Chương 84: Ý của tuý ông không phải ở rượu (1)
Quan Quan công tử
22/07/2022
Sau chút nhạc đệm ở Trạng Nguyên Nhai, Hứa Bất Lệnh về lại khoang xe. Lục phu nhân lo sợ cổ độc không cho Hứa Bất Lệnh động võ, ngoài mặt tuy bày ra bộ dạng không cao hứng, lải nhải cặn nhằn giáo huấn một phen, nói cái gì mà “thế tử phiên vương nên đứng sau màn”.
Chẳng qua Hứa Bất Lệnh tiếp xúc với nàng lâu rồi, nhìn ra được trong lòng Lục phu nhân không hề tức giận, thậm chí còn có chút kiêu ngạo. Đại Nguyệt thượng võ, nam nhi năng chinh thiện chiến trước nay đều được người kính ngưỡng ưu ái, dù là xuất thân thư hương môn đệ như Lục phu nhân cũng không ngoại lệ.
Xe ngựa đi tới Tiên Chi Trai ở Trạng Nguyên Nhai, Hứa Bất Lệnh bồi Lục phu nhân dạo quanh nửa canh giờ, có thể tới Tiên Chi Trai, chín thành đều là phu nhân tiểu thư, công chúa quận chúa đều không phải số ít, hắn vừa đến tự nhiên dẫn lên không ít người vây nhìn.
Hứa Bất Lệnh rất đau đầu với cảm giác bị làm bình hoa này, chỉ đành làm mặt lạnh, không thốt nửa lời, cùng theo Lục phu nhân đi xem xem, trên đường nhân tiện mua hai hộp “Hồng Lan Hoa Mật”, sau đó liền dẹp đường hồi phủ.
Lục phu nhân thường niên ở goá trong nhà, đi ra dạo phố, tâm tình rõ ràng tốt lên nhiều, đối với chuyện Hứa Bất Lệnh tiến cung cũng không còn cắn lấy không tha, chỉ căn dặn “chỉ ăn cơm không nói chuyện, đừng quá nho nhã, đừng nhận đồ, đừng làm thi từ... vân vân và mây mây, nói liền một thôi một hồi mới chịu bỏ qua cho Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh đi ra từ phòng Lục phu nhân, chỉ cảm thấy hai chân phát nhuyễn. Vừa nghĩ đến buổi tối còn có một trận ác chiến, không khỏi càng thêm đau đầu.
Chẳng qua, nam nhân mà, cuối cùng phải một mình đương đầu hết thảy.
Hứa Bất Lệnh chẳng việc gì phải oán trời trách đất, cứ thế xách theo hộp quà ngồi lên xe ngựa thái hậu phái tới đón người, chẳng mấy chốc đã đến Trường Nhạc Cung.
Mùa đông ngày ngắn, hoàng hôn qua đi, màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Còn mấy ngày nữa là đến tết, mặc dù người ở trong Trường Nhạc Cung không nhiều, trang trí lại rất chu đáo tỉ mỉ, đèn cung đình màu đỏ treo đầy hành lang mái hiên, trong đêm nhìn lại sáng ngời tựa như hải đăng.
Hứa Bất Lệnh đi vào phụ cận tẩm cung thái hậu, giương mắt nhìn lại, cảnh sắc so với mấy ngày trước đã khác biệt một trời một vực, cũng không biết thái hậu đào đâu ra một đống bồn hoa, ước chừng mấy trăm chiếc đặt ở ngay trong hoa viên, mùa đông khắc nghiệt, cành lá trụi lủi thoạt nhìn hơi có chút thê lương.
Hứa Bất Lệnh tuy không nhìn ra chủng loại hoa cỏ được trồng trong bồn, nhưng làm sơ liên tưởng liền có thể đoán ra thái hậu được dẫn dắt từ bài thơ kia, trồng nguyên một vườn hoa cúc, chờ đợi trường cảnh mồng tám tháng chín sang năm “Xung thiên hương trận thấu Trường An”.
Giờ mới tháng chạp, rõ ràng đặt hơi sớm.
Hứa Bất Lệnh ngấm ngầm lắc đầu, cảm thấy thái hậu có chút trẻ con. Vượt qua hành lang, còn chưa đi đến chính sảnh, liền đã thấy thái hậu ra đón,
Thái hậu khoác một bộ váy xoè màu đỏ tươi, tơ vàng trên váy được thêu hoa văn cực phức tạp, lúc đi đường trâm cài tóc khẽ run, ung dung đại khí, thỉnh thoảng lại tán phát phong vận chín mọng, thắt lưng vừa khéo tôn lên eo thon, phác họa vóc dáng hồ lô càng thêm hoàn mỹ.
