Theo Đuổi Tình Yêu

Chương 2: Bạn Cùng Nhà

Mỡ Mỡ

26/12/2021

Cả đời Trạch Dương không ngờ bạn cùng nhà mình lại bán rẻ lương tâm. Cậu ta vì muốn qua ở chung với bạn gái mình là mang căn phòng thuê cùng anh cho người khác thuê lại. Người khác ở đây lại chính là cô bé thứ sáu ( Trạch Dương chưa biết tên cô lên gọi vậy nha.)

Mặc dù nhà thuê có hai phòng ngủ khác nhau nhưng phòng nhà vệ sinh, bếp , phòng khách vẫn phải dùng chung. Đối việc cô nam quả nữ ở chung một nhà Mộng Khiết lại như không có ý kiến gì?

"Sư huynh em là Mộng Khiết, em học cùng chuyên ngành kinh tế với anh, mong sau này anh sẽ giúp đỡ em."

Trạch Dương nhìn cô gái trước mặt thật ra chuyện này cũng không có gì to tát anh đi làm đi học cả ngày về nhà chủ yếu là ngủ chắc không có gì to tát, hơn nữa kinh tế của anh không đủ thuê cả căn nhà như vậy. Trạch Dương không còn cách nào cắn răng chịu đựng chấp nhận ở cùng với cô.

Mộng Khiết cảm thấy Trạch Dương là người có kỷ luật ví dụ đồ đạt của anh luôn đúng vị trí, đi học đi làm luôn đúng thời gian về nhà thỉnh thoảng anh sẽ đi làm đêm. Đối cô người đàn ông này thực sự rất hoàn hảo. Lúc hai người ở nhà anh luôn ăn mặc lịch sự, ngoài lúc cần giao tiếp ra anh rất ít khi để ý đến cô.

Cho đến một đêm Mộng Khiết đang ngủ bị đánh thức bởi tiếng động bên ngoài lúc cô mở cửa ra nhìn thấy Trạch Dương ngồi trên đất bên cạnh rất nhiều lon bia đã uống hết.

"Anh Trạch Dương anh làm sao vậy?"- Mộng Khiết bước đến gần anh.

Trạch Dương lúc này đã say đến lỗi không biết trời đất chỉ thấy bóng người con gái đang bước tới gần mình, bỗng nhiên anh giữ lấy chặt lấy vai cô.

"Diêm An, anh yêu em. Anh thực sự rất yêu em. Tại sao em lại lừa dối anh? Tại sao chứ?"- Trạch Dương buông tay ra ngửa đầu uống hết lon bia trên đất.

"Anh Trạch Dương anh say rồi! Anh đừng uống nữa!"- Mộng Khiết cướp lấy lon bia từ tay anh.

Trạch Dương không phản kháng nữa anh nằm ra đất nhìn trần cả người mất đi hết sức lực rìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ánh chiếu vào căn phòng Trạch Dương chau mày lấy tay che đi ánh nắng vừa mở mắt thấy bản thân ngủ ngoài phòng khách trên người đắp chiếc chăn bông bên cạnh Mộng Khiết ngồi gục bên ghế ngủ, đầu anh lại đau như búa bổ nhìn đám lon bia trên đất nhất định đêm qua anh đã uống quá nhiều không nhớ nổi cái gì.

"Anh dậy rồi à! Đêm qua anh làm em sợ quá."- Mộng Khiết mơ màng ngái ngủ nói. Một đêm không ngủ cô mệt chết đi được.

"Đêm qua cám ơn em."

"Không có gì chúng ta sống chung nhà mà!"- Mộng Khiết vừa nói vừa trở về phòng cũng may hôm nay là chủ nhật cô có thể ngủ một giấc đến tận chiều.



Sau đó, tình cảm hai người cũng trở lên thân thiết hơn, Trạch Dương coi cô như em gái còn cô coi anh là gì rất khó nói. Trạch Dương năm cuối rất nhiều luận văn phải làm mà Mộng Khiết lại ngược lại đối với anh năm nhất nhàn rỗi chủ yếu vẫn là cùng đám bạn vui vẻ. Mộng Khiết cũng vì thế mà kiếm được một công việc ở gần trường.

Mẹ cô rất thích hoa lúc sinh thời khu vườn trong nhà đều một tay bà chăm sóc sau này vì sinh cô mà mất vườn hoa đó luôn được cha cô tỉ mỉ chăm sóc mỗi ngày vì vậy đối với hoa cỏ cô luôn có một niềm đam mê mãnh liệt. Mộng Khiết xin làm thêm tại một cửa hàng bán hoa gần cổng trường học. Chị chủ tên Tư Mỹ người vừa hiền lành lại dịu dàng lâu dần hai người trở lên thân thiết. Cuộc sống của cô rải qua yên bình êm ả.

Qua tết nguyên đám anh ra trường cô bắt đầu lên năm hai đại học, ngày tốt nghiệp Mộng Khiết chạy đến chỗ anh để mong có thể nhận được một chiếc cúc áo của anh.

Nhưng khi cô tới nơi hai hàng cúc áo anh đã bay sạch không còn cái nào.

"Anh không để cho em một chiếc cúc nào sao?"- Mộng Khiết tức giận hét lên, sống chung với nhau sáu anh đã nói sẽ cho cô một chiếc cúc áo mà giờ lại không giữ lời.

"Ai bảo em tới muộn họ cướp nhanh quá anh không lấy kịp."- Trạch Dương bất lực nhũm vai nói.

Mộng Khiết phùm miệng trợn má với anh. Trạch Dương thấy vậy không nhịn nổi bật cười lấy ra trong túi một chiếc cúc áo đưa cô. Mộng Khiết xoè tay nhận lấy chiếc cúc áo mỉm cười như ánh nắng ấm áp mùa hè năm đó.

"Anh Trạch Dương, em thích anh. Anh có thể làm bạn trai em không?" - Mộng Khiết nắm chặt lấy chiếc cúc trong tay thỏ thẹ nói.

"Anh xin lỗi."- Trạch Dương không nhìn vào mắt cô chỉ nói một câu rời đi. Thật ra trái tim anh vẫn mang hình bóng người con gái khác vì vậy mà anh không thể chấp nhận thêm một ai khác.

Mộng Khiết nhìn anh rời đi bỗng nhiên cô khóc thật lớn tình cảm của cô bị từ chối. Trái tim nhỏ bé của cô rất đau. Trạch Dương thấy mọi người xung quanh đều quay lại nhìn mình giống nhưng bản thân vừa bắt nạt một cô bé anh đành phải quay dỗ dành cô.

"Em khóc cái gì mà khóc?"- Trạch Dương bối rối nói.

"Anh từ chối em chả lẽ còn cấm em khóc."- Mộng Khiết ấm ức nói nước mắt không ngừng tuông rời. Mọi người xung quanh đều bắt đầu xì xào nhiều hơn.

"Được rồi em đừng khóc nữa! Anh làm bạn trai em được chưa."- Trạch Dương hết cách hét lên.

"Thật sao?"- Mộng Khiết vội lau nước chạy đến ôm lấy cổ anh. Nếu biết anh dễ dàng dụ vậy cô đã khóc từ lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Theo Đuổi Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook