Chương 113: Ngoại truyện 1. Tình cờ gặp gỡ, tình cờ nhớ thương (1)
artermis_lyn
13/09/2023
Dù biết rằng Mộng Khiết đã có người trong lòng nhưng Nikolai
Mikhailov vẫn chưa thể dứt bỏ tình cảm này của mình. Người ta nói tình
đầu khó quên, có lẽ anh chính là như vậy. Vì muốn giải tỏa tâm lý cũng
như muốn quên đi hết muộn phiền nên Nikolai Mikhailov đã chọn đi du lịch để giải trí.
Anh đã ở Đức được gần một tháng. Nơi đấy có thể nói là nơi sản sinh ra các thần đồng về âm nhạc như Ludwig van Beethoven hay Wolfgang Amadeus Mozart... Ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe thấy những bản nhạc du dương, bất hủ mọi thời đại.
Nikolai Mikhailov đã quen dần với nhịp sống nơi đây. Anh khá thích nơi này, trước kia khi thấy bức ảnh Mộng Khiết đánh đàn piano hồi bé, anh còn nghĩ sẽ đưa Mộng Khiết đến đây chơi. Nhưng đi một mình như bây giờ cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Chiếc xe mui trần màu đỏ phóng vụt trên đường lớn. Nikolai Mikhailov phong độ đeo thêm chiếc kính râm và phong cách ăn mực thoải mái làm nhiều cô gái lướt qua đều phải cảm thán.
Vốn có ý định sẽ đến quán bar để chơi nhưng đang đi trên đường thì một bóng người lao ra phía đường lớn. Nikolai Mikhailov lúc này đang đi nhanh thì phải phanh gấp. Anh nhíu mày, tháo kính để đi xuống xe xem sao.
Cô gái bị anh suýt chút nữa đâm vào sợ hãi cuống cuồng đứng dậy. Còn đang định lo chạy thì người phụ nữ khác dật tóc cô kéo ngược trở lại. Người đàn ông bên cạnh muốn nói nhưng nhìn thấy vợ mình đang tức giận nên ông lại im lặng.
- Con ranh, tao mua mày về để làm việc trong nhà, mày lại dám đi quyến rũ chồng tao. Hôm nay tao phải cho mày biết thế nào là quy củ, thế nào là thể thống.
Người phụ nữ tức giận tây tới tấp vào đầu cô gái kia. Nikolai Mikhailov vốn không muốn bận tâm, nhưng nhìn người chồng như nhược, cả cô gái đáng thương kia thì anh lại ra tay giúp đỡ.
Tiến lại gần kéo cô gái bị đánh về phía mình. Người phụ nữ kia tức giận muốn đi lên nhưng nhìn Nikolai Mikhailov trừng mắt thì bà lại không dám. Mấy người dân xung quanh cũng túm tụm lại để xem.
- Đây là chuyện của nhà tôi, cậu muốn xen vào?
- Tôi thích lo chuyện bao đồng đấy, mấy người thử động đến cô ấy xem. - Nikolai Mikhailov nhếch mép nhìn người phụ nữ chua ngoa kia.
- Con ả đó quyến rũ chồng tôi, cậu cũng sẽ bị ả ta quyến rũ rồi moi tiền mà thôi.
- Về chuyện chồng bà, thì còn phải xem lại ông ta. Nếu như ông ta đủ yêu thương bà thì đã không có chuyện này. Còn về tôi, tôi cho phép cô ấy moi tiền từ tôi đấy.
Nikolai Mikhailov cười như không cười. Anh trở nên lạnh đi nhiều phần so với những lúc cợt nhả với người xung quanh. Nhìn Nikolai Mikhailov như vậy thì người phụ nữ cũng không biết nói gì. Mụ ta ấp úng suy nghĩ mãi cuối cùng mới nghĩ ra.
- Cô ta là do nhà tôi dùng tiền mua về, có quyền định đoạt. Cậu là ai mà xen vào?
- Mua? Bao nhiêu?
