Chương 31: Muốn quay trở lại sao?
An Phong
21/06/2023
Trương Hồng Loan cũng nhờ ký ức trọng sinh trong cơ thể của Mai Lan mà bắt đầu bành trướng thế lực. Trong thời gian đó tất nhiên cô ả vẫn dành thời
gian khá lớn để truy tìm tung tích của Thiên Nguyệt, dù sao thì con bài
thả ra không nằm trong tầm kiểm soát vẫn là thứ mà cô ả canh cánh trong
lòng.
Lại nói cho dù đã huy động nguồn lực cùng nhân lực khá lớn, nhưng thứ mà cô ả thu lại vẫn là không có gì khiến Trương Hồng Loan tức giận không thôi. Đáng giận hơn nữa chính là vào nửa năm trước, Trương Hồng Loan trọng sinh từ tương lai dường như biến mất khỏi cơ thể của Trương Mai Lan.
Cho đến thời điểm hiện tại linh hồn cũ của Trương Mai Lan dường như đã quay lại cơ thể vốn dĩ của cô ta, cho dù đã tìm nhiều nhà khoa học để cứu vãn tình hình nhưng Trương Hồng Loan cũng chỉ có thể bó tay chịu trói. Trương Mai Lan sau đó đã được đem trả về với gia đình chính xác của cô ta... Bây giờ sống chết thế nào cũng không còn quan trọng nữa.
Đứng trên tầng thượng cao nhất, Trương Hồng Loan nhìn xuống cảnh sắc phía dưới. Những tòa nhà rộng lớn chen chúc nhau phát triển thành phố, dòng đường rộn ràng tấp nập đang không ngừng di chuyển. Song tất cả đều không thể giúp cô ả át đi giọng nói xuất hiện trong đầu.
Đó là lời nói cuối cùng mà Trương Hồng Loan trọng sinh kia để lại cho cô ả, cho dù đã ép buộc não bộ quên đi cũng không tài nào quên nổi.
Đó là vào một đêm đầy giông bão, mưa bên ngoài đã qua ba tiếng nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, mà gió cũng như hưởng ứng tiết trời mà từng luồng từng luồng lạnh toát thổi tung tán cây to lớn. Trong phòng, trước mặt cô là một gương mặt xa lạ, nhưng từng cử chỉ điệu bộ, đến cả giọng điệu nhấn nhá đều giống cô ả, đó chính là một Trương Hồng Loan đang núp sau cơ thể của Trương Mai Lan:
"Hồng Loan, tôi nghĩ cuối cùng mình đã biết lý do mình trọng sinh rồi... Hồng Loan, nên dừng lại thôi."
"Cô đang nói gì vậy, chẳng phải kế hoạch này là do cô đề ra trước tiên sao? Sợ rồi à?"
"Nếu tôi sợ thì từ khi ép Tần Phương đâm sau lưng chị gái mình tôi đã sợ hãi rồi. Nhưng Hồng Loan, trải nghiệm hai đời, tôi đột nhiên nhận ra, thứ không thuộc mình cho dù cướp đoạt về tay cũng chẳng phải của mình. Nếu cứ mãi chấp mê bất ngộ như vậy chỉ tổn hại mình mà thôi."
"Cô đang nói cái quỷ gì vậy?"
"Hồng Loan, chỉ mong cô đừng giống như tôi ở kiếp trước sai lại càng thêm sai, dừng lại đúng thời điểm đi."
Nhưng Hồng Loan ở kiếp này đến một chữ cũng không nghe lọt tai, cô ả vùng vằng rời khỏi phòng, đến khi quay lại nhìn sang cơ thể Mai Lan vẫn ngồi đó, dương đôi mắt đen kịt nhìn mình. Từ đằng sau cửa sổ, một dòng sét lớn xẹt ngang qua, mang theo thứ ánh sáng đáng sợ dọi vào cơ thể ấy.
Trương Hồng Loan đối với hình ảnh này chỉ cười nửa miệng, dõng dạc tuyên bố:
"Cô thử hỏi mình xem, liệu có thể dừng lại được không? Cung đã dương thì phải có ít nhất một con thú phải nằm lại, đừng dùng cái kiến thức hai kiếp ngu xuẩn kia để ra lệnh cho tôi hiểu chứ?"
Cái cô ả nhận lại chỉ là một cái lắc đầu ngao ngán của Mai Lan. Hình như cũng là sau hôm ấy, linh hồn trọng sinh kia dần biến mất, trả lại cơ thể cho một Trương Mai Lan chính nghĩa.
Hồng Loan thu lại tầm mắt, không còn nhìn xung quanh thành phố nữa, trong lòng đã tự kiên định cho quyết định của mình:
"Chẳng cần cô trợ giúp, tôi cũng sẽ mang mồi săn ngon nhất quay lại."
...
