Chương 36
An Phong
25/06/2023
"Đây là đâu vậy?"
"Nhà của chúng ta."
Thiên Nguyệt còn cảm thấy tai mình nghe nhầm, lập tức mắt tròn mắt dẹt quay sang hỏi hắn thêm một lần nữa:
"Của chúng ta?"
Phó Thành Dương cười cười, lại nhìn đồng hồ trên tay, đuôi mắt cong lên, hạnh phúc không hề che giấu mà nói với cô
"Đúng vậy, còn bây giờ thì lên xe, anh đưa em đi một nơi."
Thiên Nguyệt bán tính bán nghi, nhưng sau cùng vẫn ngoan ngoãn lên xe đi theo hắn. Chạy được nửa đường, đột nhiên hắn quay sang nhìn cô một cái, nhỏ giọng hỏi:
"Trong người em vẫn mang căn cước chứ, thêm cả hộ khẩu nữa?"
"Có mang, bởi vì chuyến bay bị muộn nên em chỉ đành để đồ trên xe anh rồi chạy vào cuộc họp của Trương thị luôn đấy thây. Anh cũng thấy mà không phải sao?"
"Anh chỉ hỏi lần nữa cho chắc thôi..."
Thiên Nguyệt bỗng dưng đơ người, trán nhăn lại thành một đường, trong đầu toàn những câu nghi vấn hướng về phía hắn: "Anh chắc cái gì cơ?"
Phó Thành Dương không nói, chỉ cười, Thiên Nguyệt còn nghe thấy tiếng hát khe khẽ phát ra từ miệng hắn, khuôn mặt hắn tựa như một đứa trẻ được cho kẹo, vui sướng hạnh phúc đều lộ hết ra.
Cho đến hơn 10 phút sau, nhìn thấy tờ giấy được đặt một cách ngay ngắn trên bàn, bên trên là chữ ký của hai người, Thiên Nguyệt mới ngộ ra được chuyện hạnh phúc mà hắn nói tới là cái gì.
Cô nhân viên nhìn thấy một cặp nam thanh nữ tú đứng cạnh nhau, lại cầm lấy tờ giấy minh chứng vợ chồng của bọn họ lên đóng dấu mộc, trước khi đem trả lại cho họ vẫn không quên cười thành tiếng, vui vẻ chúc mừng:
"Hai cháu nhìn thế nào cũng có tướng phu thê thật ấy nhỉ, chúc gia đình hạnh phúc nhé."
Thiên Nguyệt còn chưa kịp nói gì, Phó Thành Dương đã cười như được mùa mà đáp trả:
"Cảm ơn lời chúc phúc của cô nhé, cô còn không biết cháu nhăm em ấy suốt mấy năm trời mới có thể lấy về được đấy."
"Úi chà, con gái mà, lơ đễnh một cái là bị người khác để ý ngay, hèn chi cô nhìn con bé còn trẻ như vậy đã bước chân vào hôn nhân, hóa ra là do chú rể chờ không nổi nữa hửm?" - Cô nhân viên nghe vậy thì cười cười, tiếp tục trêu Phó Thành Dương.
Phó Thành Dương tất nhiên chờ đợi khoảng khắc này từ bao giờ, ngồi xuống ghế cùng với cô nhân viên trò chuyện cũng thật lâu, mà toàn bộ vấn đề hắn nói đều về người con gái hiện tại đã thành vợ mình đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh.
Thiên Nguyệt chưa bao giờ thấy một Phó Thành Dương như vậy, mỗi câu từ cô nghe được đều khiến tay chân nổi da gà cả lên. Thật sự muốn tìm một cái hố để chôn đầu xuống như một con đà điểu...
Đột nhiên cảm thấy chính mình ngu xuẩn như thế, tự nhiên đồng ý ký vào tờ giấy hồng hồng chết tiệt kia để làm gì... Ít nhất cũng nên làm giá một chút chứ nhỉ? Nhưng mà ngẫm lại, ánh mắt chờ mong khi cô cầm bút của hắn lại khiến cô không khỏi bật cười...
