Chương 32: Trở về
An Phong
23/06/2023
Đoàn Hữu Ca không nghe thấy tiếng trả lời của cô, cuối cùng vẫn phải dời lực chú ý của mình sang đống đồ ở phía sau lưng của cô, ánh mắt có phần ủ
rủ, quay sang đối diện với đôi mắt đen của cô, nhỏ giọng hỏi:
"Em chuẩn bị đi thật hả?"
Thiên Nguyệt gật đầu, nhanh chóng đáp lại hắn:
"Đúng vậy, vé máy bay cũng đã đặt trước rồi, đồ đạc cũng đã dọn tươm tất."
"Không có ý định suy nghĩ lại ư? Dù sao thì ở nơi này cũng tốt lắm..."
"Đoàn Hữu Ca, anh biết rõ có những thứ không thể dùng thời gian để phủ bụi dần dần biến mất mà đúng chứ? Em tới đây vì mục đích cá nhân của mình, và nhìn xem, mục đích của em chỉ còn một bước nữa là hoàn thành... Hữu Ca, cho dù anh có nói thêm gì nữa thì em nhất định sẽ không ở lại đâu."
Đoàn Hữu Ca mím môi, mái tóc đen được vuốt gọn ra phía sau để lộ đôi mắt phượng dài đang nhìn cô bằng đôi mắt chăm chú. Đứng lặng người một lúc lâu, sau đó thì anh ta thả giày ra bước vào nhà. Đôi chân dài thẳng hướng chạy đến chiếc vali cô đang để ở giữa sàn.
"Anh định làm gì vậy?"
"Mấy giờ thì máy bay cất cánh?"
Thiên Nguyệt đột ngột bị hỏi lại, cô chỉ có thể nhìn lại đồng hồ ở trên tay, sau đó mới đáp lại anh:
"Còn hơn 1 tiếng nữa mới đến giờ soát vé."
Đoàn Hữu Ca cong môi, nở nụ cười nhẹ, tay cầm lấy vali của cô kéo ra đến xe của mình. Mắt thấy cô gái phía sau còn chưa có động tĩnh gì, anh chỉ đành lớn tiếng gọi vào bên trong:
"Thiên Nguyệt, em định để chiếc vali trở về thành phố kia một mình à? Còn không mau ra đây?"
Thiên Nguyệt đến lúc này mới hoàn hồn trở lại, lập tức chạy ra xe của Đoàn Hữu Ca, nhỏ giọng nói:
"Anh cũng không nhất thiết phải làm như vậy, em lúc nãy đã bắt xe rồi."
"Ồ, thì ra anh đã làm chuyện thừa thãi sao?" - Đoàn Hữu Ca mím môi, khuôn mặt hơi xụ xuống chán nản. Ánh mắt chốc chốc lại ngước lên để quan sát biểu cảm của cô.
Cô không nói chuyện, chỉ lặng lẽ thở dài, đặt vali nằm ngay ngắn trong cốp xe của người kia, lúc này mới quay lại nói với hắn một câu:
"Vậy thì đành nhờ Đoàn thiếu gia giúp đỡ một chuyến, dù sao em cũng có chuyện nói với anh."
Chỉ chờ câu này của cô, Đoàn Hữu Ca lập tức vui vẻ trở lại, mở cửa ghế phụ ra, trịnh trọng mời cô ngồi. Thiên Nguyệt thở dài, bảo anh ta bớt làm trò rồi mới chịu lên. Đoạn đường từ nhà cô tới sân bay chỉ vỏn vẹn 10 phút, Đoàn Hữu Ca cũng không thể nói được nhiều chuyện. Hơn hết trong đầu anh ta lúc này vẫn đang suy nghĩ về vấn đề Thiên Nguyệt sắp đề cập đến.
Cho dù 4 năm này anh ta đã làm đủ mọi cách để có thể tiếp cận cô gái nhỏ này, nhưng dường như cô luôn dựng cho hắn một bức tường ngăn cách vô cùng dày. Hắn không hiểu nguyên do vì mình là người gián tiếp đã khiến cha cô thiệt mạng, hay còn nguyên do nào khác nữa...
Nhưng rõ ràng, cô đã từng nói rằng không hề trách anh ta vì chuyện đó cơ mà, nhìn khuôn mặt cô khi ấy không hề giống đang nói dối một chút nào.
Mãi suy nghĩ, Đoàn Hữu Ca không ngờ xe đã chạy đến trước sảnh sân bay từ lúc nào. Thiên Nguyệt từ từ tháo giây an toàn ra, sau đó nhờ sự trợ giúp của anh mà nhanh chóng lấy vali từ trên xe xuống. Xong xuôi mọi sự, cô mới nghiêm túc đứng trước mặt Đoàn Hữu Ca.
