Thê Tử Lưu Manh Của Ma Đế: Tuyệt Sắc Ngự Thú Sư
Chương 44: Thu Mua Lòng Người Thành Công
Nữ Vương Đồng
27/11/2021
Liên Thanh đứng ở trước mặt đám hài tử này, nghiêm túc nhìn bọn họ. “Ta có chuyện muốn hỏi các ngươi!”
Bọn nhỏ bị vứt bỏ nên đã có tính mẫn cảm từ nhỏ, nhìn tỷ tỷ tỏ vẻ nghiêm túc thì một đám liền yên lặng đứng ở chỗ cũ.
“Các ngươi! Muốn thay đổi vận mệnh của mình không?” Liên Thanh nắm chặt nắm tay, hỏi xong thì cắn răng, khẩn trương chờ bọn nhỏ trả lời.
Sợ nhất không phải là không có năng lực thay đổi vận mệnh mà là không có ý chí để thay đổi. Liên Thanh hy vọng đám thành viên đầu tiên mình nhìn trúng đều là tài năng xuất chúng, hiểu được người nắm giữ vận mệnh của mình!
Bọn nhỏ khựng lại, bởi vì bọn chúng chưa từng nghe nói là có thể thay đổi được vận mệnh! Từ nhỏ bọn chúng đã bị cha mẹ vứt bỏ, là hài tử sinh ra đã bị tàn tật, không có năng lực chống lại ông trời!
Một đứa bé tầm tám chín tuổi nhút nhát sợ sệt giơ một ngón tay lên: “Tỷ tỷ, thật sự có thể thay đổi vận mệnh sao?”
Liên Thanh nhìn nhóc, phát hiện đó là đứa bé mất một cánh tay lần trước nàng nhìn thấy.
“Có thể! Chỉ cần ngươi muốn!” Liên Thanh trịnh trọng gật đầu, ánh mắt chân thành ủng hộ nam hài tử.
“Muốn! Ta muốn!” Nam hài đi ra phía trước từ phía sau, tới trước mặt Liên Thanh.
Liên Thanh vui sướng xoa đầu nhóc: “Ngươi rất tuyệt!”
“Ngươi rất tuyệt ~’, chưa từng có ai nói như vậy! Nam hài kích động rơi nước mắt.
“Đừng khóc, nam tử hán không dễ rơi nước mắt!” Liên Thanh ôm nam hài tử vào trong ngực, thân thể đứa nhỏ này không khác gì Kiệt nhi.
Mạch Á Nam đứng ở sau lưng cách Liên Thanh mấy mét, trong lòng hỗn loạn nhìn chằm chằm nàng và bọn nhỏ.
Thay đổi vận mệnh sao? Sao Mạch Á Nam lại không muốn thay đổi vận mệnh của mình chứ? Nhưng mà Liên Thanh nói đúng, nàng không có dã tâm, hoặc phải nói là dã tâm của nàng không đủ!
Chỉ trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ, Liên Thanh đã dùng lòng chân thành để giam giữ tâm của đám hài tử này.
Dưới sự chỉ huy của Liên Thanh, bọn chúng nghe lời đứng thành một hàng ở trước mặt nàng.
“Trong số các ngươi ai lớn tuổi nhất?” Liên Thanh nhìn mười hai hài tử trước mắt, chiều cao bọn chúng không đồng nhất, lúc xếp hàng cũng xếp từ thấp tới cao rất chỉnh tề.
Hai bé gái đứng ở bên phải đi ra: “Tỷ tỷ, ta tên tiểu Linh, mười tuổi.”
Liên Thanh nhìn tiểu Linh, nàng chỉ thua mình ba tuổi nhưng Liên Thanh lại cao hơn tiểu Linh một cái đầu. “Sau này ngươi chính là thủ lĩnh của bọn họ.”
“Hả?” Tiểu Linh thụ sủng nhược kinh, không ngờ mình lại trở thành người dẫn đầu.
“Vươn tay ra.” Liên Thanh ra lệnh.
Tiểu Linh lập tức vươn hai tay ra trước mặt Liên Thanh, nhìn Liên Thanh đặt tay lên tay của mình.
Hai cánh tay cũng gầy yếu giống nhau nhưng tay của Liên Thanh lại khác hơn, bởi vì lòng bàn tay của nàng đầy sức mạnh.
“Hả?” Liên Thanh đã nhận ra điều khác thường trong cơ thể tiểu Linh.
“Ta tìm được nàng ở Tuyết Thiên Lý, khi đó nàng đã đông cứng, có lẽ là bị lạnh nên bệnh cứ dai dẳng không dứt, dù ta muốn dạy nàng tu luyện thì nàng cũng không ngưng tụ được võ lực trong cơ thể.” Mạch Á Nam đứng phía sau nhìn chăm chú, biết rõ ràng Liên Thanh đang nghi hoặc cái gì nên liền mở miệng.
Liên Thanh lắc đầu, đáy mắt lạnh lẽo “Ngươi tìm thấy tiểu Linh lúc mấy tuổi?”
“Bốn năm trước, nàng mới sáu tuổi.” Mạch Á Nam không cần nghĩ mà trực tiếp trả lời.
Liên Thanh nhăn mi lại rồi hỏi tiểu Linh, “Ngươi còn nhớ rõ cha mẹ ngươi không?” Hài tử sáu tuổi cũng đã bắt đầu có ký ức.
