Chương 38
An Phong
25/06/2023
Chẳng mấy chốc 'thằng đô' theo cách gọi của cô đã đem cô ném vào trong một căn phòng, không thể mở mắt để nhìn xung quanh, cô chỉ đành dùng những giác quan khác để cảm thụ căn phòng. Mùi gỗ mục cùng với mùi hôi cơ thể cùng một lúc xộc thẳng vào mũi khiến cô muốn nôn khan ngay lập tức.
Bên tai cùng lúc nghe thấy cuộc đối thoại nhỏ của hai người, một giọng nam khàn đặc cùng với âm thanh của nữ nhân... Không ngoài tầm đoán, Trương Hồng Loan trước mặt niềm nở lại chính là người đứng sau treo bảng giá để tóm được cô vào tròng của mình.
Suy nghĩ bâng quơ một hồi, Thiên Nguyệt đột nhiên cảm thấy bản thân thật giống những người máu mặt của thế giới giả tưởng được rất nhiều người săn lùng với mức thưởng cho cái đầu vô cùng khủng bố. Hóa ra, trong mắt của Trương Hồng Loan, cô lại có giá trị như vậy.
"Người ở phía trong, hình như bị đánh một cú sau gáy nên bất tỉnh đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu mở mắt."
Chính cái giọng khàn khàn như vịt mắc nghẹn ở cổ kia đã giúp tư duy của cô được quay trở lại, Thiên Nguyệt lần nữa phô ra dáng điệu chết lâm sàng, tiếp tục chờ đợi giọng nói khác lên tiếng:
"Làm tốt lắm, trả lương rồi chứ?"
"Tiền đã tới tay lão ta, tôi đã cho anh em đe dọa bịt miệng xong xuôi rồi thưa cô chủ."
"Vậy thì được, đem một thau nước lạnh lại đây, tôi muốn đánh thức con nhỏ kia tỉnh dậy."
Xong câu nói kia, Thiên Nguyệt liền nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt, hình như 'thằng đô' đã rời đi, bởi lẽ trong không khí đã bớt đi phần mùi cơ thể ngai ngái phát ra từ tên đó. Thiên Nguyệt nghĩ lại nghĩ, có bao nhiêu côn đồ lịch sự, ít nhất là sạch sẽ sao Trương Hồng Loan không chịu thuê, lại đi thuê cái thằng một năm không tắm này làm gì?
Cô ả không sợ đang làm việc bỗng nhiên ngân đùng ra ngất bởi cái mùi cơ thể kia của hắn ta hay sao?
Ào ào...
Mải mê suy nghĩ, Thiên Nguyệt không ngờ đến tên kia làm việc lại nhanh gọn lẹ như vậy. Một thau nước lạnh cứ theo trọng lực của Trái Đất mà rơi xuống, khiến cả người cô cảm nhận được cái lạnh thấu da. Buộc bản thân phải mở mắt, tiếp đó là ho khù khụ vài cái...
Không phải diễn, cái này là do cô bị nước vào mũi làm sặc thật.
"Tỉnh rồi sao, Thiên Nguyệt?"
Còn chưa kịp ho xong, bên tai đã nghe thấy giọng nói đắc ý của người phụ nữ kia. Thiên Nguyệt bực cả mình, nhưng phải đợi ho xong đợt, cô mới có thể cất tiếng nói:
"Ah... Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cấp trên tài giỏi của tôi đây mà... Sao vậy Hồng Loan, tôi đã làm gì sai trong công việc khiến cô mất kiên nhẫn đến nỗi phải sai người đến bắt tôi đến đây vậy?"
Vừa nói vừa cười, cô chính là một dáng vẻ tiêu sái đầu đội trời chân đạp đất, cho dù động đất cũng đứng vững bằng hai chân. Mà dáng điệu ấy, vô tình lại chọc vào nỗi đau của Trương Hồng Loan, ả ta tựa như con lợn mẹ bị chọc tiết hét toáng lên:
"Mày bị ngu à Thiên Nguyệt? Lúc nào rồi mà còn có thể cười, mày không sợ chết sao? Hay là mày nghĩ rằng Phó Thành Dương sẽ đem người đến cứu mày?"
"Trời, không cần nghĩ tôi cũng có thể khẳng định, chồng tôi nhất định sẽ đến tìm tôi nhanh thôi."
