Thê Tử Lưu Manh Của Ma Đế: Tuyệt Sắc Ngự Thú Sư
Chương 45: Từng Bị Vứt Bỏ
Nữ Vương Đồng
27/11/2021
“Cái gì?” Mạch Á Nam không dám tin đi về phía trước, nắm bả vai tiểu Linh. “Loại người nào mà tàn nhẫn như vậy? Lại có thể hạ độc một đứa bé sáu tuổi?”
Liên Thanh liếc Mạch Á Nam một cái: “Còn có nhiều chuyện tàn nhẫn hơn như vậy nhiều, chỉ là ngươi không biết thôi.”
“……” Mạch Á Nam bị Liên Thanh nói đến á khẩu không trả lời được nên tiện thể hỏi ngược lại Liên Thanh: “Vậy tiểu Linh bị hạ độc gì?”
“Mạt Ức Tương và Hủy Nguyên đan.” Liên Thanh nói lại những lời Đỉnh hồn nói cho nàng biết.
Vừa rồi sở dĩ nàng đụng vào tiểu Linh liền biết tiểu Linh bị hạ độc là nhờ có Đỉnh hồn nói. Nếu là Đỉnh hồn thì đương nhiên Liên Thanh tin tưởng trăm phần trăm trong cơ thể tiểu Linh có độc.
Mạch Á Nam nhìn tiểu Linh, buông lỏng bả vai tiểu Linh ra rồi nắm lấy cổ tay áo Liên Thanh: “Ngươi có thể giải độc không?”
“Bây giờ bọn họ đều là người của ta, dù không thể thì ta cũng sẽ nghĩ cách!” Liên Thanh cho bọn nhỏ một ánh mắt kiên định.
Bọn nhỏ nhận được ánh mắt của Liên Thanh thì trong lòng dâng lên một cảm giác mênh mông khó có thể ngăn chặn.
“Tiểu Linh. Ta có thể sử dụng đan dược giúp ngươi chữa trị thân thể, nhưng trí nhớ của ngươi… Tạm thời ta vẫn không có biện pháp.” Trên tay Liên Thanh xuất hiện hai lọ đan dược, nàng đưa tới trước mặt tiểu Linh.
“Hai mươi viên Hồi Khí đan, ngươi kiên trì dùng mười ngày, mỗi ngày hai viên, sau đó sẽ có thể bắt đầu tu luyện!” Ngay sau đó, Liên Thanh lại biến ra một cái lọ sứ khác: “Đây là Tẩy Tủy thang, đêm nay uống một nửa, một nửa còn lại dùng để tắm gội.”
Mạch Á Nam nhìn chằm chằm đan dược Liên Thanh lấy ra, giật mình nói: “Rốt cục ngươi là loại người gì?”
Một người tới Trúc huyện từ nơi nhỏ bé như Thính Phong trấn sao có thể lấy ra được nhiều đan dược như thế? Một viên đan dược ít nhất cũng mấy trăm lượng bạc?
“Ta là loại người gì?” Liên Thanh nhìn Mạch Á Nam, “Nữ nhi của đích tử Tông hầu phủ, phế vật bị phụ thân cặn bã vứt bỏ không cần!”
Mạch Á Nam ngây ngẩn cả người, trong đầu nhanh chóng tìm tòi thông tin, bất chợt có một tin tức mơ hồ xẹt qua trong trí nhớ.
Đích tử Tông hầu phủ từng có một chính thất vô dụng, bởi vì gieo rắc tai họa nơi hậu viện, mưu đồ giết hại chính thê hiện tại nên bị đuổi ra khỏi Tông hầu phủ.
Nghe đồn ác phụ còn hạ sinh một đôi nhi nữ nhưng hài tử do kẻ ác sinh, Tông hầu phủ cũng khinh thường thu nhận.
Vị đích tiểu thư của Tông hầu phủ đó hình như cũng tên là… Liên Thanh?
Mạch Á Nam nhớ lại thì trừng lớn tròng mắt nhìn chằm chằm Liên Thanh. Sao lúc trước nàng lại không nghĩ ra chứ?
“Ta và các ngươi đều là những hài tử bị vứt bỏ, ta có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình thì các ngươi cũng có thể!” Liên Thanh liếc nhìn trời xanh mây trắng, trong mắt đầy khát vọng trở nên mạnh mẽ vinh quang.
Sau khi thu hồi ánh mắt thì Liên Thanh đi về phía bé trai bị tàn tật: “Ta có thể xem thử nơi này của ngươi không.” Liên Thanh chỉ vào ống tay áo rỗng của nam hài.
Bé trai có vẻ hơi tự ti, nhưng vẫn nghiêng người để Liên Thanh kéo ống tay áo của mình lên.
Liên Thanh nhìn thoáng qua thì đoán là đứa nhỏ này sinh ra đã mất cánh tay. “Cho ta xem cánh tay còn lại của ngươi.”
Bé trai nâng cánh tay kia lên, sau khi Liên Thanh cầm lấy thì cảm giác có luồng năng lực cực mạnh khiến nàng cảm thấy khác thường.
Liên Thanh buông tay bé trai ra, cau mày nhìn chằm chằm cánh tay nhỏ gầy yếu đuối đầy gân xanh kia.
“Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì sao?” Bé trai lo lắng hỏi một tiếng.
Liên Thanh thật sự không thấy có gì khác thường, chỉ có thể lắc đầu nói: “Không có việc gì, ngươi có thể tu luyện võ lực không?”
Bé trai mất mát lắc đầu, hắn vốn không có thiên phú võ tu, năng lực cũng không có, sao có thể thay đổi vận mệnh của mình được?