- Tiểu Bất Lệnh, mau tới đây.
Thái hậu mỉm cười, giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc.
Hứa Bất Lệnh nho nhã hành lễ vãn bối, xách theo hộp quà bước theo gót chân thái hậu:
- Thái hậu dời từ đâu ra nhiều chậu hoa thế này?
Thái hậu tươi cười gật gật đầu, hài lòng nhìn ra đình viện vừa mới được bố trí xong:
- Ở hậu cung chỗ thánh thượng, trước giấu trong thâm cung không người thưởng thức, thực sự đáng tiếc, thế là bèn chuyển sang đây. Đợi lúc hoa cúc chỗ bản cung nở rộ thời điểm, Tiểu Bất Lệnh phải tới thưởng ngoạn một phen.
Hứa Bất Lệnh cười nhẹ đáp:
- Đó là tất nhiên, hoa cúc của thái hậu... Ừm, chắc phải đẹp lắm...
Vừa nói chuyện vừa tiến vào chính đình, thái hậu hiển nhiên đã chờ đợi từ lâu, trác án (bàn) không lớn được chuẩn bị sẵn, cạnh đó là lò đun ấm rượu, giá nến đặt quanh bốn phía, khiến cho chính sảnh vốn đã vàng son lộng lẫy nay lại càng nhiều thêm mấy phần ấm áp.
Thái hậu ngồi xuống chủ vị, như ngày trước đạp chân xuống dưới mặt bàn, giẫm lên lò sưởi, vỗ vỗ tay, cung nữ lập tức bưng lên các loại món ngon.
Hứa Bất Lệnh xe nhẹ đường quen, sau khi an vị liền cũng thả chân xuống, nâng ly cạn chén.
Bởi vì chuyến này mang theo mục đích, trên bàn rượu Hứa Bất Lệnh nói cười tự nhiên, từ công lao sự nghiệp các đời Tiêu gia đến lý lịch năm đó của Tiêu tướng, thậm chí ngay cả Tiêu Đình đều vắt hết đầu óc nghĩ cách tán dương mấy câu, thái hậu thích nghe cái gì liền nói cái đó.
Hứa Bất Lệnh ngoài mặt lạnh lùng, lời lẽ tự mang khí độ vương hầu, không nghe ra được nửa điểm ý tứ nịnh nọt, cứ hệt như đang nói lời thật vậy. Đương nhiên, trừ chuyện Tiêu Đình, những cái khác đều tính là lời thật.
Thái hậu tự nhiên cao hứng, nghe một lúc liền không xen miệng nữa, khóe môi hiện lên ý cười, dùng tay đỡ lấy gò má, mắt không chớp nhìn Hứa Bất Lệnh nịnh nọt.
Hứa Bất Lệnh nói đến hứng khởi, nâng chén uống một hơi cạn sạch, thái hậu liền tự thân rót đầy cho hắn, bởi vì Hứa Bất Lệnh phải dựa vào rượu mạnh để áp chế cổ độc, không cần phải khách sáo nói “uống ít chút”, cơm ăn đến một nửa, rượu được chuẩn bị lại đã uống xong, cung nữ vội vàng lấy ra thêm hai vò cung đình ngự nhưỡng...
----
Bóng đêm dần sâu.
Ngoài biệt viện Cảnh Hoa Uyển, Lục phu nhân hai tay đặt ở bên hông đi tới đi lui, lâu lâu lại ngước nhìn hoàng thành nguy nga nơi xa.
Bởi vì giữa trưa xuất môn dạo phố, Lục phu nhân vốn rất vui, sau khi trở về liền ở lỳ trong phòng giày vò yên chi bột nước. Chỉ là trái tim Lục phu nhân rốt cục đặt ở trên người Hứa Bất Lệnh, thỉnh thoảng lại lệnh nha hoàn đi ra xem xem Hứa Bất Lệnh đã quay lại vương phủ chưa.
Từ sắc mới vừa tối đến đèn hoa mới lên, lại từ đèn hoa mới lên đến toàn thành vắng vẻ, mắt thấy cửa cung sắp đóng, Hứa Bất Lệnh lại vẫn một mực chưa xuất cung.
Lục phu nhân đứng ngồi không yên, đủ loại ý nghĩ lung tung rối loạn tuôn lên đầu, tùy theo sắc trời dần dần vào khuya lại càng hoảng hốt.
- Lệnh Nhi chắc không xảy ra chuyện gì đâu...
Lục phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, mang lên giày, định gọi xe ngựa tiến cung.
Nguyệt Nô biết được tính cách hơi có chút đa nghi của Lục phu nhân, nhưng Hứa Bất Lệnh thân ở trong cung, có thể xảy ra chuyện gì được? Chẳng lẽ hắn còn có thể bị thái hậu ăn sống chắc?