Nghe mụ ta nói đến chuyện buôn bán thì Nikolai Mikhailov lại càng tức giận hơn. Đã ở xã hội hiện đại nhưng vẫn không thể tránh khỏi những việc buôn bán người. Anh đương nhiên phải giúp cô gái này tự do rồi.
- Ý... ý cậu là gì?
- Tôi mua lại cô ấy, giá cả thế nào tùy mấy người.
Lời nói này khiến mụ ta và chồng có chút bất ngờ, sau đấy còn toan tính.
Nikolai Mikhailov còn định gọi cho người của mình mang tiền đến thì bàn tay gầy gò, trầy xước nắm lấy vạt áo của anh. Cô gái đáng thương trên trán còn chảy máu làm tóc dính bết lại. Cô lắc đầu nhưng không dám nói gì. Nikolai Mikhailov chần chừ, anh không hiểu cô gái này. Rõ ràng chỉ cần trả tiền cho cặp vợ chồng kia là xong, cô không cần phải sống trong cảnh làm tù đày nữa, vậy mà cô lại lắc đầu là sao?
Người phụ nữ kia nhìn thấy Miranda đang cầu xin Nikolai Mikhailov không cần trả tiền thì tức giận. Bà ta còn đang định kiếm miếng lời, vậy mà cô lại định phá hỏng sao? Đâu dễ như vậy. Nhưng đang trong thời điểm này, không thể tức giận được.
- Miranda, cô hiểu một chút đi, tôi thấy cậu trai trẻ này rất tốt, cô "hầu hạ" cậu ta không phải có thêm thu nhập sao? - Người phụ nữ cười cười lấy lòng Nikolai Mikhailov.
Miranda nâng mí mắt nhìn về phía người phụ nữ rồi lại cúi đầu không dám nhìn. Cô buông tay khỏi vạt áo của Nikolai Mikhailov, cũng không dám lên tiếng.
Còn chưa đầy năm phút sau thì một chiếc ô tô đen đi tới Người trong xe đi đến cúi đầu chào Nikolai Mikhailov. Anh chỉ về phía cặp vợ chồng, bảo thuộc hạ đưa số tiền mà họ muốn rồi nhanh chóng nắm cổ tay Miranda kéo cô lên xe của mình rồi phóng đi.
Nikolai Mikhailov đi rất nhanh, mà Miranda thì lại sợ đi ô tô. Cô túm chặt dây an toàn không dám thở mạnh. Quay sang định hỏi Miranda vài câu, thấy mặt cô tái mét thì anh liền đạp phanh dừng lại. Đưa tay về phía cô, còn định vén mái tóc bết dính vì máu thì Miranda lại co rụt người che đầu của mình. Nikolai Mikhailov cũng đoán ra được phần nào, có lẽ là do người chủ cũ của cô.
Rút trong túi áo ra khăn tay rồi mở nắp ngăn kéo trong xe ra lấy chai nước suối đưa cho cô. Miranda có chút sợ, cô không dám cầm đồ mà anh đưa cho.
- Tôi không thích bẩn.
Nikolai Mikhailov nói rồi đặt chai nước và khăn tay vào lòng Miranda. Cô liền hiểu ý của anh, lấy chai nước đổ một ít ra khăn tay rồi lau vết thương trên trán. Nhưng vì không nhìn được rõ vết thương ở điểm nào nên rất khó để lau. Nikolai Mikhailov nhìn thấy cô gái chật vật như vậy thì quay sang cầm lấy khăn tay rồi lau giúp cô. Có lẽ vì anh mạnh tay nên làm Miranda dụt cổ lại. Tuy không nói ra nhưng anh biết là cô đau, nên đã nhẹ tay hơn một chút.
Nhìn kĩ thì thấy cô có làn da thật trắng, mái tóc còn mềm nữa. Đôi mắt của cô cũng long lanh, chớp sáng như vì sao. Chỉ cần nhìn cũng thấy cô có vẻ đẹp thoát tục ra sao. Nikolai Mikhailovđang lau cho Miranda thì lại đơ ra. Anh đang mài suy sét về nhan sắc của cô gái trước mặt này.