Thôi kệ đi, dù sao thì hai đời không biết hắn đã chờ đợi cô bao nhiêu năm, lần này để cô thiệt một chút vậy. Đâu ai nói cưới chồng quá sớm sẽ khổ chứ, hơn hết, cô nghĩ mình đã rơi vào tay đúng người rồi.
...
Tiếp đó rất nhiều ngày, Phó Thành Dương dù bận cỡ nào đều đúng giờ chở cô đến công ty, sau đó lại đón cô về. Nhiều lần rất muốn bảo với hắn, cô có thể tự mình về nhà được, nhưng hắn vờ như không nghe thấy, còn nói đây là trải nghiệm hạnh phúc của một đôi vợ chồng son.
"Sau mấy hôm nữa, anh sẽ đem em chính thức ra mắt với cha mẹ, sau đó là đi hưởng tuần trăng mật, cuối cùng là tổ chức đám cưới thật linh đình..." - Vừa nói, hắn vừa đem một muỗng kem nhỏ vào trong miệng của cô.
Kem nhanh chóng tan ra, vị ngọt lan ra khắp khoang miệng, nhưng Thiên Nguyệt không vì thế mà quên mất lời của hắn, cô khẽ bĩu môi trách móc:
"Có ai cưới vợ như anh không? Người ta đầu tiên phải cầu hôn, đưa ra mắt cha mẹ, đám cưới rồi mới lĩnh giấy tờ... Anh thì hay rồi, những bước kia đều lược bỏ hết hoặc để lại sau cùng, trực tiếp đem em vào gia phả."
"Ai nhủ em trêu hoa ghẹo nguyệt nhiều như vậy?" - Phó Thành Dương học theo hành động bĩu môi của cô, chất vấn ngược trở lại.
"Em trêu hoa ghẹo nguyệt lúc nào?"
"Ồ, vậy ra vợ tôi trêu hoa mà không biết hoa đang tơ tưởng về vợ hả? Chẳng phải Đoàn Hữu Ca kia vẫn luôn có ý với em đấy thôi. Để đề phòng trường hợp cậu ta đứng trước mặt anh đòi solo sòng phẳng để lấy người thương, anh có thể trực tiếp ném cho cậu ta giấy đăng ký kết hôn..."
Chỉ nghĩ đến đây thôi, Phó Thành Dương đã không nhịn được mà cười thành tiếng. Còn Thiên Nguyệt ngồi đối diện chỉ có thể mắng hắn một câu ấu trĩ. Ai đó làm ơn cho hắn biết, làm thế nào mà sau bốn năm không gặp, chồng của cô lại từ một tên cao ngạo đầu đội trời chân đạp đất lại có những suy nghĩ như trẻ con vậy nhỉ?
Đây có phải là biểu hiện của việc tư duy trẻ hóa không vậy?
Thiên Nguyệt dù sao cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, tuyệt đối không mở miệng ra để hỏi. Bởi lẽ, cô biết, chỉ ở trước mặt cô hắn mới trẻ con như vậy. Thôi cứ để anh ấy bên ngoài oanh tạc thế giới, về nhà trở thành cá con nhỏ của cô cũng được.
...
Kế hoạch của cô chuẩn bị cũng sắp thành công, chỉ thiếu một bước. Thiên thời địa lợi nhân hòa, bước cuối cùng vậy mà lại đến ngoài mong đợi của cô.
Hôm đó, bởi vì có công chuyện khẩn cấp mà Phó Thành Dương không thể đón cô về như bao ngày. Thiên Nguyệt nghe xong liền cười thật tươi đáp lại chính mình có thể tự về nhà được. Đứng trước cửa công ty vẫy tay vài lần, một chiếc xe taxi nhanh chóng đáp lại bên lề.
Cửa kính xe nhanh chóng được mở ra, một ông bác lớn tuổi cười hiền từ hỏi cô:
"Cháu muốn về đâu?"
