Chương 23:
Đôi Ngọc Ngọc
20/11/2024
Điện thoại của cô lúc nào cũng bị đặt lung tung, bình thường chẳng mấy ai gọi, nên để ở đâu cũng không quan trọng.
Vừa mở cửa, cô thấy Phong Nghiên Thần đã tới.
“Tỉnh rồi à? Hôm nay tôi nấu cháo, còn làm vài món tráng miệng. Cô thích ăn ngọt hay ăn mặn?”
“Tôi đều ăn được...”
Giọng cô rất nhỏ, kỳ thật có chút chột dạ.
Vì cô không thể nhớ nổi, trước đây mình thực sự thích ăn ngọt hay ăn mặn.
Từ nửa năm trước, vị giác của Cố Phán bắt đầu dần trở nên nhạt nhòa. Hiện tại có thể nói là gần như không còn vị giác.
Cô ăn uống chẳng quan tâm ngọt hay mặn, chỉ để ý xem nhiệt độ có phù hợp, có dễ nuốt hay không, liệu cô có buồn nôn hay không.
Với nhiều người, bệnh tâm lý chỉ là sự yếu đuối, đến cả mấy người lớn trong nhà họ Cố cũng cho rằng cô đang giả vờ.
Cô chưa từng kể điều này với ai, cũng chưa bao giờ thừa nhận với bất kỳ ai.
Đối với cô, ăn uống chỉ là cách để duy trì sự sống.
Phong Nghiên Thần dĩ nhiên cũng nhận ra sự mất tự nhiên của cô, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu: “Ừm, tôi sẽ chuẩn bị thêm vài loại.”
Dạ dày cô không lớn, việc nấu nướng cũng chẳng mấy phức tạp.
Phong Nghiên Thần vào phòng thay đồ, mang quần áo bẩn đi giặt, thay hoa trong phòng khách, thậm chí cả chăn dự phòng trên ghế sofa cũng được thay mới.
Cố Phán cảm thấy nơi này bỗng chốc trở nên ấm áp hơn.
Cô không làm phiền công việc của Phong Nghiên Thần, trước khi đi rửa mặt, cô căn dặn: “Thay cho tôi bộ ga giường mới nhé.”
Ga giường ba ngày thay một lần, nếu cô uống rượu, thì ngày nào cũng phải thay.
Cô rất nhạy cảm với mùi lạ, bộ mới thay còn phải được xông hương, không quá nồng cũng không quá nhạt. Phong Nghiên Thần trước giờ làm việc này rất tốt.
Chưa chờ anh trả lời, Cố Phán đã đi vào phòng tắm.
Cô thích tắm rửa sau khi ngủ dậy.
Tắm gội xong, lau khô người, cô nhắm mắt mò mẫm đi tới phòng thay đồ.
Phòng tắm có một cửa ngầm thông sang phòng thay đồ, bình thường nhà chẳng có ai, cô cũng chẳng đề phòng.
Nhưng cô lại quên mất, mình đã bảo Phong Nghiên Thần thay bộ ga giường mới.
Tất cả chăn ga, khăn trải giường và cả khăn tắm của cô đều để ở phòng chứa đồ cạnh phòng thay đồ.
Cửa phòng chứa đồ không đóng, Phong Nghiên Thần đang cầm đồ thì ngẩng đầu lên, trước tiên nghe thấy tiếng bước chân, rồi nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp.
Cố Phán rất gầy.
Tứ chi thon thả, làn da thì khỏi phải bàn, trắng nõn mịn màng. Phía dưới chiếc cổ thiên nga tuyệt đẹp là vòng eo nhỏ nhắn, nơi kín đáo nhất chỉ lộ ra chút ít đường nét nhưng vẫn rất mê người.
Vừa mở cửa, cô thấy Phong Nghiên Thần đã tới.
“Tỉnh rồi à? Hôm nay tôi nấu cháo, còn làm vài món tráng miệng. Cô thích ăn ngọt hay ăn mặn?”
“Tôi đều ăn được...”
Giọng cô rất nhỏ, kỳ thật có chút chột dạ.
Vì cô không thể nhớ nổi, trước đây mình thực sự thích ăn ngọt hay ăn mặn.
Từ nửa năm trước, vị giác của Cố Phán bắt đầu dần trở nên nhạt nhòa. Hiện tại có thể nói là gần như không còn vị giác.
Cô ăn uống chẳng quan tâm ngọt hay mặn, chỉ để ý xem nhiệt độ có phù hợp, có dễ nuốt hay không, liệu cô có buồn nôn hay không.
Với nhiều người, bệnh tâm lý chỉ là sự yếu đuối, đến cả mấy người lớn trong nhà họ Cố cũng cho rằng cô đang giả vờ.
Cô chưa từng kể điều này với ai, cũng chưa bao giờ thừa nhận với bất kỳ ai.
Đối với cô, ăn uống chỉ là cách để duy trì sự sống.
Phong Nghiên Thần dĩ nhiên cũng nhận ra sự mất tự nhiên của cô, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu: “Ừm, tôi sẽ chuẩn bị thêm vài loại.”
Dạ dày cô không lớn, việc nấu nướng cũng chẳng mấy phức tạp.
Phong Nghiên Thần vào phòng thay đồ, mang quần áo bẩn đi giặt, thay hoa trong phòng khách, thậm chí cả chăn dự phòng trên ghế sofa cũng được thay mới.
Cố Phán cảm thấy nơi này bỗng chốc trở nên ấm áp hơn.
Cô không làm phiền công việc của Phong Nghiên Thần, trước khi đi rửa mặt, cô căn dặn: “Thay cho tôi bộ ga giường mới nhé.”
Ga giường ba ngày thay một lần, nếu cô uống rượu, thì ngày nào cũng phải thay.
Cô rất nhạy cảm với mùi lạ, bộ mới thay còn phải được xông hương, không quá nồng cũng không quá nhạt. Phong Nghiên Thần trước giờ làm việc này rất tốt.
Chưa chờ anh trả lời, Cố Phán đã đi vào phòng tắm.
Cô thích tắm rửa sau khi ngủ dậy.
Tắm gội xong, lau khô người, cô nhắm mắt mò mẫm đi tới phòng thay đồ.
Phòng tắm có một cửa ngầm thông sang phòng thay đồ, bình thường nhà chẳng có ai, cô cũng chẳng đề phòng.
Nhưng cô lại quên mất, mình đã bảo Phong Nghiên Thần thay bộ ga giường mới.
Tất cả chăn ga, khăn trải giường và cả khăn tắm của cô đều để ở phòng chứa đồ cạnh phòng thay đồ.
Cửa phòng chứa đồ không đóng, Phong Nghiên Thần đang cầm đồ thì ngẩng đầu lên, trước tiên nghe thấy tiếng bước chân, rồi nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp.
Cố Phán rất gầy.
Tứ chi thon thả, làn da thì khỏi phải bàn, trắng nõn mịn màng. Phía dưới chiếc cổ thiên nga tuyệt đẹp là vòng eo nhỏ nhắn, nơi kín đáo nhất chỉ lộ ra chút ít đường nét nhưng vẫn rất mê người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.