"Hữu Ca, chúng ta là bạn đúng chứ?"
"Nhưng chưa chắc sẽ mãi là bạn mà..." - Đoàn Hữu Ca vừa nghe cô nói, đáy mắt hiện lên sự lo lắng vô hình. Anh dường như bắt đầu nhận ra chủ đề của câu chuyện sắp tới Thiên Nguyệt đề cập rồi.
"Đoàn Hữu Ca, anh biết rõ chúng ta sẽ chỉ mãi là bạn mà. 4 năm qua nhờ anh giúp đỡ, em sẽ không quên công ơn này của anh. Hữu Ca, em không có quyền lực gì để ép anh thôi thích một người, em hiểu rõ cảm giác đó là gì. Nhưng mong rằng giữa dòng người vội vã, anh có thể tìm đúng người để có thể buông bỏ. Hữu Ca, đừng nhầm lẫn tình cảm của mình, anh yêu thích em chỉ vì tâm anh rung động khi biết em là con gái của ân nhân thôi."
Thiên Nguyệt có thể chắc chắn điều đó, bởi trong vài lần vô tình, cô đã nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông này dõi theo một bóng hình xa lạ... Chỉ cần một ánh mắt xa xăm, cô đã có thể đoán được thứ cảm xúc khó nói trong lòng người đàn ông... Bởi vì cô cũng đã từng dùng ánh mắt ấy để nhìn Phó Thành Dương.
Đoàn Hữu Ca muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại bị ép nuốt trở lại vào phía trong, nhìn lại cô, người con gái có nụ cười chữa lành tâm hồn. Có thứ gì đó trong anh mách bảo, những lời cô đang nói không phải là lý thuyết suông của cô...
"Đoàn Hữu Ca, mong lần sau gặp lại, bên cạnh anh sẽ là người mà anh thực sự muốn dùng thân mình che chở cả đời. Còn bây giờ, cảm ơn vì đã tiễn em đến sân bay nhé, em phải quay trở về điểm xuất phát của mình rồi."
Nói đoạn cô vẫy cánh thay thon của mình, như một lời chào tạm biệt cuối cùng dành cho anh, cho thành phố đã lưu lại 4 năm thanh xuân nhỏ của cô.
Dòng người vội vã, dần dần đem bóng dáng cao gầy của người đàn ông đó càng ngày càng xa. Thiên Nguyệt quay đầu lại, trên tay là tấm vé mời của công ty Trương thị. Trên môi cong lên một nụ cười vui vẻ.
Trương Hồng Loan, xem 4 năm tôi đem cho cô những kinh hỉ gì.
"Em chuẩn bị đi thật hả?"
Thiên Nguyệt gật đầu, nhanh chóng đáp lại hắn:
"Đúng vậy, vé máy bay cũng đã đặt trước rồi, đồ đạc cũng đã dọn tươm tất."
"Không có ý định suy nghĩ lại ư? Dù sao thì ở nơi này cũng tốt lắm..."
"Đoàn Hữu Ca, anh biết rõ có những thứ không thể dùng thời gian để phủ bụi dần dần biến mất mà đúng chứ? Em tới đây vì mục đích cá nhân của mình, và nhìn xem, mục đích của em chỉ còn một bước nữa là hoàn thành... Hữu Ca, cho dù anh có nói thêm gì nữa thì em nhất định sẽ không ở lại đâu."
Đoàn Hữu Ca mím môi, mái tóc đen được vuốt gọn ra phía sau để lộ đôi mắt phượng dài đang nhìn cô bằng đôi mắt chăm chú. Đứng lặng người một lúc lâu, sau đó thì anh ta thả giày ra bước vào nhà. Đôi chân dài thẳng hướng chạy đến chiếc vali cô đang để ở giữa sàn.
"Anh định làm gì vậy?"
"Mấy giờ thì máy bay cất cánh?"
Thiên Nguyệt đột ngột bị hỏi lại, cô chỉ có thể nhìn lại đồng hồ ở trên tay, sau đó mới đáp lại anh:
"Còn hơn 1 tiếng nữa mới đến giờ soát vé."
Đoàn Hữu Ca cong môi, nở nụ cười nhẹ, tay cầm lấy vali của cô kéo ra đến xe của mình. Mắt thấy cô gái phía sau còn chưa có động tĩnh gì, anh chỉ đành lớn tiếng gọi vào bên trong:
"Thiên Nguyệt, em định để chiếc vali trở về thành phố kia một mình à? Còn không mau ra đây?"
Thiên Nguyệt đến lúc này mới hoàn hồn trở lại, lập tức chạy ra xe của Đoàn Hữu Ca, nhỏ giọng nói:
"Anh cũng không nhất thiết phải làm như vậy, em lúc nãy đã bắt xe rồi."