Quay nửa vòng Trái Đất, băng qua những dòng thác hùng vĩ, vượt qua khu rừng bạt ngàn tiếng chim hót, trước mắt xuất hiện một thành phố sầm uất với gang màu đỏ gạch chủ đạo. Trong căn nhà tầm trung nằm ở trung tâm thành phố, người con gái mang nét mặt đơn thuần xinh đẹp đậm chất châu Á đang nở một nụ cười xinh đẹp. So với 4 năm trước, cô hiện tại đã trưởng thành lên không ít, khí chất bên ngoài cũng đã khiến người khác phải ngước nhìn.
Trước mắt cô lúc này chính là một người đàn ông chững chạc, sống mũi cao thẳng cùng với đôi mắt cong luôn mang theo ý cười, đang nhìn cô một cách say đắm. Vừa gặp hắn, cô gái đã không khỏi bất ngờ mà thốt lên một câu:
"Đoàn Hữu Ca? Sao anh lại xuất hiện ở đây vào lúc này?"
Đoàn Hữu Ca nghe thấy âm thanh mềm mại của cô gái, tâm không khỏi rung động. Nhưng bỏ mặc tình cảm trong lòng qua một bên, anh nở nụ cười dịu dàng mà hỏi ngược lại cô:
"Thiên Nguyệt, nghe nói em chuẩn bị quay trở lại thành phố X đó. Em định rời khỏi đây sao? Nơi này không tốt hửm?"
Thiên Nguyệt nghe vậy thì bật cười, tưởng rằng hắn đến vì chuyện quan trọng gì. Bên tai vừa nghe xong câu hỏi cô đã vội vàng trả lời:
"Không phải không tốt, có một số chuyện, vẫn nên giải quyết một thể cho nhanh. Hữu Ca, mấy năm qua đã nhờ anh chiếu cố nhiều rồi."
Đoàn thiếu gia vừa nghe cô nói lời khách khí, nụ cười trên môi đã dừng từ lâu, lập tức quay ngoắt sang một bên rồi giả vờ than trách:
"Ngoài việc đưa em đến thành phố của anh thì anh còn được thêm lần nào chiếu cố em à? Đã bảo là cha em có công cứu anh một mạng, em nhờ anh làm gì cũng đều được, dù đó là chuyện trả thù bọn người kia. Nhưng nhìn em đi, ngoài cười giả lả lảng tránh không thèm nhờ anh ra thì em còn làm được gì?"
Năm đó, sau khi đáp xuống thành phố A được mấy ngày, Thiên Nguyệt vô tình gặp lại Đoàn Hữu Ca, người được chiếc mũ ngày nào của cô rơi trúng đầu. Cũng từ đây cô biết được thực chất cái chết của cha cô không phải vì nghe tin dữ của mẹ mà vượt tốc chết.
Cha của cô, bởi vì muốn cứu chàng thanh niên bị người khác hại đẩy ra đường mới bẻ lái đâm vào gốc cây... Thanh niên ấy, không ai khác ngoài Đoàn Hữu Ca.
Lại nói cho dù đã huy động nguồn lực cùng nhân lực khá lớn, nhưng thứ mà cô ả thu lại vẫn là không có gì khiến Trương Hồng Loan tức giận không thôi. Đáng giận hơn nữa chính là vào nửa năm trước, Trương Hồng Loan trọng sinh từ tương lai dường như biến mất khỏi cơ thể của Trương Mai Lan.
Cho đến thời điểm hiện tại linh hồn cũ của Trương Mai Lan dường như đã quay lại cơ thể vốn dĩ của cô ta, cho dù đã tìm nhiều nhà khoa học để cứu vãn tình hình nhưng Trương Hồng Loan cũng chỉ có thể bó tay chịu trói. Trương Mai Lan sau đó đã được đem trả về với gia đình chính xác của cô ta... Bây giờ sống chết thế nào cũng không còn quan trọng nữa.
Đứng trên tầng thượng cao nhất, Trương Hồng Loan nhìn xuống cảnh sắc phía dưới. Những tòa nhà rộng lớn chen chúc nhau phát triển thành phố, dòng đường rộn ràng tấp nập đang không ngừng di chuyển. Song tất cả đều không thể giúp cô ả át đi giọng nói xuất hiện trong đầu.
Đó là lời nói cuối cùng mà Trương Hồng Loan trọng sinh kia để lại cho cô ả, cho dù đã ép buộc não bộ quên đi cũng không tài nào quên nổi.
Đó là vào một đêm đầy giông bão, mưa bên ngoài đã qua ba tiếng nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, mà gió cũng như hưởng ứng tiết trời mà từng luồng từng luồng lạnh toát thổi tung tán cây to lớn. Trong phòng, trước mặt cô là một gương mặt xa lạ, nhưng từng cử chỉ điệu bộ, đến cả giọng điệu nhấn nhá đều giống cô ả, đó chính là một Trương Hồng Loan đang núp sau cơ thể của Trương Mai Lan:
"Hồng Loan, tôi nghĩ cuối cùng mình đã biết lý do mình trọng sinh rồi... Hồng Loan, nên dừng lại thôi."
"Cô đang nói gì vậy, chẳng phải kế hoạch này là do cô đề ra trước tiên sao? Sợ rồi à?"
