Chương 24:
Đôi Ngọc Ngọc
20/11/2024
Phong Nghiên Thần cảm thấy nóng bừng cả người, vừa nhận ra liền quay mặt đi, không dám nhìn thêm.
Anh nghĩ, có lẽ mình nên chăm sóc để Cố Phán béo lên chút.
Cô giống như một con búp bê mong manh, chỉ cần rơi nhẹ là sẽ vỡ tan.
Anh sợ cô vỡ mất.
Chờ mãi không nghe thấy tiếng động, anh tưởng cô đã rời đi, khẽ quay đầu lại thì thấy Cố Phán đang cúi người lau chân.
Bên cạnh là chiếc váy cô vừa chọn, cùng với miếng dán ngực.
Giữa hai chân, khe hồng mềm mại ấy phơi bày rõ ràng, bao trọn lấy phần sâu thẳm bên trong.
Lần này, Phong Nghiên Thần không thể tránh được.
Xong rồi.
Phản ứng mà một người đàn ông bình thường sẽ có, anh làm sao có thể tránh được?
Phòng chứa đồ vốn đã chật, huống chi Phong Nghiên Thần lại cao lớn, nơi này khó mà trốn được.
Chỉ cần Cố Phán quay đầu, anh chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Nhưng Cố Phán không quay lại.
Sau khi lau khô người, cô bắt đầu lau khô tóc, động tác chậm rãi, thậm chí có chút thiếu sức sống.
Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng mười phút. Lau xong, cô mới bắt đầu dán miếng dán ngực.
Lại một chiếc váy hai dây dài, cô mặc vào, không thèm mặc nội y, rồi cứ thế bước ra ngoài.
Phong Nghiên Thần không thể không nhìn. Cổ họng anh khô khốc, nhìn xong lại càng trầm mặc hơn.
Bình thường cô đều không mặc nội y sao?
Chỉ nghĩ đến điều này, tim anh không hiểu sao lại nhảy cẫng lên, khóe miệng nhịn không được khẽ cong.
Anh giống như một kẻ si mê điên cuồng vậy, không thể kiểm soát được bản thân.
Cố Phán đã trở về phòng.
Mãi đến khi đó, Phong Nghiên Thần mới nhận ra công việc của mình vẫn chưa xong. Anh vội bước ra khỏi phòng chứa đồ, đi đến trước cửa phòng cô.
“Bữa sáng đã xong rồi, cô ra ăn đi.”
“Ồ, được.”
Cố Phán đáp lại, cầm lấy hộp thuốc lá và bật lửa trên bàn rồi mới bước ra.
Hóa ra cô quay về là vì lên cơn thèm thuốc.
Phong Nghiên Thần bắt đầu trải ga giường. Với đôi tay dài của mình, anh làm những việc này rất nhanh, chưa đến năm phút là đã xong.
Bước ra khỏi phòng, anh thấy Cố Phán đang đứng dựa vào ban công hút thuốc.
Cô dựa người vào lan can, điếu thuốc trên tay phần lớn bị gió thổi tắt, cô cứ chậm rãi hút, trông chẳng mấy bận tâm.
Thấy anh bước ra từ phòng mình, cô rít một hơi thuốc, nhả khói, nhìn anh chằm chằm.
Ánh mắt như dò xét, lại như thách thức.
Anh nghĩ, có lẽ mình nên chăm sóc để Cố Phán béo lên chút.
Cô giống như một con búp bê mong manh, chỉ cần rơi nhẹ là sẽ vỡ tan.
Anh sợ cô vỡ mất.
Chờ mãi không nghe thấy tiếng động, anh tưởng cô đã rời đi, khẽ quay đầu lại thì thấy Cố Phán đang cúi người lau chân.
Bên cạnh là chiếc váy cô vừa chọn, cùng với miếng dán ngực.
Giữa hai chân, khe hồng mềm mại ấy phơi bày rõ ràng, bao trọn lấy phần sâu thẳm bên trong.
Lần này, Phong Nghiên Thần không thể tránh được.
Xong rồi.
Phản ứng mà một người đàn ông bình thường sẽ có, anh làm sao có thể tránh được?
Phòng chứa đồ vốn đã chật, huống chi Phong Nghiên Thần lại cao lớn, nơi này khó mà trốn được.
Chỉ cần Cố Phán quay đầu, anh chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Nhưng Cố Phán không quay lại.
Sau khi lau khô người, cô bắt đầu lau khô tóc, động tác chậm rãi, thậm chí có chút thiếu sức sống.
Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng mười phút. Lau xong, cô mới bắt đầu dán miếng dán ngực.
Lại một chiếc váy hai dây dài, cô mặc vào, không thèm mặc nội y, rồi cứ thế bước ra ngoài.
Phong Nghiên Thần không thể không nhìn. Cổ họng anh khô khốc, nhìn xong lại càng trầm mặc hơn.
Bình thường cô đều không mặc nội y sao?
Chỉ nghĩ đến điều này, tim anh không hiểu sao lại nhảy cẫng lên, khóe miệng nhịn không được khẽ cong.
Anh giống như một kẻ si mê điên cuồng vậy, không thể kiểm soát được bản thân.
Cố Phán đã trở về phòng.
Mãi đến khi đó, Phong Nghiên Thần mới nhận ra công việc của mình vẫn chưa xong. Anh vội bước ra khỏi phòng chứa đồ, đi đến trước cửa phòng cô.
“Bữa sáng đã xong rồi, cô ra ăn đi.”
“Ồ, được.”
Cố Phán đáp lại, cầm lấy hộp thuốc lá và bật lửa trên bàn rồi mới bước ra.
Hóa ra cô quay về là vì lên cơn thèm thuốc.
Phong Nghiên Thần bắt đầu trải ga giường. Với đôi tay dài của mình, anh làm những việc này rất nhanh, chưa đến năm phút là đã xong.
Bước ra khỏi phòng, anh thấy Cố Phán đang đứng dựa vào ban công hút thuốc.
Cô dựa người vào lan can, điếu thuốc trên tay phần lớn bị gió thổi tắt, cô cứ chậm rãi hút, trông chẳng mấy bận tâm.
Thấy anh bước ra từ phòng mình, cô rít một hơi thuốc, nhả khói, nhìn anh chằm chằm.
Ánh mắt như dò xét, lại như thách thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.