"Ồ, thì ra anh đã làm chuyện thừa thãi sao?" - Đoàn Hữu Ca mím môi, khuôn mặt hơi xụ xuống chán nản. Ánh mắt chốc chốc lại ngước lên để quan sát biểu cảm của cô.
Cô không nói chuyện, chỉ lặng lẽ thở dài, đặt vali nằm ngay ngắn trong cốp xe của người kia, lúc này mới quay lại nói với hắn một câu:
"Vậy thì đành nhờ Đoàn thiếu gia giúp đỡ một chuyến, dù sao em cũng có chuyện nói với anh."
Chỉ chờ câu này của cô, Đoàn Hữu Ca lập tức vui vẻ trở lại, mở cửa ghế phụ ra, trịnh trọng mời cô ngồi. Thiên Nguyệt thở dài, bảo anh ta bớt làm trò rồi mới chịu lên. Đoạn đường từ nhà cô tới sân bay chỉ vỏn vẹn 10 phút, Đoàn Hữu Ca cũng không thể nói được nhiều chuyện. Hơn hết trong đầu anh ta lúc này vẫn đang suy nghĩ về vấn đề Thiên Nguyệt sắp đề cập đến.
Cho dù 4 năm này anh ta đã làm đủ mọi cách để có thể tiếp cận cô gái nhỏ này, nhưng dường như cô luôn dựng cho hắn một bức tường ngăn cách vô cùng dày. Hắn không hiểu nguyên do vì mình là người gián tiếp đã khiến cha cô thiệt mạng, hay còn nguyên do nào khác nữa...
Nhưng rõ ràng, cô đã từng nói rằng không hề trách anh ta vì chuyện đó cơ mà, nhìn khuôn mặt cô khi ấy không hề giống đang nói dối một chút nào.
Mãi suy nghĩ, Đoàn Hữu Ca không ngờ xe đã chạy đến trước sảnh sân bay từ lúc nào. Thiên Nguyệt từ từ tháo giây an toàn ra, sau đó nhờ sự trợ giúp của anh mà nhanh chóng lấy vali từ trên xe xuống. Xong xuôi mọi sự, cô mới nghiêm túc đứng trước mặt Đoàn Hữu Ca.
"Hữu Ca, chúng ta là bạn đúng chứ?"
"Nhưng chưa chắc sẽ mãi là bạn mà..." - Đoàn Hữu Ca vừa nghe cô nói, đáy mắt hiện lên sự lo lắng vô hình. Anh dường như bắt đầu nhận ra chủ đề của câu chuyện sắp tới Thiên Nguyệt đề cập rồi.
"Đoàn Hữu Ca, anh biết rõ chúng ta sẽ chỉ mãi là bạn mà. 4 năm qua nhờ anh giúp đỡ, em sẽ không quên công ơn này của anh. Hữu Ca, em không có quyền lực gì để ép anh thôi thích một người, em hiểu rõ cảm giác đó là gì. Nhưng mong rằng giữa dòng người vội vã, anh có thể tìm đúng người để có thể buông bỏ. Hữu Ca, đừng nhầm lẫn tình cảm của mình, anh yêu thích em chỉ vì tâm anh rung động khi biết em là con gái của ân nhân thôi."
Thiên Nguyệt có thể chắc chắn điều đó, bởi trong vài lần vô tình, cô đã nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông này dõi theo một bóng hình xa lạ... Chỉ cần một ánh mắt xa xăm, cô đã có thể đoán được thứ cảm xúc khó nói trong lòng người đàn ông... Bởi vì cô cũng đã từng dùng ánh mắt ấy để nhìn Phó Thành Dương.
Đoàn Hữu Ca muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại bị ép nuốt trở lại vào phía trong, nhìn lại cô, người con gái có nụ cười chữa lành tâm hồn. Có thứ gì đó trong anh mách bảo, những lời cô đang nói không phải là lý thuyết suông của cô...
"Đoàn Hữu Ca, mong lần sau gặp lại, bên cạnh anh sẽ là người mà anh thực sự muốn dùng thân mình che chở cả đời. Còn bây giờ, cảm ơn vì đã tiễn em đến sân bay nhé, em phải quay trở về điểm xuất phát của mình rồi."
Nói đoạn cô vẫy cánh thay thon của mình, như một lời chào tạm biệt cuối cùng dành cho anh, cho thành phố đã lưu lại 4 năm thanh xuân nhỏ của cô.
Dòng người vội vã, dần dần đem bóng dáng cao gầy của người đàn ông đó càng ngày càng xa. Thiên Nguyệt quay đầu lại, trên tay là tấm vé mời của công ty Trương thị. Trên môi cong lên một nụ cười vui vẻ.
Trương Hồng Loan, xem 4 năm tôi đem cho cô những kinh hỉ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.