Miranda có chút hỏi sợ, người chủ cũ của cô nếu là đàn ông sẽ nhìn cô như cách Nikolai Mikhailov nhìn cô bây giờ, hoặc thậm chí còn ghê tởm hơn. Miranda muốn xuống xe nhưng cô không biết xuống xe kiểu gì.
Hai người im lặng hồi lâu, đột nhiên điện thoại của Nikolai Mikhailov vang lên làm gián đoạn cảm xúc giữa hai người. Nikolai Mikhailov nghe máy rồi lại tiếp tục lái xe, anh còn quên mất có một người đang ngồi bên cạnh anh nữa.
Đợi đến khi về nhà, đang định đi xuống thì mới nhìn ra Miranda. Nhìn cô vẫn ngồi yên trên xe, giống như là không biết xuống bằng cách nào. Nikolai Mikhailov nhìn vẻ mặt ngơ ngác đấy của cô thì muốn trêu cô một chút nhưng vì Miranda vừa bị thương, anh không muốn cô làm sao nữa nên đi đến gần mở cửa cho cô.
- Được rồi, vào nhà đi.
Miranda siết chặt tay, trong đầu cô đang nghĩ đến việc là phải "hầu hạ" Nikolai Mikhailov. Cô không muốn như vậy, nhưng anh lại mua cô về, cô không thể đi đâu được hết.
Thấy Miranda đứng im còn gục mặt xuống thì Nikolai Mikhailov cũng bó tay. Ngoài dỗ Mộng Khiết ra thì anh chưa từng dỗ bất cứ người con gái nào nữa. Miranda cũng không phải ngoại lệ, anh đi vào trong nhà bảo người giúp việc ra nói chuyện và sắp xếp chỗ ở cho cô.
Cuộc sống của Miranda về sau dễ chịu hơn rất nhiều, cô không phải làm nhưng việc nặng nhọc như bê tủ, trèo lên mái nhà để đóng mái hay nhiều việc khác. Đã vậy cô còn được nhận lương, trước kia cô chỉ được nhận đòn roi từ chủ của mình. Cô chỉ mong họ sẽ thương cảm cho cô hoặc có thể đừng đánh cô là được. Nhưng ở đây cô được đãi ngộ rất tốt, còn được trả thù lao hậu hĩnh. Thật sự giống như đang ở trong một giấc mơ vậy.
Anh đã ở Đức được gần một tháng. Nơi đấy có thể nói là nơi sản sinh ra các thần đồng về âm nhạc như Ludwig van Beethoven hay Wolfgang Amadeus Mozart... Ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe thấy những bản nhạc du dương, bất hủ mọi thời đại.
Nikolai Mikhailov đã quen dần với nhịp sống nơi đây. Anh khá thích nơi này, trước kia khi thấy bức ảnh Mộng Khiết đánh đàn piano hồi bé, anh còn nghĩ sẽ đưa Mộng Khiết đến đây chơi. Nhưng đi một mình như bây giờ cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Chiếc xe mui trần màu đỏ phóng vụt trên đường lớn. Nikolai Mikhailov phong độ đeo thêm chiếc kính râm và phong cách ăn mực thoải mái làm nhiều cô gái lướt qua đều phải cảm thán.
Vốn có ý định sẽ đến quán bar để chơi nhưng đang đi trên đường thì một bóng người lao ra phía đường lớn. Nikolai Mikhailov lúc này đang đi nhanh thì phải phanh gấp. Anh nhíu mày, tháo kính để đi xuống xe xem sao.
Cô gái bị anh suýt chút nữa đâm vào sợ hãi cuống cuồng đứng dậy. Còn đang định lo chạy thì người phụ nữ khác dật tóc cô kéo ngược trở lại. Người đàn ông bên cạnh muốn nói nhưng nhìn thấy vợ mình đang tức giận nên ông lại im lặng.
- Con ranh, tao mua mày về để làm việc trong nhà, mày lại dám đi quyến rũ chồng tao. Hôm nay tao phải cho mày biết thế nào là quy củ, thế nào là thể thống.
