Châu Nhai Đảo cách xa vạn dặm, bọn họ không tâm tư đi kiểm chứng, dù sao người móc bạc cũng là hoàng đế.
Hô Duyên Kiệt cười hắc hắc nói:
- Nếu mỗi năm chúng ta lại tới một lần, vậy còn đi giang hồ cái gì nữa, được người hầu hạ ăn ngon uống sướng, trước khi đi xếp đặt vàng bạc gọn gàng lên xe, còn phái người đưa ra biên quan, cảm giác cứ hệt như làm quan lớn vậy.
- Làm quan đều là ngạ quỷ thịt cá bách tính, có gì mà hâm mộ .
- Nói vậy cũng đúng.
Hô Duyên Kiệt suy xét một phen, lại đảo mắt nhìn ra Trường An Thành phồn hoa:
- Tuy lừa được bạc rồi, chẳng qua chúng ta có tận ba mươi người, chia ra cũng chẳng được bao nhiêu, hay là làm tiếp chút chuyện ở Trường An, kiếm thêm một khoản?
Chung Ly Sở Sở hừ nói:
- Phần của ta một đồng cũng không thể thiếu, cái khác tùy các ngươi...
Chính đang nói chuyện, một cỗ xe ngựa xa hoa dừng lại bên ngoài tửu lâu, phu xe đưa tay xua đuổi bách tính chặn đường.
Hô Duyên Kiệt đứng dậy tiến sát bên cửa sổ, giương mắt đánh giá, thấy trên xe ngựa bước ra một công tử áo trắng, mắt đào hoa, lông mày như kiếm, động tác quý khí tự hiện, lại không mất nho nhã, bên hông đeo một chiếc hồ lô rượu màu đỏ son càng thêm mấy phần phong thái lãng tử.
- Ồ … nam nhân kia như nữ tử, còn dễ nhìn hơn cả Sở Sở cô nương, lần đầu tiên mới thấy người như vậy.
Ánh mắt Chung Ly Sở Sở cũng bị hấp dẫn, quét nhìn lướt qua, lập tức cười lạnh nói:
- Thư sinh Đại Nguyệt đều thế cả, yếu đuối tay trói gà không chặt...
- Hoa …
Chung Ly Sở Sở còn chưa dứt lời, chỉ thấy công tử áo trắng “yếu đuối” kia co gối đạp mạnh sàn xe, bốn con ngựa đồng thời hí dài, bằng mắt thường có thể thấy được khoang xe lắc lư dữ dội.
Tiếp đó công tử áo trắng xung thiên mà lên, cường hành vút qua đám đông nhốn nháo, nện xuống trên bãi đất trống bên ngoài tửu lâu, bạo lực lại nước chảy mây trôi, không hề có chút động tác tá lực nào cả.
Lời Chung Ly Sở Sở im bặt mà dừng, khẽ nghiêng đầu, hai tròng mắt xanh biếc hiện đầy kinh ngạc.
Trên mặt đường cũng rộ lên vô số tiếng kinh hô. Hai người đang tranh đấu đều đánh ra hỏa khí, thấy có người làm rối, không nói lời nào đã quyền cước vung tới.
Chỉ tiếc hai người chưa vươn tay ra, liền đã bị công tử áo trắng kia một tay bắt lấy cổ áo một người, sau đó hai tay chập lại với nhau, hai đầu lâu va đụng, phát ra một tiếng “Bành” trầm đục, chớp mắt liền đã tứ chi xụi lơ ngất đi.
Công tử áo trắng đưa tay trực tiếp ném hai người vào trong tửu lâu, quay lưng đi thẳng.
Bách tính vây xem kinh là thiên nhân, nào dám chặn đường, vội vàng nhường ra một lối đi.
- Nhãi ranh phách lối, đánh người chúng ta xong, nói đi liền đi!
Trong nhã gian, hai tên hán tử giận tím mặt, quay sang Hô Duyên Kiệt hô lên.
Hơn ba mươi người bọn hắn tuy quá nửa là giang hồ nhãi nhép kéo tới cho đủ số, nhưng bốn người ngồi tại trường lại đều là cao thủ có chút tiếng tăm trên giang hồ, đặc biệt là “Bích Nhãn Hạt Tử Chung Ly Sở Sở”, trong thế hệ trẻ Nam Chiếu có danh vọng cực cao, Hô Duyên Kiệt có thể kết bạn mà đi với đứa này, bản lĩnh tự nhiên cũng không kém.
Hô Duyên Kiệt thấy thủ hạ bị đánh, vô luận là giang hồ quy củ hay “mặt mũi sứ thần”, hắn đều không khả năng không lên tiếng, lập tức vỗ lên cửa sổ tửu lâu:
- Tiểu tử, ngươi...
Lời còn chưa dứt.
Công tử áo trắng trên mặt đường cũng không quay đầu, tiện tay ném mạnh.
Xoẹt …
Tiếng xé gió vang lên.
Một thỏi bạc mang theo uy thế kinh người vạch phá bầu trời, trực tiếp đánh thẳng tới mặt Hô Duyên Kiệt.
Tròng mắt Hô Duyên Kiệt co rụt lại, sắc mặt đại biến, loan đao sau thắt lưng “cheng” một tiếng, xuất vỏ chắn ở trước mặt.
Chỉ nghe “Đinh” một tiếng vang giòn, loan đao bị nện văng.
Hô Duyên Kiệt đầy mắt kinh hãi, cả người bị lực đạo chấn cho lùi lại ba bước mới đứng vững, đụng lệch cả chiếc bàn sau lưng.
Tê …
Trong nhã gian truyền ra ba tiếng hít thở sâu.
Mấy người quay đầu nhìn lại, công tử áo trắng kia tháo xuống hồ lô rượu bên hông, ngửa đầu ực một ngụm, nhàn nhã nhảy lên xe ngựa, cứ thế tan biến trong khoang xe, từ đầu đến cuối liền lười phải quay đầu.
- ...
- Đây là công tử nhà ai?
- Công phu thật đẹp mắt...
- Mẹ nó, quá tiêu sái...
Mặt đường truyền ra tiếng xì xào bàn tán, đưa mắt nhìn theo chiếc xe ngựa không phú tức quý kia đi xa.
Trong nhã gian, Hô Duyên Kiệt cầm lên nén bạc đã bị nện cho biến hình, trên trán không ngừng chảy xuống mồ hôi lạnh, đợi xe ngựa tan biến khỏi tầm mắt mới thở phào một hơi:
- Đứa này là ai? Không giảng lý gì cả, ta chính là sứ thần phiên bang ...
Chung Ly Sở Sở đứng dậy, thò đầu ra cửa sổ nhìn hồi lâu mới nhàn nhạt hừ một tiếng:
- Chọc không nổi.
….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.