"Nếu tôi sợ thì từ khi ép Tần Phương đâm sau lưng chị gái mình tôi đã sợ hãi rồi. Nhưng Hồng Loan, trải nghiệm hai đời, tôi đột nhiên nhận ra, thứ không thuộc mình cho dù cướp đoạt về tay cũng chẳng phải của mình. Nếu cứ mãi chấp mê bất ngộ như vậy chỉ tổn hại mình mà thôi."
"Cô đang nói cái quỷ gì vậy?"
"Hồng Loan, chỉ mong cô đừng giống như tôi ở kiếp trước sai lại càng thêm sai, dừng lại đúng thời điểm đi."
Nhưng Hồng Loan ở kiếp này đến một chữ cũng không nghe lọt tai, cô ả vùng vằng rời khỏi phòng, đến khi quay lại nhìn sang cơ thể Mai Lan vẫn ngồi đó, dương đôi mắt đen kịt nhìn mình. Từ đằng sau cửa sổ, một dòng sét lớn xẹt ngang qua, mang theo thứ ánh sáng đáng sợ dọi vào cơ thể ấy.
Trương Hồng Loan đối với hình ảnh này chỉ cười nửa miệng, dõng dạc tuyên bố:
"Cô thử hỏi mình xem, liệu có thể dừng lại được không? Cung đã dương thì phải có ít nhất một con thú phải nằm lại, đừng dùng cái kiến thức hai kiếp ngu xuẩn kia để ra lệnh cho tôi hiểu chứ?"
Cái cô ả nhận lại chỉ là một cái lắc đầu ngao ngán của Mai Lan. Hình như cũng là sau hôm ấy, linh hồn trọng sinh kia dần biến mất, trả lại cơ thể cho một Trương Mai Lan chính nghĩa.
Hồng Loan thu lại tầm mắt, không còn nhìn xung quanh thành phố nữa, trong lòng đã tự kiên định cho quyết định của mình:
"Chẳng cần cô trợ giúp, tôi cũng sẽ mang mồi săn ngon nhất quay lại."
...
Quay nửa vòng Trái Đất, băng qua những dòng thác hùng vĩ, vượt qua khu rừng bạt ngàn tiếng chim hót, trước mắt xuất hiện một thành phố sầm uất với gang màu đỏ gạch chủ đạo. Trong căn nhà tầm trung nằm ở trung tâm thành phố, người con gái mang nét mặt đơn thuần xinh đẹp đậm chất châu Á đang nở một nụ cười xinh đẹp. So với 4 năm trước, cô hiện tại đã trưởng thành lên không ít, khí chất bên ngoài cũng đã khiến người khác phải ngước nhìn.
Trước mắt cô lúc này chính là một người đàn ông chững chạc, sống mũi cao thẳng cùng với đôi mắt cong luôn mang theo ý cười, đang nhìn cô một cách say đắm. Vừa gặp hắn, cô gái đã không khỏi bất ngờ mà thốt lên một câu:
"Đoàn Hữu Ca? Sao anh lại xuất hiện ở đây vào lúc này?"
Đoàn Hữu Ca nghe thấy âm thanh mềm mại của cô gái, tâm không khỏi rung động. Nhưng bỏ mặc tình cảm trong lòng qua một bên, anh nở nụ cười dịu dàng mà hỏi ngược lại cô:
"Thiên Nguyệt, nghe nói em chuẩn bị quay trở lại thành phố X đó. Em định rời khỏi đây sao? Nơi này không tốt hửm?"
Thiên Nguyệt nghe vậy thì bật cười, tưởng rằng hắn đến vì chuyện quan trọng gì. Bên tai vừa nghe xong câu hỏi cô đã vội vàng trả lời:
"Không phải không tốt, có một số chuyện, vẫn nên giải quyết một thể cho nhanh. Hữu Ca, mấy năm qua đã nhờ anh chiếu cố nhiều rồi."
Đoàn thiếu gia vừa nghe cô nói lời khách khí, nụ cười trên môi đã dừng từ lâu, lập tức quay ngoắt sang một bên rồi giả vờ than trách:
"Ngoài việc đưa em đến thành phố của anh thì anh còn được thêm lần nào chiếu cố em à? Đã bảo là cha em có công cứu anh một mạng, em nhờ anh làm gì cũng đều được, dù đó là chuyện trả thù bọn người kia. Nhưng nhìn em đi, ngoài cười giả lả lảng tránh không thèm nhờ anh ra thì em còn làm được gì?"
Năm đó, sau khi đáp xuống thành phố A được mấy ngày, Thiên Nguyệt vô tình gặp lại Đoàn Hữu Ca, người được chiếc mũ ngày nào của cô rơi trúng đầu. Cũng từ đây cô biết được thực chất cái chết của cha cô không phải vì nghe tin dữ của mẹ mà vượt tốc chết.
Cha của cô, bởi vì muốn cứu chàng thanh niên bị người khác hại đẩy ra đường mới bẻ lái đâm vào gốc cây... Thanh niên ấy, không ai khác ngoài Đoàn Hữu Ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.