Chương 37
An Phong
25/06/2023
"Cháu muốn về đâu?"
Thiên Nguyệt cầm điện thoại lên, lướt lướt một hồi rồi đưa màn hình cho ông bác ấy nhìn vào. Còn không quên cất tiếng đáp lại:
"Bác đưa cháu về tới nơi này là được ạ. Nó có hơi xa một chút..."
Nhìn địa điểm xuất hiện trên màn hình, ông bác có vẻ đăm chiêu một chút, mãi sau mới cất tiếng nói.
"Được rồi, lên xe đi, bác đưa cháu về."
Thiên Nguyệt chỉ chờ mỗi câu đó, lập tức mở cửa ghế sau rồi ngồi vào.
Tất cả sẽ vô cùng bình thường nếu cô không tò mò nhìn ra cửa sổ. Trong thoáng chốc, Thiên Nguyệt nhìn ra sự khác thường trên con đường hàng ngày mình được Phó Thành Dương dẫn về. Cô bấm một dãy kí tự trong điện thoại, sau khi xác nhận tin nhắn đã được gửi đi, cô mới quay sang nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, thông qua đó có thể trông thấy đôi mắt đang lay động của ông bác.
Thiên Nguyệt không lập tức đánh rắn động cỏ, cô chỉ giả vờ lơ đễnh cất tiếng hỏi ông bác kia:
"Bác ơi, đây là đường tắt ạ? Sao cháu lại thấy khung cảnh xung quanh hơi khác."
Tài xế nghe vậy chỉ hơi gật gù, nhưng ánh mắt đã bán đứng ông bác ấy. Bởi lẽ trong khoảnh khắc nhỏ, cô đã nhìn thấy đôi mắt kia đang nhìn lên bên phải, hơi hướng lên trên. Đó chính là hành động của một người nói dối thể hiện ra trong vô thức.
"Cháu cố chờ thêm một chút, cũng sắp đến nơi rồi đấy."
Thiên Nguyệt khẽ cười, cuối cùng sau một vài phút suy nghĩ, cô quyết định vẫn nên cùng ông ấy nói chuyện rõ ràng.
"Bác đang đưa cháu đến khu đất đang được niêm phong của Trương thị đúng chứ?"
Trong nháy mắt, Thiên Nguyệt bằng mắt thường cũng nhìn thấy tay cầm vô lăng của ông chú đó khẽ siết chặt, lo lắng lúc này đều viết rõ trên mặt, nhưng ông bác vẫn cố gắng chối bỏ:
"Cháu đang nói gì vậy? Trương thị gì chứ? Bác nghe không hiểu gì cả..."
Cô lại vờ như không nghe thấy những gì tài xế đang biện hộ, tiếp tục với câu hỏi của mình:
"Cô ấy đã treo bảng giá để đem cháu đến chỗ đó đúng chứ? Có thể cho cháu biết là bao nhiêu tiền được không?"
Cơ thể tài xế lúc này đã run rẩy, xe trên đường vừa lúc phải dừng lại vì đèn đỏ, nhờ vậy càng cho hai người thêm khoảng không để hoàn thành cuộc đối thoại.
Đến lúc này, ông tài xế có vẻ nghĩ rằng mình không thể chối bỏ được nữa, từng câu từng chữ ngậm ngùi mà nói ra.
"500 triệu... Cô làm ơn tha cho tôi được không... Nhà tôi đang có một đứa cháu bị tim bẩm sinh, tôi sợ hãi, tôi không muốn làm chuyện ác, nhưng giữa một người không thân quen và cháu trai của mình, tôi phải chọn cho sự sống của thằng bé... Cô làm ơn đừng mang tôi tới đồn cảnh sát được không? Cầu xin cô đấy..."
Trong khoảng lặng, Thiên Nguyệt có thể nghe thấy tiếng nấc nhỏ của ông bác kia, nước mắt cũng đã rơi xuống, dựa vào nét biểu cảm trên gương mặt, từ ban đầu cô cũng có thể đoán ra ông ta chỉ là một tay mơ. Cô bất giác thở dài.
"Không cần phải sợ hãi đến như vậy, bác cũng không cần quay đầu lại làm gì, cứ tiếp tục đưa cháu đến điểm lấy tiền đi."
"Cô... Cô không sao thật chứ? Sao lại có người tự hiến thân đến chỗ chết được..." - Tài xế nghe thấy lời của cô, ánh mắt còn lo lắng hơn cả khi nghe được tin cô biết được mọi sự thật.
"Trước giờ bác chưa thấy thì bây giờ bác được thấy rồi. Nhưng mà sau khi lấy được tiền, mong bác có thể thương tình tìm cho cháu vài chú công an, đừng nói là bác đã làm gì, chỉ cần nói rằng chỗ đó đang có đánh nhau có sử dụng vũ khí trái phép là được rồi. Nhưng nhớ rằng, sau hai tiếng thì bác hãy báo, bác về mà báo liền là dễ bị nghi là đồng lõa lắm đấy."
