Chương 17: Động Phòng Hoa Chúc
Tây Thế Lợi Tần
18/07/2024
Trước khi Ôn Trạch đến cung Chính Dương, Lương Nhạn Minh đột nhiên nắm lấy tay y, ngẩng đầu lên: “Đệ, đừng đi."
Y quay người, nắm chặt tay nàng: "Tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ tìm cách để tỷ thực sự hồi dương!"
Làm quỷ đã lâu, dĩ nhiên nàng biết chuyện sống lại khó hơn cả lên trời, huống hồ sáu năm trước nàng đã bị nghiền xương thành tro, chuyện sống chết từ lâu đã không còn quan trọng nữa.
"Chỉ là Tạ Tiêu vẫn luôn đa nghi..."
Ôn Trạch lại chẳng hề e ngại: "Ta giờ đã biến thành bộ dạng này, ai mà tin được rằng Vân Huy tướng quân đã chết trận sáu năm trước, lại có thể đột nhiên trở thành 'Quốc sư' bên cạnh Bệ hạ chứ?"
Nàng dặn dò: "Vậy thì đệ phải cẩn thận."
Nhìn theo bóng lưng y rời đi, người tỷ tỷ ruột thịt là nàng cũng không thể tìm thấy một chút dấu vết nào ngày xưa của y. Ai mà ngờ được, vị thế tử oai hùng, ân oán rõ ràng của phủ Thành Vương năm xưa, giờ đây lại trở thành một đạo trưởng thoát tục như tiên, hai tay trói gà không chặt.
Y đã trải qua chuyện gì? Mà dung nhan lại thay đổi lớn đến thế, diện mạo hoàn toàn khác biệt, nghĩ đến đây, nàng chỉ thấy đau nhói trong lòng.
Đêm khuya tĩnh lặng, khi cả Chính Cung bị bóng tối bao trùm, nàng cũng bị mắc kẹt trong vũng bùn của giấc mơ và hồi ức, như thể đã trở lại đêm tân hôn ngày đó.
Màu vàng sáng nhất, màu đỏ tươi nhất, dưới thân là tấm thảm "Bách tử thiên tôn" cầu mong con đàn cháu đống, xa xa một đôi nến rồng phượng lung linh nhấp nháy, nhưng lòng nàng lại như rơi xuống hầm băng.
"Cởi y phục ra."
Hắn từng bước tiến đến, giọng điệu ra lệnh, không có chỗ thương lượng.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn mặc màu đỏ tươi, khuôn mặt đẹp như ngọc, nhưng lại bị màu đỏ này tôn lên vẻ phong lưu say đắm, sáng ngời rực rỡ. Nàng không còn tâm trạng nhàn nhã để thưởng thức, mà chỉ kinh hãi vì vẻ tàn nhẫn lạnh lùng trong đôi mắt hắn.
Các nữ quan, nữ sử, ma ma và nha hoàn hầu hạ trong điện đều bị hắn đuổi đi, khăn trùm đầu cũng bị hắn tùy tiện giật ra, bình rượu hợp cẩn cũng bị hắn ném ra ngoài.
Y quay người, nắm chặt tay nàng: "Tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ tìm cách để tỷ thực sự hồi dương!"
Làm quỷ đã lâu, dĩ nhiên nàng biết chuyện sống lại khó hơn cả lên trời, huống hồ sáu năm trước nàng đã bị nghiền xương thành tro, chuyện sống chết từ lâu đã không còn quan trọng nữa.
"Chỉ là Tạ Tiêu vẫn luôn đa nghi..."
Ôn Trạch lại chẳng hề e ngại: "Ta giờ đã biến thành bộ dạng này, ai mà tin được rằng Vân Huy tướng quân đã chết trận sáu năm trước, lại có thể đột nhiên trở thành 'Quốc sư' bên cạnh Bệ hạ chứ?"
Nàng dặn dò: "Vậy thì đệ phải cẩn thận."
Nhìn theo bóng lưng y rời đi, người tỷ tỷ ruột thịt là nàng cũng không thể tìm thấy một chút dấu vết nào ngày xưa của y. Ai mà ngờ được, vị thế tử oai hùng, ân oán rõ ràng của phủ Thành Vương năm xưa, giờ đây lại trở thành một đạo trưởng thoát tục như tiên, hai tay trói gà không chặt.
Y đã trải qua chuyện gì? Mà dung nhan lại thay đổi lớn đến thế, diện mạo hoàn toàn khác biệt, nghĩ đến đây, nàng chỉ thấy đau nhói trong lòng.
Đêm khuya tĩnh lặng, khi cả Chính Cung bị bóng tối bao trùm, nàng cũng bị mắc kẹt trong vũng bùn của giấc mơ và hồi ức, như thể đã trở lại đêm tân hôn ngày đó.
Màu vàng sáng nhất, màu đỏ tươi nhất, dưới thân là tấm thảm "Bách tử thiên tôn" cầu mong con đàn cháu đống, xa xa một đôi nến rồng phượng lung linh nhấp nháy, nhưng lòng nàng lại như rơi xuống hầm băng.
"Cởi y phục ra."
Hắn từng bước tiến đến, giọng điệu ra lệnh, không có chỗ thương lượng.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn mặc màu đỏ tươi, khuôn mặt đẹp như ngọc, nhưng lại bị màu đỏ này tôn lên vẻ phong lưu say đắm, sáng ngời rực rỡ. Nàng không còn tâm trạng nhàn nhã để thưởng thức, mà chỉ kinh hãi vì vẻ tàn nhẫn lạnh lùng trong đôi mắt hắn.
Các nữ quan, nữ sử, ma ma và nha hoàn hầu hạ trong điện đều bị hắn đuổi đi, khăn trùm đầu cũng bị hắn tùy tiện giật ra, bình rượu hợp cẩn cũng bị hắn ném ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.