Nhưng tiểu Linh lại lắc đầu: “Không nhớ rõ, trong đầu trắng giống như tuyết.”
“Ừm…… Ngươi bị người ta hạ độc!”
Bọn nhỏ bị vứt bỏ nên đã có tính mẫn cảm từ nhỏ, nhìn tỷ tỷ tỏ vẻ nghiêm túc thì một đám liền yên lặng đứng ở chỗ cũ.
“Các ngươi! Muốn thay đổi vận mệnh của mình không?” Liên Thanh nắm chặt nắm tay, hỏi xong thì cắn răng, khẩn trương chờ bọn nhỏ trả lời.
Sợ nhất không phải là không có năng lực thay đổi vận mệnh mà là không có ý chí để thay đổi. Liên Thanh hy vọng đám thành viên đầu tiên mình nhìn trúng đều là tài năng xuất chúng, hiểu được người nắm giữ vận mệnh của mình!
Bọn nhỏ khựng lại, bởi vì bọn chúng chưa từng nghe nói là có thể thay đổi được vận mệnh! Từ nhỏ bọn chúng đã bị cha mẹ vứt bỏ, là hài tử sinh ra đã bị tàn tật, không có năng lực chống lại ông trời!
Một đứa bé tầm tám chín tuổi nhút nhát sợ sệt giơ một ngón tay lên: “Tỷ tỷ, thật sự có thể thay đổi vận mệnh sao?”
Liên Thanh nhìn nhóc, phát hiện đó là đứa bé mất một cánh tay lần trước nàng nhìn thấy.
“Có thể! Chỉ cần ngươi muốn!” Liên Thanh trịnh trọng gật đầu, ánh mắt chân thành ủng hộ nam hài tử.
“Muốn! Ta muốn!” Nam hài đi ra phía trước từ phía sau, tới trước mặt Liên Thanh.
Liên Thanh vui sướng xoa đầu nhóc: “Ngươi rất tuyệt!”
“Ngươi rất tuyệt ~’, chưa từng có ai nói như vậy! Nam hài kích động rơi nước mắt.
“Đừng khóc, nam tử hán không dễ rơi nước mắt!” Liên Thanh ôm nam hài tử vào trong ngực, thân thể đứa nhỏ này không khác gì Kiệt nhi.
Mạch Á Nam đứng ở sau lưng cách Liên Thanh mấy mét, trong lòng hỗn loạn nhìn chằm chằm nàng và bọn nhỏ.
Thay đổi vận mệnh sao? Sao Mạch Á Nam lại không muốn thay đổi vận mệnh của mình chứ? Nhưng mà Liên Thanh nói đúng, nàng không có dã tâm, hoặc phải nói là dã tâm của nàng không đủ!
Chỉ trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ, Liên Thanh đã dùng lòng chân thành để giam giữ tâm của đám hài tử này.
Dưới sự chỉ huy của Liên Thanh, bọn chúng nghe lời đứng thành một hàng ở trước mặt nàng.
“Trong số các ngươi ai lớn tuổi nhất?” Liên Thanh nhìn mười hai hài tử trước mắt, chiều cao bọn chúng không đồng nhất, lúc xếp hàng cũng xếp từ thấp tới cao rất chỉnh tề.
Hai bé gái đứng ở bên phải đi ra: “Tỷ tỷ, ta tên tiểu Linh, mười tuổi.”
Liên Thanh nhìn tiểu Linh, nàng chỉ thua mình ba tuổi nhưng Liên Thanh lại cao hơn tiểu Linh một cái đầu. “Sau này ngươi chính là thủ lĩnh của bọn họ.”
“Hả?” Tiểu Linh thụ sủng nhược kinh, không ngờ mình lại trở thành người dẫn đầu.
“Vươn tay ra.” Liên Thanh ra lệnh.
Tiểu Linh lập tức vươn hai tay ra trước mặt Liên Thanh, nhìn Liên Thanh đặt tay lên tay của mình.
Hai cánh tay cũng gầy yếu giống nhau nhưng tay của Liên Thanh lại khác hơn, bởi vì lòng bàn tay của nàng đầy sức mạnh.
“Hả?” Liên Thanh đã nhận ra điều khác thường trong cơ thể tiểu Linh.
“Ta tìm được nàng ở Tuyết Thiên Lý, khi đó nàng đã đông cứng, có lẽ là bị lạnh nên bệnh cứ dai dẳng không dứt, dù ta muốn dạy nàng tu luyện thì nàng cũng không ngưng tụ được võ lực trong cơ thể.” Mạch Á Nam đứng phía sau nhìn chăm chú, biết rõ ràng Liên Thanh đang nghi hoặc cái gì nên liền mở miệng.
Liên Thanh lắc đầu, đáy mắt lạnh lẽo “Ngươi tìm thấy tiểu Linh lúc mấy tuổi?”
“Bốn năm trước, nàng mới sáu tuổi.” Mạch Á Nam không cần nghĩ mà trực tiếp trả lời.
Liên Thanh nhăn mi lại rồi hỏi tiểu Linh, “Ngươi còn nhớ rõ cha mẹ ngươi không?” Hài tử sáu tuổi cũng đã bắt đầu có ký ức.
Nhưng tiểu Linh lại lắc đầu: “Không nhớ rõ, trong đầu trắng giống như tuyết.”
“Ừm…… Ngươi bị người ta hạ độc!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.