Ông bác ấy cắn chặt môi, gật đầu lia lịa, những giọt nước mắt rơi lã chã trên gương mặt tiền tụy của người đàn ông già.
"Tôi đội ơn cô, đội ơn cô nhiều lắm..."
"Được rồi, bác cứ tiếp tục lái, mặc kệ cháu ở phía sau làm gì nhé. Tí nữa xuống xe, bác cứ bảo là nhìn thấy cháu đang ngồi trên đường, sau đó đánh ngất cháu mang vào đây là được."
"Vâng vâng..."
Thông qua cửa chiếu hậu trong xe, ông bác nhìn thấy, cô gái trẻ ấy vậy mà tự dùng tay tạo ra những vết thương nhỏ trên tay cũng như trên mặt, tựa như thực sự có vụ xô xát, còn tự đập vào gáy mình tạo ra một vết bầm lớn sau cổ. Bởi vì dùng lực quá lớn, Thiên Nguyệt không chịu nổi mà khẽ rên.
"Mẹ ơi đau quá..."
...
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng trước cổng của khu đất niêm phong kia. Không mất quá nhiều thời gian đã có người chạy ra chỗ chiếc xe để kiểm tra. Hắn ta mang một gương mặt bặm rợn, nhìn tới ông già đang ngồi trên xe, phía sau còn có dáng người nhỏ nhắn của một thiếu nữ. Nheo mắt một chút liền hỏi:
"Là ông bắt?"
"Đúng... Đúng vậy."
Bởi vì vẻ bề ngoài của ông bác kia khá đô, lại cao lớn, nên lời nói dối kia nhanh chóng được chấp thuận. Ông ấy được đưa đến chỗ lấy tiền, trước khi đi còn bị bọn họ hăm dọa một tràng dài rồi mới được thả ra. Còn Thiên Nguyệt giả ngất lúc này đang nằm trên lưng của một gã đô con, bị đem đến một căn nhà tít ở phía trong khu đất kia.
Không hiểu vì tâm lý quá vững hay mũi quá thính khiến não bộ của cô lúc này không thể suy nghĩ gì ngoài câu 'Thằng đô này có lẽ 1 năm rồi chưa tắm...'
Thiên Nguyệt cầm điện thoại lên, lướt lướt một hồi rồi đưa màn hình cho ông bác ấy nhìn vào. Còn không quên cất tiếng đáp lại:
"Bác đưa cháu về tới nơi này là được ạ. Nó có hơi xa một chút..."
Nhìn địa điểm xuất hiện trên màn hình, ông bác có vẻ đăm chiêu một chút, mãi sau mới cất tiếng nói.
"Được rồi, lên xe đi, bác đưa cháu về."
Thiên Nguyệt chỉ chờ mỗi câu đó, lập tức mở cửa ghế sau rồi ngồi vào.
Tất cả sẽ vô cùng bình thường nếu cô không tò mò nhìn ra cửa sổ. Trong thoáng chốc, Thiên Nguyệt nhìn ra sự khác thường trên con đường hàng ngày mình được Phó Thành Dương dẫn về. Cô bấm một dãy kí tự trong điện thoại, sau khi xác nhận tin nhắn đã được gửi đi, cô mới quay sang nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, thông qua đó có thể trông thấy đôi mắt đang lay động của ông bác.
Thiên Nguyệt không lập tức đánh rắn động cỏ, cô chỉ giả vờ lơ đễnh cất tiếng hỏi ông bác kia:
"Bác ơi, đây là đường tắt ạ? Sao cháu lại thấy khung cảnh xung quanh hơi khác."
Tài xế nghe vậy chỉ hơi gật gù, nhưng ánh mắt đã bán đứng ông bác ấy. Bởi lẽ trong khoảnh khắc nhỏ, cô đã nhìn thấy đôi mắt kia đang nhìn lên bên phải, hơi hướng lên trên. Đó chính là hành động của một người nói dối thể hiện ra trong vô thức.
"Cháu cố chờ thêm một chút, cũng sắp đến nơi rồi đấy."
Thiên Nguyệt khẽ cười, cuối cùng sau một vài phút suy nghĩ, cô quyết định vẫn nên cùng ông ấy nói chuyện rõ ràng.
"Bác đang đưa cháu đến khu đất đang được niêm phong của Trương thị đúng chứ?"
Trong nháy mắt, Thiên Nguyệt bằng mắt thường cũng nhìn thấy tay cầm vô lăng của ông chú đó khẽ siết chặt, lo lắng lúc này đều viết rõ trên mặt, nhưng ông bác vẫn cố gắng chối bỏ:
"Cháu đang nói gì vậy? Trương thị gì chứ? Bác nghe không hiểu gì cả..."