"Nhà của chúng ta."
Thiên Nguyệt còn cảm thấy tai mình nghe nhầm, lập tức mắt tròn mắt dẹt quay sang hỏi hắn thêm một lần nữa:
"Của chúng ta?"
Phó Thành Dương cười cười, lại nhìn đồng hồ trên tay, đuôi mắt cong lên, hạnh phúc không hề che giấu mà nói với cô
"Đúng vậy, còn bây giờ thì lên xe, anh đưa em đi một nơi."
Thiên Nguyệt bán tính bán nghi, nhưng sau cùng vẫn ngoan ngoãn lên xe đi theo hắn. Chạy được nửa đường, đột nhiên hắn quay sang nhìn cô một cái, nhỏ giọng hỏi:
"Trong người em vẫn mang căn cước chứ, thêm cả hộ khẩu nữa?"
"Có mang, bởi vì chuyến bay bị muộn nên em chỉ đành để đồ trên xe anh rồi chạy vào cuộc họp của Trương thị luôn đấy thây. Anh cũng thấy mà không phải sao?"
"Anh chỉ hỏi lần nữa cho chắc thôi..."
Thiên Nguyệt bỗng dưng đơ người, trán nhăn lại thành một đường, trong đầu toàn những câu nghi vấn hướng về phía hắn: "Anh chắc cái gì cơ?"
Phó Thành Dương không nói, chỉ cười, Thiên Nguyệt còn nghe thấy tiếng hát khe khẽ phát ra từ miệng hắn, khuôn mặt hắn tựa như một đứa trẻ được cho kẹo, vui sướng hạnh phúc đều lộ hết ra.
Cho đến hơn 10 phút sau, nhìn thấy tờ giấy được đặt một cách ngay ngắn trên bàn, bên trên là chữ ký của hai người, Thiên Nguyệt mới ngộ ra được chuyện hạnh phúc mà hắn nói tới là cái gì.
Cô nhân viên nhìn thấy một cặp nam thanh nữ tú đứng cạnh nhau, lại cầm lấy tờ giấy minh chứng vợ chồng của bọn họ lên đóng dấu mộc, trước khi đem trả lại cho họ vẫn không quên cười thành tiếng, vui vẻ chúc mừng:
"Hai cháu nhìn thế nào cũng có tướng phu thê thật ấy nhỉ, chúc gia đình hạnh phúc nhé."
Thiên Nguyệt còn chưa kịp nói gì, Phó Thành Dương đã cười như được mùa mà đáp trả:
"Cảm ơn lời chúc phúc của cô nhé, cô còn không biết cháu nhăm em ấy suốt mấy năm trời mới có thể lấy về được đấy."
"Úi chà, con gái mà, lơ đễnh một cái là bị người khác để ý ngay, hèn chi cô nhìn con bé còn trẻ như vậy đã bước chân vào hôn nhân, hóa ra là do chú rể chờ không nổi nữa hửm?" - Cô nhân viên nghe vậy thì cười cười, tiếp tục trêu Phó Thành Dương.
Phó Thành Dương tất nhiên chờ đợi khoảng khắc này từ bao giờ, ngồi xuống ghế cùng với cô nhân viên trò chuyện cũng thật lâu, mà toàn bộ vấn đề hắn nói đều về người con gái hiện tại đã thành vợ mình đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh.
Thiên Nguyệt chưa bao giờ thấy một Phó Thành Dương như vậy, mỗi câu từ cô nghe được đều khiến tay chân nổi da gà cả lên. Thật sự muốn tìm một cái hố để chôn đầu xuống như một con đà điểu...
Đột nhiên cảm thấy chính mình ngu xuẩn như thế, tự nhiên đồng ý ký vào tờ giấy hồng hồng chết tiệt kia để làm gì... Ít nhất cũng nên làm giá một chút chứ nhỉ? Nhưng mà ngẫm lại, ánh mắt chờ mong khi cô cầm bút của hắn lại khiến cô không khỏi bật cười...
