Chương 16: Phục Sinh Từ Cõi Chết 3
Tây Thế Lợi Tần
18/07/2024
Nhóm dịch: 1 0 2 tại dtruyen
Đây là nơi hắn đã hứa với nàng về tận cùng trời xanh, thế ngoại đào nguyên.
Trong chính điện của cung Bích Lạc luôn treo một bức họa mỹ nhân, bức họa này có tên là "Hạ ngự đồ", chỉ thấy giữa những chiếc lá sen vô tận, một chiếc thuyền con nằm nghiêng, trên đó có một người phụ nữ đang ngủ say, dịu dàng thanh bình, thời gian trôi qua yên ả.
"Bệ hạ, pháp sư đã đến."
"Mau mời vào!"
Ôn Trạch cầm phất trần, một thân đạo bào trắng như tuyết, dưới sự dẫn dắt của Nguyễn Hiển, chậm rãi đi qua đường hầm rộng lớn, đến cung Bích Lạc.
Chỉ thấy Tạ Tiêu đứng khoanh tay, trước mặt là một cỗ quan tài băng pha lê khổng lồ, miễn cưỡng nhìn thấy một nữ nhân mặc đồ trắng nằm bên trong, đôi mày đôi mắt quen thuộc đến vậy.
Người đời có lẽ sẽ nghĩ rằng Tô Chiêu Nghi từng được hoàng đế nhất thời sủng ái đã sớm hóa thành cát bụi, được chôn cất ở phi lăng. Không ai nghĩ rằng sau khi hương tiêu ngọc vẫn, thi thể của nàng lại bị Tạ Tiêu giấu dưới lòng đất của cung Chính Dương, đêm đêm bầu bạn, ngày ngày cùng ngủ.
"Bần đạo bái kiến bệ hạ."
Ôn Trạch còn chưa kịp hành lễ đã bị Tạ Tiêu đích thân đỡ dậy: "Pháp sư không cần đa lễ."
"Tạ bệ hạ."
Tạ Tiêu quay lại nhìn mỹ nhân ngủ say trong quan tài băng, buồn bã nói: "Thiên hạ đều cho rằng trẫm theo đuổi trường sinh bất lão, nhưng không biết rằng thứ trẫm thực sự muốn là thuật cải tử hồi sinh."
Ôn Trạch nhìn hắn, tuy cùng hắn lớn lên, nhưng Ôn Trạch chưa bao giờ hiểu rõ hắn.
Cũng giống như bây giờ, thiên hạ chỉ biết Cảnh đế sùng bái thuật Hoàng Lão, cầu tiên tu đạo gần như điên cuồng, lần này triệu y vào cung từ xa ngàn dặm là vì thuật trường sinh, chúng thần trong cung cấm lại nói rằng bệ hạ triệu y vào cung là để diệt trừ tà ma, giải trừ ác mộng.
Nhưng thực ra mục đích thực sự mà Tạ Tiêu triệu y vào cung là muốn y tìm mọi cách để Tô Chiêu Nghi đã chết ba năm trong quan tài băng sống lại.
Đây là nơi hắn đã hứa với nàng về tận cùng trời xanh, thế ngoại đào nguyên.
Trong chính điện của cung Bích Lạc luôn treo một bức họa mỹ nhân, bức họa này có tên là "Hạ ngự đồ", chỉ thấy giữa những chiếc lá sen vô tận, một chiếc thuyền con nằm nghiêng, trên đó có một người phụ nữ đang ngủ say, dịu dàng thanh bình, thời gian trôi qua yên ả.
"Bệ hạ, pháp sư đã đến."
"Mau mời vào!"
Ôn Trạch cầm phất trần, một thân đạo bào trắng như tuyết, dưới sự dẫn dắt của Nguyễn Hiển, chậm rãi đi qua đường hầm rộng lớn, đến cung Bích Lạc.
Chỉ thấy Tạ Tiêu đứng khoanh tay, trước mặt là một cỗ quan tài băng pha lê khổng lồ, miễn cưỡng nhìn thấy một nữ nhân mặc đồ trắng nằm bên trong, đôi mày đôi mắt quen thuộc đến vậy.
Người đời có lẽ sẽ nghĩ rằng Tô Chiêu Nghi từng được hoàng đế nhất thời sủng ái đã sớm hóa thành cát bụi, được chôn cất ở phi lăng. Không ai nghĩ rằng sau khi hương tiêu ngọc vẫn, thi thể của nàng lại bị Tạ Tiêu giấu dưới lòng đất của cung Chính Dương, đêm đêm bầu bạn, ngày ngày cùng ngủ.
"Bần đạo bái kiến bệ hạ."
Ôn Trạch còn chưa kịp hành lễ đã bị Tạ Tiêu đích thân đỡ dậy: "Pháp sư không cần đa lễ."
"Tạ bệ hạ."
Tạ Tiêu quay lại nhìn mỹ nhân ngủ say trong quan tài băng, buồn bã nói: "Thiên hạ đều cho rằng trẫm theo đuổi trường sinh bất lão, nhưng không biết rằng thứ trẫm thực sự muốn là thuật cải tử hồi sinh."
Ôn Trạch nhìn hắn, tuy cùng hắn lớn lên, nhưng Ôn Trạch chưa bao giờ hiểu rõ hắn.
Cũng giống như bây giờ, thiên hạ chỉ biết Cảnh đế sùng bái thuật Hoàng Lão, cầu tiên tu đạo gần như điên cuồng, lần này triệu y vào cung từ xa ngàn dặm là vì thuật trường sinh, chúng thần trong cung cấm lại nói rằng bệ hạ triệu y vào cung là để diệt trừ tà ma, giải trừ ác mộng.
Nhưng thực ra mục đích thực sự mà Tạ Tiêu triệu y vào cung là muốn y tìm mọi cách để Tô Chiêu Nghi đã chết ba năm trong quan tài băng sống lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.