Cô lại vờ như không nghe thấy những gì tài xế đang biện hộ, tiếp tục với câu hỏi của mình:
"Cô ấy đã treo bảng giá để đem cháu đến chỗ đó đúng chứ? Có thể cho cháu biết là bao nhiêu tiền được không?"
Cơ thể tài xế lúc này đã run rẩy, xe trên đường vừa lúc phải dừng lại vì đèn đỏ, nhờ vậy càng cho hai người thêm khoảng không để hoàn thành cuộc đối thoại.
Đến lúc này, ông tài xế có vẻ nghĩ rằng mình không thể chối bỏ được nữa, từng câu từng chữ ngậm ngùi mà nói ra.
"500 triệu... Cô làm ơn tha cho tôi được không... Nhà tôi đang có một đứa cháu bị tim bẩm sinh, tôi sợ hãi, tôi không muốn làm chuyện ác, nhưng giữa một người không thân quen và cháu trai của mình, tôi phải chọn cho sự sống của thằng bé... Cô làm ơn đừng mang tôi tới đồn cảnh sát được không? Cầu xin cô đấy..."
Trong khoảng lặng, Thiên Nguyệt có thể nghe thấy tiếng nấc nhỏ của ông bác kia, nước mắt cũng đã rơi xuống, dựa vào nét biểu cảm trên gương mặt, từ ban đầu cô cũng có thể đoán ra ông ta chỉ là một tay mơ. Cô bất giác thở dài.
"Không cần phải sợ hãi đến như vậy, bác cũng không cần quay đầu lại làm gì, cứ tiếp tục đưa cháu đến điểm lấy tiền đi."
"Cô... Cô không sao thật chứ? Sao lại có người tự hiến thân đến chỗ chết được..." - Tài xế nghe thấy lời của cô, ánh mắt còn lo lắng hơn cả khi nghe được tin cô biết được mọi sự thật.
"Trước giờ bác chưa thấy thì bây giờ bác được thấy rồi. Nhưng mà sau khi lấy được tiền, mong bác có thể thương tình tìm cho cháu vài chú công an, đừng nói là bác đã làm gì, chỉ cần nói rằng chỗ đó đang có đánh nhau có sử dụng vũ khí trái phép là được rồi. Nhưng nhớ rằng, sau hai tiếng thì bác hãy báo, bác về mà báo liền là dễ bị nghi là đồng lõa lắm đấy."
Ông bác ấy cắn chặt môi, gật đầu lia lịa, những giọt nước mắt rơi lã chã trên gương mặt tiền tụy của người đàn ông già.
"Tôi đội ơn cô, đội ơn cô nhiều lắm..."
"Được rồi, bác cứ tiếp tục lái, mặc kệ cháu ở phía sau làm gì nhé. Tí nữa xuống xe, bác cứ bảo là nhìn thấy cháu đang ngồi trên đường, sau đó đánh ngất cháu mang vào đây là được."
"Vâng vâng..."
Thông qua cửa chiếu hậu trong xe, ông bác nhìn thấy, cô gái trẻ ấy vậy mà tự dùng tay tạo ra những vết thương nhỏ trên tay cũng như trên mặt, tựa như thực sự có vụ xô xát, còn tự đập vào gáy mình tạo ra một vết bầm lớn sau cổ. Bởi vì dùng lực quá lớn, Thiên Nguyệt không chịu nổi mà khẽ rên.
"Mẹ ơi đau quá..."
...
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng trước cổng của khu đất niêm phong kia. Không mất quá nhiều thời gian đã có người chạy ra chỗ chiếc xe để kiểm tra. Hắn ta mang một gương mặt bặm rợn, nhìn tới ông già đang ngồi trên xe, phía sau còn có dáng người nhỏ nhắn của một thiếu nữ. Nheo mắt một chút liền hỏi:
"Là ông bắt?"
"Đúng... Đúng vậy."
Bởi vì vẻ bề ngoài của ông bác kia khá đô, lại cao lớn, nên lời nói dối kia nhanh chóng được chấp thuận. Ông ấy được đưa đến chỗ lấy tiền, trước khi đi còn bị bọn họ hăm dọa một tràng dài rồi mới được thả ra. Còn Thiên Nguyệt giả ngất lúc này đang nằm trên lưng của một gã đô con, bị đem đến một căn nhà tít ở phía trong khu đất kia.
Không hiểu vì tâm lý quá vững hay mũi quá thính khiến não bộ của cô lúc này không thể suy nghĩ gì ngoài câu 'Thằng đô này có lẽ 1 năm rồi chưa tắm...'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.