Người phụ nữ tức giận tây tới tấp vào đầu cô gái kia. Nikolai Mikhailov vốn không muốn bận tâm, nhưng nhìn người chồng như nhược, cả cô gái đáng thương kia thì anh lại ra tay giúp đỡ.
Tiến lại gần kéo cô gái bị đánh về phía mình. Người phụ nữ kia tức giận muốn đi lên nhưng nhìn Nikolai Mikhailov trừng mắt thì bà lại không dám. Mấy người dân xung quanh cũng túm tụm lại để xem.
- Đây là chuyện của nhà tôi, cậu muốn xen vào?
- Tôi thích lo chuyện bao đồng đấy, mấy người thử động đến cô ấy xem. - Nikolai Mikhailov nhếch mép nhìn người phụ nữ chua ngoa kia.
- Con ả đó quyến rũ chồng tôi, cậu cũng sẽ bị ả ta quyến rũ rồi moi tiền mà thôi.
- Về chuyện chồng bà, thì còn phải xem lại ông ta. Nếu như ông ta đủ yêu thương bà thì đã không có chuyện này. Còn về tôi, tôi cho phép cô ấy moi tiền từ tôi đấy.
Nikolai Mikhailov cười như không cười. Anh trở nên lạnh đi nhiều phần so với những lúc cợt nhả với người xung quanh. Nhìn Nikolai Mikhailov như vậy thì người phụ nữ cũng không biết nói gì. Mụ ta ấp úng suy nghĩ mãi cuối cùng mới nghĩ ra.
- Cô ta là do nhà tôi dùng tiền mua về, có quyền định đoạt. Cậu là ai mà xen vào?
- Mua? Bao nhiêu?
Nghe mụ ta nói đến chuyện buôn bán thì Nikolai Mikhailov lại càng tức giận hơn. Đã ở xã hội hiện đại nhưng vẫn không thể tránh khỏi những việc buôn bán người. Anh đương nhiên phải giúp cô gái này tự do rồi.
- Ý... ý cậu là gì?
- Tôi mua lại cô ấy, giá cả thế nào tùy mấy người.
Lời nói này khiến mụ ta và chồng có chút bất ngờ, sau đấy còn toan tính.
Nikolai Mikhailov còn định gọi cho người của mình mang tiền đến thì bàn tay gầy gò, trầy xước nắm lấy vạt áo của anh. Cô gái đáng thương trên trán còn chảy máu làm tóc dính bết lại. Cô lắc đầu nhưng không dám nói gì. Nikolai Mikhailov chần chừ, anh không hiểu cô gái này. Rõ ràng chỉ cần trả tiền cho cặp vợ chồng kia là xong, cô không cần phải sống trong cảnh làm tù đày nữa, vậy mà cô lại lắc đầu là sao?
Người phụ nữ kia nhìn thấy Miranda đang cầu xin Nikolai Mikhailov không cần trả tiền thì tức giận. Bà ta còn đang định kiếm miếng lời, vậy mà cô lại định phá hỏng sao? Đâu dễ như vậy. Nhưng đang trong thời điểm này, không thể tức giận được.
- Miranda, cô hiểu một chút đi, tôi thấy cậu trai trẻ này rất tốt, cô "hầu hạ" cậu ta không phải có thêm thu nhập sao? - Người phụ nữ cười cười lấy lòng Nikolai Mikhailov.
Miranda nâng mí mắt nhìn về phía người phụ nữ rồi lại cúi đầu không dám nhìn. Cô buông tay khỏi vạt áo của Nikolai Mikhailov, cũng không dám lên tiếng.
Còn chưa đầy năm phút sau thì một chiếc ô tô đen đi tới Người trong xe đi đến cúi đầu chào Nikolai Mikhailov. Anh chỉ về phía cặp vợ chồng, bảo thuộc hạ đưa số tiền mà họ muốn rồi nhanh chóng nắm cổ tay Miranda kéo cô lên xe của mình rồi phóng đi.
Nikolai Mikhailov đi rất nhanh, mà Miranda thì lại sợ đi ô tô. Cô túm chặt dây an toàn không dám thở mạnh. Quay sang định hỏi Miranda vài câu, thấy mặt cô tái mét thì anh liền đạp phanh dừng lại. Đưa tay về phía cô, còn định vén mái tóc bết dính vì máu thì Miranda lại co rụt người che đầu của mình. Nikolai Mikhailov cũng đoán ra được phần nào, có lẽ là do người chủ cũ của cô.
Rút trong túi áo ra khăn tay rồi mở nắp ngăn kéo trong xe ra lấy chai nước suối đưa cho cô. Miranda có chút sợ, cô không dám cầm đồ mà anh đưa cho.
- Tôi không thích bẩn.
Nikolai Mikhailov nói rồi đặt chai nước và khăn tay vào lòng Miranda. Cô liền hiểu ý của anh, lấy chai nước đổ một ít ra khăn tay rồi lau vết thương trên trán. Nhưng vì không nhìn được rõ vết thương ở điểm nào nên rất khó để lau. Nikolai Mikhailov nhìn thấy cô gái chật vật như vậy thì quay sang cầm lấy khăn tay rồi lau giúp cô. Có lẽ vì anh mạnh tay nên làm Miranda dụt cổ lại. Tuy không nói ra nhưng anh biết là cô đau, nên đã nhẹ tay hơn một chút.
Nhìn kĩ thì thấy cô có làn da thật trắng, mái tóc còn mềm nữa. Đôi mắt của cô cũng long lanh, chớp sáng như vì sao. Chỉ cần nhìn cũng thấy cô có vẻ đẹp thoát tục ra sao. Nikolai Mikhailovđang lau cho Miranda thì lại đơ ra. Anh đang mài suy sét về nhan sắc của cô gái trước mặt này.
Miranda có chút hỏi sợ, người chủ cũ của cô nếu là đàn ông sẽ nhìn cô như cách Nikolai Mikhailov nhìn cô bây giờ, hoặc thậm chí còn ghê tởm hơn. Miranda muốn xuống xe nhưng cô không biết xuống xe kiểu gì.
Hai người im lặng hồi lâu, đột nhiên điện thoại của Nikolai Mikhailov vang lên làm gián đoạn cảm xúc giữa hai người. Nikolai Mikhailov nghe máy rồi lại tiếp tục lái xe, anh còn quên mất có một người đang ngồi bên cạnh anh nữa.
Đợi đến khi về nhà, đang định đi xuống thì mới nhìn ra Miranda. Nhìn cô vẫn ngồi yên trên xe, giống như là không biết xuống bằng cách nào. Nikolai Mikhailov nhìn vẻ mặt ngơ ngác đấy của cô thì muốn trêu cô một chút nhưng vì Miranda vừa bị thương, anh không muốn cô làm sao nữa nên đi đến gần mở cửa cho cô.
- Được rồi, vào nhà đi.
Miranda siết chặt tay, trong đầu cô đang nghĩ đến việc là phải "hầu hạ" Nikolai Mikhailov. Cô không muốn như vậy, nhưng anh lại mua cô về, cô không thể đi đâu được hết.
Thấy Miranda đứng im còn gục mặt xuống thì Nikolai Mikhailov cũng bó tay. Ngoài dỗ Mộng Khiết ra thì anh chưa từng dỗ bất cứ người con gái nào nữa. Miranda cũng không phải ngoại lệ, anh đi vào trong nhà bảo người giúp việc ra nói chuyện và sắp xếp chỗ ở cho cô.
Cuộc sống của Miranda về sau dễ chịu hơn rất nhiều, cô không phải làm nhưng việc nặng nhọc như bê tủ, trèo lên mái nhà để đóng mái hay nhiều việc khác. Đã vậy cô còn được nhận lương, trước kia cô chỉ được nhận đòn roi từ chủ của mình. Cô chỉ mong họ sẽ thương cảm cho cô hoặc có thể đừng đánh cô là được. Nhưng ở đây cô được đãi ngộ rất tốt, còn được trả thù lao hậu hĩnh. Thật sự giống như đang ở trong một giấc mơ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.