Chương 112: Báu vật trời ban - End
artermis_lyn
13/09/2023
A...
Mộng Khiết ngồi trong xe không ngừng hét lên vì đau. Tử Sâm cũng không biết làm sao. Anh chỉ có thể nắm lấy tay vợ mình để cô nắm chặt lấy. Một tay khác thì lau mồ hôi giúp cô.
Vừa đi đến bệnh viện thì các y tá cũng giúp đỡ họ hết sức có thể. Tử Sâm ở ngoài cũng lo lắng, anh sợ vợ mình sẽ có chuyện gì. Đứng ngồi không yên mãi.
Một lúc sau thì ba mẹ của Mộng Khiết đến, rồi còn cả ba của anh cũng đến. Sâu đấy là cả vợ chồng của Băng nữa. Băng cũng lo cho Mộng Khiết chả kém.
Cuối cùng, nghe thấy tiếng trẻ em khóc thì mọi người đều nở nụ cười trên môi. Bác sĩ còn lau chùi cho đứa bé sơ sinh rồi bế ra cho mọi người nhìn. Tử Sâm nhìn đứa con bé bỏng của anh và Mộng Khiết thì lòng anh vui mà không từ nào có thể diễn tả nổi. Anh chỉ ngắm nhìn đứa bé một lúc rồi liền đi vào phòng xem vợ mình ra sao.
Mộng Khiết còn đánh mạnh vào tay anh làm mấy y tá cũng bất ngờ. Nhưng Tử Sâm vẫn mỉm cười, vợ anh còn đánh anh được như vậy thì chắc chắn là cô vẫn ổn rồi.
Cả hai mẹ con Mộng Khiết đáng lẽ ra sẽ ở lại bệnh viện hai ngày thôi nhưng Tử Sâm lại sợ có chuyện gì không hay nên anh vẫn bảo Mộng Khiết ở lại bệnh viện đến hết tuần mới về.
...
Từ lúc về nhà, Tử Sâm bận rộn không biết bao nhiêu là việc. Anh còn phải pha sữa, rồi thay tã, ru con ngủ. Không một ai giúp được anh. Đã vậy sợ con khóc làm Mộng Khiết thức giấc nên anh đành phải đưa con đi đến phòng khác để ru con ngủ.
Băng vì thấy Tử Sâm bận như vậy thì cũng đến giúp anh. Chỉ là chồng cô lại lải nhải, còn bày đặt dỗi vì cô không dàn thời gian nhiều cho anh. Tuy vậy Băng vẫn ở lại để chăm sóc cho cả Mộng Khiết và con của Mộng Khiết.
...
Vậy mà cũng được hơn một năm trôi qua... Thời gian quá nhanh nhưng chả mấy ai để ý đến.
Trong căn biệt thự lớn, Mộng Khiết đang hớt hải đi tìm cô con gái tinh nghịch của mình. Cũng vì cô con gái nhỏ của cô nói muốn chơi trốn tìm nên cô đành phải chơi với con. Nhưng ai mà ngờ đứa con gái này trốn kĩ làm cô không tìm thấy. Vẫn nên dùng biện pháp cũ, gọi chồng của cô về.
Tử Sâm đang họp thì nghe điện thoại từ vợ mình. Anh gật đầu nói về ngay nhưng vẫn phải ở lại đợi hết cuộc họp mới về.
Mọi người trong công ty ai cũng biết lãnh đạo của họ có cô vợ cùng với đứa con nghịch ngợm y như nhau. Đã vậy còn rất biết cách làm phiền Tử Sâm nữa.
...
Vừa đi về nhà thì Mộng Khiết liền chạy đến. Cô véo anh một cái vào cánh tay.
- Em gọi anh về từ bao giờ rồi hả?
- Anh xin lỗi, tại đang có cuộc họp ở công ty. Anh làm sao mà bỏ được. - Tử Sâm ôm lấy vợ mình lấy lòng.