- Phu nhân, ngài đi về nghỉ ngơi đi, thế tử biết phân tấc, sẽ không xảy ra chuyện đâu.
Chẳng qua Hứa Bất Lệnh tiếp xúc với nàng lâu rồi, nhìn ra được trong lòng Lục phu nhân không hề tức giận, thậm chí còn có chút kiêu ngạo. Đại Nguyệt thượng võ, nam nhi năng chinh thiện chiến trước nay đều được người kính ngưỡng ưu ái, dù là xuất thân thư hương môn đệ như Lục phu nhân cũng không ngoại lệ.
Xe ngựa đi tới Tiên Chi Trai ở Trạng Nguyên Nhai, Hứa Bất Lệnh bồi Lục phu nhân dạo quanh nửa canh giờ, có thể tới Tiên Chi Trai, chín thành đều là phu nhân tiểu thư, công chúa quận chúa đều không phải số ít, hắn vừa đến tự nhiên dẫn lên không ít người vây nhìn.
Hứa Bất Lệnh rất đau đầu với cảm giác bị làm bình hoa này, chỉ đành làm mặt lạnh, không thốt nửa lời, cùng theo Lục phu nhân đi xem xem, trên đường nhân tiện mua hai hộp “Hồng Lan Hoa Mật”, sau đó liền dẹp đường hồi phủ.
Lục phu nhân thường niên ở goá trong nhà, đi ra dạo phố, tâm tình rõ ràng tốt lên nhiều, đối với chuyện Hứa Bất Lệnh tiến cung cũng không còn cắn lấy không tha, chỉ căn dặn “chỉ ăn cơm không nói chuyện, đừng quá nho nhã, đừng nhận đồ, đừng làm thi từ... vân vân và mây mây, nói liền một thôi một hồi mới chịu bỏ qua cho Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh đi ra từ phòng Lục phu nhân, chỉ cảm thấy hai chân phát nhuyễn. Vừa nghĩ đến buổi tối còn có một trận ác chiến, không khỏi càng thêm đau đầu.
Chẳng qua, nam nhân mà, cuối cùng phải một mình đương đầu hết thảy.
Hứa Bất Lệnh chẳng việc gì phải oán trời trách đất, cứ thế xách theo hộp quà ngồi lên xe ngựa thái hậu phái tới đón người, chẳng mấy chốc đã đến Trường Nhạc Cung.
Mùa đông ngày ngắn, hoàng hôn qua đi, màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Còn mấy ngày nữa là đến tết, mặc dù người ở trong Trường Nhạc Cung không nhiều, trang trí lại rất chu đáo tỉ mỉ, đèn cung đình màu đỏ treo đầy hành lang mái hiên, trong đêm nhìn lại sáng ngời tựa như hải đăng.
Hứa Bất Lệnh đi vào phụ cận tẩm cung thái hậu, giương mắt nhìn lại, cảnh sắc so với mấy ngày trước đã khác biệt một trời một vực, cũng không biết thái hậu đào đâu ra một đống bồn hoa, ước chừng mấy trăm chiếc đặt ở ngay trong hoa viên, mùa đông khắc nghiệt, cành lá trụi lủi thoạt nhìn hơi có chút thê lương.
Hứa Bất Lệnh tuy không nhìn ra chủng loại hoa cỏ được trồng trong bồn, nhưng làm sơ liên tưởng liền có thể đoán ra thái hậu được dẫn dắt từ bài thơ kia, trồng nguyên một vườn hoa cúc, chờ đợi trường cảnh mồng tám tháng chín sang năm “Xung thiên hương trận thấu Trường An”.
Giờ mới tháng chạp, rõ ràng đặt hơi sớm.
Hứa Bất Lệnh ngấm ngầm lắc đầu, cảm thấy thái hậu có chút trẻ con. Vượt qua hành lang, còn chưa đi đến chính sảnh, liền đã thấy thái hậu ra đón,
Thái hậu khoác một bộ váy xoè màu đỏ tươi, tơ vàng trên váy được thêu hoa văn cực phức tạp, lúc đi đường trâm cài tóc khẽ run, ung dung đại khí, thỉnh thoảng lại tán phát phong vận chín mọng, thắt lưng vừa khéo tôn lên eo thon, phác họa vóc dáng hồ lô càng thêm hoàn mỹ.
- Tiểu Bất Lệnh, mau tới đây.
Thái hậu mỉm cười, giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc.
Hứa Bất Lệnh nho nhã hành lễ vãn bối, xách theo hộp quà bước theo gót chân thái hậu:
- Thái hậu dời từ đâu ra nhiều chậu hoa thế này?
