Chương 39: Thêm một lần yêu
An Phong
25/06/2023
"Cô định xử lý chính mình như thế nào hử?"
Thiên Nguyệt im lặng, rất lâu, lâu đến nỗi Trương Hồng Loan còn tưởng cô bị sốc tâm lý đến câm luôn rồi thì lúc này Thiên Nguyệt mới mở miệng, thanh âm bình tĩnh đến không tưởng hỏi ngược lại Hồng Loan:
"Gì đây, làm ra bao nhiêu tội ác lúc này lại muốn tìm thế thân để gánh chịu hậu quả thay? Hồng Loan, nếu cô không là người làm ra những việc đó thì gia đình của tôi sẽ tan vỡ theo cách như vậy sao? Trên hết, một đứa trẻ 8 tuổi đã làm điều gì khiến cô hận đến mức phải tìm cách tiêu diệt như vậy? Suy cho cùng đó chẳng phải là tội ác của cô gây ra hay sao?"
Nói đoạn, Thiên Nguyệt ngồi thẳng dậy, cho dù là vết thương tự tạo ra, nhưng nó cũng là vết thương thật, vậy nên lúc cựa mình có chút đau. Bỏ qua vết thương ngoài da đó, cô hướng tầm nhìn của mình về phía Hồng Loan, lần nữa cất cao câu hỏi dành cho ả:
"Hồng Loan, tôi hỏi lần nữa, một đứa trẻ 8 tuổi đã làm gì khiến cô mang hận đến mức phải tìm cách giết tôi như vậy?"
Trương Hồng Loan cất cao tiếng cười của mình, trong đôi mắt tơ máu như muốn xâm chiếm toàn bộ con ngươi, ả cúi người xuống, nâng cằm Thiên Nguyệt lên, nhỏ giọng thủ thỉ:
"Ai biểu nhỏ như vậy đã biết câu dẫn nam nhân rồi... Ah, chắc cô không biết nhỉ, Phó Thành Dương mỗi lần nói chuyện với ai cũng lạnh nhạt, lại đối với một đứa vắt mũi chưa sạch như cô yêu thương chiều chuộng hết mức."
Phó Thành Dương? Chiều chuộng cô? Nhưng chẳng phải cho tận tới thời điểm đám tang của mẹ cô mới tận mắt nhìn thấy hắn cận kề đứng bên cạnh mình hay sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong quá khứ vậy?
Trương Hồng Loan có lẽ đã hiểu được ánh mắt của cô mang hàm nghĩa gì, ả ta bật cười, nụ cười chứa chan sự đay nghiến cùng nghiệt ngã:
"Ha ha, cô không biết? Cô thật sự không biết gì hết? Cũng đúng thôi, nhỏ như vậy mà làm sao hiểu được chuyện thương trường nhỉ? Vậy để tôi kể cô nghe nhé, Phó Thành Dương từng vì cô mà đấm nhau với một đám côn đồ chỉ vì lấy lại chiếc vòng cổ không có giá trị, còn giả vờ đặt trước cửa nhà cô để cô tưởng rằng mình tự tìm thấy. Hắn từng quỳ một ngày một đêm với cha hắn chỉ vì muốn ông ta đầu tư vào hạng mục gần như sụp đổ của gia đình cô, chỉ vì không muốn công ty của cô vì thế mà phá sản."
"Hắn đi sau cô nhiều năm như vậy, nhưng hóa ra cô lại không biết gì cả, cô không hề biết gì cả ha ha. Đáng thương quá đi... Cô biết kiếp trước sau khi cô chết đi hắn đã làm gì không?"
"Một năm đó hắn không thể ngủ quá 1 tiếng một ngày, hắn tìm đến bản thể của tôi ở kiếp trước, bởi vì không có chứng cứ cụ thể để buộc tội nên không thể lôi tôi vào luật pháp, hắn đã tự tay giết tôi đấy ha ha. Cảm giác người mình yêu, vì một ả đàn bà đã chết mà giết mình, cô hiểu cảm giác đó là sao không?"
"Chỉ là nghe kể lại, nhưng lại khiến tôi không thể ngủ nổi trong 3 ngày đấy."
"Thiên Nguyệt, tưởng rằng sau 4 năm quay lại, từ này đã không còn dành cho cô. Nhưng mà tôi nghĩ mình đã lầm rồi, cô xứng lắm, cô rất xứng với hai chữ 'ngây thơ' ha ha."
Thiên Nguyệt hoàn toàn ngây người rồi, hóa ra là vậy, hóa ra hắn đã làm nhiều việc cho cô như vậy nhưng trước mặt cô lại luôn che giấu... Nhưng vì sao lại thích cô như thế chứ? Cô thật sự không biết, bao nhiêu kiếp người trôi qua, có phải trong luân hồi chuyển thế cô đã vô tình cứu được cả ngân hà, bởi vậy nên đầu thai kiếp này cô mới được gặp hắn?
Giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn trên hàng mi cong của thiếu nữ, cô nở một nụ cười nhẹ, tựa như hai kiếp này cô đã hoàn toàn sáng rõ mọi chuyện rồi.
"Thì ra là vậy sao..."
Trong đầu đột nhiên thoáng qua kí ức nhỏ, đó là tối muộn cách đây vài ngày. Hắn đi về rất trễ, đến hơn 12 giờ, nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ cô đã tỉnh giấc. Nhưng biết được là hắn nên cô an tâm nhắm mắt. Còn chưa tự đưa mình vào giấc ngủ. Trán đã cảm nhận được luồng nhiệt ấm áp cùng với sự mềm mại của bờ môi ai đó.
Hắn nói:
"Cô gái nhỏ, cảm ơn em, vì tất cả."
Anh đến với nhân gian là để nhìn ngắm mặt trời, cũng để cùng người trong tim đi hết quãng đời. Vẫn luôn là em, từ đầu đến cuối không hề thay đổi. Trọng sinh chuyển thế, chẳng qua là cho anh thêm một lần yêu em mà thôi.
Thêm một lần được yêu cô gái nhỏ của anh...
...
Phó Thành Dương nhận được tin nhắn của cô đã sốt sắng không làm nổi việc gì, trong lòng thầm chửi thề, cô gái nhỏ của hắn không ngoan, rất rất không ngoan!
Ngồi trong phòng làm việc, hắn hết đứng lại ngồi, gọi điện cho một tập thể người của mình, từng phút trôi qua hắn đều có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa. Nhưng cô gái nhỏ của hắn đã quy định thời gian cụ thể, hắn biết, đó là kế hoạch của cô...
Phải dùng tới sự kiên nhẫn đáng sợ của hai đời, hắn mới có thể chờ đến thời điểm mà cô chỉ định, một đường chạy xuống tầng giữ xe, phóng thẳng đến địa điểm mà cô đã đính trong đoạn tin nhắn kia. Hắn tuy rằng bên ngoài không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã nghiến răng nghiến lợi mà nói:
"Thiên Nguyệt, lần này nếu em có mệnh hệ gì, anh lập tức chôn sống toàn bộ, kể cả em!"
Thiên Nguyệt im lặng, rất lâu, lâu đến nỗi Trương Hồng Loan còn tưởng cô bị sốc tâm lý đến câm luôn rồi thì lúc này Thiên Nguyệt mới mở miệng, thanh âm bình tĩnh đến không tưởng hỏi ngược lại Hồng Loan:
"Gì đây, làm ra bao nhiêu tội ác lúc này lại muốn tìm thế thân để gánh chịu hậu quả thay? Hồng Loan, nếu cô không là người làm ra những việc đó thì gia đình của tôi sẽ tan vỡ theo cách như vậy sao? Trên hết, một đứa trẻ 8 tuổi đã làm điều gì khiến cô hận đến mức phải tìm cách tiêu diệt như vậy? Suy cho cùng đó chẳng phải là tội ác của cô gây ra hay sao?"
Nói đoạn, Thiên Nguyệt ngồi thẳng dậy, cho dù là vết thương tự tạo ra, nhưng nó cũng là vết thương thật, vậy nên lúc cựa mình có chút đau. Bỏ qua vết thương ngoài da đó, cô hướng tầm nhìn của mình về phía Hồng Loan, lần nữa cất cao câu hỏi dành cho ả:
"Hồng Loan, tôi hỏi lần nữa, một đứa trẻ 8 tuổi đã làm gì khiến cô mang hận đến mức phải tìm cách giết tôi như vậy?"
Trương Hồng Loan cất cao tiếng cười của mình, trong đôi mắt tơ máu như muốn xâm chiếm toàn bộ con ngươi, ả cúi người xuống, nâng cằm Thiên Nguyệt lên, nhỏ giọng thủ thỉ:
"Ai biểu nhỏ như vậy đã biết câu dẫn nam nhân rồi... Ah, chắc cô không biết nhỉ, Phó Thành Dương mỗi lần nói chuyện với ai cũng lạnh nhạt, lại đối với một đứa vắt mũi chưa sạch như cô yêu thương chiều chuộng hết mức."
Phó Thành Dương? Chiều chuộng cô? Nhưng chẳng phải cho tận tới thời điểm đám tang của mẹ cô mới tận mắt nhìn thấy hắn cận kề đứng bên cạnh mình hay sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong quá khứ vậy?