- Cái tên này, cũng tại anh không về sớm. Em thua Tinh Tinh rồi, con bé còn lấy son để vẽ lên đầy mặt em. Tại anh hết.
- Được rồi, lần sau không để em thua nữa. Mà em lớn như vậy mà vẫn thua con...
- Ý anh là sao?
Mộng Khiết trừng mắt nhìn Tử Sâm. Cô cũng đâu phải là không muốn tìm, chỉ là Tử Tinh nhà cô bé, rồi lại rất biết chỗ trốn. Hơn nữa nhà cô rộng nữa nên rất khó tìm. Tử Sâm thì hiểu cô con gái của mình hơn, nên anh sẽ tìm được Tử Tinh nhanh thôi.
Tử Sâm đương nhiên đâu dám làm nói gì vợ mình. Anh kéo cô vào nhà. Còn vừa đi vào thì cô con gái nhỏ đã lon ton đi đến ôm lấy chân anh.
- Papa...
- Tinh Tinh nhà ta hôm nay lại thắng mẹ sao?
Tử Sâm tươi cười bế con gái mình lên để hỏi. Tử Tinh nghe vậy còn khoái chí cười toe toét. Cô gật đầu lia lịa rồi nhìn về mẹ mình.
- Mami thua...
- Mẹ không thua, lần sau mẹ nhất định sẽ thắng.
Mộng Khiết hất hàm nói với cô con gái của mình.
- Mami thua rồi.
- Con bé này, mẹ sẽ thắng lại còn.
Mộng Khiết đi đến véo nhẹ hai má phúng phính của Tử Tinh. Cô bé nhăn mặt lại dịu mặt vào lồng ngực ba mình như đang phô Tử Sâm rằng Mộng Khiết trêu cô. Tử Sâm cũng bất lực với hai mẹ con nhà này, lần nào ai chơi thua đều phụng phịu không chịu hết. Anh đành phải đưa hai mẹ con đi ăn nhà hàng để giải tỏa.
Vì Tử Tinh có thể tự đi ngủ và không phải nhờ ba mẹ mình ngủ cùng nên cô được ngủ ở phòng riêng.
Mộng Khiết vừa tắm xong đi ra thì Tử Sâm ôm lấy cô từ đằng sau. Anh hôn lên gáy cô.
- Yên nào.
- Chúng ta đã không làm bao lâu rồi em còn nhớ không?
- Nhớ nhung gì chứ, em không nghe.
Xua tay đẩy Tử Sâm ra nhưng anh lại ôm lấy cô. Mộng Khiết có muốn hay không thì còn phải xem Tử Sâm có dừng lại hay không. Anh hôn Mộng Khiết thật lâu. Hai người còn đang triền miên hôn nhau thì cô con gái nhỏ của họ đi vào. Lơ ngơ đứng ôm gấu bông nhìn ba mẹ mình hôn nhau.
- Papa, hôn...
Nghe giọng con gái mình thì Mộng Khiết liền đạp Tử Sâm xuống dưới giường. Cô chỉnh lại dây váy rồi đi đến cười tươi với Tử Tinh.
- Tinh Tinh... sao con lại vào đây? Có chuyện gì sao?
- Muốn ngủ...ngủ với mami.
Tử Tinh ngây thơ nhìn mẹ mình để nói. Mộng Khiết cười trừ rồi bế con gái mình lên giường, để cô bé nằm giữa hai vợ chồng để ngủ. Tử Tinh còn ôm Mộng Khiết dụi mặt vào ngực Mộng Khiết làm Tử Sâm cũng muốn biến thành con gái mình để ôm Mộng Khiết như vậy. Nhưng cũng đâu làm được như vậy, anh đành ôm cả hai mẹ con rồi đi ngủ.
Cả căn phòng trở nên ấm áp hơn. Có thêm con nhỏ làm vợ chồng Mộng Khiết bận rộn nhưng họ vẫn rất vui. Cô con gái Tử Tinh của họ là báu vật trời ban rồi, họ cũng không mong muốn gì thêm nữa. Cuộc sống chỉ cần như vậy là đủ.