Thái hậu tươi cười gật gật đầu, hài lòng nhìn ra đình viện vừa mới được bố trí xong:
- Ở hậu cung chỗ thánh thượng, trước giấu trong thâm cung không người thưởng thức, thực sự đáng tiếc, thế là bèn chuyển sang đây. Đợi lúc hoa cúc chỗ bản cung nở rộ thời điểm, Tiểu Bất Lệnh phải tới thưởng ngoạn một phen.
Hứa Bất Lệnh cười nhẹ đáp:
- Đó là tất nhiên, hoa cúc của thái hậu... Ừm, chắc phải đẹp lắm...
Vừa nói chuyện vừa tiến vào chính đình, thái hậu hiển nhiên đã chờ đợi từ lâu, trác án (bàn) không lớn được chuẩn bị sẵn, cạnh đó là lò đun ấm rượu, giá nến đặt quanh bốn phía, khiến cho chính sảnh vốn đã vàng son lộng lẫy nay lại càng nhiều thêm mấy phần ấm áp.
Thái hậu ngồi xuống chủ vị, như ngày trước đạp chân xuống dưới mặt bàn, giẫm lên lò sưởi, vỗ vỗ tay, cung nữ lập tức bưng lên các loại món ngon.
Hứa Bất Lệnh xe nhẹ đường quen, sau khi an vị liền cũng thả chân xuống, nâng ly cạn chén.
Bởi vì chuyến này mang theo mục đích, trên bàn rượu Hứa Bất Lệnh nói cười tự nhiên, từ công lao sự nghiệp các đời Tiêu gia đến lý lịch năm đó của Tiêu tướng, thậm chí ngay cả Tiêu Đình đều vắt hết đầu óc nghĩ cách tán dương mấy câu, thái hậu thích nghe cái gì liền nói cái đó.
Hứa Bất Lệnh ngoài mặt lạnh lùng, lời lẽ tự mang khí độ vương hầu, không nghe ra được nửa điểm ý tứ nịnh nọt, cứ hệt như đang nói lời thật vậy. Đương nhiên, trừ chuyện Tiêu Đình, những cái khác đều tính là lời thật.
Thái hậu tự nhiên cao hứng, nghe một lúc liền không xen miệng nữa, khóe môi hiện lên ý cười, dùng tay đỡ lấy gò má, mắt không chớp nhìn Hứa Bất Lệnh nịnh nọt.
Hứa Bất Lệnh nói đến hứng khởi, nâng chén uống một hơi cạn sạch, thái hậu liền tự thân rót đầy cho hắn, bởi vì Hứa Bất Lệnh phải dựa vào rượu mạnh để áp chế cổ độc, không cần phải khách sáo nói “uống ít chút”, cơm ăn đến một nửa, rượu được chuẩn bị lại đã uống xong, cung nữ vội vàng lấy ra thêm hai vò cung đình ngự nhưỡng...
----
Bóng đêm dần sâu.
Ngoài biệt viện Cảnh Hoa Uyển, Lục phu nhân hai tay đặt ở bên hông đi tới đi lui, lâu lâu lại ngước nhìn hoàng thành nguy nga nơi xa.
Bởi vì giữa trưa xuất môn dạo phố, Lục phu nhân vốn rất vui, sau khi trở về liền ở lỳ trong phòng giày vò yên chi bột nước. Chỉ là trái tim Lục phu nhân rốt cục đặt ở trên người Hứa Bất Lệnh, thỉnh thoảng lại lệnh nha hoàn đi ra xem xem Hứa Bất Lệnh đã quay lại vương phủ chưa.
Từ sắc mới vừa tối đến đèn hoa mới lên, lại từ đèn hoa mới lên đến toàn thành vắng vẻ, mắt thấy cửa cung sắp đóng, Hứa Bất Lệnh lại vẫn một mực chưa xuất cung.
Lục phu nhân đứng ngồi không yên, đủ loại ý nghĩ lung tung rối loạn tuôn lên đầu, tùy theo sắc trời dần dần vào khuya lại càng hoảng hốt.
- Lệnh Nhi chắc không xảy ra chuyện gì đâu...
Lục phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, mang lên giày, định gọi xe ngựa tiến cung.
Nguyệt Nô biết được tính cách hơi có chút đa nghi của Lục phu nhân, nhưng Hứa Bất Lệnh thân ở trong cung, có thể xảy ra chuyện gì được? Chẳng lẽ hắn còn có thể bị thái hậu ăn sống chắc?
- Phu nhân, ngài đi về nghỉ ngơi đi, thế tử biết phân tấc, sẽ không xảy ra chuyện đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.