Chương 30: Lửa Hoang Đốt Mãi Không Tàn 2
Tây Thế Lợi Tần
18/07/2024
Mấy năm nay Tạ Tiêu dường như vẫn luôn dùng Ngũ Thạch Tán, loại thuốc này tính nóng, còn có tên là "Hàn Thực Tán", ban đầu khi dùng thuốc sẽ cảm thấy sảng khoái, thể lực tăng cường, nhưng nếu dùng lâu dài sẽ bị nghiện, nhẹ thì lưỡi teo rút vào trong, cơ lưng lở loét, nặng thì đau đớn dữ dội, tàn phế thậm chí mất mạng.
Chẳng lẽ Tạ Tiêu thực sự muốn cầu tiên vấn đạo, để trường sinh bất lão?
“A Nhận, chuyện đêm đó đệ thấy thế nào? Chẳng lẽ phủ Thái tử thực sự còn người sống sót?
Hiếu Chiêu Huấn hoàng hậu của tiên đế là dì ruột của nàng, nàng từ nhỏ đã lớn lên trong cung, thường xuyên ra vào phủ Thái tử, dấu ấn chim cú trên đoản kiếm kia nàng không thể nào quen thuộc hơn.
Nhưng Tạ Tiêu hành sự tàn nhẫn, ra tay luôn diệt cỏ tận gốc, năm đó Thái tử "mưu phản", hắn ban xuống một đạo thánh chỉ, cả kinh thành máu chảy thành sông, chỉ e sơ sẩy một chút, sẽ để lại hậu họa về sau.
Đám cháy ở phủ Thái tử, cháy ròng rã ba ngày ba đêm, sau đó chỉ còn lại đống đổ nát, cỏ cây không mọc nổi.
“Những năm qua ta cũng nhiều lần tìm kiếm, trong dân gian thỉnh thoảng lại có tin đồn Thái tử còn sống, nhưng lần nào cũng là giả danh lừa bịp, hoặc là bị Tạ Tiêu nhanh chân đến trước, đa phần đều là tin giả.”
Ôn Trạch vừa kê thuốc cho nàng, vừa ngẩng đầu lên hỏi: "A tỷ, tỷ có hy vọng Thái tử còn sống không?"
Dù sao đó cũng là biểu ca của bọn họ, năm đó dì ruột đối xử với bọn họ tốt như vậy, Tuyên thái tử là huyết mạch duy nhất của người...
“Vừa hy vọng, lại vừa không hy vọng.” Vì ngai vàng kia, không biết đã hy sinh bao nhiêu mạng người, nàng dừng một chút rồi nói: "Đúng rồi, Tạ Tiêu hắn, có sao không?"
Ôn Trạch vô cùng tự tin: "Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để hắn chết dễ dàng như vậy."
Lương Nhạn Minh, không...
Bây giờ nên gọi nàng là Thành Bích, từ sau khi Ôn Trạch nói ba năm trước y từng nặn ra một con rối giống nàng đến tám phần, nàng vẫn luôn nghi ngờ thân thể của Lương Nhạn Minh này cũng là do y chắp vá lại, tuy không giống lắm, chỉ khoảng năm phần.
Chẳng lẽ Tạ Tiêu thực sự muốn cầu tiên vấn đạo, để trường sinh bất lão?
“A Nhận, chuyện đêm đó đệ thấy thế nào? Chẳng lẽ phủ Thái tử thực sự còn người sống sót?
Hiếu Chiêu Huấn hoàng hậu của tiên đế là dì ruột của nàng, nàng từ nhỏ đã lớn lên trong cung, thường xuyên ra vào phủ Thái tử, dấu ấn chim cú trên đoản kiếm kia nàng không thể nào quen thuộc hơn.
Nhưng Tạ Tiêu hành sự tàn nhẫn, ra tay luôn diệt cỏ tận gốc, năm đó Thái tử "mưu phản", hắn ban xuống một đạo thánh chỉ, cả kinh thành máu chảy thành sông, chỉ e sơ sẩy một chút, sẽ để lại hậu họa về sau.
Đám cháy ở phủ Thái tử, cháy ròng rã ba ngày ba đêm, sau đó chỉ còn lại đống đổ nát, cỏ cây không mọc nổi.
“Những năm qua ta cũng nhiều lần tìm kiếm, trong dân gian thỉnh thoảng lại có tin đồn Thái tử còn sống, nhưng lần nào cũng là giả danh lừa bịp, hoặc là bị Tạ Tiêu nhanh chân đến trước, đa phần đều là tin giả.”
Ôn Trạch vừa kê thuốc cho nàng, vừa ngẩng đầu lên hỏi: "A tỷ, tỷ có hy vọng Thái tử còn sống không?"
Dù sao đó cũng là biểu ca của bọn họ, năm đó dì ruột đối xử với bọn họ tốt như vậy, Tuyên thái tử là huyết mạch duy nhất của người...
“Vừa hy vọng, lại vừa không hy vọng.” Vì ngai vàng kia, không biết đã hy sinh bao nhiêu mạng người, nàng dừng một chút rồi nói: "Đúng rồi, Tạ Tiêu hắn, có sao không?"
Ôn Trạch vô cùng tự tin: "Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để hắn chết dễ dàng như vậy."
Lương Nhạn Minh, không...
Bây giờ nên gọi nàng là Thành Bích, từ sau khi Ôn Trạch nói ba năm trước y từng nặn ra một con rối giống nàng đến tám phần, nàng vẫn luôn nghi ngờ thân thể của Lương Nhạn Minh này cũng là do y chắp vá lại, tuy không giống lắm, chỉ khoảng năm phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.