Mộng Khiết ngồi trong xe không ngừng hét lên vì đau. Tử Sâm cũng không biết làm sao. Anh chỉ có thể nắm lấy tay vợ mình để cô nắm chặt lấy. Một tay khác thì lau mồ hôi giúp cô.
Vừa đi đến bệnh viện thì các y tá cũng giúp đỡ họ hết sức có thể. Tử Sâm ở ngoài cũng lo lắng, anh sợ vợ mình sẽ có chuyện gì. Đứng ngồi không yên mãi.
Một lúc sau thì ba mẹ của Mộng Khiết đến, rồi còn cả ba của anh cũng đến. Sâu đấy là cả vợ chồng của Băng nữa. Băng cũng lo cho Mộng Khiết chả kém.
Cuối cùng, nghe thấy tiếng trẻ em khóc thì mọi người đều nở nụ cười trên môi. Bác sĩ còn lau chùi cho đứa bé sơ sinh rồi bế ra cho mọi người nhìn. Tử Sâm nhìn đứa con bé bỏng của anh và Mộng Khiết thì lòng anh vui mà không từ nào có thể diễn tả nổi. Anh chỉ ngắm nhìn đứa bé một lúc rồi liền đi vào phòng xem vợ mình ra sao.
Mộng Khiết còn đánh mạnh vào tay anh làm mấy y tá cũng bất ngờ. Nhưng Tử Sâm vẫn mỉm cười, vợ anh còn đánh anh được như vậy thì chắc chắn là cô vẫn ổn rồi.
Cả hai mẹ con Mộng Khiết đáng lẽ ra sẽ ở lại bệnh viện hai ngày thôi nhưng Tử Sâm lại sợ có chuyện gì không hay nên anh vẫn bảo Mộng Khiết ở lại bệnh viện đến hết tuần mới về.
...
Từ lúc về nhà, Tử Sâm bận rộn không biết bao nhiêu là việc. Anh còn phải pha sữa, rồi thay tã, ru con ngủ. Không một ai giúp được anh. Đã vậy sợ con khóc làm Mộng Khiết thức giấc nên anh đành phải đưa con đi đến phòng khác để ru con ngủ.
Băng vì thấy Tử Sâm bận như vậy thì cũng đến giúp anh. Chỉ là chồng cô lại lải nhải, còn bày đặt dỗi vì cô không dàn thời gian nhiều cho anh. Tuy vậy Băng vẫn ở lại để chăm sóc cho cả Mộng Khiết và con của Mộng Khiết.
...
Vậy mà cũng được hơn một năm trôi qua... Thời gian quá nhanh nhưng chả mấy ai để ý đến.
Trong căn biệt thự lớn, Mộng Khiết đang hớt hải đi tìm cô con gái tinh nghịch của mình. Cũng vì cô con gái nhỏ của cô nói muốn chơi trốn tìm nên cô đành phải chơi với con. Nhưng ai mà ngờ đứa con gái này trốn kĩ làm cô không tìm thấy. Vẫn nên dùng biện pháp cũ, gọi chồng của cô về.
Tử Sâm đang họp thì nghe điện thoại từ vợ mình. Anh gật đầu nói về ngay nhưng vẫn phải ở lại đợi hết cuộc họp mới về.
Mọi người trong công ty ai cũng biết lãnh đạo của họ có cô vợ cùng với đứa con nghịch ngợm y như nhau. Đã vậy còn rất biết cách làm phiền Tử Sâm nữa.
...
Vừa đi về nhà thì Mộng Khiết liền chạy đến. Cô véo anh một cái vào cánh tay.
- Em gọi anh về từ bao giờ rồi hả?
- Anh xin lỗi, tại đang có cuộc họp ở công ty. Anh làm sao mà bỏ được. - Tử Sâm ôm lấy vợ mình lấy lòng.
- Cái tên này, cũng tại anh không về sớm. Em thua Tinh Tinh rồi, con bé còn lấy son để vẽ lên đầy mặt em. Tại anh hết.