“Nhóc con, ông trời đóng một cánh cửa của ngươi lại thì chắc chắn sẽ mở cho ngươi một cánh cửa khác!”
Liên Thanh liếc Mạch Á Nam một cái: “Còn có nhiều chuyện tàn nhẫn hơn như vậy nhiều, chỉ là ngươi không biết thôi.”
“……” Mạch Á Nam bị Liên Thanh nói đến á khẩu không trả lời được nên tiện thể hỏi ngược lại Liên Thanh: “Vậy tiểu Linh bị hạ độc gì?”
“Mạt Ức Tương và Hủy Nguyên đan.” Liên Thanh nói lại những lời Đỉnh hồn nói cho nàng biết.
Vừa rồi sở dĩ nàng đụng vào tiểu Linh liền biết tiểu Linh bị hạ độc là nhờ có Đỉnh hồn nói. Nếu là Đỉnh hồn thì đương nhiên Liên Thanh tin tưởng trăm phần trăm trong cơ thể tiểu Linh có độc.
Mạch Á Nam nhìn tiểu Linh, buông lỏng bả vai tiểu Linh ra rồi nắm lấy cổ tay áo Liên Thanh: “Ngươi có thể giải độc không?”
“Bây giờ bọn họ đều là người của ta, dù không thể thì ta cũng sẽ nghĩ cách!” Liên Thanh cho bọn nhỏ một ánh mắt kiên định.
Bọn nhỏ nhận được ánh mắt của Liên Thanh thì trong lòng dâng lên một cảm giác mênh mông khó có thể ngăn chặn.
“Tiểu Linh. Ta có thể sử dụng đan dược giúp ngươi chữa trị thân thể, nhưng trí nhớ của ngươi… Tạm thời ta vẫn không có biện pháp.” Trên tay Liên Thanh xuất hiện hai lọ đan dược, nàng đưa tới trước mặt tiểu Linh.
“Hai mươi viên Hồi Khí đan, ngươi kiên trì dùng mười ngày, mỗi ngày hai viên, sau đó sẽ có thể bắt đầu tu luyện!” Ngay sau đó, Liên Thanh lại biến ra một cái lọ sứ khác: “Đây là Tẩy Tủy thang, đêm nay uống một nửa, một nửa còn lại dùng để tắm gội.”
Mạch Á Nam nhìn chằm chằm đan dược Liên Thanh lấy ra, giật mình nói: “Rốt cục ngươi là loại người gì?”
Một người tới Trúc huyện từ nơi nhỏ bé như Thính Phong trấn sao có thể lấy ra được nhiều đan dược như thế? Một viên đan dược ít nhất cũng mấy trăm lượng bạc?
“Ta là loại người gì?” Liên Thanh nhìn Mạch Á Nam, “Nữ nhi của đích tử Tông hầu phủ, phế vật bị phụ thân cặn bã vứt bỏ không cần!”
Mạch Á Nam ngây ngẩn cả người, trong đầu nhanh chóng tìm tòi thông tin, bất chợt có một tin tức mơ hồ xẹt qua trong trí nhớ.
Đích tử Tông hầu phủ từng có một chính thất vô dụng, bởi vì gieo rắc tai họa nơi hậu viện, mưu đồ giết hại chính thê hiện tại nên bị đuổi ra khỏi Tông hầu phủ.
Nghe đồn ác phụ còn hạ sinh một đôi nhi nữ nhưng hài tử do kẻ ác sinh, Tông hầu phủ cũng khinh thường thu nhận.
Vị đích tiểu thư của Tông hầu phủ đó hình như cũng tên là… Liên Thanh?
Mạch Á Nam nhớ lại thì trừng lớn tròng mắt nhìn chằm chằm Liên Thanh. Sao lúc trước nàng lại không nghĩ ra chứ?
“Ta và các ngươi đều là những hài tử bị vứt bỏ, ta có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình thì các ngươi cũng có thể!” Liên Thanh liếc nhìn trời xanh mây trắng, trong mắt đầy khát vọng trở nên mạnh mẽ vinh quang.
Sau khi thu hồi ánh mắt thì Liên Thanh đi về phía bé trai bị tàn tật: “Ta có thể xem thử nơi này của ngươi không.” Liên Thanh chỉ vào ống tay áo rỗng của nam hài.
Bé trai có vẻ hơi tự ti, nhưng vẫn nghiêng người để Liên Thanh kéo ống tay áo của mình lên.
Liên Thanh nhìn thoáng qua thì đoán là đứa nhỏ này sinh ra đã mất cánh tay. “Cho ta xem cánh tay còn lại của ngươi.”
Bé trai nâng cánh tay kia lên, sau khi Liên Thanh cầm lấy thì cảm giác có luồng năng lực cực mạnh khiến nàng cảm thấy khác thường.
Liên Thanh buông tay bé trai ra, cau mày nhìn chằm chằm cánh tay nhỏ gầy yếu đuối đầy gân xanh kia.
“Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì sao?” Bé trai lo lắng hỏi một tiếng.
Liên Thanh thật sự không thấy có gì khác thường, chỉ có thể lắc đầu nói: “Không có việc gì, ngươi có thể tu luyện võ lực không?”
Bé trai mất mát lắc đầu, hắn vốn không có thiên phú võ tu, năng lực cũng không có, sao có thể thay đổi vận mệnh của mình được?
“Nhóc con, ông trời đóng một cánh cửa của ngươi lại thì chắc chắn sẽ mở cho ngươi một cánh cửa khác!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.