"Chồng?"
Trương Hồng Loan vì loại từ này mà trừng mắt một lúc, lại nhìn thấy ngón áp út bên tay trái của cô thật sự đang đeo một chiếc nhẫn, tức giận trong mắt đã lan tràn ra khỏi không khí.
"Ha ha, cô về còn chưa đến 10 ngày, vậy mà lại đem hắn ta đến cục dân chính rồi sao? Cũng rất hay, dù sao thì tôi cũng muốn được nhìn thấy cái khung cảnh mà Phó Thành Dương ôm bia mộ của cô khóc một lần... Khi nghe Trương Hồng Loan của kiếp trước kể lại đến đoạn này, cô không biết tôi đã phấn khởi như thế nào."
Da đầu tê rần, Thiên Nguyệt không ngờ được, Trương Hồng Loan đời này lại mang theo dáng điệu của một tên thần kinh phân liệt như thế này...
"Vậy sao? Vậy cô định làm gì tôi? Mà thôi, cô cũng chẳng dám dấn thân vào đâu, như 12 năm trước chẳng phải cô cũng dựa vào bàn tay của Tần Phương để giết gián tiếp mẹ tôi sao?"
"Ha ha, Thiên Nguyệt, có một điều cô không biết, thực chất người tôi muốn giết lúc đó chính là đứa trẻ 8 tuổi đấy."
Nụ cười trên gương mặt hơi cứng lại, Thiên Nguyệt lập tức nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp đang ẩn giấu một linh hồn của một ác quỷ. Trương Hồng Loan nhìn đến ánh mắt kia không khỏi cười thành tiếng:
"Sao vậy? Không ngờ hả? Đáng lẽ ra mẹ cô sẽ không chết, em trai cô... Nói sao nhỉ, theo mấy tư liệu kia, hình như là lang thang làm một đứa vô gia cư, để rồi chết vì bị bỏ đói nhỉ? Haiz, làm sao đây, hai cái mạng đó, thực chất cũng vì đổi lấy mạng của cô nên mới chết oan uổng đấy."
"Cô có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ, Thiên Nguyệt, cô nói phải báo thù cho người hại chết mẹ cô hay sao? Bây giờ biết mình chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết oan uổng của mẹ cô, đi kèm đó là cái chết đáng thương của thằng em, cô định xử lý chính mình như thế nào hử?"
Bên tai cùng lúc nghe thấy cuộc đối thoại nhỏ của hai người, một giọng nam khàn đặc cùng với âm thanh của nữ nhân... Không ngoài tầm đoán, Trương Hồng Loan trước mặt niềm nở lại chính là người đứng sau treo bảng giá để tóm được cô vào tròng của mình.
Suy nghĩ bâng quơ một hồi, Thiên Nguyệt đột nhiên cảm thấy bản thân thật giống những người máu mặt của thế giới giả tưởng được rất nhiều người săn lùng với mức thưởng cho cái đầu vô cùng khủng bố. Hóa ra, trong mắt của Trương Hồng Loan, cô lại có giá trị như vậy.
"Người ở phía trong, hình như bị đánh một cú sau gáy nên bất tỉnh đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu mở mắt."
Chính cái giọng khàn khàn như vịt mắc nghẹn ở cổ kia đã giúp tư duy của cô được quay trở lại, Thiên Nguyệt lần nữa phô ra dáng điệu chết lâm sàng, tiếp tục chờ đợi giọng nói khác lên tiếng:
"Làm tốt lắm, trả lương rồi chứ?"
"Tiền đã tới tay lão ta, tôi đã cho anh em đe dọa bịt miệng xong xuôi rồi thưa cô chủ."
"Vậy thì được, đem một thau nước lạnh lại đây, tôi muốn đánh thức con nhỏ kia tỉnh dậy."
Xong câu nói kia, Thiên Nguyệt liền nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt, hình như 'thằng đô' đã rời đi, bởi lẽ trong không khí đã bớt đi phần mùi cơ thể ngai ngái phát ra từ tên đó. Thiên Nguyệt nghĩ lại nghĩ, có bao nhiêu côn đồ lịch sự, ít nhất là sạch sẽ sao Trương Hồng Loan không chịu thuê, lại đi thuê cái thằng một năm không tắm này làm gì?