Trương Hồng Loan có lẽ đã hiểu được ánh mắt của cô mang hàm nghĩa gì, ả ta bật cười, nụ cười chứa chan sự đay nghiến cùng nghiệt ngã:
"Ha ha, cô không biết? Cô thật sự không biết gì hết? Cũng đúng thôi, nhỏ như vậy mà làm sao hiểu được chuyện thương trường nhỉ? Vậy để tôi kể cô nghe nhé, Phó Thành Dương từng vì cô mà đấm nhau với một đám côn đồ chỉ vì lấy lại chiếc vòng cổ không có giá trị, còn giả vờ đặt trước cửa nhà cô để cô tưởng rằng mình tự tìm thấy. Hắn từng quỳ một ngày một đêm với cha hắn chỉ vì muốn ông ta đầu tư vào hạng mục gần như sụp đổ của gia đình cô, chỉ vì không muốn công ty của cô vì thế mà phá sản."
"Hắn đi sau cô nhiều năm như vậy, nhưng hóa ra cô lại không biết gì cả, cô không hề biết gì cả ha ha. Đáng thương quá đi... Cô biết kiếp trước sau khi cô chết đi hắn đã làm gì không?"
"Một năm đó hắn không thể ngủ quá 1 tiếng một ngày, hắn tìm đến bản thể của tôi ở kiếp trước, bởi vì không có chứng cứ cụ thể để buộc tội nên không thể lôi tôi vào luật pháp, hắn đã tự tay giết tôi đấy ha ha. Cảm giác người mình yêu, vì một ả đàn bà đã chết mà giết mình, cô hiểu cảm giác đó là sao không?"
"Chỉ là nghe kể lại, nhưng lại khiến tôi không thể ngủ nổi trong 3 ngày đấy."
"Thiên Nguyệt, tưởng rằng sau 4 năm quay lại, từ này đã không còn dành cho cô. Nhưng mà tôi nghĩ mình đã lầm rồi, cô xứng lắm, cô rất xứng với hai chữ 'ngây thơ' ha ha."
Thiên Nguyệt hoàn toàn ngây người rồi, hóa ra là vậy, hóa ra hắn đã làm nhiều việc cho cô như vậy nhưng trước mặt cô lại luôn che giấu... Nhưng vì sao lại thích cô như thế chứ? Cô thật sự không biết, bao nhiêu kiếp người trôi qua, có phải trong luân hồi chuyển thế cô đã vô tình cứu được cả ngân hà, bởi vậy nên đầu thai kiếp này cô mới được gặp hắn?
Giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn trên hàng mi cong của thiếu nữ, cô nở một nụ cười nhẹ, tựa như hai kiếp này cô đã hoàn toàn sáng rõ mọi chuyện rồi.
"Thì ra là vậy sao..."
Trong đầu đột nhiên thoáng qua kí ức nhỏ, đó là tối muộn cách đây vài ngày. Hắn đi về rất trễ, đến hơn 12 giờ, nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ cô đã tỉnh giấc. Nhưng biết được là hắn nên cô an tâm nhắm mắt. Còn chưa tự đưa mình vào giấc ngủ. Trán đã cảm nhận được luồng nhiệt ấm áp cùng với sự mềm mại của bờ môi ai đó.
Hắn nói:
"Cô gái nhỏ, cảm ơn em, vì tất cả."
Anh đến với nhân gian là để nhìn ngắm mặt trời, cũng để cùng người trong tim đi hết quãng đời. Vẫn luôn là em, từ đầu đến cuối không hề thay đổi. Trọng sinh chuyển thế, chẳng qua là cho anh thêm một lần yêu em mà thôi.
Thêm một lần được yêu cô gái nhỏ của anh...
...
Phó Thành Dương nhận được tin nhắn của cô đã sốt sắng không làm nổi việc gì, trong lòng thầm chửi thề, cô gái nhỏ của hắn không ngoan, rất rất không ngoan!
Ngồi trong phòng làm việc, hắn hết đứng lại ngồi, gọi điện cho một tập thể người của mình, từng phút trôi qua hắn đều có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa. Nhưng cô gái nhỏ của hắn đã quy định thời gian cụ thể, hắn biết, đó là kế hoạch của cô...
Phải dùng tới sự kiên nhẫn đáng sợ của hai đời, hắn mới có thể chờ đến thời điểm mà cô chỉ định, một đường chạy xuống tầng giữ xe, phóng thẳng đến địa điểm mà cô đã đính trong đoạn tin nhắn kia. Hắn tuy rằng bên ngoài không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã nghiến răng nghiến lợi mà nói:
"Thiên Nguyệt, lần này nếu em có mệnh hệ gì, anh lập tức chôn sống toàn bộ, kể cả em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.