Thôi kệ đi, dù sao thì hai đời không biết hắn đã chờ đợi cô bao nhiêu năm, lần này để cô thiệt một chút vậy. Đâu ai nói cưới chồng quá sớm sẽ khổ chứ, hơn hết, cô nghĩ mình đã rơi vào tay đúng người rồi.
...
Tiếp đó rất nhiều ngày, Phó Thành Dương dù bận cỡ nào đều đúng giờ chở cô đến công ty, sau đó lại đón cô về. Nhiều lần rất muốn bảo với hắn, cô có thể tự mình về nhà được, nhưng hắn vờ như không nghe thấy, còn nói đây là trải nghiệm hạnh phúc của một đôi vợ chồng son.
"Sau mấy hôm nữa, anh sẽ đem em chính thức ra mắt với cha mẹ, sau đó là đi hưởng tuần trăng mật, cuối cùng là tổ chức đám cưới thật linh đình..." - Vừa nói, hắn vừa đem một muỗng kem nhỏ vào trong miệng của cô.
Kem nhanh chóng tan ra, vị ngọt lan ra khắp khoang miệng, nhưng Thiên Nguyệt không vì thế mà quên mất lời của hắn, cô khẽ bĩu môi trách móc:
"Có ai cưới vợ như anh không? Người ta đầu tiên phải cầu hôn, đưa ra mắt cha mẹ, đám cưới rồi mới lĩnh giấy tờ... Anh thì hay rồi, những bước kia đều lược bỏ hết hoặc để lại sau cùng, trực tiếp đem em vào gia phả."
"Ai nhủ em trêu hoa ghẹo nguyệt nhiều như vậy?" - Phó Thành Dương học theo hành động bĩu môi của cô, chất vấn ngược trở lại.
"Em trêu hoa ghẹo nguyệt lúc nào?"
"Ồ, vậy ra vợ tôi trêu hoa mà không biết hoa đang tơ tưởng về vợ hả? Chẳng phải Đoàn Hữu Ca kia vẫn luôn có ý với em đấy thôi. Để đề phòng trường hợp cậu ta đứng trước mặt anh đòi solo sòng phẳng để lấy người thương, anh có thể trực tiếp ném cho cậu ta giấy đăng ký kết hôn..."
Chỉ nghĩ đến đây thôi, Phó Thành Dương đã không nhịn được mà cười thành tiếng. Còn Thiên Nguyệt ngồi đối diện chỉ có thể mắng hắn một câu ấu trĩ. Ai đó làm ơn cho hắn biết, làm thế nào mà sau bốn năm không gặp, chồng của cô lại từ một tên cao ngạo đầu đội trời chân đạp đất lại có những suy nghĩ như trẻ con vậy nhỉ?
Đây có phải là biểu hiện của việc tư duy trẻ hóa không vậy?
Thiên Nguyệt dù sao cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, tuyệt đối không mở miệng ra để hỏi. Bởi lẽ, cô biết, chỉ ở trước mặt cô hắn mới trẻ con như vậy. Thôi cứ để anh ấy bên ngoài oanh tạc thế giới, về nhà trở thành cá con nhỏ của cô cũng được.
...
Kế hoạch của cô chuẩn bị cũng sắp thành công, chỉ thiếu một bước. Thiên thời địa lợi nhân hòa, bước cuối cùng vậy mà lại đến ngoài mong đợi của cô.
Hôm đó, bởi vì có công chuyện khẩn cấp mà Phó Thành Dương không thể đón cô về như bao ngày. Thiên Nguyệt nghe xong liền cười thật tươi đáp lại chính mình có thể tự về nhà được. Đứng trước cửa công ty vẫy tay vài lần, một chiếc xe taxi nhanh chóng đáp lại bên lề.
Cửa kính xe nhanh chóng được mở ra, một ông bác lớn tuổi cười hiền từ hỏi cô:
"Cháu muốn về đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.