Cô ả không sợ đang làm việc bỗng nhiên ngân đùng ra ngất bởi cái mùi cơ thể kia của hắn ta hay sao?
Ào ào...
Mải mê suy nghĩ, Thiên Nguyệt không ngờ đến tên kia làm việc lại nhanh gọn lẹ như vậy. Một thau nước lạnh cứ theo trọng lực của Trái Đất mà rơi xuống, khiến cả người cô cảm nhận được cái lạnh thấu da. Buộc bản thân phải mở mắt, tiếp đó là ho khù khụ vài cái...
Không phải diễn, cái này là do cô bị nước vào mũi làm sặc thật.
"Tỉnh rồi sao, Thiên Nguyệt?"
Còn chưa kịp ho xong, bên tai đã nghe thấy giọng nói đắc ý của người phụ nữ kia. Thiên Nguyệt bực cả mình, nhưng phải đợi ho xong đợt, cô mới có thể cất tiếng nói:
"Ah... Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cấp trên tài giỏi của tôi đây mà... Sao vậy Hồng Loan, tôi đã làm gì sai trong công việc khiến cô mất kiên nhẫn đến nỗi phải sai người đến bắt tôi đến đây vậy?"
Vừa nói vừa cười, cô chính là một dáng vẻ tiêu sái đầu đội trời chân đạp đất, cho dù động đất cũng đứng vững bằng hai chân. Mà dáng điệu ấy, vô tình lại chọc vào nỗi đau của Trương Hồng Loan, ả ta tựa như con lợn mẹ bị chọc tiết hét toáng lên:
"Mày bị ngu à Thiên Nguyệt? Lúc nào rồi mà còn có thể cười, mày không sợ chết sao? Hay là mày nghĩ rằng Phó Thành Dương sẽ đem người đến cứu mày?"
"Trời, không cần nghĩ tôi cũng có thể khẳng định, chồng tôi nhất định sẽ đến tìm tôi nhanh thôi."
"Chồng?"
Trương Hồng Loan vì loại từ này mà trừng mắt một lúc, lại nhìn thấy ngón áp út bên tay trái của cô thật sự đang đeo một chiếc nhẫn, tức giận trong mắt đã lan tràn ra khỏi không khí.
"Ha ha, cô về còn chưa đến 10 ngày, vậy mà lại đem hắn ta đến cục dân chính rồi sao? Cũng rất hay, dù sao thì tôi cũng muốn được nhìn thấy cái khung cảnh mà Phó Thành Dương ôm bia mộ của cô khóc một lần... Khi nghe Trương Hồng Loan của kiếp trước kể lại đến đoạn này, cô không biết tôi đã phấn khởi như thế nào."
Da đầu tê rần, Thiên Nguyệt không ngờ được, Trương Hồng Loan đời này lại mang theo dáng điệu của một tên thần kinh phân liệt như thế này...
"Vậy sao? Vậy cô định làm gì tôi? Mà thôi, cô cũng chẳng dám dấn thân vào đâu, như 12 năm trước chẳng phải cô cũng dựa vào bàn tay của Tần Phương để giết gián tiếp mẹ tôi sao?"
"Ha ha, Thiên Nguyệt, có một điều cô không biết, thực chất người tôi muốn giết lúc đó chính là đứa trẻ 8 tuổi đấy."
Nụ cười trên gương mặt hơi cứng lại, Thiên Nguyệt lập tức nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp đang ẩn giấu một linh hồn của một ác quỷ. Trương Hồng Loan nhìn đến ánh mắt kia không khỏi cười thành tiếng:
"Sao vậy? Không ngờ hả? Đáng lẽ ra mẹ cô sẽ không chết, em trai cô... Nói sao nhỉ, theo mấy tư liệu kia, hình như là lang thang làm một đứa vô gia cư, để rồi chết vì bị bỏ đói nhỉ? Haiz, làm sao đây, hai cái mạng đó, thực chất cũng vì đổi lấy mạng của cô nên mới chết oan uổng đấy."
"Cô có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ, Thiên Nguyệt, cô nói phải báo thù cho người hại chết mẹ cô hay sao? Bây giờ biết mình chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết oan uổng của mẹ cô, đi kèm đó là cái chết đáng thương của thằng em, cô định xử lý chính mình như thế nào hử?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.