- Được rồi, lần sau không để em thua nữa. Mà em lớn như vậy mà vẫn thua con...
- Ý anh là sao?
Mộng Khiết trừng mắt nhìn Tử Sâm. Cô cũng đâu phải là không muốn tìm, chỉ là Tử Tinh nhà cô bé, rồi lại rất biết chỗ trốn. Hơn nữa nhà cô rộng nữa nên rất khó tìm. Tử Sâm thì hiểu cô con gái của mình hơn, nên anh sẽ tìm được Tử Tinh nhanh thôi.
Tử Sâm đương nhiên đâu dám làm nói gì vợ mình. Anh kéo cô vào nhà. Còn vừa đi vào thì cô con gái nhỏ đã lon ton đi đến ôm lấy chân anh.
- Papa...
- Tinh Tinh nhà ta hôm nay lại thắng mẹ sao?
Tử Sâm tươi cười bế con gái mình lên để hỏi. Tử Tinh nghe vậy còn khoái chí cười toe toét. Cô gật đầu lia lịa rồi nhìn về mẹ mình.
- Mami thua...
- Mẹ không thua, lần sau mẹ nhất định sẽ thắng.
Mộng Khiết hất hàm nói với cô con gái của mình.
- Mami thua rồi.
- Con bé này, mẹ sẽ thắng lại còn.
Mộng Khiết đi đến véo nhẹ hai má phúng phính của Tử Tinh. Cô bé nhăn mặt lại dịu mặt vào lồng ngực ba mình như đang phô Tử Sâm rằng Mộng Khiết trêu cô. Tử Sâm cũng bất lực với hai mẹ con nhà này, lần nào ai chơi thua đều phụng phịu không chịu hết. Anh đành phải đưa hai mẹ con đi ăn nhà hàng để giải tỏa.
Vì Tử Tinh có thể tự đi ngủ và không phải nhờ ba mẹ mình ngủ cùng nên cô được ngủ ở phòng riêng.
Mộng Khiết vừa tắm xong đi ra thì Tử Sâm ôm lấy cô từ đằng sau. Anh hôn lên gáy cô.
- Yên nào.
- Chúng ta đã không làm bao lâu rồi em còn nhớ không?
- Nhớ nhung gì chứ, em không nghe.
Xua tay đẩy Tử Sâm ra nhưng anh lại ôm lấy cô. Mộng Khiết có muốn hay không thì còn phải xem Tử Sâm có dừng lại hay không. Anh hôn Mộng Khiết thật lâu. Hai người còn đang triền miên hôn nhau thì cô con gái nhỏ của họ đi vào. Lơ ngơ đứng ôm gấu bông nhìn ba mẹ mình hôn nhau.
- Papa, hôn...
Nghe giọng con gái mình thì Mộng Khiết liền đạp Tử Sâm xuống dưới giường. Cô chỉnh lại dây váy rồi đi đến cười tươi với Tử Tinh.
- Tinh Tinh... sao con lại vào đây? Có chuyện gì sao?
- Muốn ngủ...ngủ với mami.
Tử Tinh ngây thơ nhìn mẹ mình để nói. Mộng Khiết cười trừ rồi bế con gái mình lên giường, để cô bé nằm giữa hai vợ chồng để ngủ. Tử Tinh còn ôm Mộng Khiết dụi mặt vào ngực Mộng Khiết làm Tử Sâm cũng muốn biến thành con gái mình để ôm Mộng Khiết như vậy. Nhưng cũng đâu làm được như vậy, anh đành ôm cả hai mẹ con rồi đi ngủ.
Cả căn phòng trở nên ấm áp hơn. Có thêm con nhỏ làm vợ chồng Mộng Khiết bận rộn nhưng họ vẫn rất vui. Cô con gái Tử Tinh của họ là báu vật trời ban rồi, họ cũng không mong muốn gì thêm nữa. Cuộc sống chỉ cần như vậy là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.